Editor: smizluy1901
Ra khỏi cửa, đầu tiên cô gọi điện cho Lương
Tư Hàn nói rõ tình hình, để cho anh cử người âm thầm điều tra, không làm kinh động đối phương.
Lương Tư Hàn đáp ứng một tiếng, nói sẽ lập tức liên hệ với các đồng nghiệp ở các phân cục, lục soát khắp thành
phố, hơn nữa còn cử người đến nhà họ Thẩm, theo dõi các cuộc gọi khả
nghi.
Dặn đi dặn lại anh nhất định phải làm việc cẩn thận, Tòng
Thiện cúp máy, tự mình đi đến hộp đêm mà Thẩm Tòng Như thường đến để hỏi thăm tình hình.
Cô phân tích, nhóm người kia nhanh như vậy đã
biết chuyện mã não, không loại trừ khả năng chính là người quen của cô
ấy làm, còn Thẩm Tòng Như, gần đây thường lui tới hộp đêm, có lẽ sẽ tra
được manh mối ở đó.
Nhưng đồng thời, cô lại cân nhắc đến, hộp đêm rồng rắn hỗn tạp, nói không chừng đối phương cũng bố trí tai mắt, hơn
nữa rất có thể đã từng gặp qua diện mạo của cô, cô tùy tiện đến hỏi như
vậy, ngộ nhỡ bị đối phương biết, thì phiền phức.
Nghĩ vậy, Tòng
Thiện lại tìm một sư đệ lạ mặt, làm ra vẻ phong nguyệt đi đến dò hỏi,
nói mấy ngày trước đây đã gặp Thẩm Tòng Như, rất có cảm tình, muốn mời
cô ấy uống hai ly, còn Tòng Thiện thì tự mình đến những căn phòng có khả năng giấu người kia để lục soát.
Không bao lâu, sư đệ đã nghe
ngóng được có người nhìn thấy Thẩm Tòng Như theo đám bạn hít thuốc phiện kia rời đi, lúc đó đám người họ cũng đã uống đến có chút say, cười hì
hì, cũng không ai để ý.
Đại khái cũng khớp với sự suy đoán của
Tòng Thiện, cô đã sớm kêu Lương Tư Hàn cử người đi tìm mấy người bạn hít thuốc phiện của Thẩm Tòng Như, nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức
gì.
Một tiếng trôi qua, Tòng Thiện lại nhận được một cuộc gọi lạ, đầu kia vẫn là giọng của người đàn ông vừa rồi, nhưng giọng rất tức
giận, mắng Tòng Thiện dám báo cảnh sát, nói muốn cô trả giá cho hành vi
của mình!
Sắc mặt Tòng Thiện thay đổi, lập tức bảo đảm nói sẽ bảo tất cả cảnh sát dừng điều tra, đối phương lại không chịu nghe liền cúp
máy.
Rất nhanh, Tòng Thiện lại nhận được một tin nhắn MMS, hiển thị là ảnh nude thâm tím mình mẩy của Thẩm Tòng Như.
Sắc mặt Tòng Thiện tái nhợt, vội vàng gọi điện cho Lương Tư Hàn dừng hành động, không muốn lại chọc giận đối phương.
Trán cô rịn đầy mồ hôi, nghĩ thầm nhất định là sai ở khâu nào đó, đối phương có thể phản ứng nhanh như vậy, xem ra nhất định là tai mắt trải rộng
khắp nơi, cô đã từng điều tra qua mấy người bạn kia của Thẩm Tòng Như,
cũng chỉ là côn đồ bình thường, không có giao thiệp rộng như vậy.
Chuyện còn phức tạp hơn cô tưởng.
Tòng Thiện còn đang suy nghĩ hành động tiếp theo, thì đối phương lại gọi
điện tới, tăng tiền chuộc lên đến mười triệu, hơn nữa muốn cô xoay sở
tiền trong vòng một tiếng, nếu không cứ mỗi nửa tiếng trôi qua sẽ chặt
một ngón tay của Thẩm Tòng Như.
