Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 59: Q.2 - Chương 59: Chương 21.1: Gặp trưởng bối nhà họ Hàn




May mà thể lực Tòng Thiện tốt, nếu không đối mặt với đòi hỏi vô độ của Hàn Dập Hạo, hôm nay vẫn không đi ra được khỏi cửa.

Nhưng lúc đi dạo phố, Tòng Thiện đã cảm thấy thể lực không thể chống đỡ được nữa.

Hai người mua ghế mát xa cho Thẩm Tòng Nghĩa xong, Hàn Dập Hạo muốn kéo Tòng Thiện đi dạo tới khu quần áo nữ, nói gì Tòng Thiện cũng không chịu, một là vì cô quả thật rất mệt, hai là từ cổ cô trở xuống hiện đầy vết hôn hồng tím, làm sao thử quần áo?

"Rất mệt? Hả?" Hàn Dập Hạo ôm lấy cô, mắt phượng xinh đẹp hơi híp, nhìn vẻ mặt cô mệt mỏi, trong mắt thoáng hiện qua chút đau lòng.

"Ừm." Tòng Thiện dứt khoát dựa vào anh, cảm thấy hai chân mềm nhũn.

"Vậy theo anh đi mua quần áo, em ngồi nhìn là được." Hàn Dập Hạo đề nghị.

"Được rồi." Tòng Thiện vốn muốn về nhà, nhưng nhớ tới mỗi lần anh trở về đều chỉ bồi theo cô, nhất định là có một khoảng thời gian dài không có mua thêm quần áo, cho nên không đành lòng từ chối.

Đến cửa hàng quần áo nam cao cấp, Hàn Dập Hạo vừa mới bước vào trong tiệm, các cô gái hướng dẫn mua hàng trẻ tuổi xinh đẹp liền lập tức chào đón, vẻ mặt tràn đầy ý cười, vô cùng nhiệt tình.

"Tiên sinh, hoan nghênh hạ cố." Nhóm nhỏ ba người hướng dẫn mua hàng cùng cất giọng ngọt ngào nói, nhìn khuôn mặt nghiêng điển trai như đao gọt rìu đục của Hàn Dập Hạo, ánh mắt đồng loạt lấp lánh.

Người đàn ông rất đẹp trai! Đường nét vừa hoàn mỹ lại vừa lập thể, vóc người vừa cao lại vừa khỏe, giống như con lai vậy, nhưng lại không có Tây hóa, cho dù là người phương Đông hay người phương Tây khiếu thẩm mỹ đều rất phù hợp.

Tuy nhiên, khi bọn họ nhìn thấy Hàn Dập Hạo dắt tay Tòng Thiện đi vào, nhất thời nảy lên một cảm giác mất mát, người đàn ông cực phẩm này lại là vật đã có chủ, hơn nữa còn là một cô gái "bình thường" như vậy.

Tòng Thiện dĩ nhiên không biết trong lòng người khác đang nghĩ gì, nghỉ ngơi chưa đủ khiến sắc mặt cô không tốt lắm, bây giờ cô chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống.

"Em ngồi trên ghế sofa chờ anh, anh thay xong em giúp anh nhìn một chút, có được không?" Hàn Dập Hạo kéo cô ngồi xuống trên sofa, dịu dàng nói, anh cũng biết cô mệt mỏi cỡ nào, rõ ràng biết được cô là lần đầu tiên không chịu nổi đòi hỏi vui vẻ của anh nhiều lần như vậy, nhưng hương vị của cô quá tốt đẹp, giống như cây anh túc vậy, nếm thử thì sẽ nghiện, làm cho anh vốn không có cách nào tiết chế, mới làm hại cô "yếu ớt" thế này.

"Anh đi đi." Tòng Thiện gật đầu, ném mình trên ghế sofa, uống nước tinh khiết của nhân viên hướng dẫn mua hàng bưng tới, từ từ thở hắt ra.

