Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 125: Q.2 - Chương 125: Chương 63.2: Anh rất thất vọng




Editor: smizluy1901

Bên trong phòng bệnh, Hàn Dập Hạo ngồi ở trên ghế, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, một khoảng thời gian không gặp, sao cô gầy nhiều như vậy, đau lòng hốc hác của cô, anh hạ giọng, cố bình tĩnh hỏi: "Tại sao không nói lời nào?"

"Không phải anh đã biết rồi sao? Em còn nói cái gì." Tòng Thiện dời tầm mắt, không nhìn anh, lạnh nhạt đáp. Cô biết giấy không gói được lửa, sớm muộn gì Hàn Dập Hạo cũng sẽ biết chuyện đứa bé, cho nên cô cũng không cần thiêu dệt viện vớ.

"Em thật sự đã bỏ con của chúng ta? Có lúc nào? Tại sao không nói cho anh biết?" Hàn Dập Hạo vừa nghe, lửa giận từ từ bốc lên, bây giờ phản ứng này của cô là sao? Chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi với anh?

"Cũng đã mất rồi, cần gì hỏi những chuyện này nữa." Tòng Thiện giấu tay đang siết chặt ở trong chăn, trên mặt lại không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

"Cho anh một lời giải thích." Hàn Dập Hạo hít một hơi thật sâu, nhịn xuống cơn sóng dữ cuộn trào mãnh liệt trong lòng ngực, hỏi.

"Anh muốn em cho anh lời giải thích gì?" Tòng Thiện nhìn về phía của anh, hỏi, "Cho tới nay, anh coi em là cái gì? Anh có vị hôn thê không nói cho em biết, cũng là từ trước tới nay chưa từng muốn kết hôn với em, người trong nhà của anh lại càng đối xử xem em giống như côn trùng có hại vậy, những lý do đó có đủ hay không?"

"Rốt cuộc em làm sao vậy?" Hàn Dập Hạo thật sự không hiểu Tòng Thiện đang nghĩ cái gì, anh dằn lòng giải thích nói, "Anh không nói cho em biết anh có vị hôn thê, là bởi vì nó vốn không được tính! Ngoài miệng anh chưa từng nói muốn kết hôn với em, không có nghĩa là trong lòng anh không muốn! Người nhà của anh đối đãi thế nào với em vốn không quan trọng, em chọn chính là anh, không phải là người nhà của anh!"

"Sao lại không quan trọng?" Tòng Thiện hỏi ngược lại, "Nếu như người trong nhà của anh vẫn luôn không đồng ý em và anh, có phải anh muốn lựa chọn tách khỏi quan hệ cha con hay không? Công việc của anh bận rộn, bỏ lại một câu rồi đi cả mười ngày nửa tháng, chuyện gì cũng phải một mình em ứng phó, em thật sự rất mệt mỏi, em không muốn một mối quan hệ như vậy, em muốn một bạn trai khi em đau lòng khổ sở có thể ở bên cạnh em, mà anh ngay cả điểm này cũng không làm được. Anh có biết, ở cùng anh, em phải chịu bao nhiêu áp lực hay không? Người xung quanh ngoài miệng không nói, nhưng lại dùng ánh mắt khác thường nhìn em, cho rằng em là cô bé lọ lem thời hiện đại, trèo cao vào bạch mã hoàng tử như anh. Em cũng có tôn nghiêm, không muốn trở thành thứ lệ thuộc của ai, em cho rằng em có thể vứt bỏ thế giới của mình để cố gắng hòa vào của anh, nhưng em phát hiện em sai rồi, em không làm được, cho nên buộc phải từ bỏ."

"Em trách anh lúc có chuyện thì không có ở bên cạnh em?" Tòng Thiện nói nhiều như vậy, Hàn Dập Hạo bắt được trọng điểm trong lời nói của cô, anh tức giận nói, "Vậy cậu em gặp chuyện không may, tại sao em không nói cho anh biết? Thậm chí ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận, em muốn anh ở bên em thế nào?"

