Đẩy cửa ra, chỉ thấy ở cuối hành lang dài có mấy người đàn ông đang vây quanh một nữ tiếp viên quán bar, mà người đàn ông chiếu lấp lánh ở giữa vô cùng quen thuộc và
bắt mắt.
"Tần Kha?" Tòng Thiện đi tới, nghe thấy có người vừa xô
đẩy nữ tiếp viên, vừa nói lời thô tục bỉ ổi: "Cô nhìn xem, quần áo của
chúng tôi đều bị cô làm ướt, mau cởi đồ trên người của cô ra thường cho
chúng tôi, nếu không để cho mỗi một người chúng tôi sờ vài cái thì sẽ bỏ qua cho cô."
"Dừng tay!" Tòng Thiện quát bảo dừng lại nói, đẩy
người đàn ông phía ngoài, lạnh lùng hỏi, "Các anh muốn làm gì? Có biết
cô ấy có thể kiện các anh quấy rối tình dục hay không."
"Lại là
cô." Tần Kha nghe tiếng nhìn lại, lúc nhìn thấy Tòng Thiện, hai mắt rõ
ràng hơi híp lại: "Đừng có xen vào việc của người khác."
Nói
xong, anh ta đưa tay túm lấy nữ tiếp viên kéo vào trong ngực, khiêu
khích nói với Tòng Thiện: "Vậy hỏi cô một chút, có dám kiện tôi quấy rối tình dục hay không?"
Lực tay đột nhiên gia tăng, nữ tiếp viên sợ tới mức bật khóc, loại khách mượn rượu chòng ghẹo giống như Tần Kha đây cô gặp không ít, cũng biết Tần Kha là người không thể đắc tội, cho nên
chỉ có thể bấm bụng chịu mà cầu khẩn nói: "Tần thiếu gia, xin anh, thả
tôi đi đi."
"Cảnh sát hỏi cô nói, có phải tôi quấy rối tình dục
cô hay không, nói đi!" Tần Kha hung hăng bóp eo nữ tiếp viên một cái,
cưỡng ép cô ấy trả lời.
"Không có, không có." Nữ tiếp viên lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói.
"Có nghe thấy hay không, cảnh sát!" Mấy người đàn ông to con còn lại cũng đắc ý mà quát lên với Tòng Thiện, "Cô có thể đi rồi!"
Lúc này, một giọng nói trầm thấp thuần phát chen vào, "Dưa hái xanh không ngọt, những lời này, Tần thiếu chưa nghe qua sao?"
"Hàn thiếu." Tần Kha nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng phía sau Tòng
Thiện, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, nhìn Tòng Thiện và Hàn Dập
Hạo nói: "Thế nào, lại tới ra mặt giúp người phụ nữ của anh sao?"
"Nói chuyện lịch sự chút cho tôi!" Tòng Thiện nhìn không quen cái vẻ mặt tự
cho là đúng kia, lạnh lùng nói, "Chỉ có người đàn ông vô sỉ mới biết ức
hiếp phụ nữ, anh đừng cho là tôi không dám bắt anh."
Tần kha vừa
nghe, đẩy nữ tiếp viên cho thuộc hạ bắt giữ, mình bước hai bước đi tới
trước mặt Tòng Thiện, liếc nhìn cô, mùi rượu nồng nặc khắp người, lạnh
lùng nói: "Cô không nhắc tới tôi cũng quên, chính là nhờ cô ban tặng,
tôi lại được đến cục cảnh sát 'ngắm cảnh du ngoạn' mấy ngày. Cục cảnh
sát của các cô chờ nhận thư luật sư của tôi đi, tôi muốn kiện cục trưởng của các cô mất chức!"
"Anh đây là đang uy hiếp ai thế?" Hàn Dập
Hạo che chở Tòng Thiện ở trong ngực, cả người tràn đầy khí thế của chim
ưng (ví với những người hung dữ dũng mãnh) hỏi.