Thật ra thì vốn không cần cô cho ý kiến, bởi vì Hàn Dập Hạo là dáng người trời sinh, vừa cao lại vừa khỏe nhưng không phải là loại cơ bắp phóng đại, càng không phải là loại nam tính đô thị bây giờ xương cốt còn mãnh khảnh hơn cả phụ nữ, anh cường tráng vừa phải mặc cái gì cũng dễ nhìn, chủ yếu, anh thay một bộ quần áo đi ra, Tòng Thiện gật đầu là được.

"Lấy hết toàn bộ." Hàn Dập Hạo thay một bộ quần áo cuối cùng đi ra, nhìn thấy cô cũng sắp ngủ trên ghế sofa, lên tiếng, bảo nhân viên hướng dẫn mua hàng gói lại toàn bộ quần áo anh đã thử qua.

"Cảm ơn!" Ba nhân viên hướng dẫn mua hàng cùng cúi người chào cảm ơn, người đẹp trai lại rộng rãi như vậy thật là hiếm thấy, bây giờ các cô lại có thiện cảm với Tòng Thiện, cô gái trẻ tuổi vừa hiền lành lại vừa không bắt bẻ như vậy cũng là lần đầu tiên gặp được, không vì câu được "kim chủ" mà có chút ngang ngược nào.

Anh lại cho một khoản tiền boa, bảo nhân viên cửa hàng đưa quần áo đến nhà.

Ở trong tiếng vui vẻ đưa tiễn của nhân viên cửa hàng, Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện đi ra ngoài.

"Hàn Dập Hạo, chúng ta về nhà đi." Tòng Thiện ngẩng đầu nhìn Hàn Dập Hạo, lên tiếng "cầu xin" nói, có trời mới biết bây giờ cô cũng đã sắp kiệt sức rồi.

"Được, nhưng không phải là về nhà của chúng ta." Một cách tự nhiên, anh đã sớm xem ngôi nhà ấy là "nhà" của hai người, "Anh muốn đưa em đến nhà của chú Sáu anh."

"Chú Sáu anh?" Tòng Thiện hơi ngẩn ra, dường như là anh không có nhắc tới người của nhà họ Hàn ở trước mặt của cô, cho nên cô cũng không biết anh có thân thích gì. Bây giờ, quan hệ của hai người vừa mới ổn định, anh muốn dẫn cô đi gặp trưởng bối của nhà họ Hàn sao?

"Ừ, em trai nhỏ nhất của bố anh." Hàn Dập Hạo cười nói, "Ủy viên chính ủy quân khu S, một đóa 'hoa tuyệt thế' của nhà họ Hàn. Nếu không phải có ông ở quân khu, đổi lại là mấy ông chú khác, chuyện của chúng ta sẽ không thuận lợi như vậy. Lần trước, anh cả đêm đi cứu em, ông không chỉ giúp anh giấu kín, còn nói muốn gặp em một chút."

Tòng Thiện vừa nghe, lập tức căng thẳng, chú ruột của Hàn Dập Hạo muốn gặp cô? Nhưng cô vẫn còn chưa có chuẩn bị tâm lý mà.

"Anh nói với ông hôm nay sao?" Tòng Thiện vội vàng dò hỏi, người đàn ông này luôn giỏi "tiền trảm hậu tấu", cô sợ anh đã hẹn với chú Sáu của anh, đến lúc mới thông báo cho cô biết.

"Ừ." Quả nhiên anh gật đầu nói, "Ông chỉ có ngày hôm nay mới có thời gian, mà còn thúc giục anh rất nhiều lần, anh từ chối không được."

"Vậy để em về nhà thay bộ quần áo." Tòng Thiện vội vàng nói, cả người cô hoàn toàn chính là ăn mặc bình thường, một chút cũng không chính thức.

"Không cần, chú Sáu anh là một người rất hiền hoà, hơn nữa ông muốn gặp em tự nhiên nhất, cái bộ dáng của em bây giờ rất tốt, đi thôi." Hàn Dập Hạo nói xong liền kéo cô tới bãi đỗ xe.