Tòng Thiện im lặng, cô phải nói cho anh biết thế nào đây? Nói cho anh biết, mẹ của anh là một trong những hung thủ? Nói cho anh biết, bởi vì mẹ anh giẫm nát điện thoại của cô, cho nên cô không nhận được điện thoại của anh?

"Nói đi!" Hàn Dập Hạo không chịu được sự im lặng của cô, nhịn không được gầm nói. Theo anh, biểu hiện bây giờ của cô chính là đuối lý.

"Không có gì để nói!" Tòng Thiện cũng hét trở lại.

"Anh nói cho em biết, Thẩm Tòng Thiện, sự kiên nhẫn của anh là có giới hạn. Không có người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình không nói tiếng nào đã bỏ đi đứa con của mình, tốt nhất em nhân lúc trước khi anh còn chưa có đánh mất lý trí, nói rõ cho anh!" Hàn Dập Hạo hoàn toàn bị chọc giận, thua thiệt anh thời thời khắc khắc đều nhớ đến cô, lo lắng cô bị mẹ mình bức hại, cô lại giấu anh cho anh "ngạc nhiên mừng rỡ" lớn như vậy, nếu không phải thấy cô bây giờ đang nằm trên giường bệnh, anh đã sớm trở mặt.

Tim Tòng Thiện nhỏ máu, cô biết sự tức giận của anh, thế nhưng anh lại không biết sự bi thương của cô, mất đi đứa con, cô đau lòng hơn bất kỳ ai khác, nhưng cô không thể không làm như vậy, đứa bé này cô muốn không nổi!

"Bởi vì em không muốn nó, không muốn sinh con với anh!" Vành mắt Tòng Thiện ửng đỏ hét lớn.

"Em nói dối!" Hàn Dập Hạo không chấp nhận lý do này, đôi mắt sắc bén của anh nhìn cô chằm chằm, từng câu từng chữ rõ ràng hỏi, "Nếu như em không muốn đứa nhỏ, tại sao còn phải hỏi anh thích con trai hay con gái? Hoặc là nói, khi đó em đã có, cho nên mới thử thăm dò anh?"

Tòng Thiện quay đầu đi, không nói lời nào.

Hàn Dập Hạo tiếp tục nói: "Nếu quả thật không muốn đứa nhỏ, tại sao hết lần này tới lần khác phải ngay lúc này mới bỏ? Cái chết của cậu em đối với em là đả kích rất lớn, lại thêm mẹ anh hăm dọa, em không chịu nổi áp lực, cho nên giết chết con của mình, có phải hay không!"

"Không phải!" Tòng Thiện lạnh lùng phủ nhận nói, không phải cô vì áp lực mới bỏ đứa nhỏ!

"Không phải?" Hàn Dập Hạo nhếch miệng lên, cong lên một nụ cười lạnh, hỏi, "Vừa rồi em còn nói ở cùng anh, áp lực rất lớn, lớn đến mức em không chịu nổi. Sao bây giờ lại phủ nhận rồi?"

Biết nói trượt lời, Tòng Thiện vội vàng giải thích nói: "Phải, em ở cùng anh, áp lức rất lớn, nhưng nguyên nhân thật sự khiến em làm ra quyết định này chính là, em không nhìn thấy được tương lai giữa hai chúng ta."

"Em đừng tìm những viện cớ buồn cười như vậy nữa." Hàn Dập Hạo nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy thất vọng, "Thẩm Tòng Thiện mà anh yêu, là một người chính trực, thiện lương, vì một người chẳng liên quan gì cũng có thể hy sinh cả tính mạng của mình. Chứ không phải một người phụ nữ bạc tình ngay lúc này đây, bởi vì một chút cái gọi là áp lực thì vứt bỏ máu mủ ruột thịt của mình. Bất kể xuất phát từ lý do gì, em cũng không nên làm như vậy! Anh thật sự rất thất vọng về em."

