Editor: smizluy1901
Thời tiết hôm nay khó có được đặc biệt trời
trong, cũng không có ánh mặt trời lộ ra, nhưng Tòng Thiện lại cảm thấy
mí mắt như bị ánh mắt trời rọi vào đau đớn, nhịn không được giơ tay che
lại, định thần, mới đi về phía lúc đi đến.
Thôi, Hàn Dập Hạo cũng sẽ không đòi lại, mã não này cũng không cần nữa.
Cô cũng không biết, ở sau khi cô rời đi, lập tức có người vào tiệm bán đồ cổ, sau đó gọi một cú điện thoại tới cho Đường Tuấn.
"Biết rồi, các cậu cứ tiếp tục đi theo." Cúp máy, Đường Tuấn tao nhã bưng cà
phê lên hớp một ngụm, ánh mắt cười như không cười nhìn về phía người đàn ông phong thần tuấn lãng phía đối diện, nói, "Về cô cảnh sát nhỏ của
cậu đấy."
"Nói." Uống cà phê đen không đường, Hàn Dập Hạo trái ngược với vẻ lười biếng vừa rồi, trầm giọng nói.
"Cô cảnh sát nhỏ nào?" Hai người khác trong căn phòng bao vừa nghe lập tức hứng thú, hơi rướn người, Câu Tử Minh hỏi.
"Đừng nói chen vào." Hàn Dập Hạo rất bình tĩnh ngắt lời hai người họ, để Đường Tuấn nói tiếp: "Cô ấy thế nào?"
"Thì chỗ san hô mã não cậu gửi từ quần đảo Nam Sa về cho cô ấy đấy." Đường
Tuấn từ tốn mở miệng nói, "Cô em gái kia của cô ấy cầm mã não đi bán, cô cảnh sát nhỏ của cậu muốn tìm người mua để chuộc về, chỉ có điều lúc
vào tiệm bán đồ cổ kia, nghe nói lại bị chuyển cho ông chủ, khi cô ấy
nghe được địa chỉ của ông chủ thì trở nên không thoải mái, cũng không có đuổi theo, trái lại có chút hồn bay phách lạc mà đi về nhà."
"Ông chủ nhà đó họ gì?" Hàn Dập Hạo để tách cà phê xuống, trên mặt không
nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng đáy mắt lại thoáng hiện một tia lạnh
lùng, đồ anh tặng cũng dám bán? Dám thu?
"An. An Đạo Ninh." Đường Tuấn nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ này.
Hàn Dập Hạo bỗng nhếch lên một nụ cười lạnh, "Thì ra là thế."
Tiễn Thiểu Kiệt nói, "Công ty của ông ta và ngân hàng của tôi có không ít
nghiệp vụ lui tới, nếu Hàn thiếu muốn lấy lại đồ, tôi gọi điện tới, hẳn
là rất dễ dàng."
"Không cần, mã não không còn, tôi cũng có thể
mua lại cái khác, đừng để người ta cho rằng Hàn Dập Hạo tôi ngay cả mã
não cũng phải tính toán chi li." Khóe môi Hàn Dập Hạo hơi cong lên, quay sang Tiễn Thiểu Kiệt, nói, "Cậu và An Đạo Ninh quen thuộc như thế, vậy
nhín chút thời gian giới thiệu cho tôi gặp mặt một chút."
"Không phải cậu không có hứng thú với người của giới kinh doanh sao?" Câu Tử Minh nằm lại ghế sofa, bắt chéo chân hỏi.
"Ông ta là ngoại lệ." Ý vị sâu xa mà nói một câu, Hàn Dập Hạo không có giải thích nhiều.
"Không thành vấn đề, nhưng tôi có một điều kiện trao đổi." Tiễn Thiểu Kiệt nhân cơ hội nói.
"Muốn hỏi về cô cảnh sát nhỏ của tôi sao?" Liếc mắt một cái biết tỏng tâm tư của Tiễn Thiểu Kiệt, Hàn Dập Hạo làm rõ nói.
"Nói đi." Tiễn Thiểu Kiệt và Câu Tử Minh cũng nhếch lên nụ cười tràn đầy hứng thú chờ anh mở miệng.