"Hàn thiếu, không phải tôi nói anh, trông nôm người phụ nữ của mình tốt một chút, chớ
không có việc gì thả ra gây chuyện thị phi, xen vào việc của người khác
như vậy cũng sẽ không có kết cục tốt." Tần Kha khiêu khích mà nhìn Hàn
Dập Hạo, bình thường có lẽ anh sẽ có chỗ kiêng dè với nhà họ Hàn, nhưng
vào lúc này, rượu cồn lên não, lại nhìn thấy Tòng Thiện "mụ xui xẻo chết tiệt" khiến người ta rất tức giận này, lại thêm người đông thế mạnh,
vốn cũng không sợ Hàn Dập Hạo. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý
đôη.
"Phải không?" Hàn Dập Hạo sắc mặt không đổi kéo Tòng Thiện
tới sau lưng, lạnh lùng trong đôi mắt bỗng hiện ra, đột nhiên lại đánh
một đấm lên trên mặt của Tần Kha!
"Anh làm cái gì vậy?" Thấy ông chủ bị đánh, mấy tên tay chân lập tức xông lên muốn đánh Hàn Dập Hạo.
Tuy nhiên, bọn họ vốn không biết Hàn Dập Hạo là loại người nào, bóng dáng
cường tráng dũng mãnh ra tay nhanh như chớp, một cú đấm thẳng giáng đến
trên cổ họng của một người phía bên kia, ngay sau đó quét một cú đá liền gạt ngã ba người đàn ông vạm vỡ, Tòng Thiện còn chưa có kịp đến giúp
một tay, Hàn Dập Hạo cũng đã quật ngã đối phương rồi.
"Người phụ
nữ của tôi, không ai có thể nói như thế!" Hàn Dập Hạo đi tới trước mặt
Tần Kha, dùng ưu thế thân cao, từ trên cao nhìn xuống mà liếc nhìn đối
phương, trong giọng nói mang theo cường bá không thể bỏ qua!
Thân thủ của anh làm cho đối phương rõ ràng kiêng dè, mọi người vẫn còn
không có ra tay ảo não không dám đến gần, chờ ông chủ ra lệnh.
"Ái chà, tôi tưởng là ai, hóa ra lại là con chó điên này." Một loạt tiếng
cười nhạo đột ngột vang lên, đám người Câu Tử Minh và Tề Danh Dương đi
tới, nhìn thấy vết tím bầm trên cằm Tần Kha cùng với vẻ mặt như lâm đại
địch của bọn họ, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
"Câu Tử
Minh!" Tần Kha thấy trợ thủ của Hàn Dập Hạo tới, cũng biết đám người của mình đánh không lại Hàn Dập Hạo, chớ nói chi là lại thêm mấy người
khác, chỉ đành phải tràn đầy lửa giận cố nhịn xuống, cắn răng nói câu
"Đi!" Liền xoay người rời đi.
"Tần Kha!" Lúc này Tòng Thiện lại lên tiếng, gọi Tần Kha lại, "Anh còn nhớ một cô gái tên là Lam Tiểu Ái chứ?"
Quả nhiên Tần Kha dừng bước, nhìn Tòng Thiện, trong lòng dâng lên cảnh giác: "Mắc mớ gì tới cô?"
"Lần này, hãm hại anh vào tù chính là anh trai của Lam Tiểu Ái, Lam Chí
Minh. Trước khi chết, anh ta nói cho tôi biết, trước đây ở nước Đức, anh mua chuộc cảnh sát, tiêu hủy chứng cứ gây bất lợi cho anh, cho nên
trong nhiều bị cáo như vậy chỉ có anh vô tội được thả. Tần Kha, có phải
Lam Tiểu Ái bị anh hại chết hay không?" Tòng Thiện giương mắt lạnh lùng
nhìn anh ta, chất vấn.
"Lam Chí Minh là bệnh thần kinh, tôi thấy cô cũng thế." Tần Kha cười lạnh nói.
Hàn Dập Hạo nghe vậy thân hình vừa động, Tòng Thiện kéo anh lại, cô vốn chỉ là muốn thử dò xét phản ứng của Tần Kha, "Anh đang làm, trời đang nhìn, có một số người cho rằng phạm vào tội, dùng tiền là có thể giải quyết,
thật ra thì chỉ là không biết lúc nào sẽ gặp phải báo ứng mà thôi."
