“Cục trưởng, tôi muốn phục chức.” Sáng sớm, Tòng Thiện đi tới văn phòng của cục trưởng cục cảnh sát, đưa ra yêu cầu này.
Cục trưởng rõ ràng sửng sốt, ông không nghĩ tới Tòng Thiện ngay cả điện thoại cũng không có gọi đã trực tiếp tìm tới ông nói chuyện, tuy trước mắt không có nhận được lệnh điều động nhân sự của cấp trên, nhưng ông cũng là kiêng kỵ thân phận mợ chủ hiện giờ của Tòng Thiện ở nhà họ Hàn, vì vậy cười nói: “Tiểu Thẩm à, phía trên vẫn còn chưa có chỉ thị.”
“Tôi biết.” Tòng Thiện nhìn ông, đi thẳng vào vấn đề nói, “Nhưng cục trưởng Thiệu ông cũng biết, lúc đầu tôi bị cách chức kỳ thật là ý của Hàn phu nhân cũng chính là mẹ chồng của tôi, bà muốn tôi ở nhà dưỡng thai, cho nên không muốn để cho tôi ra ngoài làm việc. Mà vị trí thai của tôi trước ba tháng quả thật bất ổn, cũng không có đề xuất dị nghị, nhưng bây giờ điều kiện sức khỏe của tôi cho phép tôi tham gia công việc, cho nên tôi trịnh trọng đề xuất yêu cầu phục chức này.”
Cục trưởng Thiệu trong lòng lẩm bẩm, tuy đây đúng là bà Hàn ra lệnh, nhưng phiên bản Tòng Thiện nói sao cùng với ông biết không quá giống nhau vậy? Nhưng ông cũng không thể chất vấn cách nói này, dù sao chuyện người trong một nhà chắc cũng không phải là người ngoài ông đây biết được. Mặt ông lộ vẻ khó xử, đùn đẩy nói: “Tiểu Thẩm à, việc chỉ thị nhân sự này là trên bộ đưa xuống, cục trưởng tôi đây cũng là không có cách nào khác, hơn nữa, coi như cô phục chức, không được bao lâu cũng là phải nghỉ đẻ, sao không chờ sinh đứa bé ra rồi lại cân nhắc phục chức?”
“Tôi không thể chờ được nữa.” Tòng Thiện ngắt lời nói, “Cục trưởng Thiệu, Tiểu Kha là bạn tốt nhất và cũng là đồng nghiệp thân mật nhất của tôi, cái chết của cô ấy đối với tôi và cả tiểu tổ đều tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Hôm nay, tất cả đồng nghiệp trong tổ đều ôm lòng căm phẫn, một lòng muốn bắt hung thủ, tôi cũng vậy. Cục trưởng Thiệu, ông cũng là từ cơ bản làm nên, loại tâm trạng này nhất định cũng đã từng đích thân trải qua, cho nên, tôi thỉnh cầu ông phục chức cho tôi, để tôi vì Tiểu Kha làm chút chuyện.”
Nghe thấy cô nhắc tới Tiểu Kha, cục trưởng Thiệu cũng có chút lộ vẻ xúc động, cấp dưới chết, ông làm sao mà không thương tiếc, nhưng, “Tiểu Thẩm à, nói thật, cô vẫn luôn biểu hiện tốt, tỷ số phá án cũng là người xuất sắc trong cục, ban đầu trên bộ lên tiếng muốn cách chức cô, tôi là nói hết lời hay mới miễn cưỡng khiến cấp trên đồng ý chỉ tạm thời đình chỉ công tác, tôi cũng là lực bất tòng tâm. Không bằng cô trực tiếp đi tìm cục trưởng Trần, hoặc là mẹ chồng của cô, để bọn họ mở lời, như vậy chuyện sẽ dễ làm.” Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
“Cục trưởng Thiệu, tôi cũng không giấu gì ông.” Theo như lời ông nói Tòng Thiện đều hiểu, chẳng qua là nếu như hôm nay cô đã tới đây, thì tuyệt sẽ không tay không mà quay về, “Trên dưới nhà họ Hàn đối với đứa bé trong bụng của tôi mà nói cũng rất khẩn trương, nếu như tôi đi tìm mẹ chồng của tôi, nhất định bà sẽ không để cho tôi phục chức, trái lại sẽ nghĩ cách ngăn cản tôi tham gia vụ án này. Tôi đi tìm cục trưởng Trần, ông ấy cũng sẽ nói cho mẹ chồng của tôi biết, vậy ý niệm quay về cục cảnh sát sẽ hoàn toàn bị chặt đứt. Nhưng tôi lại không cách nào đợi đến nửa năm sau, nếu như ở chuyện này tôi không hề làm gì mà nói, cả đời này của tôi cũng sẽ không tha thứ cho chình mình. Cho nên, cục trưởng Thiệu, hôm nay tôi tới tìm ông, là muốn ông đồng ý cho tôi tham gia phá án, đồng thời lại có thể giúp tôi giấu cấp trên, nếu như tôi là gia nhập với thân phận 'tự nguyện', ông cũng không cần trình bày với cấp trên, chỉ cần đồng nghiệp trong cục cảnh sát không nói, vậy tôi là có thể tiếp tục ở lại trong tiểu tổ.”
