Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 115: Q.2 - Chương 115: Chương 58.1: Tình cũ lại cháy




Cơ thể bỗng bay lên không, tầm mắt quay cuồng, chỉ trong nháy mắt, hai người đã đổi vị trí cho nhau, cô bị anh vững vàng đặt ở dưới thân.

"Để tôi đứng lên!" Phía dưới là nước, trên người bị anh đè, Vương Đình giận đến mức không ngừng đánh anh.

Bị thương nặng gì chứ, mất máu quá nhiều gì chứ, tất cả đều là lừa gạt cô! Cô lại tin chuyện hoang đường của anh!

"Không được!" Câu Tử Minh vô cùng dứt khoát cự tuyệt nói, cả người anh cũng sắp nổ tung, lúc này buông cô ra, anh thật sự sẽ chết.

"Câu Tử Minh, anh là tên khốn! Anh gạt tôi!" Vương Đình tức giận mắng to.

"Tôi bị súng bắn đả thương là sự thật." Anh cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Anh gạt tôi, nói vết thương của anh rất nghiêm trọng, gạt tôi giúp anh tắm rửa!" Vương Đình càng không ngừng đánh anh, tiếc rằng sức lực của cô vốn lay không động được anh chút nào.

Đợi cô đánh một hồi, Câu Tử Minh mới bắt lấy tay của cô, kéo lại áp chế ở đỉnh đầu, nói: "Nếu không phải vừa khéo có xương sườn chắn đạn, tôi thật sự sẽ bị thương rất nghiêm trọng."

"Tôi sẽ không tin anh nữa!" Nghe thấy lời của anh, trong lòng Vương Đình vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nhưng rất giận anh lừa gạt cô, cho nên quay đầu đi không muốn nhìn anh.

"Còn đau không." Anh đột nhiên dịu dàng xoa nhẹ lên mặt của cô, dò hỏi.

"Gì cơ?" Vương Đình nghe không hiểu.

"Tần Kha đánh em, bây giờ em còn đau không?" Nhìn vào gương mặt trắng mịn vẫn còn chưa hết vết bầm của cô, Câu Tử Minh đau lòng hỏi, Tần Kha chết tiệt, hắn cũng không bỏ được tật đánh phụ nữ, tên khốn này còn đánh cô mấy bạt tay, quả thực đáng chết!

"Không đau." Vương Đình vẫn còn nén giận, nhưng trong lòng dường như không có tức giận như vậy, dù sao đêm nay nếu không phải anh, nói không chừng cô đã bị...

Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như che chở vật báu dễ vỡ.

Anh làm cô có chút ngứa, muốn tránh anh, lại bị anh bá đạo bóp chặt cằm, không cho cô tránh.

Hôn từ khóe mắt của cô đến cánh môi, anh ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt của cô, nói: "Mấy cái tát đó tôi nhất định sẽ đòi lại cho em."

"Đừng." Vương Đình biết anh muốn tìm Tần Kha trả thù, sợ anh gây ra chuyện lớn như lần trước, vội vàng khuyên nhủ, "Đừng dây dưa với anh ta nữa, anh ta là cố ý muốn chọc giận anh." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Tôi biết." Từ lúc Tần Kha bắt đầu bắt cô, lửa giận của Câu Tử Minh đã được đốt lên, "Hắn chạm người không nên chạm, món nợ này tôi nhất định phải tìm hắn đòi lại."

"Đừng gây sự nữa." Vương Đình sợ anh lại dùng mũi dao liếm máu như lần trước, lo lắng khuyên nhủ.

"Hắn làm tổn thương em, em lại không muốn trút ra cơn tức này?" Câu Tử Minh hỏi.

"Nhưng anh cũng có chỗ không đúng." Vương Đình là chỉ anh cũng đã bắt tình nhân của người ta, tuy cô không biết tại sao Tần Kha lại bắt anh, trong chuyện này, vốn là không có bên nào đúng, "Mỗi một lần các anh chạm mặt, đã có người bị thương, tiếp tục như vậy, chuyện chỉ có thể càng lúc càng không có cách nào thu dọn."

