Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 10: Q.2 - Chương 10: Chương 4.2: Hàn thiếu ra tay (tiếp)




Editor: smizluy1901

Rất nhanh, Hàn Dập Hạo cũng đã lái xe đến, anh bảo Tòng Thiện lên xe, Tòng Thiện đang muốn hỏi anh, lại nghe thấy anh nói chuyện với người ở đầu kia điện thoại: "Bây giờ bắt đầu xác định vị trí! Sau khi phát hiện mục tiêu, đội đột kích phụ trách giải cứu con tin, súng bắn tỉa phụ trách yểm trợ và loại bỏ chướng ngại vật! Máy bay trực thăng, hai tàu hải quân làm tốt việc tiếp ứng!"

"Anh!" Tòng Thiện kinh ngạc, anh đã sớm sắp xếp xong rồi sao?

"Em yên tâm, bọn họ đều là tiên phong trong quân khu được anh điều tới, anh bảo đảm sẽ hoàn trả lại cho em một Thẩm Tòng Như nguyên vẹn." Hàn Dập Hạo cúp máy, an ủi Tòng Thiện nói.

"Cảm ơn anh." Có cam đoan của anh, Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, cô dừng một chút, nói cám ơn.

"Tòng Thiện." Hàn Dập Hạo nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt cô, trên cổ tay còn băng bó băng gạc, trong lòng căng thẳng, liền vươn tay về phía của cô.

Tòng Thiện lập tức tránh né tay của anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có nói gì.

Biết cô trong lúc nhất thời vẫn không thể đối mặt với anh, lần này anh trở về vốn là định giải thích rõ với cô, tạm thời cũng không vội, vì vậy anh cũng không miễn cưỡng cô, nhẹ giọng nói: "Anh đưa em về nhà trước, chuyện còn lại giao cho anh."

"Không được." Tòng Thiện quay đầu nhìn về phía của anh, kiên quyết nói, "Tôi muốn đi cùng anh."

Hàn Dập Hạo suy nghĩ, đồng ý nói: "Cũng được, nhưng em phải ở yên trong xe, không được đi xuống."

"Tôi là cảnh sát..." Tòng Thiện cãi lại nói, sao cô có thể sợ chết cơ chứ.

"Nếu như em không nghe anh, anh sẽ không dẫn em đi." Hàn Dập Hạo biết, anh rất rõ tính cách của cô, anh tuyệt không cho phép cô lại lấy mình để mạo hiểm.

Tòng Thiện thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, biết bây giờ không đồng ý, anh thật sự sẽ không cho đi cùng, vì vậy đành phải nhận lời trước: "Được rồi."

Không lâu sau, bên quân bộ đã truyền tin tức đến, thông qua dụng cụ định vị bên trong cặp tiền, bọn họ đã tìm được nơi ẩn náu của bọn cướp.

Tòng Thiện vừa nghe, lập tức thúc giục Hàn Dập Hạo chạy đi.

Đến đích, nơi đó sớm đã có đội viên đột kích và súng bắn tỉa đợi lệnh.

Ẩn mình ở trong xe, Tòng Thiện nín thở tập trung tinh thần, lặng lẽ chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

Rất nhanh đã có người từ trong căn nhà tôn đi ra, Tòng Thiện dựng thẳng lưng, Hàn Dập Hạo đè tay cô lại, ý bảo cô an tâm chớ vội nóng nảy.

Ngay sau đó, một nhóm người đi ra, Tòng Thiện liếc thấy, người tóc tai bù xù bị vây quanh ở chính giữa chính là Thẩm Tòng Như.

"Bọn họ không giữ lời hứa!" Tòng Thiện tức giận thấp giọng trách mắng.

"Bọn côn đồ này hẳn là sợ cảnh sát lùng bắt, cho nên mới đưa Thẩm Tòng Như đi cùng." Hàn Dập Hạo đeo tai nghe vô tuyến, thấy đúng thời cơ, đột nhiên ra lệnh: "Hành động!"

Dường như là cùng một giây, súng bắn tỉa hành động! Mấy tiếng kêu thảm lập tức vang lên, tất cả người bên ngoài đều bị bắn chết!

Đội đột kích cũng nhanh chóng vọt ra khỏi chỗ ẩn nấu, mượn hỏa lực yểm trợ, áp sát bọc đánh bọn côn đồ kia.