Cục trưởng Thiệu nghe hiểu ý đồ của cô, nhưng như vậy dù sao cũng không phù hợp với quy tắc, ông cũng là muốn người đắc lực tài giỏi này quay về giúp một tay, nhưng coi như cho ông mười lá gan, ông cũng không dám đối nghịch với bà Hàn, cho nên ông chỉ có thể từ chối: “Tiểu Thẩm à, không phải tôi không giúp cô, mà thật sự không thể giúp cô, thế lực nhà chồng của cô quá lớn, chung quy cô hiểu rõ hơn so với tôi. Nếu như chuyện này bị mẹ chồng của cô biết được, vị trí cục trưởng của tôi bất cứ lúc nào cũng có thể khó mà giữ được.”
Tòng Thiện biết đối phương luôn xảo quyệt, cô cũng đã không ngừng lấy tình để cảm động, cũng biết “lấy hại để nói rõ”, vì vậy trong giọng của cô xen lẫn một tia cảnh cáo, nói: “Cục trưởng Thiệu, ông cũng biết thế lực nhà chồng của tôi lớn, ông không muốn đắc tội với mẹ chồng của tôi, nhưng ông cảm thấy làm tôi không vui, vị trí của ông sẽ vững như núi Thái Sơn sao?”
“Cô có ý gì?” Cục trưởng Thiệu biến sắc, tuyệt không nghĩ tới Tòng Thiện dám uy hiếp ông.
Tòng Thiện cũng không sợ, kể từ sau khi Tiểu Kha chết, tâm tình của cô đã xảy ra biến hóa rất lớn, cô sẽ không tiếp tục sợ hãi bất cứ người nào nữa, chỉ cần chuyện cô cho là đúng, cho dù không từ thủ đoạn nào cô cũng sẽ đi làm, “Lúc trước, lời phát ngôn của chồng tôi phát biểu với giới truyền thông tin rằng cục trưởng Thiệu vẫn còn ấn tượng chứ? Anh ấy nói, tất cả nợ tôi, anh ấy đều sẽ thay tôi đòi lại từng cái. Chỉ một câu nói này, cổ phiếu của An thị quốc tế một đêm rớt giá, đến bây giờ cũng còn chưa có lấy lại phong độ. Chồng tôi đối với tôi một lòng thế nào, cả thành phố A đều thấy rõ. Cho dù là mẹ chồng của tôi cực lực phản đối, hai nhà Hàn Nhạc không có một ai ủng hộ, nhưng tôi vẫn là gả vào nhà họ Hàn. Cho nên, cục trưởng Thiệu, đắc tội với tôi chính là đắc tội với chồng tôi. Đắc tội với anh ấy, chính là đắc tội với cả nhà họ Hàn, kết quả này ông có thể đảm đương nổi sao?”
Cục trưởng Thiệu tức giận đến mức muốn vỗ bàn, ông chưa từng bị cấp dưới của mình uy hiếp, thế nhưng ông không dám, bởi vì đúng như Tòng Thiện nói, đứng sau lưng cô chính là Hàn Dập Hạo, mà Hàn Dập Hạo là con trai độc nhất của Hàn Trường Hiên và Nhạc Thanh Lăng, coi như cậu ta và bố mẹ cậu ta không hòa thuận thế nào đi nữa, sau này, thừa kế gia nghiệp vẫn là cậu ta, chỉ có kẻ ngốc chán sống mới có thể đi đắc tội cậu ta.
