Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 101: Q.2 - Chương 101: Chương 48: Mất tích




Mười phút sau, Câu Tử Minh đã đến, anh ta vẫn là bộ dáng phong lưu phóng khoáng ấy, cổ áo mở rộng, lộ ra cơ ngực màu đồng sáng bóng khỏe mạnh mê người, quần da bó sát người tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp lại cường tráng, người không biết nhìn thấy anh ta có lẽ còn có thể lầm tưởng anh ta là người mẫu quốc tế.

"Thiểu Kiệt còn chưa tới?" Câu Tử Minh quét mắt nhìn Tòng Thiện và Đường Tuấn một cái, nhướn đôi mày rậm dài hẹp, tà tà hỏi.

"Không phải đang ở phía sau của cậu sao." Một giọng nói từ phía sau vang lên, Tiễn Thiểu Kiệt cũng có mặt.

"Không phải cậu đã nói sẽ đến muộn một chút sao, sao sớm như vậy đã tới rồi?" Đường Tuấn thấy Tiễn Thiểu Kiệt tới, cười hỏi.

"Năng lực công việc của tôi, các cậu không biết sao?" Vẻ mặt Tiễn Thiểu Kiệt tự tin, cùng Câu Tử Minh ngồi ở đối diện Tòng Thiện.

"Năng lực công việc của cậu không phải là rắm thúi sao?" Câu Tử Minh liếc xéo anh ta, nói móc nói.

"Ấy, ai có thể rắm thúi như cậu, nhìn áo liền quần này của cậu xem, tôi còn tưởng rằng cậu sắp đi thi sắc đẹp." Tiễn Thiểu Kiệt "ghét bỏ" mà liếc nhìn cách ăn mặc của Câu Tử Minh một cái, giễu cợt nói.

"Vậy thì cậu không hiểu rồi, cái này gọi là thời thượng." Câu Tư Minh đỏm dáng mà sửa lại cổ áo, đắc ý nói.

"Được rồi, hai người các cậu cũng đừng có ba hoa nữa." Đường Tuấn kịp lúc cắt đứt đả kích lẫn nhau của hai người họ, chuyển đề tài đến chủ đề gặp mặt đêm nay, "Tòng Thiện, cô nói một chút xem Hàn phu nhân tìm cô nói những gì?"

Thế là Tòng Thiện tự thuật lại đại khái quá trình hai lần gặp mặt, "Tóm lại, bà ấy muốn tôi rời khỏi Hàn Dập Hạo, xem ra, nếu như tôi không đồng ý, chắc là bà ấy sẽ không bỏ qua."

"Tính cách của lão phật gia nhà họ Hàn là như thế." Câu Tử Minh vuốt cằm, chậm rãi nói, "Có phải bà ấy đã ra tay đối phó với người bên cạnh của cô rồi phải không?"

"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, bọn họ quả nhiên là hiểu người của nhà họ Hàn hơn so với cô, cô còn chưa có nhắc tới điểm này, bọn họ cũng đã đoán được.

"Thật ra thì thủ đoạn của dì Nhạc tới tới lui lui cũng chỉ có mấy loại như vậy." Tiễn Thiểu Kiệt tiếp lời nói, "Chỉ là dùng tiền và quyền tới dọa người, ép buộc đối phương nộp vũ khí đầu hàng. Cái từ mềm lòng nương tay này, tôi thấy sẽ không xuất hiện ở trên người của cô."

"Lần đầu tiên gặp mặt tôi không có đồng ý với bà ấy, ngày hôm sau bà ấy liền ra tay với người nhà của tôi, cho nên bây giờ tôi đang lo lắng bà ấy sẽ tiếp tục ra tay với người bên cạnh tôi." Tòng Thiện nói ra sầu lo của mình.

"Bạn bè thân thích của cô cũng không có mấy người, trong khoảng thời gian ngắn có sự trợ giúp của chúng tôi, bà ấy vẫn không thể ép cô đến đường cùng." Đường Tuấn trấn an nói.

"Nếu như kinh tế khó khăn, chúng tôi có thể viện trợ." Tiễn Thiểu Kiệt cũng nói, dù sao, tiền thì sau này có thể kiếm về từ trên người của Dập Hạo, không sao cả.

