Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 133: Q.2 - Chương 133: Chương 69.2: Hôn một cái




Editor: smizluy1901

Chờ hơn mười giờ Câu Tử Minh về tới nhà, thấy Vương Đình đang ngồi ở bên cạnh bàn trang điểm, dường như có tâm sự.

Anh lặng lẽ đi tới, ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"

Vương Đình rơi vào trầm tư bị dọa giật mình, phản ứng kịp liền muốn đẩy anh ra.

Câu Tử Minh ôm càng chặt hơn, cất giọng trầm thấp uy hiếp: "Đẩy nữa tôi hôn em đấy."

Vương Đình buộc lòng phải buồn bực, nghiêng đầu qua một bên.

Từ trong gương, nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô, làn da trắng nõn như quả táo dụ người muốn cắn một cái, Câu Tử Minh nhịn không được cúi người hôn lên mặt cô một cái.

"Anh!" Bị anh "đánh lén", Vương Đình tức giận đẩy anh ra, đứng dậy, trừng mắt nhìn anh, tay nhỏ bé còn ghét bỏ mà chà chà chỗ anh vừa hôn.

"Còn dám lau?" Câu Tử Minh không vui nheo mắt lại, kéo cô vào trong ngực, mang tính "trả thù" lại hôn nhiều cái lên trên mặt của cô.

"Anh tránh ra!" Ngửi thấy mùi rượu trên người anh, Vương Đình tức giận chống cự nói.

"Đừng mơ!" Câu Tử Minh dứt khoát chặn lại cái miệng nhỏ nhắn phiền não của cô, lưỡi dài thừa cơ xông vào, cố ý mà quấn lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại thơm mát.

Vương Đình vừa thẹn vừa giận, người đàn ông này rất thích ôm ôm ấp ấp, thực đáng ghét.

Đôi bàn tay trắng như phấn của cô bị bàn tay anh bắt lấy, ấn ở hai bên bàn trang điểm, thân thể bị anh đè lên đổ về phía sau, dựa vào trên cái bàn cứng sau lưng, khiến cô cau chặt mày, thốt lên một tiếng ưm.

Biết hôn tiếp nữa mình sẽ không khống chết nổi, Câu Tử Minh dừng hôn, lại lưu luyến mà hôn nhẹ lên môi hồng của cô một cái, mới buông ra.

Không khí hít thở được tự do, Vương Đình lập tức đẩy anh ra, đôi mắt đẹp tóe lửa nhìn anh.

"Như vậy đã tức giận?" Câu Tử Minh mặt dày, ngồi dựa vào trên ghế mềm, cưỡng ép cô ngồi ở trên đùi anh.

"Anh đừng quá đáng như vậy!" Vương Đình lên án nói, lúc nào cũng động tay động chân, coi cô là hạng người gì.

"Chúng ta bây giờ chính là đang ở chung, tôi cũng đã hy sinh rất lớn mà không chạm vào em, ngay cả hôn nhẹ em, ôm em một cái cũng không được?" Câu Tử Minh nhíu mày hỏi, cô không biết anh nhẫn nhịn đau khổ thế nào sao? Nếu như ngay cả hôn cô cũng không cho, anh nhất định sẽ điên mất.

Vương Đình gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Tôi và anh không phải là đang sống chung, là anh uy hiếp tôi không ở đây, anh sẽ không để cho tôi gặp bà ngoại tôi."

Bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười anh, Câu Tử Minh cố tình ngậm thùy tai mềm mại của cô, mập mờ nói: "Lẽ nào em không biết cô nam quả nữ ở chung với nhau có ý gì sao?" Vương Đình bị lời nói ngả ngớn của anh chọc cho khẽ run, trong nháy mắt lại bốc lửa giận, cô tức giận trách cứ: "Anh đã từng cam đoan!"

Bật ra một tiếng cười khẽ, Câu Tử Minh nhịn không được véo cái mũi của cô, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều: "Tôi lại không có nói không tuân thủ, em kích động làm gì."

Biết rõ cô lại bị anh đùa bỡn, Vương Đình không muốn để ý tới anh, đứng dậy, đi tới mép giường ngồi xuống, không nói lời nào cũng không nhìn anh.

"Vừa rồi anh thấy bộ dáng em tâm sự nặng nệ, đang nghĩ gì vậy?" Giống như kẹo dẻo theo sát tới, Câu Tử Minh ôm eo cô, hỏi.

"Không có gì." Vương Đình lạnh nhạt đáp, gỡ "móng vuốt" của anh ra, anh lại không từ bỏ ý định mà tiếp tục dán tới.

