Sau khi Tòng Thiện xuất viện, bởi vì Hàn Dập Hạo tạm thời rời khỏi quân khu còn có chuyện công tác phải trở về xử lý, cho nên đã để Tòng Thiện ở nhà một mình.
Không nghĩ tới anh chân trước vừa mới đi, chú Sáu của Hàn Dập Hạo— Hàn Trường Hạo liền tìm tới đây.
Tòng Thiện mở cửa ra, lúc nhìn thấy rõ người đang đứng là ai, thì nhất thời sửng sốt, hỏi: "Chú Hàn, sau chú lại tới đây?"
"Sao, không gọi chú Sáu?" Hàn Trường Hạo ăn mặc rất giản dị, đôi mắt màu nâu xinh đẹp sâu thẫm mang theo ý cười nhìn Tòng Thiện, trêu ghẹo nói.
"Oh, chú Sáu." Tòng Thiện cười, vội vàng tránh ra, mời ông vào nhà, "Chú đến tìm Dập Hạo sao? Thật là không khéo, anh ấy vừa mới rời đi."
"Chú là tới tìm con." Vào nhà, Hàn Trường Hạo quan sát căn nhà này, đột nhiên sau đó quay sang nói với Tòng Thiện.
"Tìm con?" Tòng Thiện đang pha trà hơi ngẩn ra, không hiểu Hàn Trường Hạo tìm cô có chuyện gì.
"Thật ra thì chú là được anh trai của chú, cũng chính là bố của Tiểu Lục Tử nhờ vả, tới tìm con." Lời Hàn Trường Hạo nói khiến Tòng Thiện càng không rõ, ông cũng không xem mình là người ngoài, trực tiếp ngồi ở trên sofa.
Tòng Thiện cung kính đưa tách trà cho ông, hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"
Bố của Hàn Dập Hạo không tự mình ra mặt, mà là tìm em trai làm giúp, dường như thật sự có chút kỳ lạ. Lẽ nào ông là cử Hàn Trường Hạo tới làm thuyết khách, khuyên cô rời khỏi Hàn Dập Hạo? Nhưng nếu quả thật là mục đích này, ông đích thân ra tay không phải là càng có sức thuyết phục hơn sao. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Cảm ơn." Hàn Trường Hạo đón lấy tách trà, nhấp một ngụm, khen ngợi nói, "Pha không tệ."
Tòng Thiện có chút ngượng ngùng, tay nghề của cô so với ông quả thực kém xa.
"Nói chủ đề chính nhé." Hàn Trường Hạo đặt tách trà xuống, nhìn Tòng Thiện, ánh mắt rất điềm đạm, vừa giống như bậc cha chú vừa giống như bạn bè, ông mở miệng nói, "Chuyện Dập Hạo làm khiến nhà bọn chú quả thực muốn lật tung trời, xét thấy mối quan hệ giữa nó và bố mẹ của nó, chú cảm thấy cần phải nói gì đó."
"Anh ấy làm gì ạ?" Tòng Thiện khẽ nhíu mày, dò hỏi.
"Nó không có nói cho con biết sao?" Hàn Trường Hạo hỏi ngược lại.
"Không có." Tòng Thiện lắc đầu, nói, "Chú Sáu, xin chú nói cho con biết, anh ấy đã làm gì?"
"Nó vì con làm phẫu thuật buộc ga-rô." Hàn Trường Hạo trầm thấp nói.
"Gì cơ?" Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, Hàn Dập Hạo làm phẫu thuật sao cô lại không biết nhỉ, nhưng cẩn thận nghĩ đến, "Có phải hôm qua—"
Hàn Trường Hạo gật đầu, chứng thực nghi vấn của cô.
Tòng Thiện đã hiểu rõ, anh nhất định là thừa dịp cô ngủ thiếp đi rồi rời đi, trong lòng của cô rất là chấn kinh, truy hỏi: "Tại sao anh ấy phải làm như vậy?"
"Bởi vì con." Hàn Trường Hạo hơi hạ đôi mắt xinh đẹp, rơi vào trên bụng nhô lên của Tòng Thiện, "Còn có đứa bé này."
"Lẽ nào anh ấy cho rằng làm như vậy là có thể khiến mẹ anh ấy không đối phó với con nữa?" Tòng Thiện nhạy bén nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, nhưng vẫn còn có chút không rõ, coi như anh buộc ga-rô, Nhạc Thanh Lăng muốn đối phó với cô vẫn sẽ đối phó cô, bởi vì Nhạc Thanh Lăng không phải là đã nói sẽ không thừa nhận đây là con cháu của nhà họ Hàn sao.
