"Đấu lại!" Người đàn ông vạm vỡ bật dậy, tuyên chiến với Hàn Dập Hạo lần nữa.
Lần này Hàn Dập Hạo không có chờ đối phương ra chiêu trước, mình chủ động xuất kích, chiêu thức kết hợp liên tục, đấm thẳng, ra đòn, ngã đòn, đá trước, đá nghiêng, đá xoáy, đá chắn, lên gối, chiêu chiêu sắc bén, như nước chảy mây trôi, người xem không kịp nhìn.
Lúc đầu người đàn ông vạm vỡ kia còn có thể đánh ngang tay với Hàn Dập Hạo, dần dần cũng ứng phó không nổi liên tục công kích kín không kẻ hở của anh, cuối cùng Hàn Dập Hạo nâng tay ngăn lại chân công kích của đối phương, thuận thế móc chân phải, hạ người, đồng thời ngón chân dùng sức nhón về phía mông của đối phương, khiến thân thể đối phương ngã xuống đất.
Không hề lo lắng chút nào, Hàn Dập Hạo lại thắng.
Tòng Thiện thấy hay tuyệt, hồi tưởng lại lúc đầu Hàn Dập Hạo dạy bọn họ thuật cận chiến, cô cũng trải qua một trận, nhưng so với lúc đó, trận này hiển nhiên nghiêm túc hơn nhiều.
Mới đầu cô còn có thể phân rõ được trình tự quy tắc của anh, sau đó thì không kịp nhìn, nhưng cô cũng biết, quân cảnh vật nhau này tuyệt đối làm theo chính sách "chủ nghĩa nắm bắt". Lấy cách dạy Taekwondo làm ví dụ, vốn không dừng lại ở hạng mục thể thao bình thường nhìn thấy, dạng này chủ yếu dựa vào kỹ thuật chân, quyền thuật đấm bốc, kỹ thuật đầu gối và khuỷu tay của thái quyền, thậm chí kỹ thuật mặt đất Jujitsu, với võ thuật Trung Quốc, đều thâm nhập vào trong đó từ lâu, không còn là bí mật gì.
Nét đặc trưng của võ thuật thi đơn, chính là nhược điểm rõ ràng, sau cùng là thử thách kinh nghiệm thực chiến, quân cảnh vật nhau ở trên võ đài, còn thừa lại chỉ có thể là tổng hợp thuật cận chiến lại với nhau. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Cho nên cô không có nhìn thấy rõ từng động tác, cũng rất bình thường.
Người đàn ông vạm vỡ kia thua tâm phục khẩu phục, nhưng ngay lập tức đã có người bước lên tiếp tục khiêu chiến với Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện còn chưa có ngắm được mấy lần, cô gái tên là Tạ Nhất Nhất đã ngồi xuống bên cạnh cô, đôi mắt sáng lấp lánh như nàng tiên ánh trăng, làn da trắng nõn bởi vì uống rượu mà có vẻ hồng hào, trông rất đẹp mắt, cô cười hì hì nói với Tòng Thiện: "Chị Tòng Thiện, chào chị! Vừa rồi quá nhiều người, em cũng chưa kịp trò chuyện với chị, lần đầu tiên gặp mặt, em rất thích chị!"
Tòng Thiện vẫn còn là lần đầu tiên được người như thế này "bắt chuyện", không kềm được vui vẻ, đáp: "Cảm ơn!"
"Em là nói thật, chị Tòng Thiện, lần đầu tiên em gặp chị đã cảm thấy đặc biệt thu hút, ngũ quan của chị rất là xinh xắn, thật sự rất là xứng đôi với Thượng tá Hàn!" Tạ Nhất Nhất nhanh mồm nhanh miệng nói chuyện không ngừng như súng máy, chốc thì khen ngợi thân thủ của Hàn Dập Hạo rất lợi hại, cả quân khu đều biết, chốc thì còn từng nghe nói về chuyện của Tòng Thiện, khâm phục sát đất, còn nói lần sau cô làm chủ, dù thế nào cũng phải mời hai vợ chồng Tòng Thiện uống chút rượu.