"Đúng vậy, chỉ cần chống được đến Dập Hạo trở về, để cậu ấy đấu với mẹ của cậu ấy." Câu Tử Minh nhún vai, bọn họ có thể làm cũng chỉ là trợ giúp về kinh tế, lại cử một vài người trông chừng hành động của Nhạc Thanh Lăng bên kia, để theo dõi và theo dõi ngược lại.

"Cảm ơn các anh." Tòng Thiện bày tỏ sự cảm ơn từ tự đáy lòng, tuy thời gian cô biết bọn họ không lâu, bọn họ cũng là vì quan hệ với Hàn Dập Hạo mới giúp cô, nhưng khi một người không nơi nương tựa, thì phát giác bên cạnh mình vẫn còn có mấy người bạn giúp thu xếp, cảm giác này thật sự rất ấm áp. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn, kể ra thủ đoạn của 'Hàn thái hậu' quá cao, chúng ta chắc là không phải là đối thủ của bà ấy." Câu Tử Minh lấy ra một điếu thuốc đang định châm lửa, Tiễn Thiểu Kiệt bên cạnh lại đoạt lấy của anh ta.

"Trước mặt phụ nữ không nên hút thuốc lá." Tiễn Thiểu Kiệt lịch sự cười cười với Tòng Thiện.

Tòng Thiện mỉm cười lại với anh ta, bây giờ cô đang mang thai, quả thật không thể hít khói thuốc.

"Tôi có chút nghi ngờ." Đường Tuấn đột nhiên nói.

"Sao?" Tòng Thiện nhìn về phía của anh ta, không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.

"Cô nói 'thái hậu' cho cô mấy ngày làm ra lựa chọn, nếu như cô cầm tiền của bà ấy đưa cho cô rời khỏi thành phố A, coi như rời khỏi Dập Hạo. Nhưng chẳng lẽ bà ấy không lo lắng sau này cô sẽ tìm Dập Hạo sao? Theo tôi được biết, 'thái hậu' bụng dạ thâm sâu đúng là hiếm thấy, tuyệt sẽ không dễ dàng tin người khác." Đường Tuấn nhạy bén nhận ra được trong đó có một số sơ hở, hẳn là Tòng Thiện không có nói rõ.

Tòng Thiện ngây cả người, cô vẫn không có nói đến việc Nhạc Thanh Lăng ép cô phá thai, nếu như Tòng Thiện chọn phá thai, như vậy dĩ nhiên là lựa chọn cắt đứt quan hệ với Hàn Dập Hạo.

Cô mấy máy môi, vừa định nói, lúc này điện thoại của Câu Tử Minh đổ chuông.

"Nói." Câu Tử Minh lời ít mà ý nhiều lên tiếng, bảo đối phương mau nói.

Tuy nhiên, anh không nghe thấy mấy câu, đôi mắt bỗng híp lại: "Không thấy cô ấy? Mắt của mấy người đều mù hết rồi sao? Trông chừng người cũng không trông được!"

Tòng Thiện vừa nghe, lập tức hoảng hốt, "cô ấy" từ trong miệng của Câu Tử Minh chẳng lẽ là chỉ Vương Đình?

"SHIT!" Câu Tử Minh đột nhiên đứng dậy, khẽ nguyền rủa một tiếng, nói với mấy người có mặt còn lại, "Các cậu thảo luận trước đi, có kết quả gì nói cho tôi biết, bây giờ tôi có chút việc, phải rời khỏi đây."

"Có phải không thấy Vương Đình hay không?" Tòng Thiện cũng vội vàng đứng lên, dò hỏi.

Câu Tử Minh nhìn cô một cái, dường như đang do dự có nên nói thật cho cô biết hay không.

"Có thể tôi sẽ biết cô ấy ở đâu." Tòng Thiện vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, lập tức đoán được quá nửa, lập tức tự đề cử mình nói.

"Được rồi, cô đi theo tôi." Câu Tử Minh nói, liền cất bước đi ra ngoài cửa.

"Này." Tiễn Thiểu Kiệt và Đường Tuấn nhìn chăm chăm, hơi có chút khó hiểu, hai người này đang nói cái gì? Hơn nữa, đêm nay không phải bọn họ đến để giúp Tòng Thiện nghĩ cách ứng phó với thái hậu nhà họ Hàn sao? Nói qua nói lại sao đã đi cùng Tử Minh rồi?