"Cảnh sát, cô có tin tôi có thể kiện cô tội phỉ báng hay không?" Đáy mắt Tần
Kha dâng lên rét lạnh, uy hiếp mà nhìn Tòng Thiện chằm chằm, người phụ
nữ đáng chết này, chẳng lẽ trong tay nắm giữ chứng cứ khác?
"Tôi
nói anh sao?" Tòng Thiện cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại, "Vội vã
thừa nhận như vậy, có phải trong lòng có quỷ hay không?"
"Nếu như cô có chứng cứ, có thể bắt tôi." Tần Kha phản ứng kịp, biết cô là đang
thử dò xét anh, lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, thờ ơ nói,
"Bổn thiếu gia chính là công dân tốt, không sợ cô điều tra."
Cuối cùng lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người trước mặt một cái, Tần Kha dẫn theo thuộc hạ rời đi.
"Tần Kha là một người tính toán chi li, mấy ngày này cẩn thận hắn trả thù." Câu Tử Minh lên tiếng nhắc nhở nói.
"Chẳng lẽ còn sợ hắn hay sao?" Hàn Dập Hạo khinh thường nói, thật sự muốn ra
tay, anh đường đường là Thượng tá của bộ đội đặc chủng, còn phải sợ loại người như Tần Kha này sao?
"Chó điên điên lên, có thể là không
có lý trí, Dập Hạo, cậu thì không sao, Thẩm Tòng Thiện bên này vẫn là
phải chú ý chút." Tiễn Thiểu Kiệt cũng tán thành lời nói của Câu Tử
Minh, chuyện lần trước có người mua người làm tổn hại Thẩm Tòng Thiện,
Hàn Dập Hạo còn tìm anh giúp điều tra tình hình bên phía ngân hàng Thụy
Sĩ, kết quả tốn rất nhiều công sức điều tra lại là một Hoa kiều ở nước
ngoài, hơn nữa vốn cũng không biết Thẩm Tòng Thiện, sau đó thực hiện
phạm tội, như vậy, muốn điều tra ra người giật dây, khó càng thêm khó.
Cái trước còn chưa tra ra được, tiếp sau sẽ phải càng cẩn thận hơn.
"Em không sao." Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo nói, kể từ khi xảy ra chuyện,
hiện tại về nhà khuya cô đều rất cẩn thận, cũng biết tìm đồng nghiệp đi
cùng, chỉ cần chú ý một chút, tin rằng không có bọn bắt cóc ngông cuồng
như vậy nữa.
"Tôi sẽ phái người trông chừng Tần Kha." Câu Tử Minh cam kết.
"Ừ." Hàn Dập Hạo gật đầu, thật ra thì anh vẫn luôn phái người âm thầm bảo vệ Tòng Thiện, để phòng ngừa xảy ra chuyện như lần trước.
Xảy ra
náo loạn như vậy, Hàn Dập Hạo kéo Tòng Thiện đi trước, nhưng bọn họ lại
không có về thẳng nhà, mà là đi hóng gió giải khuây.
"Còn đang
suy nghĩ chuyện của Tần Kha sao?" Gió đêm thổi phất qua trên đỉnh đầu
hai người, Hàn Dập Hạo liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng thoáng có chút
đâm chiêu của Tòng Thiện, mở miệng dò hỏi.
Tòng Thiện vén tóc dài vờn bay đến sau tai, nói: "Không có, em không có nghĩ gì cả."
Hàn Dập Hạo lái xe đến trên đỉnh núi rồi dừng lại, sau đó duỗi cánh tay dài một cái, đưa hai ngón tay kẹp chặt lấy chiếc cằm dần dần trở nên có
chút mượt mà của cô, nhẹ nhàng xoay đầu của cô qua, mặt ngó về phía của
anh, nhíu mày nói: "Ở bên cạnh anh, còn dám nghĩ những chuyện khác sao."
"Nào có? Em cũng có nói hay chưa." Tòng Thiện nói xạo.
"Còn không chịu thừa nhận." Anh ôm ngang cô đến trên đùi anh, vén tóc dài
của cô đến sau tai, nhìn ánh mắt hơi tránh né của cô, vạch trần nói,
"Mỗi lần em nói dối, ánh mắt sẽ không dám nhìn thẳng vào anh, hoặc là sẽ làm một số động tác lén lút."