"Thật ra thì các cậu đã từng gặp cô ấy rồi." Hàn Dập Hạo vốn không có ý định
giấu diếm bọn họ, trong giới chính trị giới kinh doanh ba người này đều
đầy tay mắt, có bọn họ giúp anh trông chừng Tòng Thiện, anh cũng yên
tâm.
"Không thể nào, Hàn thiếu cậu dẫn theo cô cảnh sát ra ngoài
từ khi nào thế? Sao tôi không có ấn tượng." Câu Tử Minh hoài nghi nói.
"Cậu ấy không có dẫn, là cô cảnh sát nhỏ đó tự mình tìm đến." Đường Tuấn
lười biếng xen vào nói, "Ở Cửu Cung của tôi, giội cho cậu ấy một ly
rượu."
Vừa nói như thế, hai người khác lập tức nhớ tới, Câu Tử
Minh bừng tỉnh hiểu ra nói: "Hóa ra là cô ấy! Khẩu vị của Hàn thiếu quả
nhiên không tầm thường."
Hàn Dập Hạo lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái, nói tiếp: "Nói tóm lại, hôm nay, mục đích tôi hẹn các cậu
chính là muốn các cậu thay tôi trông chừng cô ấy. Tình hình bên Nam Hải
không ổn định, tôi không chắc khi nào mới trở về, khoảng thời gian tôi
không có ở thành phố A, các cậu giúp tôi chiếu cố cô ấy."
"Phụ nữ của Hàn thiếu còn muốn chúng tôi chiếu cố sao? Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à?" Tiễn Thiểu Kiệt trêu chọc nói.
"Còn chưa phải là người phụ nữ của cậu ấy đâu, cô cảnh sát nhỏ người ta nhìn cậu ấy rất gai mắt." Đường Tuấn không khách sáo nói rõ điểm yếu.
Lời của anh ta vừa dứt, quả nhiên rước lấy hai tiếng cười vui sướng khi người ta gặp họa, "Cậu cũng có ngày hôm nay."
Người nào đó cũng cười, để lộ ra hàm răng trắng đều nhưng cũng lộ ra một
luồng rét lạnh: "Nếu các cậu muốn tôi tiết lộ tường tận hành tung mỗi
ngày của các cậu cho đám người hâm mộ cuồng nhiệt kia, cứ việc cười nữa
đi."
Sau khi anh nói dứt lời, ba người mới nhớ tới ở trong quân
tình là có người của Hàn gia, Hàn Dập Hạo lệnh một tiếng, không chừng sẽ đem nơi ở của bọn họ đặt ở trên Google Maps, để người của cả thế giới
lùng sục lướt xem.
Ba người đồng thanh giận dữ nói: "Hèn hạ!"
"Có thể tiến hành." Hàn Dập Hạo "khiêm tốn" cười nói, "Nói thiệt cho các
cậu biết, cô gái Thẩm Tòng Thiện này tôi đã định rồi. Nhiệm vụ của các
cậu là giúp tôi quét sạch những cục đá nhỏ vướng chân, sau khi chuyện
thành công, điều kiện tùy các cậu chọn."
"Hào phóng như vậy sao?" Tiễn Thiểu Kiệt vuốt càm, dường như đang tính toán xem làm thế nào lấy được "Lợi ích lớn nhất".
"Cậu nói thật sao?" Câu Tử Minh khẽ nhíu mày rậm, có chút "vô lại" hỏi.
"Nếu không cậu cho rằng thế nào?" Ngón tay dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Hàn Dập Hạo cũng hơi nhíu mày rậm, trả lời.
"Cậu hãy nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc giữa cậu và cô ấy đã từng xảy ra
chuyện gì, nếu là có hứng thú, tôi liền quyết định giúp cậu." Mười ngón
tay của Đường Tuấn lồng vào nhau, đặt ở dưới cằm, tao nhã nói.
Tối nay Danh Dương sẽ trở về, cậu ấy nhất định rất sẵn lòng nói cho các cậu biết." Khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười không chê vào đâu được, Hàn Dập Hạo hồi đáp trót lọt.
"Nhất định là không có chuyện gì tốt, nếu không tại sao không nói." Câu Tử Minh hừ một tiếng nói.