"Sau này sẽ giải thích với các cậu." Câu Tử Minh nói một câu với sự ngờ vực của hai người bạn tốt, rồi dẫn Tòng Thiện đi ra ngoài cửa.

Lên xe, Câu Tử Minh bắt đầu gọi điện, dặn dò thuộc hạ tìm kiếm khắp nơi.

Tòng Thiện nghe ra sự lo âu trong giọng nói của anh, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không ổn, dường như anh cũng chưa hề quan tâm Vương Đình như vậy, vì vậy cô dò hỏi: "Vương Đình làm sao vậy? Tại sao dường như anh rất lo lắng khi không thấy cô ấy vậy."

Câu Tử Minh im lặng, nhíu mày không nói lời nào, không biết là đang lo âu hay là cảm thấy Tòng Thiện xen vào việc của người khác.

"Anh biết đấy, tôi là cảnh sát, nắm giữ tin tức càng nhiều, càng có thể làm ra phán đoán." Tòng Thiện từng bước dẫn dụ nói.

Câu Tử Minh làm sao không hiểu cô là đang đánh đòn "tâm lý", cũng không có ý định lừa gạt cô, dù sao sớm muộn gì cô cũng sẽ biết: "Tôi sợ bệnh trầm uất của cô ấy tái phát, làm ra việc ngốc nghếch gì đó."

"Bệnh trầm uất?" Tòng Thiện ngẩn người, Vương Đình lại mắc bệnh trầm uất, nhưng trông cô ấy bình thường như vậy cơ mà.

"Vốn là tốt rồi, nhưng gần đây lại có xu hướng tái phát." Câu Tử Minh có chút phiền não nói, không tự chủ giẫm chân ga mạnh hơn.

Cho dù Câu Tử Minh không chịu nói rõ, nhưng Tòng Thiện cũng đoán ra được, nguyên nhân tái phát này nhất định có liên quan tới anh ta, nhưng anh ta không muốn nói, cô cũng không tiện hỏi nhiều, "Có phải cô ấy nói cho anh biết cô ấy muốn rời đi hay không?"

Câu Tử Minh lắc đầu nói: "Hôm nay tôi chưa có gặp qua cô ấy."

"Có thể cô ấy về nhà? Tôi nhớ cô ấy nói bạn của cô ấy không nhiều lắm, cũng có khả năng đi tìm bọn họ rồi." Tòng Thiện suy đoán nói.

Câu Tử Minh không trả lời, Tòng Thiện nghĩ đến những việc này thì sao anh lại không nghĩ tới cơ chứ.

Không bao lâu, đã có người báo cáo tin tức tới, nói trong nhà Vương Đình, chỗ bạn bè, cô nhi viện còn có công viên gần đó, cửa hàng đều chưa từng thấy qua cô ấy.

Điện thoại nhận hết cái này đến cái kia, lại không có tin tốt, thời gian dài, Câu Tử Minh có chút không nén được tức giận, người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc đi đâu? Vết thương trên người của cô còn chưa có lành, có thể chạy được bao xa? Có phải lại nghĩ quẩn rồi hay không?

Nhưng rất nhanh anh liền ném những ý nghĩ rối loạn trong đầu đi, nếu cô thật sự dám chết, dưới địa ngục anh cũng phải kéo cô về!

Dần dần, chỗ Vương Đình có thể đi đều tìm khắp cả, cũng không có ai gặp qua cô ấy, Tòng Thiện cũng có chút kinh hãi, hơn nữa đêm, một cô gái có thể đi đâu được?

Ánh đèn ngoài cửa sổ xe vụt qua liên miên không dứt, Tòng Thiện lơ đãng nhìn trong kính chiếu hậu, khi nhìn thấy một cặp cha mẹ dắt tay đứa nhỏ băng qua đường, cô bỗng nhạy bén, lên tiếng nói: "Có lẽ Vương Đình sẽ đi tìm đứa nhỏ mất tích kia?" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Đừa nhỏ nào?" Câu Tử Minh vừa nghe, lập tức hoảng hốt, bây giờ hai chữ "đứa nhỏ" này đối với anh và Vương Đình mà nói đều là từ nhạy cảm.