Tim Tòng Thiện đau nhói, cô nghe ra được sự lạnh lùng từ trong giọng nói của anh, cũng biết được mình là thật sự làm tổn thương anh, nhưng, cô đã không còn đường lui, nếu như nhất định phải tổn thương anh, vậy thì tổn thương triệt để một lần đi, như vậy, anh cũng sẽ không còn lưu luyến với cô nữa.

"Anh đã thất vọng, vậy chúng ta chia tay đi." Cô cũng không thèm nhìn anh, lông mi dài rậm che lại mắt cô, chỉ có giọng nói trong trẻo lạnh lùng như sương vang vọng ở trong không gian yên tĩnh này.

Hàn Dập Hạo đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, tức giận, thất vọng tới cực điểm rồi biến thành buồn cười, anh tự giễu nói: "Em nói, em cảm thấy mệt mỏi, thật ra thì anh còn mệt mỏi hơn cả em. Đoạn tình cảm này, từ đầu tới cuối đều là anh chủ động. Anh chủ động đến gần em, lấy lòng em, làm em cảm động, dùng hết mọi cách để đả động em. Từ nước ngoài tới trong nước, cho dù kéo dài nửa nước Trung Quốc, anh cũng muốn từng chút từng chút hòa tan trái tim của em. Em đã từng từ chối anh vô số lần, nhưng anh vẫn mặt dày, mặt dày mày dạn quấn lấy em, bởi vì anh tin, một ngày nào đó em sẽ thấy được sự thật lòng của anh, sẽ hiểu được anh không phải vui đùa một chút mà thôi, anh đối với đoạn tình cảm này còn nghiêm túc hơn so với sinh mạng của anh. Rốt cuộc, em bằng lòng đón nhận anh. Em có biết, khoảnh khắc đó, khi em đồng ý với anh, anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng anh cũng biết rõ em còn có rất nhiều đắn đo, cho nên anh không ép em, em không muốn công khai quan hệ của chúng ta, anh bằng lòng. Em nói em yêu công việc của em, cần không gian phát triển, cho nên rõ ràng anh nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không có can thiệp vào em. Anh dùng hết khả năng lớn nhất để chiều theo em, bao dung em, nhưng kết quả lại là đổi lấy một câu 'người bạn trai em cần không phải là anh' ? Em còn muốn anh làm thế nào đây? Em mang thai không nói cho anh biết, cậu chết không nói cho anh biết, ngay cả phá thai cũng tự ý quyết định. Rốt cuộc em có nghĩ tới cảm nhận của anh hay không? Cho tới nay, anh đều dè dặt cẩn thận để bảo vệ tình cảm của anh và em, bởi vì anh lo lắng nó quá mỏng manh không chịu được sóng gió, sự thật chứng minh, nó thật sự rất mỏng manh, mỏng manh đến mức không chịu nổi một kích. Vừa rồi anh đã cho em cơ hội, nhưng em lại không chịu nói, bây giờ anh cũng không muốn biết, nếu như em có thể dễ dàng nói ra 'chia tay', dễ dàng không cần con của chúng ta, đoạn tình cảm này thật sự không cần thiết để duy trì thêm nữa."

Nói xong, Hàn Dập Hạo dứt khoát xoay người rời đi, không có liếc nhìn cô thêm một cái nào nữa.

Chờ anh rời đi, rốt cuộc Tòng Thiện cũng chịu không được nữa, thân thể mềm nhũn, ngất đi.

Thế gian này, chúng sinh nhốn nháo, mỗi ngày đều trình diễn vô số lừa bịp phản bội. Có người bị mê hoặc bởi tiền tài, có người vui vẻ ham mê dục vọng, có người có thể phóng khoáng xoay người, và có người chỉ có thể một mình nuốt vào quả đắng, ở trong đêm tối dài đằng đẵng không ánh sáng, kiên định đi tới con đường mình đã chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.