Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 131: Q.2 - Chương 131: Chương 68: Ai là kẻ thù




Editor: smizluy1901

"Dập Hạo lại đi rồi?" Trong quán bar, ba người uống Remy Martin, Câu Tử Minh nhíu mày, nói.

"Đúng vậy, bên phía Nhật Bản lại không an phận, bọn Dập Hạo và Danh Dương đều hủy bỏ nghỉ phép, nghe nói mấy quân khu lớn đều làm diễn tập quân sự." Đường Tuấn khẽ lắc lắc ly rượu, lông mi dày rậm xinh đẹp dưới mắt tạo thành hai độ cong mờ nhạt.

"Nhật Bản thật là đám không tĩnh tâm, cứ mưu tính hạt nhân mãi." Câu Tử Minh uống một ngụm, mắng chửi nói, "Nếu không phải nhà họ Câu đã tẩy trắng, nhất định ám sát Noda Yoshihiko (cựu thủ tướng Nhật Bản)."

"Cậu bớt xem phim hành động hòn đảo tình yêu coi như là 'yêu nước' rồi." Tiễn Thiếu Kiệt trêu chọc nói.

Câu Tử Minh nghe vậy toét miệng cười: "Cái này thì cậu không hiểu rồi, quần đảo Điếu Ngư (hay còn gọi là quần đảo Senkaku) là của Trung Quốc, giáo sư Thương chính là thế giới."

Đường Tuấn uể oải nâng mí mắt lên, trêu chọc nói: "Sao, nhà cậu không thỏa mãn được cậu sao, cậu còn phải xem phim hành động tình yêu?"

"Xem trên mạng, tôi không biết có nhu cầu tìm phụ nữ sao?" Câu Tử Minh hừ lạnh một tiếng nói.

"Phải không, nhìn bộ dạng này của cậu, là cả người "bực tức" nhỉ, bao lâu rồi chưa có phát tiết?" Tiễn Thiểu Kiệt một câu bóc trần anh, không kín đáo chút nào mà hỏi han.

"Mắc mớ gì tới cậu." Câu Tử Minh "nổi giận" trừng mắt liếc anh ta một cái, quả thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, kể từ sau khi đồng ý "ước hẹn cấm dục ba năm" với Vương Đình đáng chết kia, anh đã hối hận gần chết, nhất là mỗi đêm người con gái mềm mại nõn nà trong ngực, lại chỉ có thể nhìn, không dám chạm vào, quả thực còn khó chịu hơn so với giết anh!

"Không cần hỏi, giọng điệu này của cậu ấy đã nói cho chúng ta biết đáp án." Đường Tuấn mập mờ cười một tiếng.

"Cậu đừng nói cho tôi biết, lần này cậu cũng là thật?" Tiễu Thiểu Kiệt dò hỏi.

"Chuyện của tôi không cần các cậu quan tâm, có thú thanh nhàn này không bằng giúp Dập Hạo đi." Câu Tử Minh từ chối nghe ngóng của bọn họ.

"Tôi là có lòng tốt nhắc nhở cậu, phụ nữ chính là đại danh từ phiền phức, vui đùa một chút thì không tính, đừng dễ dàng bỏ ra thật lòng. Dập Hạo chính là ví dụ tốt nhất." Tiễn Thiểu Kiệt không cho là đúng nói, loại con cháu nhà giàu sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng như bọn họ, cái gì cũng hơn hẳn người khác, duy chỉ có tình cảm là không thể tự chủ, anh cũng sẽ không nghĩ không thông giống như Dập Hạo, phụ nữ không phải đều giống nhau sao, làm gì vì một người phụ nữ như vậy mà hành hạ chính mình.

"Thật ra thì tôi thật sự nghĩ không ra, cô gái Thẩm Tòng Thiện đó đang nghĩ cái gì?" Câu Tử Minh nói, "Nếu cô ấy có uất ức, Dập Hạo nhất định sẽ làm chủ cho cô ấy, nhưng cô ấy lại âm thầm giết con, cũng mất đi người đó là Dập Hạo, nếu như là tôi, nhất định không tha cho cô gái này."

