Editor: smizluy1901
Đóng cửa phòng, ngăn cách tiếng ầm ỹ phía
ngoài, Tòng Thiện ngồi ở trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi
vào, kim cương trong lòng bàn tay được rọi sáng càng lúc càng lóng lánh
rực rỡ hơn.
Cô mở nắp mặt dây chuyền, nhìn chất lỏng màu đỏ tím chảy bên trong, rất lâu cũng không có dời tầm mắt.
Còn nhớ đêm đó đích thân anh đeo cảm xúc ấm áp của nó vào trên cổ của cô,
còn nhớ đêm đó có rất nhiều đom đóm bay múa đầy trời, còn nhớ cái ôm ấm
áp của anh, mỗi một câu một lời của anh.
Nhưng, nghĩ tới cảnh
tượng chết thảm của Dunham Linda, trái tim Tòng Thiện phút chốc giống
như bị kim thép đâm vào, đau đến cô không thể hít thở.
Đã bao nhiêu lần ở trong mơ, cô nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng của đứa nhỏ gọi cô: "Mẹ".
Đã bao nhiêu lần ở trong ký ức, cô thấy Angus nở nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời với cô.
Đã bao nhiêu lần nhớ tới đôi mắt lạnh lùng màu lam tím kia, anh dùng giọng không chút độ ấm lặp đi lặp lại: "Là cô và Hàn Dập Hạo, hại chết chúng
tôi."
Những sinh mệnh giống như hoa đó, những cuộc sinh hoạt
giống như ngày hôm qua đó, một lần lại một lần, ở trong đầu của cô, từ
từ héo rũ, vỡ thành mãnh vụn.
"Rầm!" Cánh cửa cách vách truyền
đến tiếng dùng sức đóng sầm, Tòng Thiện bị tiếng vang này làm giật mình
bừng tỉnh, mới nhớ tới mình muốn giấu sợi dây chuyền ở chỗ bí mật hơn,
để Thẩm Tòng Như không tìm được.
Lúc đó về nước quá vội, cô không kịp trả sợi dây chuyền lại cho Hàn Dập Hạo, vừa rồi cô cũng không có
nhờ người đàn ông tên Đường Tuấn đó chuyển dùm, có phải là vì trong tiềm thức của cô muốn tự tay giao cho anh, gặp lại anh một lần nữa hay
không?
Nhanh chóng lắc đầu, xua tan ý nghĩ ngỗn ngang trong đầu,
cô quyết định, lần sau gặp lại Đường Tuấn, sẽ đưa sợi dây chuyền cho
Đường Tuấn, giữa cô và Hàn Dập Hạo coi như hoàn toàn đoạn tuyệt.
Nào ngờ lúc này, ở một biệt thự sa hoa tại thành phố A, một máy bay trực thăng đang vững vàng đáp xuống sân cỏ.
Khoang cửa được mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục khom lưng đi
ra, cánh quạt mang theo sức gió cuốn cát đá bay trên mặt đất, khi anh
nện bước trên đôi ủng, phát ra tiếng "cộp cộp" thanh thúy.
"Thiếu gia!" Lập tức có người khom người đi tới, lễ độ cung kính gọi.
Vóc người cao ngất của Hàn Dập Hạo đứng ở trên sân cỏ, mặc một bộ quân phục uy nghiêm điển trai vô song, anh thản thiên nhìn lướt qua ông quản gia, lên tiếng dặn dò nói: "Chú bảy, giúp tôi gọi điện cho Đường nhị thiếu."
"Vâng!" Quản gia đi theo ở phía sau của anh, sau khi nối máy, đưa điện thoại cho Hàn Dập Hạo.
"Alo." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng gợi cảm lười nhác, mơ hồ xen lẫn nhiều tiếng thở gấp.
"Tôi đã về rồi." Nghe tiếng động bên đầu kia, không cần hỏi cũng biết là anh đã quấy rầy chuyện tốt gì, Hàn Dập Hạo lại không cảm thấy có gì không
ổn, anh vừa sãi bước đi vào bên trong, vừa cất giọng thuần phác từ tính
hỏi: "Bảo cậu chiếu cố người ta sao rồi? Trong khoảng thời gian này, cô
ấy có xảy ra chuyện gì hay không?"
"Rõ là trọng sắc khinh bạn,
vừa về đến thì chỉ biết hỏi chuyện của cô cảnh sát nhỏ kia." Đường Tuấn
khẽ cười nói, mang theo giọng mũi nghe có vẻ vô cùng hấp dẫn.
"Không biết kiềm chế, cẩn thận lao lực mà chết." "Quan tâm" mà tặng một câu,
Hàn Dập Hạo đón nhận ly nước quản gia đưa tới, tiếp tục vấn đề vừa rồi,
"Cô ấy có khoẻ không?"
"Rất khoẻ, chỉ là hôm nay bị một vết
thương nhỏ, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng." Cố tình thêm
mắm thêm muối mà "hồi bẩm" nói, nhằm báo thù "chuyện tốt" bị cắt ngang.
"Tôi bảo cậu nhìn cô ấy cho thật chặt, sao cô ấy còn bị thương!" Người nào đó vừa nghe, quả nhiên tức giận.
"Cậu tự mình đi xem xem không phải là được rồi hay sao." Cười khẽ, Đường
Tuấn không quên thêm một câu, "Đúng rồi, người ta vừa nghe đến tên của
cậu liền biến sắc, đoán chừng hẳn là sẽ không muốn nhìn thấy cậu đâu."