Máy bay trực thăng trên bầu trời cũng bay tới, ánh đèn pha cực lớn rọi tới khiến bọn cướp trở nên vô cùng hoảng loạn, bọn họ thất kinh nổ súng bốn phía, vẫn không có giơ tay lên, đã bị súng bắn tỉa bắn trúng bả vai, đau đến kêu loạn.

Những người còn lại biết rõ đã không thể cứu vãn, cũng chạy tán loạn, đội đột kích nhân cơ hội đồng loạt xông lên, chế ngự từng tên côn đồ.

Cho dù là Tòng Thiện, cũng chưa từng thấy qua hành động giải cứu con tin hiệu suất cao như vậy, chỉ chừng mười phút đồng hồ, những tên côn đồ đã vứt bỏ vũ khí chạy trốn, khiến cô nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm! Nhưng, rất nhanh sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, mở cửa xe xông ra ngoài: "Tòng Như!"

Một tên côn đồ bắt được Thẩm Tòng Như, muốn dùng người này uy hiếp đội đột kích, Thẩm Tòng Như bị dọa sợ bật khóc hu hu, thấy Tòng Thiện xuất hiện, lập tức hô lớn: "Chị ơi, cứu em!"

Tòng Thiện còn chưa bước được hai bước, một viên đạn được bắn ra từ phía sau cô, vẽ ra một độ cong lạnh băng ở trong bầu trời đêm tối đen như mực, cuối cùng phún ra một vòi máu ở giữa lông mày của tên côn đồ.

Lúc tên côn đồ ngã xuống, Thẩm Tòng Thiện liều mạng chạy về phía bên này, Tòng Như thấy thế cũng lập tức chạy tới.

Đột nhiên, Tòng Thiện trợn tròn hai mắt, nhìn thấy phía sau Thẩm Tòng Như có người nổ súng vào phần lưng của cô ấy!

"Nằm xuống!" Tòng Thiện hô to, lại cảm thấy một lực mạnh từ phía sau mình đánh tới, cô ngã sấp xuống mặt đất.

Đợi cô phản ứng kịp, thân thể đã được che chở ở phía dưới người của Hàn Dập Hạo, tay của anh ôm ở ngang hông của cô, để tránh cô trực tiếp va chạm trên đất.

"Không có sao chứ." Hàn Dập Hạo mở miệng hỏi, vừa rồi nhìn thấy một viên đạn lạc bắn về phía của cô, may nhờ anh phản ứng nhanh, nếu không bây giờ cô chắc chắn bị thương.

Tòng Thiện lại một lòng chỉ chú ý tới Thẩm Tòng Như, cô đẩy Hàn Dập Hạo ra, nhìn về phía Thẩm Tòng Như, lại thấy cô ấy được một đội viên đột kích cứu giúp.

Tòng Thiện bò dậy, muốn chạy tới, lại bị Hàn Dập Hạo ôm ngang lên, ngăn lại động tác của cô.

"Anh làm gì vậy! Thả tôi xuống!" Tòng Thiện không ngừng giãy giụa, người đàn ông cao lớn lại sừng sững bất động.

"Vừa rồi em đã đồng ý với anh cái gì hả? Sớm biết em không nghe lời như vậy, anh quyết sẽ không đưa em đi cùng." Sắc mặt Hàn Dập Hạo lạnh lùng nói.

"Tôi muốn đi cứu Tòng Như!" Giải thích với anh không được rõ ràng lắm, Tòng Thiện giận đến mức hét lên với anh.

"Em đi chỉ thêm phiền!" Hàn Dập Hạo cũng hét trở lại, "Bản lĩnh của mỗi người trong bọn họ đều tốt hơn em nhiều, cũng biết cách giải cứu hơn em, em xông vào như vậy, em nói xem súng bắn tỉa làm thế nào nổ súng, đội đột kích làm sao hành động!"

Bị anh gầm lên như vậy, rốt cuộc Tòng Thiện cũng tỉnh táo lại, đúng vậy, tuy cô xuất thân là đặc cảnh, nhưng hiển nhiên mỗi người ở đây đều xuất sắc hơn cô nhiều, hôm nay, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Trận chiến đã nhanh chóng kết thúc, những tên côn đồ đối mặt với bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh, hoàn toàn biến thành cải trắng mặc cho người chặt chém.

Ngay khi Thẩm Tòng Như được đội đột kích an toàn đưa đi, thì Tòng Thiện lập tức vùng vẫy thoát ra khỏi lồng ngực của Hàn Dập Hạo, ôm lấy Thẩm Tòng Như, vội nói: "Em thế nào rồi? Bọn họ có làm gì em không?"