"Trước đây tính tình của Dập Hạo cũng không phải như vậy, vì Thẩm Tòng Thiện, quả thật cậu ấy đã thay đổi rất nhiều." Đường Tuấn bĩu môi, khách quan nói.

"Cho nên tôi nói phụ nữ là phiền phức, các cậu vẫn cứ muốn tự tìm phiền phức." Tiễn Thiểu Kiệt hừ một tiếng, khinh thường nói.

"Cậu đừng kéo tôi cùng một chỗ với hai người này, tôi chính là rất sáng suốt." Đường Tuấn vội vàng phủi bỏ nói.

Người nào đó một trong "hai người này" không vui, đây không phải trá hình nói anh không sáng suốt sao?

Anh liếc xéo Đường Tuấn "việc không liên quan đến mình", giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lên tiếng nói: "Đúng rồi, chị của tôi sắp trở về rồi."

Tiếng nói vừa dứt, tay bưng ly rượu của người nào đó quả thật cứng đờ.

"Chị cậu? Chị cậu không phải 'thường trú' ở Nam Phi sao?" Tiễn Thiểu Kiệt vừa nghe, tò mò hỏi.

"Chị ấy về nước 'thăm nhà'." Câu Tử Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ "thăm nhà" này, cười quan sát phản ứng của Đường Tuấn.

"Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì?" Đường Tuấn sao lại không biết Câu Tử Minh là cố ý nói cho anh nghe, anh liếc mắt nhìn người sau một cái, mặt không thay đổi hỏi.

"Cậu không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cậu?" Câu Tử Minh cười giảo hoạt như hồ ly, tiếp tục "hảo tâm" yêu sách nói, "Chị ấy đã chia tay với vị hôn phu của chị ấy rồi, cho nên đặc biệt về nước giải khuây."

"Vị thương nhân kim hoàn đó ư? Không phải bọn họ ở chung sáu năm rồi sao? Sao lại chia tay?" Tiễn Thiểu Kiệt "phối hợp" hỏi tiếp.

"Không phải khoảng thời gian trước có người Hoa ở Nam Phi gặp phải bọn bắt cóc sát hại sao, người đàn ông kia còn tiếp tục làm ăn với bọn cướp, chị tôi giận dữ mắng mỏ hắn là quân bán nước, trong cơn tức giận đã chia tay với hắn." Câu Tử Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Chị của cậu, quả nhiên vẫn mạnh mẽ vang dội như vậy." Tiễn Thiểu Kiệt than thở nói, tên Câu Thư Huyên mà đảo ngược lại sẽ đạt được uyển chuyển hàm súc, tính tình lại dứt khoát quả quyết như ngọn lửa, dám yêu dám hận, vô cùng có cá tính. Trước mười lăm tuổi, cô còn cầm dao đi theo Mafia ở Italy ra đường chém người, cũng trong vòng một đêm tính tình trở nên thay đổi, thình lình tuyên bố rời khỏi hắc đạo, muốn từ tâm vì sự nghiệp chung thân của chính mình. Kể từ đó, niềm tin này của cô chưa từng bị dao động, mười sáu tuổi liền gia nhận hiệp hội Hồng Thập Tự quốc tế, nơi nào trên địa cầu có tai họa, cô liền bay đến nơi nguy hiểm đó giúp đỡ cứu tế khó khăn.

Tính tình của đại tiểu thư trước nay chưa từng bị người nhìn thấu, thường không nói câu nào đã mất tích hơn nữa năm không gặp người, đừng nói là Câu Tử Minh, ngay cả ông bà nhà họ Câu muốn gặp cô một lần, cũng không phải dễ dàng gì.

"Chị ấy vẫn luôn như vậy." Câu Tử Minh hơi có chút "bất đắc dĩ" nói, khóe mắt vẫn không quên quan sát phản ứng của Đường Tuấn.

"Đừng nhìn tôi." Đường Tuấn cảnh cáo nói, lạnh lùng liếc mắt nhìn Câu Tử Minh.