Bây giờ Tòng Thiện đã rõ, thay vì nói đối phương nhằm vào Thẩm Tòng Như, không bằng nói là đang nhằm vào
cô, nhất định là Thẩm Tòng Như đã nói bậy gì đó, khiến đối phương tin
rằng cô thật sự quen biết người có tiền, nếu không sẽ không có gấp như
vậy.
Nhưng một tiếng, cô đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy?
Mười triệu, cho dù là mượn của cục cảnh sát, một tiếng cũng không kịp, mấy
năm nay Thẩm gia vốn không có tiền tiết kiệm gì đó, thứ đáng tiền duy
nhất trong nhà cũng chỉ còn lại sợi dây chuyền kim cương này, nhưng dù
muốn bán, hơn nửa đêm tìm ai để mua đây?
Điện thoại lại reo lên,
là Thẩm Tòng Nghĩa gọi tới, vừa bắt máy, đầu kia đã truyền đến tiếng
khóc xé lòng của Trương Thục Hiền, bảo cô dù thế nào cũng phải xoay sở
được tiền, tiếp đó là Thẩm Tòng Nghĩa cũng lên tiếng, bọn họ chỉ có một
đứa con gái, thật sự không thể mất đi con bé. Cuối cùng, Thẩm Tòng Nghĩa dừng lại hồi lâu, sau đó mở miệng nói: "Tòng Thiện, con hãy nói thật
cho cậu biết, có phải con thật sự quen người đó hay không? Có thể đến
mượn mười triệu được không?"
"Con." Tòng Thiện im lặng một lúc,
nói, "Cậu, không phải con không chịu vay tiền, mà là hiện tại con không
có số điện thoại của người đó, không biết làm thế nào để tìm anh ta."
Cô nói là lời nói thật, dãy số mà Hàn Dập Hạo gọi tới ngày đó cô đã xóa,
hơn nữa dãy số đó hiển thị là số nước ngoài, Hàn Dập Hạo cũng không có ở trong nước, cho dù gọi điện cho anh, cũng vô dụng.
Về phần người đàn ông tên Đường Tuấn kia, ngày đó cô vốn không có nhận lấy danh thiếp, hiển nhiên cũng không thể tìm được người.
"Tòng Thiện, vậy con có thể đi mượn của nhà họ An hay không?" Thẩm Tòng Nghĩa cũng là đấu tranh rất lâu mới nói ra những lời này, ông biết rõ cái yêu cầu này rất quá đáng, nhưng đến bước này, ngoại trừ tìm An Đạo Ninh,
bọn họ không còn cách nào khác.
"Cậu, con." Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, cô thật sự không biết trả lời như thế nào.
"Tòng Thiện, coi như cậu cầu xin con!" Giọng của Thẩm Tòng Nghĩa giống như là già đi mười tuổi, mang theo sự thê lương, "Cậu và mợ của con chỉ có một đứa con gái là bé Như, nếu như con bé thật sự xảy ra chuyện gì đó,
chúng ta cũng sống không nổi nữa. Cậu biết trong lòng con rất đau khổ,
thế nhưng dù sao thì người đó cũng là bố của con, con vì cậu mà cầu xin
ông ấy một lần, được không?"
"Tòng Thiện." Chuyển thành tiếng
khóc của Trương Thục Hiền, "Con hãy niệm tình nhà chúng ta dù sao cũng
đã nuôi con mười mấy năm, nhìn ở ân tình năm đó cậu con đã đưa con từ cô nhi viện về, đi tìm An Đạo Ninh vay tiền được không? Coi như mợ van xin con!"
"Mợ, mợ đừng khóc. Có thể cứu Tòng Như con nhất định sẽ cứu." Tòng Thiện cắn môi, hứa.
Cúp máy, Tòng Thiện lại nhận được tin của Lương Tư Hàn, anh nói cho Tòng
Thiện biết, ban đầu bọn họ hoài nghi Thẩm Tòng Như và đám bạn kia của cô ấy cùng bị người ta bắt cóc, về phần người gây án, có thể là người của
vùng này và vùng khác lén lút cấu kết nhau, trước mắt vẫn còn chưa có
tìm được bất kỳ nơi nào có thể ẩn náu.
Tin tức xấu lũ lượt kéo
đến, Tòng Thiện cúp máy, trong lồng ngực hít thở khó khăn giống như là
bị tảng đá đè lên vậy, cô thật sự phải đi tìm người đó vay tiền sao?
