Máu!
Từng vũng máu lớn, giống như cơn sóng thần đổ ập đến, nhuộm trời đất thành màu của địa ngục.
Kêu rên, gào thét, la hét, kêu gào, dệt thành một khúc nhạc vong linh, yêu ma quỷ quái, hồn ma trùng trùng.
Trong bóng tối, không ngừng có khuôn mặt méo mó nhanh chóng thoáng qua, khiến người ta sợ hãi kinh khủng.
Chạy! Dưới chân bỗng trượt chân, giương mắt nhìn lên, trong đáy mắt đều là đầy máu, đồng hoang, xương khô ngổn ngang.
Sợ hãi biến hóa khôn lường chuyển thành vô số cánh tay, bóp chặt cổ, dần dần ép không khí ra khỏi phổi, bắt đầu khiến người ta ngạt thở.
"Máu... Cứu mạng." Trên giường, cô gái hôn mê vô thức thốt ra lời thì
thầm nhỏ vụn, mồ hôi lạnh trên trán giăng đầy, như sa vào trong cơn ác
mộng khó mà thoát ra được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Tòng Thiện, tỉnh lại!" Giọng nói lo lắng đang kêu gọi ở bên tai, hai tay đè lại hai vai run run của cô, muốn ép cô tỉnh lại.
Hít vào một ngụm lớn khí lạnh, Tòng Thiện bỗng mở hai mắt ra, ánh sáng
bên trong phòng nhất thời hóa thành muôn vàn mũi tên nhọn bắn vào trong
mắt, đâm vào khiến cô híp hai mắt lại.
"Tòng Thiện, cậu đã tỉnh!" Lộ Gia Nghi canh giữ ở bên giường vui mừng
kêu lên, quan tâm không ngừng hỏi giống như pháo liên xạ, "Thế nào? Thân thể cậu còn có chỗ nào khó chịu không? Đầu choáng váng sao? Có muốn
uống nước không? Có muốn ăn thứ gì không?"
Ý thức vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn ác mộng, qua một hồi lâu Tòng Thiện mới nhìn rõ được vẻ mặt lo lắng của cô gái trước mắt là ai,
đôi môi hơi khô nứt của cô khẽ mở, có chút không xác định hỏi: "Gia
Nghi?"
Sao cô lại nhìn thấy Gia Nghi? Chẳng lẽ bây giờ vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày?
Thấy vẻ mặt Tòng Thiện có cái gì đó bất thường, Lộ Gia Nghi không nhịn
được sờ trán của cô, lẩm bẩm "Sao lại biểu lộ nét mặt này? Chẳng lẽ vết
thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt sao?"
Cảm nhận được độ ấm của bàn tay trên trán, Tòng Thiện đột nhiên ý thức
được gì đó, đây không phải là nằm mơ, cô thật sự gặp được Lộ Gia Nghi!
Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Gia Nghi, thật sự là cậu sao?" Hai mắt liền lập tức tỏa sáng lấp lánh,
trong lòng Tòng Thiện kích động, lại dẫn đến một trận ho khan.
Lộ Gia Nghi vội vàng bưng một ly nước tới, để cho cô làm trơn cổ họng,
"Mấy ngày nay cậu đã mất một ít chất dinh dưỡng, chức năng của cơ thể
vẫn còn chưa thể hoạt động tốt, cho nên tâm tình không thể có nhiều kích động, biết không?"
Nhưng Tòng Thiện vốn không có nghe cô nói những thứ này, ý thức được
mình không phải là đang nằm mơ, trong lòng cô liền nẩy lên rất nhiều
nghi vấn: "Sao mình lại ở đây? Sao các cậu tìm được mình? Hàn Dập Hạo
đâu? Có tìm được anh ta không?"
"Từ từ hỏi, đừng vội." Lộ Gia Nghi nở nụ cười, kiên nhẫn hồi đáp từng
cái: "Các cậu là bị một tổ chức phản chính phủ bắt, sau khi bọn họ biết
thân phận của các cậu, họ đưa ra yêu cầu đàm phán với Liên Hiệp Quốc,
may mà mục đích của bọn họ là cầu tài, sau khi quân đội gìn giữ hòa bình chi trả một khoản tiền chuộc, bọn họ liền thả các cậu trở về. Về phần
Thượng tá Hàn, cũng tìm được anh ấy, hơn nữa tình hình tốt đẹp, cậu
không cần lo lắng."
Tòng Thiện vừa nghe xong, có chút kinh ngạc, tổ chức phản chính phủ? Nếu Arsfat tham gia vào tổ chức phản chính phủ, vậy tại sao người tàn sát
tộc Raim lại là đến từ một tổ chức cùng trận tuyến? Lời giải này hợp lý
sao?
Nhưng, vừa nghĩ nhiều, đầu lại bắt đầu đau, cô đành phải không đi sâu
vào tìm hiểu, đồng thời trong lòng cũng vì tìm được đường sống trong chỗ chết mà cảm thấy may mắn.
"Đúng rồi, cùng trở về với các cậu, còn có một cô bé khoảng chừng ba tuổi." Lộ Gia Nghi bổ sung.
"Dunham Linda! Có phải đứa bé kia tên là Dunham Linda hay không!" Nghe
được tin này, Tòng Thiện lại không nhịn được kích động, cô nắm lấy tay
Lộ Gia Nghi, gấp gáp hỏi.
