Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 37: Q.2 - Chương 37: Chương 13.1: Lần đầu tiên




"Đợi một chút." Hàn Dập Hạo chợt nhớ tới gì đó, kéo Tòng Thiện vào trong phòng ngủ.

"Làm sao vậy." Tòng Thiện không hiểu nhìn anh đang tìm kiếm cái gì đó trong ngăn kéo, tò mò hỏi.

"Tìm được rồi." Hàn Dập Hạo lấy hai cái hộp nhỏ ra, vừa nói vừa mở hộp ra, chìa tay về phía Tòng Thiện, cười nói với cô, "Hai sợi dây chuyền này, em đeo sợi nào?"

Tòng Thiện nhìn thấy, một là sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, một khác là sợi dây chuyền bạc bình thường, hai sợi dây chuyền này là anh đã tặng cho cô ở Samos.

"Anh còn nhớ hả." Tòng Thiện cũng cười, hai sợi dây chuyền này cô đều trả lại cho anh, không nghĩ tới anh đều để ở đây.

"Anh tặng cho em dĩ nhiên là nhớ." Hàn Dập Hạo để sợi dây chuyền kim cương xuống, lấy sợi bạc ra, rất hiểu cô nói, "Là chọn sợi này phải không."

"Uhm." Tòng Thiện để mặc anh đeo sợi dây chuyền vào cho cô.

Một tay đeo có chút nhọc nhằn, Hàn Dập Hạo tay chân vụng về thiếu chút nữa kéo đứt sợi dây chuyền, không cẩn thận siết chặt, Tòng Thiện kêu đau: "Anh nhẹ một chút."

Đeo sợi dây chuyền xong, Hàn Dập Hạo ấn xuống một nụ hôn ở sau gáy của cô, ôm cô từ phía sau, hôn lên mặt cô một cái, mùi vị chiếm hữu vô cùng nồng đậm tuyên bố nói: "Đeo đồ của anh, sau này sẽ là người của anh."

"Anh thật là bá đạo." Tòng Thiện hờn dỗi nói một câu, lại sờ lên sợi dây chuyền có khắc vật tổ phức tạp trên cổ, hỏi vấn đề muốn hỏi rất lâu trước đây, "Khắc ở phía trên, có phải là chữ viết Somos hay không?"

"Ừ." Làn da cô mịn màng khiến anh nhịn không được hôn lại hôn, mới đáp, "Đó là một bài thơ về nữ thần, em chính là nữ thần trong lòng anh."

Tòng Thiện thẹn thùng đỏ mặt, khó có thể tin trước đây anh chưa từng nói yêu đương, nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy là học của ai?

Cảm giác được tay của anh lại không an phận mà mò lên ngực của cô, Tòng Thiện vội vàng nói: "Chúng ta đi thôi."

"Được." Anh cũng sợ mình không khống chế được, liền kéo tay cô đi ra ngoài.

Bởi vì tay Hàn Dập Hạo bị thương, cho nên do Tòng Thiện lái xe.

Tòng Thiện chưa từng lái xe thể thao, không cẩn thận đã đạp chân ga hơi mạnh, xe rền một tiếng vọt ra ngoài, làm cô sợ hết hồn.

"Xe này tốc độ chạy rất nhanh, em đạp chân ga nhẹ một chút." Hàn Dập Hạo ở bên cạnh hướng dẫn nói.

"À." Tòng Thiện gật đầu, tuy kỹ thuật lái xe của cô cũng không tệ, nhưng lần đầu tiên lái chiếc xe hạng sang như vậy, sợ cạo sờn quẹt hư xe anh, vì vậy lái vô cùng cẩn thận. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Hàn Dập Hạo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhịn không được cười nói: "Thả lỏng nào, cũng không phải là đi đến chiến trường."

"Chưa từng lái xe thể thao, có thể cho phép em căng thẳng một chút hay không." Tòng Thiện nhìn cũng không nhìn anh, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

"Được." Nghe thấy lời của cô, Hàn Dập Hạo càng cười vui vẻ hơn, "Anh cho em cái chìa khóa xe, lúc rãnh rỗi thì em luyện nhiều một chút, luyện rành sẽ không căng thẳng nữa."

"Anh muốn hại em bị bộ chống nham nhũng điều tra à." Tòng Thiện liếc mắt xem thường.

"Vậy anh tặng cho em một chiếc xe thay cho đi bộ nhé, mỗi ngày em đều đi làm bằng xe buýt rất vất vả." Hàn Dập Hạo đề nghị.

"Không được!" Tòng Thiện nhịn không được quay đầu qua, trừng mắt nhìn anh nói, "Anh thật sự coi em là người phụ nữ được bao nuôi hả! Dây chuyền anh đã mua đeo cho em là được rồi, anh dám lại mua xe nữa, em sẽ bỏ cả anh lẫn xe đấy!"