Nói xong, cô lại nâng ly rượu lên, cười kính Tòng Thiện nói: "Chị Tòng Thiện, em trước cạn vì kính!"
Tòng Thiện còn chưa kịp hỏi cô, là làm sao biết được "thành tựu to lớn" của cô, Tề Danh Dương thấy Tạ Nhất Nhất chen đến bên cạnh Tòng Thiện, nhất thời mất bình tĩnh, đi tới kéo cô: "Cô còn uống! Lát nữa uống say tôi cũng không đưa cô về, cô không thấy phụ nữ có thai ngồi ở đây sao, còn muốn chen tới, chen Tòng Thiện thì làm sao? Ngồi bên kia đi."
Tạ Nhất Nhất dường như thật sự có hơi say, ánh mắt nhìn người cũng có chút mông lung, cô thấy Tề Danh Dương đi tới, vui vẻ đến mức bỗng nhảy dựng lên, vậy mà một giây sau đầu lại choáng váng, Tề Danh Dương đành phải dìu cô, Tạ Nhất Nhất thuận thế liền tựa đầu vào trên vai anh.
"Em uống say đương nhiên là anh đưa em về!" Tạ Nhất Nhất chọc vào ngực của Tề Danh Dương, lớn tiếng nói, "Nếu anh vứt bỏ em, em xem anh làm sao ăn nói với bố mẹ em!"
"Bà cô ơi, coi như tôi xin cô, đừng làm loạn nữa được không?" Vẻ mặt Tề Danh Dương đau khổ, cũng không biết sao mình lại trêu chọc tới đại tiểu thư này, cả ngày dính lấy anh hại anh bị người chê cười không nói, bây giờ lại càng phát triển đến mức một tấc cũng không rời, anh mang theo "cái đuôi" này cả ngày, cũng sắp điên rồi.
"Em đâu có làm loạn nữa!" Tạ Nhất Nhất giơ tay nhỏ bé lên, rất không hài lòng với cách dùng từ của anh, đưa tay đẩy anh ra, lại ngồi trở lại bên cạnh của Tòng Thiện, cười hì hì nói, "Em đây không phải là đang nói chuyện tâm tình với chị Tòng Thiện sao."
"Cô cũng không biết Tòng Thiện, hai người nói chuyện tâm tình gì chứ." Tề Danh Dương vạch trần nói.
"Chính là không biết, nói thì sẽ thân." Tạ Nhất Nhất nhăn mũi nhỏ nhắn, trả lời đến mức chuyện đương nhiên.
"Lão đại, anh còn không mau lên! Trốn ở đây làm gì!" Lúc này Vương Nhị Tiểu chạy vội tới, cứng rắn lôi kéo Tề Danh Dương chạy tới "sân đấu".
"Này!" Tề Danh Dương còn chưa có kịp nói gì, đã bị người kéo đi, ở đây chỉ còn lại hai người Tạ Nhất Nhất và Tòng Thiện.
Không có người "cản trở", Tạ Nhất Nhất lại càng như cái máy hát không tắt, cô nói liên hồi: "Chị Tòng Thiện, chị không biết câu chuyện tình yêu của chị và sếp Hàn khiến bao nhiêu cô gái hâm mộ và đố kị thế nào đâu, không nói những thứ khác, chỉ ở bệnh viện quân khu của bọn em, người thầm mến anh ấy chính là một hàng dài, độ dài này cũng có thể vòng quanh bệnh viện mấy vòng."
Tòng Thiện cười mà không nói, không để ý tới những lời nói khi say của cô bé này, một bệnh viện có thể có bao nhiêu cô gái chứ, có thể vòng mấy vòng sợ là cũng tính cả nữ bệnh nhân vào luôn ấy chứ.