"Nhưng mà."

...

Trên đường lái xe đi thành phố B, Hàn Dập Hạo bảo cô ngủ một giấc trước, chờ đến sẽ đánh thức cô, nhưng Tòng Thiện làm sao ngủ được, đây là lần đầu tiên cùng Hàn Dập Hạo đi gặp trưởng bối, chỉ sợ có chỗ nào thất lễ.

"Thật sự không cần mang quà gặp mặt sao?" Tòng Thiện xác định dò hỏi.

Hàn Dập Hạo khẽ cười nói: "Trước đó ông đã thông báo cho anh biết, không cho chúng ta mang quà biếu. Hơn nữa, ông cũng đã sống hơn nữa đời người, lễ vật gì chưa từng thấy qua?"

"Sao anh lại nói chú Sáu của anh như vậy." Tòng Thiện không vui trừng mắt liếc anh một cái, người này.

"Đó là tự ông nói." Hàn Dập Hạo vội vàng trình bày tường tận nói, "Sở dĩ chú Sáu anh là 'hoa tuyệt thế' của nhà họ Hàn, đó là bởi vì ông là bậc trưởng bối duy nhất trong nhà không có quan niệm môn hộ, trước đây, chuyện của anh trai anh và chị dâu, ông cũng biết, cũng là người duy nhất tán thành nói giúp họ."

Nghe Hàn Dập Hạo nói như vậy, Tòng Thiện thoáng yên tâm chút, lúc trước, trong lúc vô tình cô đã từng nghe đám người Tề Danh Dương và Đường Tuấn tiết lộ một chút tình hình của nhà họ Hàn, tuy cô cũng không rõ lắm, nhưng cũng biết người nhà họ Hàn đều là danh tướng quan to, con dâu con rể gia thuộc đều là lớn mạnh đến mức khiến người ta chắc lưỡi hít hà, cho nên cô cho rằng mỗi người nhà họ Hàn đều mang theo thói kiêu ngạo của thế gia vọng tộc, giống như trong những cảnh diễn lúc tám giờ ấy, xem trọng cái gọi là môn đăng hộ đối, không nghĩ tới Hàn Dập Hạo còn có một người chú như vậy.

"Vậy anh nói một chút về chú Sáu của anh cho em biết đi, em sợ lát nữa làm chuyện gì đó chọc cho cụ nhà mất hứng." Tòng Thiện lại dò hỏi.

Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt cô thành khẩn, biết cô rất coi trọng "cuộc gặp mặt phi chính nghĩa" này, nhịn không được cười ra tiếng: "Lát nữa em đừng có khẩn trương như vậy là được, chú Sáu anh sống ở nước Pháp từ nhỏ, trong xương có lãng mạn và phóng túng không bị trói buộc của người Pháp, không có một chút quan niệm truyền thống nào của nước chúng ta, cho nên ông ủng hộ anh trai anh và anh theo đuổi chân ái."

Tòng Thiện nghe được hai chữ sau cùng, có chút ngượng ngùng tránh đi tầm mắt của anh, cô lại nghĩ tới Hàn Dập Hạo đã từng nói với cô, bà nội anh là người Soviet, sao chú Sáu của anh lại lớn lên ở nước Pháp? Cô tò mò hỏi: "Hàn Dập Hạo, huyết thống nhà anh có phải rất phức tạp hay không?"

"Ừ." Hàn Dập Hạo không chút giấu diếm nói, "Cả cuộc đời của ông nội anh đã từng kết hôn ba lần, người vợ đầu tiên là người Trung Quốc, sinh ra bác cả anh, bà nội của anh là người Soviet, sinh ra bố anh, trong đó có ba trai và ba gái, sau khi bà nội anh chết, ông nội lại cưới một người vợ nhỏ nước Pháp, sinh ra chú Sáu anh, cho nên khi còn bé người khác đều cười nhà anh là 'Liên Hợp Quốc'."