"Em lo lắng cho tôi?" Câu Tử Minh nhạy bén bắt được sự lo lắng ẩn trong lời nói của cô, cô là sợ anh lại bị thương mới không muốn anh đi tìm Tần Kha.

"Không có." Vương Đình miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo phủ nhận nói, ánh mắt mất tự nhiên lại tiết lộ tâm tư của cô.

"Bịp bợm!" Câu Tử Minh cười véo cái mũi của cô, anh chính là thích cô rõ ràng lo lắng cho anh, bộ dáng hục hặc lại không chịu thừa nhận, cô hoàn toàn khác với những người phụ nữ khác, họ lòng dạ giả dối mà treo tình yêu ở khóe miệng, còn cô lo nghĩ cho anh, song lại không muốn nói cho anh biết, người phụ nữ tâm khẩu không đồng nhất này càng lúc càng khiến anh không dời mắt được, trước đây buông tha cho cô, thật khờ!

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, anh lại hỏi: "Tần Kha là tìm được em ở đâu?"

"Trong nhà tôi." Vương Đình thành thật trả lời nói, dĩ nhiên lúc Tần Kha dẫn người xông vào nhà của cô, thật sự là dọa cô sợ.

"Vậy sau này em đừng về đó ở nữa, Tần Kha nhất định còn có thể tìm đến làm phiền em." Câu Tử Minh dặn dò nói, với sự khôn khéo và độc ác của Tần Kha, hiển nhiên biết dùng sự quan tâm của anh đối với Vương Đình để uy hiếp anh, lần này không có xảy ra chuyện gì, không có nghĩa là lần sau có thể bình an thoát hiểm.

"Tại sao anh ta không buông tha cho tôi?" Vương Đình không hiểu, theo lý, ân oán của hai người này không nên liên lụy đến cô.

"Đồ ngốc, chuyện hắn cũng nhìn ra được, em vẫn còn không nhìn ra được sao?" Câu Tử Minh có chút khó chịu hỏi, người phụ nữ này thật lòng không hiểu?

"Nhìn ra cái gì?" Vương Đình vẫn mê muội.

"Nhìn ra tôi quan tâm em." Câu Tử Minh gần như là bật ra mấy chữ này từ trong hàm răng, người phụ nữ này, chậm chạp thế.

Vương Đình vừa nghe, mặt lại không khỏi đỏ lên, cái gì chứ, anh mới không phải quan tâm cô, anh là vì cô đã từng cứu anh, không muốn hại cô uổng mạng ở trong tay của kẻ thù, mới đến cứu cô. Nhưng, viên đạn này nên giải thích như thế nào đây.

Nhìn thấy sự không tin trong mắt cô, Câu Tử Minh đột nhiên ôm ngực, thốt lên một tiếng kêu đau.

Vương Đình lại có chút không tin anh, hoài nghi hỏi: "Anh làm sao vậy?"

"Em quên tôi bị người ta đánh rất nhiều sao? Làm sao có thể không có chút nội thương." Câu Tử Minh khoa trương biểu lộ vẻ mặt đau đớn.

"Có thật không?" Vương Đình nhớ tới anh bị người của Tần Kha vây bắt vừa đánh lại vừa đá, lập tức khẩn trương, vội vàng nói, "Anh để tôi đứng dậy, tôi đi gọi bác sĩ."

"Không muốn." Thân hình nặng nề của Câu Tử Minh đổ ở trên người của cô, "yếu ớt" nói, "Bây giờ chỉ có em mới có thể cứu tôi."

"Tôi không phải bác sĩ, làm sao cứu anh." Vương Đình ngây cả người, cô lại không ngốc, biết anh là cố ý giả bộ khoa trương, nhưng đoán là anh thật sự bị nội thương, cho nên để cho bác sĩ quay lại kiểm tra ổn thỏa, hơn nữa cô muốn tìm lý do để anh thả cô ra.