"Hôm qua nó đi tìm mẹ của nó, cảnh cáo cô ấy đừng tiếp tục xuống tay với con nữa, nếu không nó sẽ khiến bố của nó không còn có cháu." Hàn Trường Hạo khẽ cười nói, "Chú còn thật sự tán thưởng quả quyết của thằng nhóc này, con không biết, lúc bố nó biết được tin này, sắc mặt khó coi thế nào đâu."
Tòng Thiện nhìn Hàn Trường Hạo có chút "cười trên nỗi đau của người khác", khá là im lặng, ông không phải làm người chuyển lời sao, sao chính mình lại làm tổn thương anh trai của mình trước vậy.
"Thằng nhóc này càng tuyệt hơn chính là, còn thông báo cho ông nội và ông ngoại của nó trước." Hàn Trường Hạo nói tiếp, "Con cũng biết, mức độ coi trọng của ông cụ đối với con nối dõi rồi đấy, nhất là ông ngoại của nó, chỉ có một cô con gái là mẹ của nó, gia sản của nhà họ Nhạc lớn như vậy sau này đều là truyền cho Tiểu Lục Tử, sau đó do Tiểu Lục Tử truyền lại cho con của nó. Nếu như 'tuyệt tự' như vậy, nhà họ Nhạc cố gắng vất cả kinh doanh mấy chục năm không phải là tặng không cho người ngoài sao? Cho nên, cửa ải này của ông ngoại nó, mẹ nó sẽ không qua."
Tòng Thiện gật đầu, đã hiểu rõ, sở dĩ Hàn Dập Hạo làm đoạn tuyệt như vậy, thật ra thì càng nhiều hơn chính là gây áp lực với ông cụ, Nhạc Thanh Lăng không muốn đứa cháu này, nhưng ông Nhạc muốn chắt trai, mà cụ Hàn cũng muốn ở sinh thời có thêm một chắt trai. Cho nên hai ông cụ này sẽ lên tiếng, cho dù Nhạc Thanh Lăng vẫn còn muốn đối phó với Tòng Thiện, cũng chỉ có thể chờ đứa bé ra đời.
"Cách làm của Tiểu Lục Tử dĩ nhiên chọc cho ông cụ nổi trận lôi đình, nhưng ông cụ cũng không phải là thật sự ngang ngược không phân rõ phải trái như vậy. Ông nóng giận nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, cảm thấy ở chuyện đã xảy ra trên người hai đứa cháu này, làm bề trên cũng không phải không có trách nhiệm. Nói thật, Tiểu Ngũ tự sát vẫn luôn để lại bóng ma ở trong lòng của ông cụ, về mức độ nào đó, ông cũng sợ Tiểu Lục Tử bước lên dấu chân của anh trai nó." Hàn Trường Hạo chậm rãi nói, "Cho nên, ông cảnh cáo bố của Tiểu Lục Tử, cách làm không cần quá mạnh mẽ cứng rắn, tự mình kiểm điểm thật tốt, không nên quá không coi trọng chuyện của con trai."
"Tại sao ông cụ lại nói như vậy?" Tòng Thiện nhạy cảm nhận ra được những lời này có "nghĩa khác", từ tình hình cô biết được xem ra, dường như bố của Hàn Dập Hạo cũng không có quá phản đối bọn họ ở chung, vẫn luôn là Nhạc Thanh Lăng "phá hoại", sao lại nói Hàn Trường Hiên không quá coi trọng chuyện của con trai?
"Đây chính là mục đích chủ yếu hôm nay chú tới." Dường như những lời đã nói trước đó đều là nói nhảm không quan trọng, lúc này vẻ mặt của Hàn Trường Hạo trở nên nghiêm túc, ông nói, " 'Đầu sỏ gây nên' tất cả mọi chuyện hẳn là bố của Tiểu Lục Tử. Ba mươi lăm năm trước, anh ấy đã làm một chuyện sai lầm, mà 'người bị hại' đó chính là mẹ của Tiểu Lục Tử— Nhạc Thanh Lăng."
Tòng Thiện không nói gì, im lặng lắng nghe.
Hàn Trường Hạo nói tiếp: "Thật ra thì chuyện này không tính là bí mật ở nhà họ Hàn, bởi vì Nhạc Thanh Lăng vừa mới gả vào nhà họ Hàn, thì ầm ĩ đến mức rất kịch liệt, thậm chí tầm nhìn quá thiển cận, người đồng trang lứa của nhà họ Hàn chú đều biết. Chỉ có Tiểu Ngũ và Tiểu Lục Tử đều không biết chuyện."
"Bà là bị buộc gả vào nhà họ Hàn?" Tòng Thiện dè dặt cẩn thận suy đoán nói.