"Trước khi cô nhi viện đóng cửa có đưa một nhóm trẻ mồ côi cuối cùng đến cô nhi viện khác, nhưng sau đó có một đứa nhỏ lại không thấy ở chỗ viện phúc lợi, lúc ấy Vương Đình nghe thấy tin này cũng rất sốt ruột." Tòng Thiện giải thích nói, nhưng nhanh chóng lắc đầu, cảm thấy cách nghĩ này quá không đáng tin, "Không đúng, không đúng, đêm hôm khuya khoắt cô chạy đi tìm đứa nhỏ làm gì, nhất định là đi chỗ khác rồi."

Trái tim Câu Tử Minh lại giật nảy lên, trái lại anh cảm thấy khả năng này rất lớn!

Lúc Vương Đình bị thương hôn mê, vẫn luôn miệng nhớ tới đứa nhỏ, trong tiềm thức của cô vẫn luôn nảy sinh lòng áy náy với đứa nhỏ chưa từng gặp mặt ấy, hôm nay phạm vào bệnh trầm uất của cô ấy, thì chỉ có thể là càng thêm nhớ đứa nhỏ, mà theo như lời Tòng Thiện nói về đứa nhỏ mất tích ấy, nói không chừng Vương Đình sẽ cho rằng là con của chính mình, muốn đi tìm nó, bù đắp tự trách ở sâu trong đáy lòng.

Nghĩ tới đây, Câu Tử minh lập tức hỏi: "Cô nói viện phúc lợi đó ở đâu? Đi thế nào?"

"Anh thật sự cho rằng cô ấy sẽ đi tới đó?" Tòng Thiện nghi ngờ hỏi.

"Lý do thì tôi không tiện tiết lộ, nhưng tôi cảm thấy cô ấy sẽ tới đó." Câu Tử Minh có điều cất giữ nói, quá khứ của Vương Đình, anh không muốn có quá nhiều người biết.

Tòng Thiện cũng không hỏi nữa, nói chung, có một tia hy vọng thì không nên từ bỏ, cô nói: "Được rồi, tôi cho anh biết đường."

Xe chỉ có thể lái tới ngoài thôn, khi hai người đến viện phúc lợi, thì bên trong yên tĩnh không có chút tiếng động nào.

"Mở cửa!" Câu Tử Minh đập cửa, một lát sau, mới có người tới mở cửa.

"Xin hỏi vừa rồi có cô gài nào tới đây hay không vậy?" Tòng Thiện vừa nói, vừa liếc nhìn vào bên trong.

"Không có." Đối phương lạnh lùng đáp một câu, liền muốn đóng cửa lại.

Câu Tử Minh lại đưa tay bóp chặt cổ của đối phương, trầm giọng nói: "Có phải các người giấu người đi rồi hay không!"

Tòng Thiện vội vàng ngăn anh ta lại: "Đừng kích động, hỏi rõ trước đã."

"Bệnh thần kinh!" Đối phương vừa được thả tự do, lập tức nhanh chóng đóng cửa lại giống như là gặp quỷ vậy.

"Khốn kiếp!" Câu Tử Minh còn muốn đập cửa, lại nghe Tòng Thiện nói: "Tôi đã từng liên hệ với ngưởi ở bên trong, bọn họ sẽ không nói thật, hỏi những người gần đây trước đã, xem có từng gặp qua Vương Đường hay không."

Lúc này, phần lớn người trong thôn đã đi ngủ, Câu Tử Minh bất chấp quấy nhiễu dân, đánh thức mấy gia đình hỏi thăm, kết quả bọn họ đều nói đêm nay trong thôn mở đại hội, mọi nhà đều đã đi, cách khá xa bên này, không biết cô ấy có tới hay không.

Trong lúc hai người muốn từ bỏ, thì dưới bàn chân Tòng Thiện bỗng giẫm lên vật gì đó, cô nhặt lên, vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, giống như là...

"Tràng hạt đeo trên tay của Vương Đình." Câu Tử Minh liếc nhìn một cái đã nhận ra, anh híp đôi mắt ưng lại, hung dữ nói, "Còn dám nói không có ai gặp qua cô ấy? Tôi thấy bọn họ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.