"Được rồi." Không gạt được anh,
Tòng Thiện dứt khoát thừa nhận, "Thật ra thì em cũng biết rõ nghĩ nhiều
cũng vô dụng, nhưng mà vừa nghĩ tới người có tội không có bị trừng phạt
xứng đáng, trong lòng của em đã cảm thấy cực kỳ buồn bực."
"Chính là chuyện Tần Kha mua chuộc cảnh sát nước Đức mà em mới vừa nói sao?" Hàn Dập Hạo hỏi.
"Ừhm. Thật ra thì vừa rồi em đang thử dò xét phản ứng của anh ta. Em nói ra
tên Lam Tiểu Ái và chuyện ở nước Đức, còn nói anh ta sẽ gặp báo ứng.
Phản ứng của anh ta, anh cũng thấy đấy, vẻ mặt tuyệt đối không giống như là của người vô tội nên có. Có lẽ Lam Chí Minh nói là sự thật, Tần Kha
hại chết Lam Tiểu Ái, nhưng em lại không có chứng cứ bắt anh ta." Tòng
Thiện ảo não nói.
"Em cũng nói là 'có lẽ' rồi, hoặc giả Tần Kha
chỉ là không muốn nhắc lại vụ án này, cho nên phản ứng mới kịch liệt
chút. Hơn nữa, người bị hại không phải là công dân Trung Quốc, cảnh sát
cũng là không có quyền đi thăm dò." Hàn Dập Hạo an ủi nói.
"Em
biết, nhưng em cảm thấy trong lòng khó chịu." Tòng Thiện có chút phiền
não mà nắm lấy cánh tay của Hàn Dập Hạo, đột nhiên rất căng thẳng hỏi,
"Hàn Dập Hạo, anh nói xem, có phải em có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức hay không?"
"Em lại đang nghĩ lung tung gì vậy." Hàn Dập Hạo dở
khóc dở cười, vuốt vuốt tóc của cô, nói, "Cho dù em có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức, cũng là một cảnh sát tốt rất có tinh thần chính nghĩa
rất có trách nhiệm, lại càng là người phụ nữ anh thích, có vấn đề gì?"
"Mỗi lần anh đều có lệ với em." Tòng Thiện đánh nhẹ anh một cái, sau đó mở cửa xe, đi xuống.
Hàn Dập Hạo theo xuống xe, ôm lấy cô từ phía sau, nói: "Không phải anh có
lệ với em, mà là em ở trong lòng của anh lại có tốt đẹp như vậy, giống
như bài thơ khắc trên dây chuyền này vậy, hoàn mỹ không tỳ vết giống như nữ thần vậy."
"Miệng lưỡi trơn tru." Tuy nghe rất nhiều lời ngon tiếng ngọt của anh, nhưng Tòng Thiện vẫn không có hoàn toàn thích ứng.
Cô hờn dỗi mà mắng một câu, lại để mặc cho anh ôm chặt lấy mình.
"Từ đây nhìn xuống, có thể thu hết cả thành phố vào trong mắt." Hàn Dập Hạo đột nhiên kéo cô đi lên phía trước, dừng ở trong một đình nghĩ mát, để
cho cô đứng ở lan can, mình ôm eo cô từ phía sau, kề sát vào nói.
"Đúng vậy." Tòng Thiện vừa nhìn, liền ngạc nhiên phát hiện, từ góc độ này
nhìn xuống, thật sự giống như bản đồ của thành phố A, chỉ có điều đẹp
hơn rất nhiều so với bản đồ, bởi vì ban đêm nó được vạn nhà thắp sáng,
sáng đến mức giống như dòng nước óng ánh của con sông dài, bầu trời đầy
sao vẩy ánh sáng bạc xuống, giống như lồng vào một lớp voan mỏng trong
suốt, đẹp không sao tả xiết.
"Tòng Thiện, muốn đi xem Cực Quang
không?" Trong lúc cô đang xem đến mức mê mẩn, thì giọng nói từ tính
thuần phác của Hàn Dập Hạo bỗng vang lên, dịu dàng hỏi.