Hàn Dập Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên đứng dậy, nói với ba người bạn
tốt: "Tôi hẹn cục trưởng Trần ăn cơm, đi trước. Tòng Thiện đối với tôi
mà nói, là một người rất đặc biệt, cho nên tạm thời vẫn không thể để cho mẹ của tôi biết sự tồn tại của cô ấy. A Tuấn, bên Tòng Thiện, cậu cứ
tiếp tục giúp tôi trông chừng, nhưng đừng để cho cô ấy phát hiện. Thiểu
Kiệt, bên An Đạo Ninh thì cậu giúp tôi liên hệ."
Đường Tuấn, Tiễn Thiểu Kiệt đều gật đầu, Câu Tử Minh không cam lòng bị lạnh nhạt, chỉ vào mình hỏi: "Vậy tôi thì sao?"
"Bữa này cậu trả tiền." Hàn Dập Hạo vỗ vỗ bả vai của anh ta, thốt ra một câu nói đùa.
"Tiểu tử thúi!" Câu Tử Minh vung tay, mắng.
"Có cần tôi sẽ tìm cậu." Hàn Dập Hạo có tiếng cũng có miếng bổ sung thêm
một câu, nếu muốn động đến An thị, người của quân đội Hàn gia không tiện trực tiếp nhúng tay vào chuyện của giới kinh doanh, có Câu gia và Tiễn
gia làm ngụy trang, anh ngấm ngầm sử dụng một chút cũng tốt.
"Đi đây." Gật đầu với ba người họ, Hàn Dập Hạo sãi bước đi ra ngoài.
"Các cậu cảm thấy có phải lần này Hàn thiếu thật sự động lòng rồi hay
không?" Đợi Hàn Dập Hạo đi rồi, Tiễn Thiểu Kiệt nhịn không được hỏi cách nhìn của hai người kia.
"Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy cậu ấy nhắc đến tên của một người phụ nữ nào mà ánh mắt lại trở nên dịu
dàng như vậy." Câu Tử Minh suy nghĩ một chút, khẳng định nói, "Có lẽ
không phải là giả."
"Là thật thì sao? Thái hậu của Hàn gia là
hạng người gì các cậu còn không biết sao, nếu như Dập Hạo thật sự thật
lòng đó mới phiền phức." Đường Tuần tiếp lời nói.
"Bất kể nói thế nào, tôi cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với người phụ nữ mà Hàn thiếu
có thể thu phục, đến lúc đó lại quan sát học hỏi cô cảnh sát tên là Thẩm Tòng Thiện này." Câu Tử Minh xấu xa cười nói.
"Ngấp nghé phụ nữ của Hàn thiếu, coi chừng quân đội Hàn gia của cậu ấy không tha cho cậu." Tiễn Thiểu Kiệt trêu chọc nói.
"Xem như bây giờ cậu ấy cảm thấy hứng thú với cô gái này, cũng khó đảm bảo
có thể kéo dài được lâu." Câu Tử Minh không cho là đúng nói.
"Vậy ba người chúng ta đánh cược đi, cược xem lần này Hàn thiếu có thể duy
trì cảm giác mới mẻ được bao lâu." Tiễn Thiểu Kiệt đề nghị.
"Tôi cược nửa tháng, không không, nhìn cậu ấy 'nghiêm túc' như vậy, sẽ dài thêm một chút là được, một tháng." Câu Tử Minh nói.
"Tôi cược ba tháng." Tiễn Thiểu Kiệt tiếp lời nói.
"Vậy tôi sẽ cược nửa năm là được." Đường Tuấn thản nhiên mở miệng, "Tiền đánh cược là gì?"
"Một trường đua ngựa." Tiễn Thiểu Kiệt nói.
"Được." Ba người liếc nhìn nhau, tán thành.
Nếu như Hàn Dập Hạo biết mấy người bạn xấu này cho rằng "sự thật lòng" của
anh chỉ trị giá một trường đua ngựa, nhất định sẽ trói tất cả bọn họ
lại, chuyển đến Iraq đi "nghỉ phép".
Chỉ có điều anh không có
nghe thấy, cho nên nửa tiếng sau, ngồi ở trong căn phòng bao sang trọng, tâm trạng của Hàn Dập Hạo rất tốt, anh nâng ly kính người đàn ông trung niên hói đầu ngồi ở phía đối diện, nói: "Bác Trần, cháu có chút chuyện
nhỏ muốn nhờ bác giúp đỡ..."