Hàn Trường Hạo gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ: "Đàn ông nhà họ Hàn dường như tình cảm đều không suông sẻ. Mấy anh trai trước của chú đều là ép duyên, quả thật cũng không hạnh phúc. Mà Trường Hiên là người duy nhất se duyên cùng với người phụ nữ mình yêu. Chỉ có điều, người phụ nữ anh ấy yêu chẳng hề yêu anh ấy. Ba mươi lăm năm trước, tại bữa tiệc của xã hội thượng lưu ở nước Mỹ, lúc đó Trường Hiên gặp Nhạc Thanh Lăng vẫn còn là thiếu nữ. Anh ấy đối với cô ấy vừa gặp đã yêu. Cho nên anh ấy quyết định bất kể thế nào cũng phải theo đuổi cô gái này. Song, khi đó Nhạc Thanh Lăng đã có người yêu, bọn họ vốn định qua lễ giáng sinh sẽ kết hôn. Trường Hiên điều tra ra được người trong lòng của cô ấy, hạ bẫy rập làm hại công ty của người đàn ông kia suýt chút nữa phá sản, ép người đàn ông kia rời khỏi Nhạc Thanh Lăng. Sau đó, anh ấy còn tìm đến ông Nhạc, tỏ rõ thân phận của mình, còn nói nếu như ông Nhạc chịu gả con gái cho anh ấy, anh ấy sẽ dùng quan hệ của nhà họ Hàn để hãng hàng không Đông Phương lúc đó vẫn chỉ là một công ty nhỏ ở trong vòng năm năm phát triển trở thành công ty đa quốc gia, cũng hứa hẹn sẽ làm cho việc kinh doanh của bọn họ càng làm càng lớn. Ông Nhạc đương nhiên động lòng, thật ra thì mỗi một người làm cha đối với người con rể hiền trước mặt cũng sẽ động lòng, cho nên ông không quan tâm tới sự phản đối của con gái, đồng ý mối hôn sự này. Nhạc Thanh Lăng khác với những cô gái ở xã hội thượng lưu, cô ấy có tư tưởng có chủ kiến, hướng tới tự do, cô ấy cũng không muốn gả cho một người đàn ông mình vốn không biết. Cho nên trong ngày đầu tiên cử hành hôn lễ ở nước Mỹ, cô ấy chạy trốn."
Bây giờ nghe những lời này, Tòng Thiện là tuyệt đối không thể nào đoán ra được, cô không ngờ, hóa ra đời trước còn có nhiều ân oán như vậy.
"Sau khi Trường Hiên biết, tức giận." Ánh mắt Hàn Trường Hạo tối lại, ông cũng đã từng tuổi trẻ hết sức lông bông, cho rằng cô gái mình coi trọng nhất định phải yêu mình, nhất định thuận theo mình, cho nên ông có thể hiểu được cách làm của anh trai, chỉ có điều nhìn từ góc độ của phụ nữ, sau khi chuyện đã xảy ra khó tránh có chút tàn nhẫn, ông thở dài mới tiếp tục nói, "Anh ấy tìm được cô ấy ở Hawai, dưới cơn nóng giận, anh ấy đã cường bạo cô ấy."
Tòng Thiện che miệng, mắt to xinh đẹp vì giật mình mà mở thật to, bố của Hàn Dập Hạo thế mà lại làm ra chuyện như vậy.
"Không phải chú muốn giải thích cho anh trai của mình." Hàn Trường Hạo thấy phản ứng của Tòng Thiện, không muốn khiến cô có ấn tượng quá tệ với "bố chồng tương lai", cho nên giải thích nói, "Con cái cán bộ như bọn chú, vốn là tâm cao khí ngạo hơn so với người bình thường, ngang ngược bá đạo. Hơn nữa người giống như Trường Hiên, tuổi còn trẻ đã lập vô số công trạng, so với người bình thường tốc độ thăng lên làm Thiếu tướng khó có thể tưởng tượng, càng không chấp nhận được kẻ khác chống lại mình. Cho nên, anh ấy dùng cách tàn nhẫn nhất trực tiếp nhất, bẻ gãy 'cánh' của Nhạc Thanh Lăng, cưỡng ép giam cầm cô ấy ở bên cạnh mình. Hôn lễ chung quy vẫn cử hành, một hôn lễ có một không hai này khiến cả thế giới đều vì đó mà chú ý. Nhưng ở trong hôn lễ, cô dâu dưới khăn che mặt lại không có một nụ cười nào. Thật ra thì khi đó Nhạc Thanh Lăng đã mang thai, cho nên cô mới bị ép gả cho Trường Hiên. Sau khi cưới, công việc của Trường Hiên rất là bề bộn, nhưng vừa có ngày nghỉ, sẽ trở về bên cô. nhưng hiển nhiên anh ấy cũng không biết nên làm thế nào để bày tỏ tình yêu. Tháng thứ ba sau khi cưới, Nhạc Thanh Lăng sẩy thai."
"Sao lại như vậy?" Tòng Thiện bật thốt lên hỏi.