Nhưng nhà họ An có thể cho cô mượn hay không?
Song, thời gian đã
không còn nhiều, cô không được phép tiếp tục do dự, cuối cùng Tòng Thiện cũng quyết định đi đến nhà họ An, bất kể thế nào cũng phải mượn được
tiền chuộc.
Cô chào tạm biệt sư đệ, lại bắt taxi đi khoảng một
đoạn, tới ngoài cửa lớn nhà họ An, lấy dũng khí nhấn chuông cửa, đợi một hồi, mới có giọng nói truyền đến, hỏi cô có chuyện gì.
Tòng Thiện nói vào hệ thống chuông cửa, nói mình là họ hàng của nhà họ An, có chuyện muốn tìm An Đạo Ninh.
Đối phương lại nói bây giờ đã muộn thế này rồi, bảo cô ngày mai lại đến.
Tòng Thiện sốt ruột, sao có thể đợi đến ngày mai, cô buột miệng nói ra mình là con gái của An Đạo Ninh, bây giờ cần gặp ông ấy.
Đối phương không tin, Tòng Thiện nhiều lần cầu xin, người đó mới đồng ý giúp cô truyền đạt.
Đứng ở ngoài cửa, gió rét trên núi thổi vào cổ áo, ống tay áo của cô, lạnh
đến mức cô nhịn không được chà xát tay để sưởi ấm, trong lòng thấp thỏm
mà chờ đợi cửa chính mở ra, cô đang nghĩ, chờ thật sự gặp được An Đạo
Ninh, cô nên nói như thế nào.
Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng có người ra tới, nhưng người ra tới không phải là An Đạo Ninh, mà là Tô Nhị Hà.
Quý phu nhân duyên dáng sang trọng thản nhiên đi tới, mấy người làm đi theo phía sau, bà khua tay, ý bảo những người đó đừng đi theo, tự mình đi
tới trước mặt của Thẩm Tòng Thiện, cũng không có mở cửa, trên gương mặt
được chăm sóc kỹ biểu lộ một nụ cười lạnh, mở miệng nói: "Ngọn gió nào
đã thổi đại tiểu như nhà họ Thẩm đến đây vậy?"
"Ông ấy đâu?" Đối
với người phụ nữ này, đáy lòng Tòng Thiện nổi lên chán ghét, nhìn cũng
không nhìn bà ta, chỉ muốn gặp An Đạo Ninh.
Tô Nhị Hà hiển nhiên biết "ông ấy" là chỉ ai, nhưng nếu bà đã ra đây, không có ý định để cho Tòng Thiện gặp được An Đạo Ninh.
"Ông ấy ngủ rồi, nói không muốn bị người không quan trọng quấy rầy ông ấy
nghỉ ngơi." Tô Nhị Hà nói lời gây tổn thương người, hoàn toàn không hợp
với khí chất cao quý tu dưỡng nửa đời mới bồi dưỡng được.
"Hôm nay tôi tới là có chuyện cầu xin ông bà." Tòng Thiện tỏ thái độ mềm mỏng, ăn nói nhũn nhặn nói.
"Vô sự bất đăng tam bảo điện, nếu cô không có chuyện thì tới đây làm gì?" Tô Nhị Hà khinh thường cười nói.
"Tôi muốn mượn mười triệu." Bất chấp khó khăn, Tòng Thiện cầu khẩn nói.
Tô Nhị Hà vừa nghe, cười mỉa vài tiếng, liếc xéo Tòng Thiện, nói: "Khẩu
khí thật lớn, cô dựa vào cái gì tới đây mượn mười triệu?"
"Con
gái của cậu tôi bị người ta bắt cóc, trong vòng một tiếng, tôi phải xoay sở được bao nhiêu đó tiền, nếu không bọn họ sẽ giết con tin. Tôi thật
sự không còn cách nào khác mới đến cầu xin ông bà. Tiền này chỉ là vì để lừa những kẻ bắt cóc kia, tôi nhất định sẽ trả lại cho ông bà." Tòng
Thiện cầu khẩn nói.