Thấy sắc mặt đối phương lúc xanh lúc đỏ, như thể Tòng Thiện có thể nhìn thấu suy nghĩ của ông, nhìn thấy ông do dự và đấu tranh, vì vậy cô tiếp tục kiên trì nói: “Cục trưởng Thiệu, không phải tôi muốn uy hiếp ông, chỉ là đang nói một sự thật. Mẹ chồng của tôi chung quy cũng sẽ già đi, Hàn Nhạc cũng sẽ bàn giao vào tay của chồng tôi. Mà bào thai trong bụng của tôi, cũng là người thừa kế của nhà họ Hàn sau này. Cái gì nặng cái gì nhẹ, lẽ nào ông không có phán đoán được sao?”
Đề toán đơn giản như vậy, cục trưởng Thiệu làm sao mà không hiểu. Trước mắt, tuy Nhạc Thanh Lăng là người nắm quyền, nhưng Tòng Thiện “có được” chính là người nắm quyền đời sau và đời sau sau nữa, lấy lòng cô, dường như rất có lợi cho sau này.
“Nhưng--” Cục tưởng Thiệu vẫn còn do dự, ông không dám tự ý ra quyết định, ngộ nhỡ chuyện “vỡ lở”, Thẩm Tòng Thiện chắc chắn sẽ không có chuyện gì, xui xẻo sẽ chỉ là ông.
“Ông yên tâm, tôi chỉ là muốn tham gia vào vụ án này, chủ yếu là đưa ra ý kiến và phân tích thông tin, việc 'xuất đầu lộ diện' tôi sẽ không làm, ở cục cảnh sát cũng sẽ không chạy loạn, chỉ cần đồng nghiệp ở tổ chuyên án không nói, những người khác sẽ không biết được.” Tòng Thiện cam kết.
Cục trưởng Thiệu lại chần chừ vài phút, cuối cùng cũng gật đầu, nhưng ông không quên dặn dò: “Tiểu Thẩm, đây chính là cô khăng khăng muốn làm như vậy, đến lúc đó không được đẩy trách nhiệm cho tôi.”
Tòng Thiện cười, cam kết: “Cục trưởng Thiệu, tôi là hạng người như vậy sao? Đây là quyết định của tôi, không có liên quan tới bất cứ ai, tuyệt sẽ không liên lụy ông.”
Từ trong phòng cục trưởng đi ra, Tòng Thiện đi trở về phòng làm việc quen thuộc, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của các đồng nghiệp, nhẹ nhàng nói: “Mọi người, tôi đã quay về.”
Ngày hôm đó, Tòng Thiện liền bắt đầu tham gia vào công việc, đồng nghiệp đưa cho cô rất nhiều tài liệu, trước tiên bắt đầu giải thích từ bối cảnh của nhà họ Tần.
Tòng Thiện mới biết được, bố mẹ của Tần Kha đều mất, ba anh trai cũng là chết trong cuộc sống mái giữa các bang phái, trong rất nhiều thân thích của hắn cũng đều chết bởi đủ kiểu sự cố, nói tóm lại, thân thế của Tần Kha hoàn toàn ăn khớp với thân phận dân liều mạng của hắn.
Cho tới nay, làm ăn của nhà họ Tần ở trong nước đều không nhiều, dường như cũng là vì tẩy trắng tiền đen hắn có được từ phạm tội ở nước ngoại.
Bắt đầu từ mấy tháng trước, địa bàn của hắn không ngừng bị người đánh đập, thế lực từ từ thu hẹp lại, mà hắn cũng đem tiền trong nước quay vòng, rõ ràng cho thấy không hề định ở trong nước nữa.
Tòng Thiện tính thời gian, phát hiện là ở sau khi Câu Tử Minh bị tập kích, trực giác của cô nói cho cô biết, hẳn là Câu Tử Minh đang bắt đầu đối phó với Tần Kha.
Cũng chỉ có thể giải thích tại sao Tần Kha rõ ràng người ở nước ngoài còn phải mạo hiểm quay về, nhất định là hắn không phục, cho nên muốn tìm Câu Tử Minh báo thù.
Nói như vậy, Tần Kha oán hận Câu Tử Minh rất sâu, tình cảnh của Vương Đình nhất định hết sức nguy hiểm, bọn họ nhất định phải mau chóng dẫn dụ Tần Kha ra, nhưng có thể có cách gì đây?
Đến giờ cơm trưa, Tòng Thiện từ chối khéo lời mời của đồng nghiệp, nhất định phải chạy về nhà ăn cơm, cô không thể để cho người Nhạc Thanh Lăng phái tới bên cạnh cô phát hiện, vì vậy đành phải làm bộ như đã đi thư viện.