"Cụ thể thế nào không ai biết được. Sau khi sinh non, tính tình của Nhạc Thanh Lăng trở nên càng kỳ lạ, cô ầm ĩ muốn ly hôn, nhưng đây là quân hôn, làm sao có thể do cô ấy muốn ly thì ly. Vì vậy cô ấy chiến tranh lạnh với Trường Hiên, không chịu nói với anh ấy một câu nào, mặc cho ai nấy đều thấy được, trong lòng của cô ấy là hận anh ấy." Hàn Trường Hạo nhớ lại nói, "Song, cô ấy càng không chịu thỏa hiệp, Trường Hiên lại càng sẽ không buông tha cô ấy. Tháng thứ hai sau khi Nhạc Thanh Lăng sinh non, cô ấy lại mang thai, đứa bé đó chính là Tiểu Ngũ, Trường Hiên dùng đứa bé trói chặt Nhạc Thanh Lăng."
Tòng Thiện không biết phải hình dung tâm trạng phức tạp trong lòng như thế nào, vừa mới sinh non, đã vội vã lại mang thai con của ông, cảm giác bị thương cả thể xác lẫn tinh thần này đặt ở trên người của bất kỳ người phụ nữ nào, có lẽ đều là sụp đổ.
"Khi đó tâm trạng của Nhạc Thanh Lăng rất không ổn định, nghe những người làm nói, cô ấy khóc mắng to Trường Hiên đối đãi với cô không giống như con người. Cô thử không muốn đứa bé này, cô tuyệt thực kháng nghị, lại bị Trường Hiên nắm lấy cằm của cô từng muỗng từng muỗng đút đồ ăn vào trong miệng của cô. Cô còn có ý đồ nhảy lầu, Trường Hiên liền trói cô ở trên giường, không cho cô cựa quậy. Sau đó, Trường Hiên mời ông Nhạc đến nhà, để ông đi khuyên Nhạc Thanh Lăng. Mọi người cũng không biết ông Nhạc đã nói những gì, chỉ biết là lúc ông từ trong nhà đi ra, ông cụ kiên cường ấy cũng nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Kể từ đó, Nhạc Thanh Lăng trở nên yên lặng, cô không khóc không làm khó, nhẫn nhục chịu đựng mà sắm vai người làm vợ và làm mẹ. Mãi cho đến sau khi sinh Tiểu Ngũ, cô mới đưa ra yêu cầu, nói bố của mình lớn tuổi, cô muốn giúp công chia sẻ công việc. Lúc đó, công việc của Trường Hiện càng bận rộn hơn, ông nghe theo đề nghị của bác sĩ, cho Nhạc Thanh Lăng tự do nhất định, nhưng cảnh cáo cô, nếu như có ý nghĩ không quay về, cả nhà họ Nhạc cũng sẽ chôn theo cô."
"Bố của Dập Hạo rốt cuộc có yêu bà hay không?" Tòng Thiện nhịn không được cất lời hỏi, hành vi của Hàn Trường Hiên thật sự khiến người ta khó mà hiểu được. Nghĩ hết mọi cách lấy được bà, rồi lại làm cho bà thương tích đầy mình, yêu như vậy thật là đáng sợ.
"Yêu, yêu hơn bất cứ ai khác." Hàn Trường Hạo không chút do dự nói, "Còn yêu sâu nặng hơn so với ông Nhạc. Trường Hiên nói, vì Nhạc Thanh Lăng, cho dù lấy nhà họ Hàn, lấy mạng của anh ấy, anh ấy cũng chắp tay dâng cho, anh ấy cũng cảm thấy đáng giá. Nhưng anh ấy không có được tình yêu, cho nên anh ấy chỉ có thể dùng cách tàn nhẫn, nặng nề như vậy để giữ chân cô ấy. Anh ấy yêu cô ấy còn hơn yêu con trai của mình, Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cũng chỉ là thủ đoạn anh dùng để trói buộc Nhạc Thanh Lăng, từ ý nào đó mà nói, nếu không phải trên người hai đứa con trai này chảy dòng máu của Nhạc Thanh Lăng, anh ấy vốn cũng sẽ không để ý tới bọn chúng."
"Yêu như vậy thật thảm thương." Trong lòng Tòng Thiện xoắn lại, không biết nên đồng tình bên nào, Nhạc Thanh Lăng là đáng thương, bà bị ép gả cho người đàn ông mình không yêu, bị ép mang thai con của ông, bị ép "giam cầm" ở bên cạnh của ông.
Hàn Trường Hiên là thật đáng buồn, ông không có được trái tim của người con gái mình yêu, ông dùng hết mọi thủ đoạn để chứng minh mình coi trọng bà, thậm chí ngay cả con trai cũng có thể hy sinh, nhưng hành vi của ông đổi lấy không phải là yêu, mà là oán hận càng sâu hơn.