"Vừa nghe đến tin sếp Hàn 'danh thảo đã có chủ', mọi người đấm ngực giậm chân, đau đến không muốn sống, quả thực cũng sắp vượt qua Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành!"[1] Tạ Nhất Nhất rượu cồn đã xông lên não, nói chuyện cũng chỉ là khoa trương chút, nhưng những điều này là được hình thành dựa trên sự thật, trên thực tế, trong bệnh viện đừng nói những cô gái chưa lập gia đình, cho dù là những phụ nữ đã có chồng kết hôn, nhìn thấy khí khái anh hùng bức người của Hàn Dập Hạo, cũng nhịn không được tâm hồn thiếu nữ ngập tràn.
[1] Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương: là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc.
"Được rồi, tôi biết anh ấy rất được hoan nghênh rồi." Tòng Thiện dở khóc dở cười, cô bé này chính là đến để nói Hàn Dập Hạo có bao nhiêu "tay giành giật" sao.
"Vậy cũng không thể nói như vậy, anh ấy được hoan nghênh hơn nữa không phải là cũng ngoan ngoãn với chị sao." Tạ Nhất Nhất chớp chớp mắt, nhiều chuyện hỏi, "Nghe nói là sếp Hàn quấn quít theo đuổi chặt lấy chị, chị Tòng Thiện, chị hãy tiết lộ một chút bí quyết đi."
"Nào có bí quyết gì đâu." Tòng Thiện bật cười nói.
Tạ Nhất Nhất bày ra vẻ mặt thất vọng, thở dài nói: "Haiz, em vốn là muốn học từ chị mấy chiêu, kết quả lại vô ích."
Tòng Thiện dò hỏi: "Cô học mấy chiêu là muốn thu phục Tề Danh Dương à?"
Tạ Nhất Nhất cũng thật thà, đôi mắt xinh đẹp như con mèo con nhìn vào Tòng Thiện, vô cùng nghiêm túc nói: "Chị Tòng Thiện, em thật sự rất thích anh ấy, trừ anh ấy ra, đời này của em cũng không yêu người đàn ông khác!"
Tòng Thiện bật cười, nói: "Cô mới bây lớn chứ, đã nói chuyện cả đời rồi."
"Em cũng sắp hai mươi mốt rồi! Nào còn nhỏ cơ chứ?" Tạ Nhất Nhất cho rằng Tòng Thiện không tin, liên tục cường điệu nói, "Em nói là sự thật, chị Tòng Thiện, chị đừng không tin chứ."
"Tôi biết là thật, còn thật hơn so với trân châu, được chưa." Tòng Thiện cũng không có trêu chọc cô, nghiêm túc hỏi, "Cô thích Tề Danh Dương, vậy cảm giác của anh ta đối với cô thì sao?"
"Em không biết." Tạ Nhất Nhất xụ mặt xuống, có vẻ rầu rĩ không vui, "Có lúc anh ấy rất tốt với em, có lúc lại lạnh nhạt, em hỏi anh ấy, anh ấy lại nói em là cô bé, em rất uất ức."
"Thật ra thì cô cũng đừng bi quan như thế, tôi nhìn ra được anh ta vẫn là quan tâm cô, vừa rồi lúc cô uống rượu, không phải anh ta cũng cản giúp cô mấy ly sao?" Tòng Thiện không uống rượu, cho nên luôn chú ý đến người bên cạnh, nhất là một đôi Tề Danh Dương và Tạ Nhất Nhất này, "Người như anh ta ấy hả, chính trực lại thành thật, nói khó nghe một chút, thì chính là hơi đần độn, tôi đoán là ở phương diện tình cảm anh ta vẫn chưa quá hiểu biết, cô phải kiên nhẫn một chút."
"Em rất có kiên nhẫn. Biết anh ấy nửa năm, cho tới bây giờ đều là em chủ động tìm anh ấy, anh ấy không chịu hẹn em đi ra ngoài, cũng không giới thiệu bạn bè của anh ấy với em. Nếu không phải em mặt dày quấn lấy anh ấy, không chừng anh ấy đã ném em đến xó xỉnh nào rồi." Tạ Nhất Nhất chống gò má, bĩu môi nói.