"Không nói lời nào đừng trách tôi dùng thủ đoạn phi thường?" Câu Tử Minh nheo đôi mắt xinh đẹp lại, định đè cô ở trên giường lớn.

"Anh!" Vương Đình trừng mắt với kẻ "vô lại" trước mắt này, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi dưới người anh.

"Có nói hay không!" "Ma chưởng" của Câu Tử Minh mang mười phần ý tứ đe dọa mà từ vòng eo mảnh khảnh của cô chầm chậm vuốt tới đỉnh núi cao thẳng, ép hỏi.

"Không biết xấu hố!" Vương Đình nổi giận nói.

"Tôi còn có không biết xấu hổ hơn nữa, em không nói tôi sẽ xem như em ngầm thừa nhận tôi tiếp tục." Anh cười xấu xa, cách quần áo vuốt ve nơi mềm mại khiến anh yêu không muốn rời tay.

Sắc mặt Vương Đình trong nháy mắt đỏ đến như quả táo, vội vàng ngăn anh lại, thất bại nói: "Được rồi, tôi cho anh biết."

"Haiz, bản thân tôi lại hy vọng em có thể kiên trì tới cùng." Câu Tử Minh "tiếc nuối" nói, bàn tay lại không có tiếp tục nhào nặn tiếp nữa.

Vương Đình làm như không có nhìn thấy ngọn lửa mờ ám trong đáy mắt của anh, không tình nguyện đáp: "Tôi là lo lắng cho Tòng Thiện."

"Em lo lắng cho cô ấy làm gì?" Câu Tử Minh một tay đỡ đầu, hỏi.

"Cô ấy có tâm sự, lại không chịu nói cho tôi biết." Nghĩ tới ăn cơm xong, Tòng Thiện liền ra hiệu cho Tiểu Kha "tiễn khách", Vương Đình đã cảm thấy có cái gì đó không bình thường, bọn họ nhất định đang giấu cô làm cái gì đó.

"Tại sao lại cảm thấy cô ấy có tâm sự?" Câu Tử Minh hỏi tiếp, mình lại không có phát biểu ý kiến.

"Tôi cũng không phải kẻ ngốc, xảy ra nhiều chuyện như vậy làm sao lại không nhìn ra được trong đó có kỳ lạ, tôi đoán là có người muốn đối phó với Tòng Thiện, có lẽ Tòng Thiện cũng biết chút gì đó, nhưng cô ấy không chịu nói ra." Vương Đình có chút lo lắng nói.

Câu Tử Minh vừa nghe, mới biết được hóa ra Vương Đình rất thông minh, không ai nói cho cô biết, cô cũng có thể đoán được nhiều như vậy, xem ra trước đây anh quả thật không có nghiêm túc hiểu rõ về cô.

"Thật ra thì tôi đoán hẳn là có liên quan tới Hàn tiên sinh, anh và anh ta là bạn tốt, anh hẳn là cũng biết một chút chứ?" Vương Đình hỏi dò, nếu Câu Tử Minh muốn cô nói ra, không bằng cô nhân cơ hội hỏi dò ý tứ một chút.

"Tôi là biết một ít chuyện." Câu Tử Minh ngoắc ngoắc ngón tay, dụ dỗ nói, "Em hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết."

"Không nói thì thôi." Vương Đình mới không lạ gì.

"Lẽ nào em không muốn biết là ai muốn đối phó với Thẩm Tòng Thiện? Không muốn biết rốt cuộc cô ấy có nguy hiểm hay không à?" Câu Tử Minh tiếp tục "dụ dỗ" nói.

"Anh biết?" Vương Đinh có chút không tin hỏi ngược lại.

"Em nói đi?" Câu Tử Minh tỏ ra bí hiểm.

"Tôi cảm thấy anh mới không có lòng tốt như vậy." Vương Đình bĩu môi nói.

"Tôi không có nói tôi có lòng tốt, em chịu hôn tôi một cái tôi lập tức sẽ nói cho em biết." Câu Tử Minh thấy cô buông lỏng, cười càng "gian xảo" hơn.

"Tôi vẫn không tin anh." Vương Đình thông minh mà không mắc mưu của anh.

"Vậy tôi thêm điều kiện nữa, em hôn tôi một cái, tôi không chỉ nói cho em biết những gì tôi biết, còn giúp em giúp đỡ Tòng Thiện?" Câu Tử Minh tiếp tục "tăng giá".

"Anh nói thật?" Điều kiện này khiến Vương Đình dao động, năng lực của cô có hạn, nhưng nếu như Câu Tử Minh chịu nhúng tay mà nói, nói không chừng chuyện sẽ khác.