"Nhanh như vậy đã tiết kiệm cho anh rồi sao?" Hàn Dập Hạo véo cái mũi của cô, cười đến mức rất là dịu dàng.

"Không được động tay động chân!" Tòng Thiện đẩy tay của anh ra.

"Mau nhìn đằng trước!" Anh lên tiếng nhắc nhở.

Tòng Thiện cuống quýt nhìn về phía trước, một đứa bé từ bên lề đường vọt tới, cô phản xạ có điều kiện liền phanh xe, lại không cẩn thận giẫm mạnh, thân thể thiếu chút nữa nhào vào trên tay lái.

"Bộ thắng xe này rất nhạy, đừng giẫm mạnh như vậy." Hàn Dập Hạo ngồi vững vàng, điềm nhiên nói.

Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một cái, giận cá chém thớt nói: "Nói vuốt đuôi[1]."

[1] Nguyên văn là "Mã Hậu Pháo" (thuật ngữ cờ tướng): ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.

"Cái này cũng có thể trách anh?" Hàn Dập Hạo nhướn mày rậm, thật lòng không muốn đánh giá kỹ thuật của cô.

Sau khi lên đường lần nữa, Tòng Thiện có vết xe đổ, lái ổn định rất nhiều, đợi sau khi cô quanh co lòng vòng mới đến đích, cũng đã qua hơn một tiếng.

"Đến rồi." Tòng Thiện cởi dây an toàn ra, ý bảo Hàn Dập Hạo xuống xe.

"Đây là đâu?" Hàn Dập Hạo nhìn ngôi miếu thờ đổ nát trước mặt, nghi ngờ hỏi.

"Đi vào sẽ biết." Tòng Thiện kéo anh, đi vào.

Đẩy cửa ra, bước qua bậc cửa cũ nát, Hàn Dập Hạo nhìn thấy bên trong có một cây đại thụ, trên cây giắt rất nhiều vải lụa màu đỏ trắng vàng, dưới tàng cây bày một cái bàn hình bậc thang, phía trên đặt rất nhiều bài vị đồng, bốn cây nến màu trắng to lớn đang lẳng lặng cháy.

Một cụ bà còng lưng đi tới, Tòng Thiện lập tức đi đến, cười nói: "Bà ơi, chúng cháu đến thăm anh cả và chị dâu."

Hàn Dập Hạo vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người, anh cả, chị dâu?

"Đi theo bà." Cụ bà đáp, sau đó đi tới phía trước mặt.

Tòng Thiện xoay người nhìn Hàn Dập Hạo vẫn còn đang ngẩn ngơ, đi tới kéo anh, nói: "Nhanh nào."

"Rốt cuộc ở đây là đâu?"

"Anh có biết Trung Quốc có một phong tục gọi là cưới âm hay không?" Tòng Thiện kéo anh đi tới một cặp bài vị đồng trước mặt, hai bài vị này được buộc sợi dây đỏ lại với nhau, phía trên có khắc mấy chữ to "Hàn Dập Huy" và "Mạc Xuyến", cô nói với Hàn Dập Hạo, "Hôm qua anh nói cho em biết, tâm nguyện lớn nhất của anh trai anh là kết hôn với chị dâu, danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau. Khi còn sống họ không thể đạt được nguyện vọng này, cho nên sau khi chết, chúng ta sẽ giúp họ đạt được nhé."

"Hôm qua em hỏi anh tên của bọn họ là vì chuyện này?" Hàn Dập Hạo nhìn cô, đáy mắt có cảm xúc khác thường tuôn trào.

"Uhm." Tòng Thiện gật đầu, nói rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm kinh động đến linh hồn người chết, "Em đã từng phá một vụ án giết người, chính là xảy ra ở đây, cho nên đối với chỗ này có ấn tượng rất sâu sắc, hôm qua anh đề cập tới chuyện của bọn họ, cho nên em muốn làm chút gì đó cho bọn họ, tuy chỉ là an ủi tâm lý, nhưng ít nhất ở mức độ nào đó bọn họ cũng đạt được tâm nguyện. Lúc ban ngày, em đã nhờ bà làm bài vị đồng này, chỉ đợi buổi tối cùng anh cùng đi bái tế."

"Tòng Thiện!" Hàn Dập Hạo xúc động nắm chặt lấy tay của cô, không nghĩ tới cô lại thận trọng như vậy, hôm qua anh mới nói chuyện của anh trai cho cô biết, hôm nay cô đã lo liệu xong hết thảy, hơn nữa, ngay cả anh cũng không có nghĩ tới bù đắp cho anh trai việc tiếc nuối này, nhưng cô đã suy tính đến! Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.

"Người nhà thắp nhang cho toàn thần đi, xem như vợ chồng đã bái thiên địa." Giọng của bà cụ khàn khàn vang lên, chia ba nén hương ra đưa cho Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện.

Hai người liếc nhìn nhau, vâng theo lời dặn của bà cụ, hướng về một cặp bài vị phía trên cùng mà cung kính khom người lạy ba lạy.