Thẩm Tòng Như vẫn gào khóc, tâm trạng hoàn toàn suy sụp.

Hàn Dập Hạo đi tới, anh kéo Tòng Thiện lên, nói: "Bây giờ cô ấy cần trị liệu, anh sẽ phái người đưa cô ấy đến bệnh viện, cũng sẽ thông báo cho người của Thẩm gia, em đừng lo lắng."

"Uhm." Nhìn Thẩm Tòng Như được người đưa lên xe, Tòng Thiện gật đầu.

Công việc còn lại chính là thu lưới, ba đội hải - lục - không[1] cùng hành động, không tới nửa tiếng đã triệt phá vụ án mà khiến cục cảnh sát thành phố A bó tay hết cách, cho tới khi cảnh sát nghe tin chạy tới, thì chỉ còn kịp nhận lấy phần tử bắt cóc tống tiền từ trong tay của đội đột kích.

[1] Hải quân, lục quân, không quân.

Ở sự kiên quyết của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện ngồi lên xe của anh, mặc cho anh đưa cô đến bệnh viện.

Đến cửa bệnh viện, Hàn Dập Hạo muốn cùng cô đi vào, Tòng Thiện suy nghĩ một chút, cự tuyệt nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã cứu Tòng Như, thật sự rất cảm ơn! Nhưng anh không cần cùng tôi đi vào."

"Em vẫn còn giận anh sao?" Ánh mắt Hàn Dập Hạo còn chói mắt hơn cả hắc diệu thạch nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng mở miệng hỏi.

"Thượng tá Hàn, anh nói quá lời rồi." Tòng Thiện nhếch lên một nụ cười nhạt, trong giọng nói có chút xa cách, "Tôi vốn không có lập trường giận anh."

"Ở Samos, anh không có thời gian giải thích với em, cho nên anh trở về là muốn đặc biệt nói rõ sự việc kia. Tòng Thiện, đừng lạnh lùng với anh như vậy, được không?" Nói xong lời cuối, trong giọng nói của anh đã có một tia khẩn cầu.

Trong lòng hơi đả động, nhưng vừa nghe anh nhắc tới chuyện ngày đó, Tòng Thiện lại không muốn nghe, không phải là vì trách anh, mà là cô không có dũng khí nghĩ về nó, sợ mỗi lần nghĩ tới, lại càng phát giác được là mình hại chết Dunham Linda, cô, đến bây giờ vẫn không cách nào chấp nhận.

"Người nhà của tôi đều ở bên trong, tôi muốn vào xem bọn họ thế nào rồi." Tòng Thiện dùng giọng bình thản nói, ánh mắt lại không có nhìn về phía của anh.

Nghĩ thầm, đêm nay cô chịu đựng quá nhiều rồi, anh cũng không muốn vào lúc này lại ép cô, vì vậy nhượng bộ nói: "Tối mai, có thể cùng anh ăn một bữa cơm không?"

"Tôi nghĩ việc này không thích hợp." Tòng Thiện nhàn nhạt nói.

"Em còn nhớ, ở động rắn, em cõng anh, nói về nước phải mời em đi khách sạn sang trọng nhất ăn món ăn đắt nhất không?" Hàn Dập Hạo khẽ cười nói, nhắc đến lời cô đã nói.

Tòng Thiện nghĩ tới, cũng cảm thấy có chút buồn cười, "Lúc đó tôi chỉ là nói đùa."

"Nhưng anh vẫn khắc ghi ở trong lòng." Anh nhìn cô, nghiêm túc nói, "Coi như cho anh cơ hội thực hiện lời hứa, được không?"

Tòng Thiện im lặng, chuyện giữa hai người họ không thể nào coi như hoàn toàn không có xảy ra, cần nói rõ ràng trước sau gì cũng phải nói rõ, coi như ngày mai là kết thúc đi.

Nghĩ vậy, cô mở miệng nói: "Anh cứu Tòng Như, hẳn là tôi mời anh ăn cơm mới phải."

"Không quan trọng." Thấy cô đồng ý, Hàn Dập Hạo nở nụ cười, nụ cười tràn ngập ánh sáng lung linh, nơi nơi đều rực rỡ, "Tối mai anh tới đón em."

"Uhm." Trái ngược với vui vẻ của anh, Tòng Thiện lạnh nhạt đáp lại một câu, sau đó xuống xe rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.