"Tôi giống hạng người nói không giữ lời sao?" Câu Tử Minh nghiêm mặt hỏi.

"Giống!" Vương Đình không chút do dự gật đầu.

"Em!" Câu Tử Minh "tức giận", lại cúi đầu hôn cô, mãi đến cô thở hồng hộc mới buông cô ra, "Tiếp tục nói bậy, tôi liền 'không khách sáo' nữa."

Vương Đình giận mà không dám nói gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Câu Tử Minh một cái.

"Suy nghĩ thế nào rồi?" Câu Tử Minh tiếp tục nói, "Thẩm Tòng Thiện không chịu để cho em giúp cô ấy, là bởi vì em có thể làm được gì cho cô ấy? Nhưng tôi thì khác, ít nhất tôi có thể bảo đảm an toàn cho cô ấy. Hiện giờ cô ấy đã chia tay với Dập Hạo, còn có người muốn đối phó với cô ấy, tình hình nguy hiểm không cần tôi nói nhiều em cũng hiểu được. Bây giờ chỉ là một nụ hôn, là có thể đổi lấy bình yên vô sự cho cô ấy, chuyện tốt này em đi đâu để tìm?"

Vương Đình đúng là đang tính toán trong lòng, nói như vậy, cô ăn một chút thiệt thòi cũng không sao, quan trọng là Tòng Thiện bình an.

"Anh thật sự sẽ giúp Tòng Thiện?" Vương Đình xác nhận nói.

"Đương nhiên." Câu Tử Minh "lời thề son sắt" nói.

Vương Đình cắn môi, hạ quyết tâm rất lớn mới lên tiếng: "Được rồi."

Câu Tử Minh lập tức đưa mặt tới gần, còn nhắm mắt lại, thúc giục nói: "Mau hôn."

Vương Đình rất không tình nguyện chạm lên mặt của anh một cái.

Câu Tử Minh mặc kệ, anh bất mãn nói: "Tại sao hôn mặt của tôi? Tôi muốn hôn lưỡi."

Nghe anh không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu này, Vương Đình cũng mặc kệ: "Vừa rồi anh chỉ nói để tôi hôn anh một cái."

"Tôi cũng không có nói hôn chỗ nào cơ mà, em cho rằng tôi là học sinh tiểu học à, hôn nhẹ lên mặt coi như xong sao?" Câu Tử Minh cau có nói, "Mặc kệ, nếu như không hôn lưỡi, tôi không chỉ sẽ không giúp Thẩm Tòng Thiện, còn phải cấm em đi gặp cô ấy?"

"Anh dựa vào cái gì, tôi có tự do cá nhân!" Vương Đình tức giận, đồ khốn này.

"Được rồi, tôi không uy hiếp em, tôi cùng em giảng đạo lý." Câu Tử Minh không muốn thật sự chọc giận cô, vội vàng ôm lấy cô, phân tích từng điều ở bên tai cô, nói: "Thân thế của Thẩm Tòng Thiện rất phức tạp, hơn nữa, bởi vì Dập Hạo đắc tội không ít người, cho nên kể từ khi hai người bọn họ ở chung, cô ấy liên tiếp gặp nguy hiểm. Vậy tuyệt sẽ không phải là một thế lực đang âm thầm giở trò, ít nhất cũng có hai ba bên, cho nên tình cảnh của cô ấy mới đặc biệt nguy hiểm. Người phụ nữ đó còn không biết sống chết mà bỏ đứa con của Dập Hạo, bây giờ Dập Hạo giận cô ấy, hơn nữa, bởi vì chuyện đảo Điếu Ngư bên kia, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về thành phố A, có thể nói hiện giờ Thẩm Tòng Thiện tứ cố vô thân. Nếu như đối phương muốn đối phó với cô ấy, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất!"

Vương Đình bị anh nói đến càng khẩn trương hơn, kéo lấy cánh tay của anh, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Em hôn tôi một cái tôi sẽ nói cho em biết." Câu Tử Minh lại trở nên không đứng đắn.

"Anh có thể nghiêm túc một chút được không!" Vương Đình tức giận, dùng sức đẩy anh ra, ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh.

"Tôi rất nghiêm túc." Câu Tử Minh dựa vào người của cô, đáng thương nói, "Ngay cả người khác cũng nhìn ra được tôi 'chưa thỏa mãn dục vọng' cỡ nào, nếu em không cho tôi một chút 'phúc lợi', tôi thật sự sắp nhịn chết rồi."

"Đáng đời anh, tôi lại không có bảo anh hứa." Vương Đình không hề lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.