Lộ Gia Nghi không biết vì sao tâm tình của cô lại đột nhiên trở nên kích động như vậy, cô trấn an nói: "Trước tiên cậu đừng kích động. Sau khi
đứa bé kia đến đây vẫn không có mở miệng nói nhiều, nhưng sếp Hàn nói
tên của cô bé là Dunham Linda, còn bảo chúng mình chăm sóc cô bé thật
tốt."
Tảng đá lớn đè nén trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống, lúc này Tòng Thiện mới để ý bây giờ đã là buổi tối, "Bây giờ mấy giờ rồi? Mình muốn
đi thăm đứa bé kia."
"Cũng đã ba giờ sáng." Lộ Gia Nghi nhìn đồng hồ tay một chút, nói, "Sáng mai hãy đi."
"Rạng sáng? Gia Nghi, chẳng lẽ cậu vẫn canh giữ ở bên giường của mình
sao?" Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tòng Thiện cảm thấy trong lòng có
một dòng nước ấm bắt đầu tuôn trào.
"Sau khi các cậu trở về, mình đã kiểm tra thân thể cho cậu, không có vấn đề gì lớn, có thể là bị bọn họ đổ các loại thuốc gây buồn ngủ, cho nên
cậu mới hôn mê bất tỉnh. Mình trông chừng cậu, như vậy cậu tỉnh lại là
có thể nhìn thấy mình trước tiên." Lộ Gia Nghi cười ngọt ngào, giọng nói nhẹ nhàng.
"Cảm ơn." Tòng Thiện rất là cảm động.
"Đây là ý gì, mình là bác sĩ, lại là bạn học kiêm bạn bè của cậu, chẳng
lẽ còn muốn mình xem như người ngoài?" Lộ Gia Nghi quở trách nói.
Tòng Thiện ngượng ngùng cười nói: "Mình đã tỉnh lại rồi, cũng đã trễ thế này, cậu đi về nghĩ ngơi sớm một chút đi."
"Không sao, ban ngày mình ngủ đủ rồi, mình muốn trông chừng cậu, ngộ nhỡ buổi tối cậu xảy ra tình trạng gì, sao mình có thể ăn nói với bạn trai
của cậu." Lộ Gia Nghi trêu ghẹo nói.
Vừa nghe đến chữ "bạn trai", trong lòng Tòng Thiện hồi hộp nhảy dựng
lên, đúng rồi, Lương Tư Hàn, cô mất tích lâu như vậy, có phải anh nhận
được tin rồi hay không, có quá lo lắng hay không?
"Chuyện mình mất tích anh ấy có biết không?" Tòng Thiện vội vàng hỏi.
"Chiếu theo quy tắc, quân đội là phải nói chuyện cậu mất tích cho người
thân trong nước biết, nhưng cậu yên tâm, sau khi cậu trở về, mình đã lập tức nói cho anh Tư Hàn biết, bảo anh ta không cần lo lắng." Lộ Gia Nghi nói.
Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, phát giác khi tỉnh lại, trở về nơi quen
thuộc, trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cô nhìn ra được Lộ Gia Nghi rất mệt mỏi, vì vậy nói: "Gia Nghi, mình thật sự không sao,
cậu đi về nghỉ ngơi đi."
"Quay về cũng sẽ quấy rầy người khác, mình ở đây ngả ra đất nghỉ, như
vậy cũng mát, cậu mau ngủ đi, ngủ nhiều bình phục cũng mau một chút." Lộ Gia Nghi chỉ chỉ chiếc chiếu lác trải trên đất nói.
Không thể lay chuyển được cô ấy, Tòng Thiện chỉ có thể chiều theo cô ấy, nhưng sau nửa đêm làm thế nào cô cũng không ngủ được, có lẽ là bởi vì
mấy ngày qua ngủ đã quá lâu, cũng có lẽ là chuyện đã xảy ra quá nhiều,
trong lúc nhất thời cô vẫn không tìm được đầu mối, mãi cho đến trời bắt
đầu sáng lên, cô lặng lẽ xuống giường, vòng qua Lộ Gia Nghi đã ngủ say,
nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Đối diện với bầu không khí mát mẻ đặc biệt thổi tới vào sáng sớm, thấm
vào tim gan, Tòng Thiện tham lam mà hít một hơi, cả người không thoải
mái cũng đã dịu đi rất nhiều.
Quần áo trên người đã đổi về quân phục, Tòng Thiện không có mục đích mà
đi lại khắp trong doanh trại, thỉnh thoảng gặp được mấy người lính đi
tuần đêm đổi trạm gác, cô cũng mỉm cười với họ.
Bất giác, Tòng Thiện đã đi tới một nơi quen thuộc, Lộ Gia Nghi đã từng
dẫn cô đến nơi này, cũng chỉ vào căn phòng nhỏ cách đó không xa mà nói
cho cô biết, đó là nơi ở của Hàn Dập Hạo.
Cô muốn đi qua đó xem anh có ở trong đó hay không, nhưng bây giờ thời
gian vẫn còn sớm, cho dù anh ở trong đó, hẳn là vẫn còn chưa thức dậy.
Tuy nhiên, ở ngay trước một giây cô xoay người, cánh cửa kia đột nhiên mở ra.
Người đàn ông mặc quân phục cao lớn thẳng tắp từ bên trong đi ra, khí
khái bức người, giống như ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi bốn phía.