Lúc xế chiều, Hàn Dập Hạo gọi điện cho cô, Tòng Thiện trốn đến trong nhà vệ sinh nghe máy, cũng không để cho anh nghe ra khác thường.
Thời gian từng ngày trôi qua, Tòng Thiện là ngày ngày “chuồn êm” ra khỏi nhà như vậy, cô là cảnh sát, vốn có khả năng phản điều tra nhất định, cho nên đám bảo mẫu thật đúng là cho rằng cô là đi ngủ, mỗi ngày đều phải ngủ mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần cô đúng giờ xuất hiện ở bàn ăn, cũng sẽ không có ai đem lòng sinh nghi.
Đối với việc lùng bắt Tần Kha vô kế khả thi, người này giống như đột nhiên biến mất khỏi thế gian vậy, hoàn toàn không tìm được dấu vết, nhóm người Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh tìm gần nửa tháng, cũng không có tìm được hắn, chỉ có thể nói rõ Tần Kha có thể làm được những chuyện này, nhất định là trước đó đã nghĩ kỹ đường lui.
Song, khi chuyện rơi vào cục diện bế tắc, Tòng Thiện nhận được một cú điện thoại lạ.
“Cô là Thẩm Tòng Thiện?” Đối phương là phái nữ, giọng rất thanh lịch và tao nhã.
“Phải, là tôi.” Tòng Thiện thấy dãy số hiển thị chính là nước Đức, nghi ngờ hỏi, “Cô là ai?”
“Tôi là vợ của Lam Chí Minh.” Đối phương đáp.
Cái tên này nhất thời khiến Tòng Thiện cả kinh, Lam Chí Minh, là “sát thủ gái điếm” đã từng vì hãm hại Tần Kha không tiếc giết rất nhiều người sao? Vợ của anh ta?
“Không cần hoài nghi, tôi chính là vợ của Lam Chí Minh 'sát thủ gái điếm' theo như lời trong miệng mà các cô đã nói.” Đối phương nói như vậy, không chỉ không giải thích nghi hoặc của Tòng Thiện, trái lại càng nghi ngờ hơn.
“Cô gọi điện tới có mục đích gì? Sao cô lại biết số của tôi?” Cô cảnh giác hỏi.
“Tôi biết cô cảm thấy lạ, thật ra thì cú điện thoại này tôi nên sớm gọi cho cô.” Đối phương nói, “Là Chí Minh trước khi chết dặn tôi, nếu như anh ấy gặp phải bất trắc, bảo tôi liên lạc với cô, nói cho cô biết một chuyện. Nhưng khi tôi biết là cô tự tay thiết lập bẫy vạch trần Chí Minh, thì tôi do dự, tôi không biết cô rốt cuộc là hạng người gì, có cương trực công chính như lời Chí Minh nói hay không. Cho nên tôi vẫn luôn để ý tới tin tức trong nước, mãi cho đến thấy được tên của cô trên tang lễ của nữ cảnh sát bị Tần Kha làm hại, thì biết được bây giờ có rất nhiều người đều muốn bắt hắn, tôi mới quyết định gọi cho cô cú điện thoại này.”
Tòng Thiện không có nghĩ tới Lam Chí Minh còn có an bài như vậy, lẽ nào lúc đầu anh ta đã sớm phát giác ra được cô hoài nghi sao, cho nên mới sớm an bài xong “chuyện sau khi chết” ? Song, bây giờ cô không có quan tâm tới những chuyện này, cô quan tâm là chuyện Lam Chí Minh dặn dò đối phương muốn nói cho cô biết, “Nói cho tôi biết chuyện gì?”
“Trước tiên cô phải hứa với tôi, nếu như bắt được Tần Kha, phải công bố với công chúng tất cả chuyện xấu lúc trước hắn đã làm, còn trả lại cho chồng của tôi và Ái Ái một cái công đạo.” Đối phương đưa ra yêu cầu.
“Đây là đương nhiên, Tần Kha hại chết một người bạn của tôi, còn bắt đi một người bạn khác của tôi, tôi hận không thể róc xương lóc thịt hắn.”
“Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết.” Đối phương dừng một chút, nói, “Ở nước Đức Tần Kha còn có một tình nhân, tình nhân này sinh cho hắn một đứa con trai, hai người họ đều được bảo vệ chặt chẽ. Chỉ cần tìm được hai người này, dĩ nhiên là có thể dẫn dụ Tần Kha ra.”