"Thư Huyên trở về, không phải cậu có cơ hội sao?" Tiễn Thiểu Kiệt cũng không sợ chết vỗ vỗ bả vai của Đường Tuấn, cười trêu nói.

"Đi qua một bên!" Đường Tuấn gạt "móng vuốt" đặt trên bả vai ra, trừng mắt nhìn Tiễn Thiểu Kiệt một cái.

"Dù sao tôi biết đều đã nói hết rồi, xem cậu có biết nắm chắc cơ hội hay không thôi." Câu Tử Minh nhún vai, "hảo tâm" nói.

"Đây cũng là chuyện vừng thối thóc mục năm nào rồi, cậu sẽ không cho rằng tôi vẫn còn có cảm giác với chị của cậu chứ?" Đường Tuấn hơi nhếch mày rậm, mắt lạnh nói.

"Sao tôi cảm thấy mấy năm nay người nào đó kết giao bạn gái đều là cùng một kiểu vậy?" Câu Tử Minh sờ sờ cằm, giống như suy tư.

"Cậu nhắc tới tôi đúng là cảm thấy, cũng là mắt to, tóc ngắn, vóc người cao gầy, ngự tỷ 'khuôn cách'." Tiễu Thiểu Kiệt ăn ý nói tiếp.

"Tôi nói việc gì đến cậu hả?" Đường Tuấn không vui liếc Tiễn Thiểu Kiệt một cái, rồi nhướn mày cười lạnh nói với Câu Tử Minh, "Tôi thấy cậu là rảnh rỗi đến mức nhàm chán rồi phải không? 'Hậu viện' thái bình? Có cần tôi giúp cậu châm lửa hay không, nói cho người phụ nữ trong nhà của cậu biết đêm nay cậu đã làm những chuyện tốt gì?"

"Cậu bớt phỉ báng tôi, tôi chẳng có làm gì cả." Câu Tử Minh "lời lẽ chính nghĩa" cảnh cáo nói.

"Không cần cậu làm cái gì, chỉ cần Vương Đình có tin cậu hay không thôi." Vừa thấy phản ứng của Câu Tử Minh, Đường Tuấn vui vẻ, anh biết, anh chàng này cũng là trúng độc, lấy Vương Đình uy hiếp anh đúng là không sai.

"Hèn hạ!" Câu Tử Minh căm hận mắng. Tuy nén giận, nhưng không thể không thừa nhận, Vương Đình quả thật không tin anh, nếu như cái "miệng rộng" này của Đường Tuấn đi nói bậy gì đó, đoán chừng là cô ấy lập tức thu dọn quần áo rồi chạy trốn.

"Như nhau thôi." Đường Tuấn "khiêm tốn" đáp lễ nói.

Lúc này, một nơi khác của thành phố, ở trong căn phòng cho thuê của Tiểu Kha, Tòng Thiện đang chuyên tâm gõ máy tính ở trước mặt, ngay cả Tiểu Kha trở về, cũng không có ngoảnh lại.

"Chị Thẩm, phần báo cáo này là gì vậy?" Sắc mặt Tiểu Kha khó coi, vừa vào cửa, cô liền lên tiếng hỏi Tòng Thiện đang hết sức chăm chú.

Lúc này Tòng Thiện mới quay đầu lại, thấy Tiểu Kha đang xách một túi đồ, nhớ tới hôm nay là cô ấy giúp cô về nhà họ Thẩm lấy đồ, khi thấy tờ giấy Tiểu Kha cầm trên tay thì trong lòng cô nảy lên dự cảm không ổn, đứng dậy, nói: "Không có gì, cô mau đưa báo cáo cho tôi."

Tiểu Kha lại giấu báo cáo ở phía sau, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, đi thẳng vào vấn đề nói: "Chị đừng giấu tôi, nếu không phải hôm nay đi lấy đồ cho chị, đúng lúc túi xách của chị bị Thẩm Tòng Như ném ra ngoài, tất cả đồ bên trong đều rơi ra, tôi vẫn còn không có nhìn thấy được phần báo cáo này! Tôi hỏi Triệu Tường, anh ấy nói đây là một loại bệnh di truyền, tại sao chị lại có thể có bệnh di truyền? Tại sao chị lại không nói cho chúng tôi biết?"