"Có công mài sắt có ngày nên kim. Cô kiên trì tới cùng, nhất định sẽ có thu hoạch." Tòng Thiện an ủi nói, "Tề Danh Dương là một người đàn ông rất tốt lại đáng phó thác cả đời, cô cần phải nắm thật chặt."
"Em biết, cũng là vì khí chất trên người anh ấy khác với người khác, em mới thích anh ấy như vậy." Tạ Nhất Nhất lại nở nụ cười, giống như nhớ ra chuyện vui vẻ gì đó, "Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh ấy, em vừa mới đến bệnh viện báo danh, xách theo một va li hành lý rất nặng, anh ấy nhìn thấy, lập tức đi tới xách giúp em. Em còn tưởng rằng anh ấy và người đàn ông khác, thấy cô gái xinh đẹp thì vội vàng xum xoe lấy lòng, không biết che giấu tâm ý gì. Không nghĩ tới, anh ấy giúp em xách va li hành lý đến cửa túc xá, tìm hai cô nữ binh giúp em xách đi, phất tay một cái liền đi mất, ngay cả tên của em cũng không có hỏi. Lúc đó em còn tưởng rằng là mình không có sức hấp dẫn ấy chứ. Kết quả hai nữ binh nói cho em biết, anh ấy chính là một người đàn ông như vậy, đều đối tốt với tất cả mọi người, lại không cầu báo đáp. Lần thứ hai gặp anh ấy, là bố mẹ sắp đặt chúng em xem mắt, em không nghĩ tới đối phương lại là anh ấy, anh ấy trông có vẻ cũng ngây ra một lúc, bộ dáng đó trông rất ngốc. Sau đó anh ấy đã đưa em về nhà, em tâm huyết dâng trào nhất định muốn đi siêu thị mua kem, anh ấy liền đứng ở đầu đường chờ em, lúc em đi ra thì nhìn thấy có hai cô gái trang điểm đậm tươi đẹp đứng ở trên đường đang bắt chuyện với anh ấy. Em liền trốn ở một bên xem anh ấy có phản ứng gì, quả nhiên không khác gì với em nghĩ, anh ấy thân chính trực lời lẽ nghiêm khắc mà đẩy hai cô gái kia ra, lấy chứng nhận sĩ quan ra, bảo họ mau đi. Lúc đó, em thấy vậy cười hì hì, không nghĩ tới dạo này còn có loại đàn ông như vậy, còn có thể chống lại sự mê hoặc trước sắc đẹp. Về sau, chúng em lại tiếp xúc thêm vài lần, em lại càng lúc càng khẳng định anh ấy là người đàn ông em tìm kiếm, em gặp được, thì tuyệt đối sẽ không buông tay!"
Lúc nói ra mấy chữ cuối cùng, Tạ Nhất Nhất giống như đột nhiên bắt được thứ đồ gì đó từ không trung, bỗng siết chặt nắm tay, ánh mắt sáng lên giống như bó đuốc.
Tòng Thiện bắt đầu thích cô bé này, khen ngợi nói: "Không tệ, mục tiêu kiên định, lập trường rõ ràng, cách nghĩ rõ rệt, tôi thấy được, một ngày nào đó, cô sẽ tóm anh ta 'dễ như trở bàn tay'."
"Thật sao?" Tạ Nhất Nhất vừa mừng vừa nghi ngờ hỏi.
"Thật, tôi sẽ không gạt cô." Tòng Thiện bảo đảm nói, "Tôi biết anh ta lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn không có nghe bên cạnh anh ta có cô gái gì đó, cô là người đầu tiên, anh ta chịu dẫn cô tới, không phải chứng minh địa vị của cô không tầm thường sao?"
"Em cũng nghĩ vậy." Tạ Nhất Nhất ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười đến mức còn rực rỡ hơn so với ánh mặt trời.
Tòng Thiện thật lòng cảm thấy, cô gái thẳng thắn đáng yêu như vậy, nếu Tề Danh Dương nhìn chướng mắt, vậy thật đúng là mắt mù.