Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 88: Q.2 - Chương 88: Chương 39.2: Số nội bộ




Editor: smizluy1901

Một buổi sáng chạy ba bệnh viện, đến chỗ bệnh viện lão viện trưởng nằm viện, Tòng Thiện nhìn thấy Vương Đình đang đứng ở cửa, cầm di động chần chừ đi tới đi lui, dường như muốn gọi điện rồi lại rất lưỡng lự.

"Vương Đình." Tòng Thiện đến gần, gọi.

Vương Đình vừa mới nhìn thấy Tòng Thiện, phản ứng đầu tiên chính là nhét điện thoại di dộng trở vào, cười nói: "Tòng Thiện, chị đến rồi à."

"Tình hình của lão viện trưởng thế nào?" Tòng Thiện thu hết nét mặt và động tác của cô ấy vào trong mắt, nhưng không vội hỏi, dò hỏi.

"Vẫn như cũ." Vừa nhắc tới bà ngoại, vẻ mặt Vương Đình trở nên có chút u buồn.

"Tôi vào thăm bà một chút." Tòng Thiện đẩy cửa ra, đi vào.

Bởi vì buổi tối chỉ có một mình Vương Đình canh đêm, Tòng Thiện đặc biệt đi tìm bệnh viện, nói rõ tình hình trong nhà của lão viện trưởng, lại lặng lẽ thanh toán tiền hai giường, cho nên bây giờ phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân là lão viện trưởng.

Thần sắc của lão viện trưởng vẫn còn mơ hồ, bây giờ đang ngủ mê man, Tòng Thiện đặt quà thăm bệnh ở trên đầu giường, nói cho cô ấy biết tiền chữa bệnh của lão viện trưởng có tin tức, Vương Đình liên tục nói cảm ơn.

Tòng Thiện ngồi ở một mép giường khác, nhìn lão viện trưởng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, nhìn Vương Đình, cười hỏi vấn đề vào cửa đã muốn hỏi: "Vương Đình, vừa rồi cô là muốn gọi điện cho ai vậy?"

"À." Vương Đình ngẩn người, dường như không nghĩ tới Tòng Thiện sẽ hỏi cô, ánh mắt có chút mất tự nhiên mà dời đi, nói, "Một người bạn."

"Có phải Câu Tử Minh hay không?" Phản ứng biểu lộ của cô ấy rõ ràng cho thấy là nói dối, Tòng Thiện cũng không tiếp tục vòng vo nữa, hỏi.

Dường như Vương Đình lại càng hoảng, nhìn Tòng Thiện, đầu tiên là sợ run mấy giây, sau đó mới lắc đầu.

Tòng Thiện đến gần cô ấy, nhẹ giọng hỏi: "Vương Đình, cô cho rằng tôi sẽ hại cô sao?"

Vương Đình không chút do dự lắc đầu nói: "Sẽ không."

"Vậy tại sao không thể nói thật với tôi?" Ánh mắt Tòng Thiện nhìn chằm chằm vào cô ấy, dò hỏi.

"Tôi." Vương Đình cắn cắn môi, đấu tranh một lúc, nói ra lời nói thật, "Tòng Thiện, không phải tôi cố ý gạt chị, mà là không muốn để cho người khác cho rằng tôi còn liên lạc với anh ta."

"Cô có thể liên lạc với anh ta?" Tòng Thiện vừa nghe, tò mò hỏi, mấy ngày nay, bọn họ gọi điện cho Câu Tử Minh vẫn luôn không có ai nhận máy, mà cách nói của nhà họ Câu thì người đã đi vùng khác, sử dụng là mã số vùng khác, bọn họ tạm thời cũng liên lạc không ít, nhưng lý do như thế ai sẽ tin?

"Tôi có một số khác của anh ta." Vương Đình thẳng thắn thừa nhận nói.

"Một số khác?" Tòng Thiện biết, cũng giống như Hàn Dập Hạo vậy, ngoại trừ số ngoài, còn có một chiếc điện thoại khác mở máy 24 giờ, tiện cho người ta liên lạc nội bộ. Cô lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi tiếp, "Vương Đình, cô có thể gọi cho Câu Tử Minh hay không, hỏi anh ta bây giờ ở đâu? Tôi có một số việc muốn hỏi anh ta."

"Chị muốn hỏi anh ta chuyện gì?" Vương Đình có chút kiêng dè hỏi, tuy cô tin tưởng Tòng Thiện trăm phần trăm, nhưng cũng không muốn mang đến phiền phức gì cho Câu Tử Minh.

"Chính là vụ án ấy, cô nên biết, có một người cảnh sát chết, một người khác bị thương nặng, tuy tôi không có phụ trách vụ án này, nhưng muốn tìm anh ta, mặt đối mặt hỏi rõ ràng, trả lại công đạo cho người chết và người bị thương." Tòng Thiện chậm rãi nói, ánh mắt trong trẻo, nếu như cô thật sự chẳng quan tâm mà nói, lương tâm của cô mới áy náy.

"Vậy chị sẽ bắt anh ta sao?" Vương Đình không tự chủ để lộ ra lo lắng của mình.