"Tôi sắp nổ tung rồi." Xâm nhập vào giữa hai chân của cô, Câu Tử Minh cố tình dùng nơi nào đó chọc cô, ý tứ ám chỉ nồng đậm.

"Sao anh có thể như vậy." Vương Đình hoảng hốt không thôi, bây giờ cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ, còn bị nước làm ướt, về cơ bản giống như không có gì, bị anh chống như vậy, cô vừa sợ vừa xấu hổ, nhưng lại sợ kích thích lửa dục của anh mạnh hơn.

"Phản ứng với người phụ nữ yêu thích, rất kỳ lạ sao?" Đáy mắt của Câu Tử Minh có hai ngọn lửa bùng cháy, có trời mới biết, anh phải hao tổn sức lực với người phụ nữ này lớn thế nào, còn chờ lâu như vậy.

Người phụ nữ yêu thích? Vương Đình ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh dùng nụ hôn phủ kín.

"Ưm--" Cô kháng nghị, lại bị anh thừa cơ luồn vào trong miệng thơm tho, mút mát ngọt ngào của cô.

Bị anh hôn đến mức thiếu dưỡng, đầu óc Vương Đình dần dần trống rỗng, làm sao cũng không cản được đòi lấy của anh.

"Đừng khánh cự tôi, nhìn xem đêm nay ngay cả mạng tôi cũng không cần, cho tôi thêm một cơ hội có được không?" Câu Tử Minh lưu luyến mà dời khỏi môi cô, ngậm lấy thùy tai xinh xắn của cô, thổi hơi nóng vào trong lỗ tai cô, nhẹ giọng mềm mỏng dụ dỗ.

Vương Đình vốn định đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại nảy sinh không đành lòng, nhớ tới cảnh anh dũng cảm quên mình che chắn ở trước mặt của cô, hai tay của cô liền không có sức.

Mặc kệ anh đã từng làm tổn thương cô thế nào, nhưng ít ra ở trong khoảnh khắc đó, anh đã tình nguyện dùng tính mạng của mình để đổi cho cô, trên đời này, có bao nhiêu người có thể dùng mạng của mình để đổi cho người khác?

Cảm giác được phản kháng của cô yếu đi, Câu Tử Minh mừng thầm trong lòng và kích động, anh có hơi vội vàng lại hôn cô lần nữa, mút mát qua lại, bàn tay đưa vào trong vạt áo của cô, không có bất kỳ chướng ngại gì chiếm lấy một bên mềm mại.

Anh quen thuộc trêu chọc, khiến cô thiếu chút nữa nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ, ánh mắt dần dần mơ màng.

Cởi bỏ quần áo của cô, anh hôn lên chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô, lại tiếp tục trượt tới nơi cao vút anh thích nhất--

"Ừm--" Cô cắn chặt lấy môi, không để cho mình gọi ra tiếng.

Biết cô chịu đựng cái gì, môi lưỡi của anh càng lúc càng trêu chọc nhiều hơn, khiến hai gò má cô đỏ bừng, thở hồng hộc.

Lúc cởi bỏ quần áo của cô, thì cả người cô căng thẳng, hốt hoảng mà ngăn cản nói: "Dừng tay--"

Cũng đã lúc này, sao anh có thể dừng tay, không cho cô có cơ hội đổi ý, anh cúi đầu, hôn xuống--

"A!" Cô mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn vào hành động của anh, muốn đẩy đầu của anh ra, lại bị anh dùng hai tay áp chế, để tới bên hông--

"Ngừng lại!" Cô giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thể lách mình khỏi người anh, chỉ có thể bị anh cưỡng ép tiếp nhận yêu thương của anh--

Rốt cuộc, trước mặt thoáng hiện một tia sáng trắng, cô thét lên một tiếng, cả người mềm nhũn, người đàn ông còn chưa ăn đủ ngẩng đầu lên, thân hình cường tráng phủ lên người của cô, hạ người tiến vào--

Trong bồn tắm nho nhỏ, bọt nước văng khắp nơi, kích tình không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.