"Buồn cười, tại sao tôi phải cứu con gái của
Thẩm Tòng Nghĩa?" Tô Nhị Hà híp đôi mắt phượng tràn đầy chế nhạo, giọng
lạnh như băng.
"Tòng Như chỉ có mười tám tuổi, chẳng lẽ bà nhẫn
tâm nhìn con bé bị những kẻ bắt cóc làm hại sao?" Tòng Thiện hy vọng bà
ta có thể nghĩ tới cũng cùng là một người mẹ, mà ra tay giúp đỡ.
"Không phải nhà họ Thẩm các người luôn nói tôi và Đạo Ninh là tiểu nhân bỉ ổi
hèn hạ vô liêm sỉ đó sao? Kẻ hèn này sao phải giúp những người cao
thượng như các người?" Tô Nhị Hà lạnh lùng nói, "Thẩm Tòng Thiện, nếu
ngay cả họ mà cô cũng đã đổi, cô cho rằng Đạo Ninh còn có thể coi cô là
con gái của ông ấy sao, đến giúp nhà họ Thẩm ư? Cô từ bỏ hy vọng này
đi."
Nói xong, bà quay người đi.
"Tôi cầu xin bà đấy!"
Thấy Tô Nhị Hà muốn đi, Tòng Thiện thật sự không còn cách nào khác, cô
đột nhiên quỳ xuống, cầu xin nói, "Tôi thật sự không còn cách nào khác,
bà để cho tôi gặp ông ấy một lần, cầu xin bà!"
"Cầu xin tôi sao?
Hai mươi năm trước, Thẩm Tòng Tâm quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không
liếc nhìn một cái. Cô dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đồng ý giúp cô?" Hừ lạnh một tiếng, đáy mắt Tô Nhị Hà lóe lên độc ác, quay sang dặn bảo
người làm nói, "Hắt nước đuổi cô ta đi!"
"Dì Tô!" Tòng Thiện vẫn còn đang cầu xin, một một chậu nước lạnh lại giội xuống đầu, kèm theo một lời mắng đuổi: "Mau cút đi!"
Tô Nhị Hà cũng không có quay đầu lại mà rời đi, Tòng Thiện biết rõ không
gặp được An Đạo Ninh, cô đứng lên, khắp đầu khắp người đều là nước, gió
lạnh thổi qua, lạnh đến mức cả người cô run rẩy.
Bước đi xuống
chân núi như một cái xác không hồn, cô đột nhiên không biết rốt cuộc bây giờ nên đi đâu, không xoay sở được tiền, không biết Thẩm Tòng Như sẽ
gặp phải cái dạng đối đãi vô nhận đạo nào, cô làm thế nào đối mặt với
cậu đây.
Đột nhiên, dưới chân núi rọi đến hai cột sáng, theo bản
năng Tòng Thiện liền giơ tay lạnh cóng lên che lại tầm mắt, xe lại dừng
lại ở trước mặt của cô, cửa xe mở ra, người đàn ông cao lớn sải chân dài ra, bước xuống xe.
Ngược sáng khiến Tòng Thiện nhất thời không
nhìn thấy rõ, cô còn chưa có kịp phản ứng, một chiếc áo khoác bỗng chốc
trùm lên trên đầu của cô, theo đó là cánh tay siết chặt, được ôm vào
trong một lồng ngực ấm áp.
Cùng lúc đó, một giọng nam trầm thấp
thuần phác xen lẫn tức giận không thể bỏ qua, đột nhiên vang lên: "Người của nhà họ An giội nước em sao?"
Như gặp phải sấm chớp bất ngờ,
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, cô từ từ ngoảnh đầu, khi nhìn thấy người
quen thuộc, trong lúc nhất thời lại sững sờ.
Hàn Dập Hạo! Sao anh lại xuất hiện ở đây?
"Hàn Dập Hạo?" Cô lẩm bẩm gọi tên của anh, không biết có phải mình gặp ảo
giác hay không, nếu không tại sao lại gặp anh ở chỗ này?
"Tòng Thiện, là anh." Thở dài một hơi, Hàn Dập Hạo ôm cô càng chặt hơn, nhẹ giọng nói, "Anh đã trở về rồi."