"Sao cô có thể tự ý xem đồ của tôi? Cô có biết xâm phạm quyền cá nhân của tôi hay không?" Tòng Thiện không muốn trả lời cô ấy, chỉ muốn lấy lại báo cáo.

"Chị đừng nói sang chuyện khác, mấy ngày nay chị đều có cái gì đó không bình thường, tôi liền biết có chuyện, có phải có liên quan đến bệnh này hay không?" Tiểu Kha hỏi tới.

"Không có." Tòng Thiện bình tĩnh nói.

"Chị Thẩm!" Tiểu Kha nóng nảy, lớn tiếng nói, "Rốt cuộc chị làm sao vậy? Chuyện gì cũng muốn giấu chúng tôi, chúng tôi là thật lòng muốn tốt cho chị, lo lắng cho chị, chị có biết hay không!"

"Tôi biết." Tòng Thiện đáp nói, "Nhưng những chuyện này là chuyện riêng của tôi, tôi muốn tự mình xử lý."

"Tôi đã sớm biết chị sẽ không nói cho tôi biết, cho nên tôi bảo Triệu Tường đi hỏi chuyên gia rồi, cho dù chị không nói, tôi cũng sẽ biết chân tướng." Tiểu Kha hiếm khi "thông minh" một lần, tiền trảm hậu tấu nói.

"Cô." Tòng Thiện có chút tức giận, tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với chuyện riêng của cô như vậy.

"Chị Thẩm, tôi xin chị hãy nói cho tôi biết sự thật đi, chị có biết hai ngày nay tôi cũng sắp bị chị hành hạ đến điên rồi hay không, trong lòng của chị rốt cuộc cất giấu bí mật gì, mới khiến chị làm ra nhiều hành vi khác thường như vậy. Chị nói cho tôi biết đi, tôi mới có thể giúp chị." Tiểu Kha cần khẩn nói.

"Ai cũng không giúp được tôi." Tòng Thiện đi tới ghế sofa ngồi xuống, sắc mặt trầm tĩnh.

Tiểu Kha đi tới ngồi ở đối diện với cô, tiếp tục hỏi: "Chị không nói làm sao biết chúng tôi không giúp được chị?"

Tòng Thiện do dự, cho dù cô không nói cho Tiểu Kha biết, sớm muộn gì Tiểu Kha cũng sẽ biết sự thật từ chỗ Triệu Tường, cho nên cô cũng không muốn giấu diếm nữa, cô nhìn Tiểu Kha nói: "Tiểu Kha, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng cô phải cam đoan, tuyệt đối không tiết lộ nửa phần trước bất kỳ ai, bao gồm cả Triệu Tường."

"Được." Tiểu Kha suy nghĩ một chút, đồng ý nói.

Tòng Thiện cũng tin cô ấy, dù sao người làm cảnh sát về cơ bản năng lực bảo mật vẫn phải có, cô dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Đúng như chỗ cô đã thấy, tôi có bệnh di truyền, là một căn bệnh di truyền mẫu hệ không cách nào chữa khỏi. Tôi không dám có con, bởi vì tôi sợ đứa bé được sinh ra cũng sẽ mắc căn bệnh này. Hơn nữa, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, tôi muốn lấy lại công đạo cho cậu của tôi. Cho nên, để chuyên tâm đối phó với kẻ thù, tôi mới bỏ đứa nhỏ."

Tiểu Kha lắng nghe chân mày càng nhíu chặt hơn, "Người hại chết cậu của chị là ai?"

Đôi mắt Tòng Thiện trong trẻo như sao đêm, giọng nói lại lạnh lẽo như băng cứng, cô nhấn mạnh từng âm tiết mà thốt ra ba chữ: "An Đạo Ninh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.