Du Vu đẩy cửa đi vào, nhìn phòng làm việc của Sở Bách Điềm trống không anh cảm thấy kì lạ, sao lại không có ai ở đây cơ chứ? Bình thường tên Sở Bách Điềm ham công tiếc việc, còn không dám rời khỏi phòng làm việc của mình nữa cơ mà?
Ngó sang chỗ nghỉ ngơi của Sở Bách Điềm, anh tiến tới, đưa tay kéo tầm rèm che đó ra, có lẽ Sở Bách Điềm đang ngủ ở đây?
Nhưng không...
“ Du Vu?” Sở Bách Điềm bước vào, trên tay cầm một bịch đồ, anh đây là đi mua thức ăn trưa cho Bối Bội Sam, lúc nãy cũng đã quá giờ ăn rồi.
Cũng không thể để cô với cái bụng đói đó được chứ?
“ Sở Bách Điềm?” Du Vu quay đầu lại, anh không nghĩ trước mặt mình là một cô gái đang ngủ say trên giường, ngủ không biết trời trăng mây lá gì cả.
Sở Bách Điềm thấy Du Vu đứng đó, anh vội đi đến, kéo Du Vu ra, rồi tiện tay kéo rèm che lại.
“ Cô bé đó...” Du Vu lên tiếng, anh nhìn Sở Bách Điềm.
“ Ra ngoài rồi nói “ Sở Bách Điềm đáp lại, giọng nhỏ nhẹ để không làm thức giấc Bối Bội Sam.
Anh đặt bịch đồ trên tay xuống, rồi cùng Du Vu ra khỏi phòng làm việc.
Cả hai đứng ở cuối dãy, người nhìn ra cửa sổ ngó xuống phía dưới, một người thì châm thuốc mà hút.
Theo sự quan sát của Du Vu thì nhìn cô bé nằm trên giường lúc nãy, nhìn thôi cũng đoán ra được là vừa là chuyện mờ ám với Sở Bách Điềm.
“ Bao lâu rồi?” Du Vu hỏi.
“ Chỉ mới một tuần nay “ Sở Bách Điềm bình tĩnh đáp.
Du Vu quay sang nhìn Sở Bách Điềm, mặt biểu hiện rõ rằng mình đang rất sốc, cực kì cực kì sốc về chuyện này.
“ Bà nội cậu biết chưa?” Du Vu hỏi tiếp, người mà mong cháu trai mình bình thường, thân thiết với nữ giới để tin đồn Sở Bách Điềm là người đồng tính được dẹp đi. Nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều hơn, Sở Bách Điềm nhiều năm qua đã không gần nữ giới, người ta chơi bời gái gú, con người này thì chỉ lo ham công tiếc việc, ngày ngày muốn Sở thị phát triển và vươn cao hơn, còn chuyện tình yêu kết hôn sinh con anh chưa từng thấy Sở Bách Điềm nghĩ đến.
“ Chưa, tôi chưa nói “ Sở Bách Điềm nhìn ra cửa sổ, anh bỏ tay vào túi quần, miệng mỉm cười.
“ Cô bé đó...chính là vị cứu tinh của tôi “.
Du Vu nghe vậy thở dài, Sở Bách Điềm trước giờ chỉ biết mình chứ không mình ta, bản thân của mình là quan trọng nhất, nếu nghĩ đến có ngày Sở Bách Điềm yêu một người con gái đến muốn hy sinh tất cả, thậm chí là tính mạng cũng rất là xa xôi.
Mà Sở Bách Điềm bất ngờ giữ một cô gái trẻ bên cạnh mình như vậy nhất định là có vấn đề rồi, không phải khi không lại để một con người xa lạ sát gần mình như thế.
“ Sở Bách Điềm, tôi hy vọng cậu đừng làm khổ con gái nhà người ta “ Du Vu vỗ vai Sở Bách Điềm nói.
“ Làm khổ?” Sở Bách Điềm quay đầu lại, nhìn Du Vu.
“ Tôi là bác sĩ, còn là bạn cậu, tôi biết chuyện năm đó làm cậu ám ảnh về việc chạm vào nữ giới “.
Đúng vậy, Sở Bách Điềm không phải ghét nữ nhân mà chính là sợ phụ nữ.
Mỗi khi chạm vào cô gái nào đó, Sở Bách Điềm liền nghĩ đến nỗi sợ hãi đi theo mình suốt bao năm qua, cũng chính vì thế mà Sở Bách Điềm đến giờ chưa biết yêu một người con gái ra sao, cũng không biết tình yêu và hạnh phúc là gì.
Ngoại trừ bà nội và một số người thân trong Sở gia là Sở Bách Điềm có thể tiếp xúc gần được, còn cô gái đó khi nãy...
Là người xa lạ đầu tiên mà Du Vu anh nhìn thấy Sở Bách Điềm để nằm trên giường mình như vậy.
“ Cô bé đó đã biết chưa?” Ý Du Vu đang nói là nỗi sợ của Sở Bách Điềm, anh đã nói cho Bối Bội Sam biết chuyện này chưa.
“ Tôi không nói “ Sở Bách Điềm đáp.
Chuyện này giống như điểm yếu của anh, Bối Bội Sam chỉ mới gần anh một thời gian ngắn, chuyện riêng tư...tốt hơn nên giữ kĩ trong lòng, quá sớm để nói rõ ra.
Du Vu ngó sang Sở Bách Điềm, tiếp tục hỏi:“ Tại sao là cô bé đó?“.
“ Bởi vì...“.
“ Khi chạm vào cô ấy, tôi không nghĩ đến nỗi ám ảnh đó “ Sở Bách Điềm đưa bàn tay mình lên nhìn vào, đúng vậy...
Mỗi khi chạm vào Bối Bội Sam hay cô gần anh, anh cảm thấy đều rất bình thường, chứ không phải là phản ứng mạnh khi ở cạnh cô gái khác.
Nói tóm lại chỉ có Bối Bội Sam là ở cạnh Sở Bách Điềm được, nhận ra điều đó rất rõ nên anh không muốn vụt tay làm Bối Bội Sam xa cách với mình.
Du Vu chẳng biết nói gì thêm, không ngờ lại có một cô gái xa lạ lại khiến Sở Bách Điềm không nhớ đến nỗi ám ảnh đó nữa,
Xem ra, cô gái kia chính là liều thuốc quý đối với Sở Bách Điềm.
Có vẻ như Sở Bách Điềm cũng không muốn làm mất liều thuốc này, tính tình của người bạn này, Du Vu anh cũng quá hiểu rồi.
“ Tôi hi vọng cô bé đó có thể thay đổi cậu “ Du Vu nói, sau đó quay lưng đi.
Thay đổi?
Ý của Du Vu là gì?
“ Tôi về trước “.
“ Chúc Sở Bách Điềm cậu sớm hạnh phúc “.
Trâu già gặm cỏ non, không ngờ rằng người bạn thân này cũng táo bạo đến vậy.