"Không biết." Tòng Thiện lắc đầu, thẳng thắn nói, "Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng, coi như thật sự là anh ta làm, tôi đã hứa với bạn trai của tôi, sẽ không nhúng tay vào, cho nên cũng sẽ không tố cáo anh ta, huống chi, tôi cảm thấy được hẳn là không phải anh ta làm, nhưng anh ta bị thương, buộc phải trốn ở chỗ nào đó trị thương, không thể xuất hiện ở trong tầm mắt của cảnh sát. Mấy ngày nay, càng lúc càng nhiều người bị dính líu tới, tôi sợ nếu anh ta không lộ diện, cảnh sát càng sẽ không chịu từ bỏ."

Những lời này nửa thật nửa giả, nếu như Câu Tử Minh giết người, Tòng Thiện không thể nào để cho anh ta cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy, nhưng cô tin Hàn Dập Hạo, anh nói Câu Tử Minh không có giết người, cô sẽ tin, vì để xua tan sự lo lắng của Vương Đình, cô mới trộn một ít đá nước.

"Vậy được rồi." Vương Đình suy tư, quyết định nói số điện thoại cho Tòng Thiện biết, "13xxxxxxx."

Tòng Thiện gọi sang, cũng không quá lâu, đã có người nhận máy, là giọng của Câu Tử Minh.

"Câu Tử Minh?"

Đầu kia ngừng vài giây, sau đó hỏi: "Thẩm Tòng Thiện, là cô?"

"Là tôi." Tòng Thiện đáp nói.

"Sao cô biết số này?" Câu Tử Minh hỏi, anh biết Hàn Dập Hạo sẽ không cho Tòng Thiện số này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có một khả năng, "Vương Đình nói cho cô biết?"

"Đúng vậy." Tòng Thiện liếc mắt nhìn Vương Đình, người sau có chút căng thẳng mà kéo góc áo.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Câu Tử Minh hỏi.

"Tôi muốn hỏi rõ ràng chuyện kia." Tòng Thiện cũng rất trực tiếp, mở miệng hỏi.

Câu Tử Minh hiển nhiên biết là ám chỉ chuyện gì, tính cách của Thẩm Tòng Thiện anh ít nhiều cũng hiểu một chút, biết cô là một người cố chấp, dứt khoát để cho cô lên tiếng hỏi rõ ràng: "Đợi lát nữa tôi bảo người đến đón các cô, cô có thắc mắc gì có thể giáp mặt hỏi tôi."

"Đón chúng tôi?" Tòng Thiện không hiểu.

"Cô và Vương Đình." Câu Tử Minh trầm giọng nói.

"Cô ấy phải chăm sóc bà ngoại cô ấy." Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền từ chối, Câu Tử Minh nguy hiểm như vậy, Vương Đình nên ít có dính líu với anh ta.

"Nếu như cô ấy không xuất hiện, cô cũng không cần tới." Câu Tử Minh không khách sáo nói, sau đó cúp máy.

"Này." Tòng Thiện nghe tín hiệu đầu kia báo bận, nhíu mày.

"Tòng Thiện, thế nào?" Vương Đình nghe được cuộc đối thoại của hai người, trở nên có chút căng thẳng.

"Anh ta bảo cô và tôi cùng đi." Tòng Thiện đáp, thật không biết Câu Tử Minh này giở trò quỷ gì.

"Tôi cũng đi?" Vương Đình lấy làm kinh hãi, mặt liền biến sắc.

"Vương Đình, tại sao cô lại sợ anh ta như vậy?" Tòng Thiện đối với phản ứng của Vương Đình rất khó hiểu, vừa quan tâm anh ta, lại vừa vô cùng sợ anh ta.

"Tôi không muốn gặp anh ta." Vương Đình lùi về sau một bước, không chịu nói ra nguyên nhân.

Tòng Thiện cũng không biết nên nói cái gì, cô cũng không có ý định để cho Vương Đình đi gặp Câu Tử Minh, chờ người của anh ta tới đây, cô sẽ nghĩ cách.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, có người đi tới phòng bệnh, muốn đón Tòng Thiện và Vương Đình.

"Cô ấy sẽ không đi cùng các anh." Tòng Thiện mở miệng từ chối nói.

"Nếu như cô ấy không đi, thiếu gia của chúng tôi không thể làm gì khác hơn là để cho bệnh viện ngừng trị liệu cho bà ngoại của cô ấy, các cô có thể suy nghĩ thêm." Người tới cứng rắn nói.

"Các anh dám!" Tòng Thiện nổi giận.

"Tòng Thiện, tôi đi." Vương Đình kéo Tòng Thiện, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa, bà ngoại là người cô quan tâm nhất, cô sẽ không lấy an nguy của bà ngoại để đùa giỡn.

"Vậy ai sẽ chăm sóc cho bà ngoại cô?" Tòng Thiện không rõ sao Vương Đình lại thay đổi nhanh như vậy, cô ấy thật sự sợ Câu Tử Minh như vậy sao?

"Chúng tôi dẫn theo hộ lý cao cấp, các cô có thể yên tâm." Người tới chỉ tay về phía sau, một người phụ nữ trung niên bước vào, "Bây giờ có thể đi rồi chưa?"

Trong lòng Tòng Thiện vẫn còn bực tức, Câu Tử Minh cần gì ép Vương Đình như vậy, Vương Đình lại kéo tay Tòng Thiện, nói: "Chúng ta đi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.