Nói xong, quả quyết cúp điện thoại, Đường Tuấn có thể đoán được lúc này vẻ
mặt của Hàn Dập Hạo là như thế nào, tâm tình không khỏi tốt lên.
Cô gái xinh đẹp phía dưới quyến rũ như tơ, môi hồng hé mở, thân thể mềm
mại như rắn quấn lên người đàn ông cường tráng, giọng mềm mại đáng yêu
đến mức có thể làm cho xương cốt người ta tan chảy, "Đường thiếu, người
ta còn muốn mà."
"Tiểu yêu tinh." Đôi mắt ủ rũ, phía dưới của người đàn ông ghìm xuống, tiếp tục chuyện chưa xong vừa rồi...
Một nơi khác, Hàn Dập Hạo nhận được "tin không tốt" ngay cả quần áo cũng không kịp thay, đã lái xe tới dưới lầu của Tòng Thiện.
Cô ở tầng mấy, phòng nào, anh sớm đã biết rõ tường tận, khi anh ngẩng đầu
lên nhìn về phía cửa sổ vẫn còn sáng đèn, trong lòng có ngàn vạn suy
nghĩ.
Cùng một bầu trời, cùng một mảnh đất, Tòng Thiện, anh đã trở về.
Nhưng, em vẫn không muốn nhìn thấy anh sao?
Anh cầm điện thoại lên bấm mã số thuộc nằm lòng kia, nhưng lần lữa mãi chẳng bấm xuống phím gọi.
Lúc này, trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng cô gái kéo rèm cửa ra, ánh mắt
thâm thúy của Hàn Dập Hạo hiện lên một tia sáng rực rỡ, rốt cuộc nhịn
không được bấm gọi đi.
Chuông điện thoại bỗng reo lên, Tòng Thiện đi tới, nhìn thấy một dãy số xa lạ, có chút khó hiểu, cô nhận, nói: "Alo, ai đấy?"
Nghe được đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nữ du dương, Hàn Dập Hạo
đè nén tình cảm nhớ nhung xuống, trầm giọng trả lời: "Tòng Thiện, là
anh."
Giọng nữ lập tức im lặng, Hàn Dập Hạo sợ cô cúp máy, vội
vàng nói: "Tòng Thiện, anh biết em vẫn còn đang giận anh, có thể cho anh một cơ giải thích hay không?"
"Việc này cần thiết sao? Anh không cần giải thích gì với tôi, chúng ta không có gì có thể nói." Tòng Thiện lạnh lùng nói, sau đó muốn cúp máy.
"Được được, anh không giải
thích." Hàn Dập Hạo lập tức nói sang chuyện khác, "Anh gọi tới là muốn
hỏi một chút, em bị thương có đau không? Có uống thuốc đúng giờ không?
Ngày mai còn phải tái khám sao?"
"Cảm ơn sự quan tâm của anh, sức khỏe của tôi tự tôi sẽ chú ý, xin đừng gọi tới nữa." Dừng một chút,
Tòng Thiện vô tình thốt ra những lời này, "Bởi vì tôi sắp kết hôn rồi."
Nói xong, cô nhanh chóng tắt điện thoại.
Giống như bị tia sét đánh trúng, trong nháy mắt Hàn Dập Hạo vì lời của cô mà
thất thần, chờ anh phản ứng kịp, gọi lại, đã là giọng nói nhắc nhở tắt
máy.
Đấm mạnh vào tay lái, Hàn Dập Hạo chỉ cảm thấy trong lòng ngực có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Cô sắp kết hôn? Với Lương Tư Hàn kia sao?
Nằm mơ! Anh không cho phép, cô không thể kết hôn với bất kỳ ai.
Anh lấy một chiếc điện thoại khác ra, gọi vào một số nội bộ, sau khi kết
nối, trầm giọng hạ lệnh: "Đêm nay bảo người điều tra một người cảnh sát
tên là Lương Tư Hàn ở thành phố A, trước tám giờ sáng mai, tôi muốn nhận được tất cả tài liệu có liên quan đến anh ta."
"Đoàn trưởng, anh làm sao vậy?" Một người ở đầu bên kia chẳng hiểu ra sao.
"Đừng hỏi nhiều, theo lời của tôi mà làm, nếu chậm một giây, cuộc huấn luyện
dã ngoại sinh tồn lần sau, sẽ bắt nhóm của cậu giết trước." Lạnh lùng
thốt ra một câu, Hàn Dập Hạo không muốn giải thích thêm.
"Vâng!"
Đối phương vừa nghe, lập tức lớn tiếng đáp, ai không biết Hàn Dập Hạo
"Thủ đoạn vô nhân đạo", cậu cũng không dám khinh suất.
Ngắt máy,
tầm mắt của Hàn Dập Hạo vẫn không có rời khỏi cửa sổ của Tòng Thiện,
trong lòng lẩm nhẩm nói: Nếu như anh đã trở về, thì tuyệt đối không để
cho em lại rời xa anh lần nữa!
Cùng ở dưới một bầu trời sao, Tòng Thiện đứng dựa lưng vào cửa sổ vẫn còn đang đắm chìm ở trong cuộc điện
thoại vừa rồi, trong lòng đau âm ỉ: Hàn Dập Hạo, tôi quyết định rời xa
anh rồi, xin đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi, quấy nhiễu lòng của
tôi nữa!