"Cái này cũng khó trách." Tòng Thiện gật đầu, xem ra nhà họ Hàn thật đúng là phức tạp, không chỉ có nhiều người và huyết thống hỗn tạp, mà còn đều là rồng phượng trong biển người, cô đột nhiên cảm giác rất có áp lực.

Nhìn thấy vẻ mặt cô ngưng trọng, Hàn Dập Hạo đưa tay vỗ nhè nhẹ lên tay cô, trêu nói: "Thế nào, cảm thấy gả vào nhà họ Hàn rất có áp lực sao?"

"Ai muốn gả cho anh hả." Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một cái, mỗi lần nghiêm túc suy nghĩ, anh sẽ dùng tay không đứng đắn để cắt ngang.

"Em không gả cho anh, vậy muốn gả cho ai?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, không vui, tuy trước đây anh chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng hai chữ "kết hôn" nghe cũng không tệ, ít nhất như thế có thể trói chặt cô, tránh cho một ngày nào đó cô lại vì gia thế của anh mà suy nghĩ lung tung.

"Dù sao cũng không phải là anh." Tòng Thiện cố tình nói mát, bây giờ hai người lui tới cũng cảm thấy áp lực rất lớn, nếu như gặp bố mẹ anh, hoặc là kết hôn, quả thực cô không dám tưởng tượng được là cảnh tượng ra sao.

Hàn Dập Hạo thắng gấp một cái, đột nhiên ngừng lại.

Tòng Thiện bị dây an toàn siết chặt, thiếu chút nữa đau sốc hông, cô vừa định hỏi anh làm cái gì, anh đã rướn người qua, ôm lấy cô kích hôn.

"Ưm--" Tòng Thiện đánh lồng ngực của anh, muốn anh tránh ra, tại sao anh lại đột nhiên "tập kích", cô sắp không thở được.

Lưu luyến mà kết thúc nụ hôn này, đáy mắt Hàn Dập Hạo thoáng hiện một ngọn lửa quen thuộc, quả nhiên hơi dính lấy cô thì không cầm lòng nổi, giọng anh khàn khàn trách: "Không phải đã dạy em, lúc hôn phải hô hấp sao? Sao vẫn ngốc như vậy."

"Anh mới ngốc!" Tòng Thiện tức giận nói, "Mỗi lần đều bất thình lình như vậy, sao em thở được?"

"Vậy anh sẽ thông báo cho em trước, anh muốn hôn em." Nói xong, anh lại muốn tiến tới.

Tòng Thiện vội vàng che miệng của anh lại, lên tiếng nhắc nhở nói: "Anh còn không lái xe? Cũng sắp chạng vạng tối rồi, đợi đến được nhà của chú Sáu anh thì đã mấy giờ rồi?"

"Đã đến rồi." Anh in một nụ hôn vào lòng bàn tay của cô, kéo tay của cô, mở cửa đi xuống.

Giờ Tòng Thiện mới nhìn tới con đường nhỏ lát đá cuội trước mặt, xe không chạy vào được.

"Nào." Hàn Dập Hạo lịch sự mở cửa xe cho cô, duỗi tay về phía của cô.

Tòng Thiện bị anh nắm kéo xuống xe, nhịn không được quan sát hoàn cảnh chung quanh đây, tò mò hỏi: "Chú Sáu anh ở đây sao?"

Cái này cùng với trong tưởng tượng của cô quả thực khác biệt rất lớn, ở đây hẳn là ngoại ô, bốn phía ngoại trừ cây cối và đất trống cũng không thấy những thứ khác, không phải là nên ở nhà cao tầng gì đó sao?

"Chú Sáu anh thích cuộc sống gần gũi với thiên nhiên, đi thôi, anh dẫn em vào." Hàn Dập Hạo cười giải thích nói, dắt cô đi vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.