Chỉ nghe trong miệng bà cụ lẩm bẩm cái gì đó, sau đó nhận lấy nhang trong tay Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện, cắm ở trên lư hương, nghi thức xem như đã hoàn thành.

"Anh cả, chị dâu, nếu có kiếp sau, mong anh chị có thể tiếp tục ước nguyện chưa bù đắp được ở kiếp này, không còn bất kỳ trở ngại gì, hạnh phúc an khang!" Tòng Thiện chắp hai tay trước ngực, thành kính cầu nguyện nói.

Hàn Dập Hạo nhìn hai tấm bài vị đồng ấy, lại quay đầu nhìn cô gái cúi đầu lẩm nhẩm gì đó, khóe miệng từ từ cong lên, đôi mắt sâu tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Đi ra khỏi miếu thờ, Hàn Dập Hạo ngoảnh lại nhìn cặp bài vị đồng lẳng lặng đứng thẳng ở dưới đại thụ đầy lụa màu tung bay, chẳng biết tại sao, trong đầu của anh đột nhiên thoáng hiện lên khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ của anh trai, nhất định là anh ở trên trời không còn tiếc nuối nữa.

"Tòng Thiện, cám ơn em!" Đi tới bên cạnh xe, Hàn Dập Hạo duỗi tay ôm chặt Tòng Thiện, ở tại gió rét se lạnh đêm nay, nhiệt độ cơ thể của anh nóng như lửa.

"Thật ra thì em biết làm như vậy ý nghĩa không lớn, hôm qua, sau khi anh nói cho em biết chuyện của anh trai anh, em biết anh vẫn còn chưa bỏ xuống được, vì vậy em muốn, thông qua việc "thành hôn" của bọn họ để nói cho anh biết, cho dù bọn họ không còn ở nhân gian, nhưng nói không chừng đang sống hạnh phúc và vui vẻ ở một thế giới không biết khác. Cho nên, anh phải nhìn về phía trước, anh là người anh trai anh quan tâm nhất, anh vui vẻ, anh trai anh ở trên trời có linh thiêng mới có thể an tâm." Tòng Thiện quay người, ôm lấy anh, giọng ấm áp, giống như nước ấm phá băng, phút chốc phá vỡ khúc mắt anh ẩn dấu nhiều năm.

"Tòng Thiện, em không biết chuyện này có ý nghĩa quan trọng với anh thế nào đâu." Giọng trầm thấp của Hàn Dập Hạo từ đỉnh đầu cô vang lên, hơi có chút run run.

"Hàn Dập Hạo, anh đã từng nói, nhìn thấy em khổ sở chính mình còn khổ sở khó chịu hơn, thật ra thì em cũng vậy." Tòng Thiện hơn nhón chân lên, vuốt ve mặt anh, dịu dàng nói, "Ở trong lòng của em, anh vẫn là một người đàn ông mạnh mẽ, sức mạnh vô địch, nhưng khi em nhìn thấy nước mắt của anh, thì biết anh cũng sẽ yếu đuối cũng sẽ thương tâm, em cảm thấy tim rất đau. Rốt cuộc em cũng hiểu rõ lời anh nói, bởi vì đau lòng cho nên mới cảm thấy đau lòng. Cho nên, em muốn cùng chia sẻ với anh, có thể chứ?"

"Tòng Thiện." Đột nhiên mất đi khả năng nói, Hàn Dập Hạo chỉ có thể ôm cô thật chặt, thì thầm gọi tên của cô.

Trước đây anh vẫn cho rằng cô không quan tâm đến anh, nhưng bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu rõ mình sai hoàn toàn, cô chỉ là không giỏi về biểu đạt, nhưng luôn dùng hành động để chứng minh tình yêu đối với anh.

"Hàn Dập Hạo, là anh theo đuổi em trước, cũng là anh nói thích em trước. Cho nên, có một viêc em muốn giành làm ở trước mặt của anh." Tòng Thiện nở nụ cười sáng lạng với anh, giống như ngàn vạn bông hoa đột nhiên đua nở, trong nháy mắt làm mê hoặc mắt anh, "Em yêu anh! Còn yêu anh nhiều hơn so với trong tưởng tượng của em!"

Trái tim anh như bị người siết chặt, không khí trong lồng ngực bị ép ra, đầu óc trống rỗng, có một nháy mắt cho là mình nghe lầm, nhưng chờ anh phản ứng kịp thì một sự vui mừng khôn xiết kèm theo xúc động điên cuồng nhảy vọt lên tim, anh như cậu trai trẻ mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu, thậm chí có chút lúng túng, chỉ có thể kích động hôn lấy cô, không ngừng lặp lại: "Tòng Thiện, anh cũng yêu em, thật sự rất yêu rất yêu em."

Ở tại đêm đầu xuân không trăng không sao này, hai người rơi vào trong tình yêu ngọt ngào, rốt cuộc thốt lên ba chữ này với đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.