Sếp Lục Của Tôi

Chương 23: Chương 23: Trò đùa




Ban thiết kế được một phen nháo nhào khi biết tin Vương Tiểu Khôi - người vừa vào công ty chưa được bao lâu có thể một mạch leo lên làm thư ký riêng của chủ tịch khó tính Lục Cẩn Phong. Đa số người trong công ty đều tỏ thái độ ra mặt, đâu đâu cũng nhìn thấy những ánh mắt dò xét phóng tới ghim lên người Vương Tiểu Khôi. Bên cạnh những người không phục đó cũng có những người vui mừng cho anh.

Hôm trước khi anh nhận chức thư ký riêng của chủ tịch, tổ trưởng ban thiết kế Tạ Nam Cung đặc biệt làm một buổi tiệc xem như chúc mừng Tiểu Khôi lên chức. Mọi người dù có không muốn đi cũng phải đến, biết làm sao được, nhân vật chính của buổi tiệc là người quen của chủ tịch, là ca ca của giám đốc, còn là học trưởng của tổ trưởng ban thiết kế của bọn họ nữa, họ không nể mặt đến thì xác định con đường thăng tiến sau này đầy chông gai.

Điểm hẹn là một quán bar cách công ty không xa cho lắm, vốn dĩ Tạ Nam Cung định sẽ tổ chức ở một nhà hàng nào đó, vừa không quá ồn ào, vừa có thể nói chuyện với học trưởng Vương Tiểu Khôi nhiều hơn. Địa điểm đã quyết, thế nhưng đến phút chót vài người lại muốn đổi đến bar cho náo nhiệt, họ năn nỉ Vương Tiểu Khôi vài câu, với người luôn đặt quyền lợi của người khác lên trên quyền lợi của mình như anh thì anh ngay lập tức đồng ý, thế là cả đám kéo nhau đến bar quẩy banh nóc.

Nói là tiệc mừng Vương Tiểu Khôi thăng chức vậy thôi, chứ nhân vật chính của chúng ta chỉ ngồi một góc nhìn mọi người hò hét nhảy múa giết thời gian. Anh không uống được rượu, càng không thích ồn ào náo nhiệt như thế này. Một thanh niên ba tốt điển hình như Vương Tiểu Khôi đây, nơi vui chơi giải trí phổ biến của giới trẻ này xem ra đối với anh vẫn vô cùng mới mẻ.

Ngồi được một lát, ánh đèn xanh đỏ của sàn nhảy làm anh chóng mặt hoa mắt, cộng thêm việc bất cẩn quên mang theo kính, dưới không gian tranh tối tranh sáng này, chút thức ăn ít ỏi anh vừa ăn ban nãy bỗng cuộn lên trong dạ dày, biểu tình muốn đi ra bên ngoài theo đường cũ.

Tạ Nam Cung từ đầu đến cuối không ăn uống gì mấy, cậu lo lắng cho Vương Tiểu Khôi, cậu biết anh không thể uống rượu, cũng phát hiện ra anh không mang kính áp tròng, kính cận cũng chẳng thấy đâu. Lúc thấy anh bịt miệng lại muốn nôn, Tạ Nam Cung nhanh chóng đi đến chỗ anh đưa anh ra bên ngoài đi dạo cho anh dễ chịu hơn.

Quả thật, vừa bước chân ra khỏi nơi ồn ào kia Vương Tiểu Khôi liền cảm thấy như mình vừa được sống thêm một lần nữa vậy, cơn buồn nôn vừa rồi cũng biến đi đâu mất, rất sảng khoái nha.

“Cảm ơn em, bên trong làm anh khó chịu quá. Không mấy khi anh đến những nơi như thế này, làm phiền đến em rồi.”

Tạ Nam Cung vội vàng xua tay.

“Không ạ, em mới phải xin lỗi anh vì đã đồng ý với bọn họ tổ chức tiệc ở đây, đáng lẽ ra em nên từ chối họ từ sớm, như vậy anh cũng không bị khó chịu như ban nãy.”

“Không phải đâu, dù sao thì anh thấy tổ chức ở đâu cũng được, mọi người cũng không chào đón anh, chi bằng xem đây là lần cuối chúng ta có thể tụ tập đầy đủ, chiều theo ý họ một chút cũng chẳng sao.”

Giọng Vương Tiểu Khôi buồn buồn, anh biết mọi người trong ban thiết kế đều có thành kiến với anh, anh đã muốn sống một cuộc đời bình thường, cớ sao những chuyện như thế này cứ liên tiếp tìm đến anh vậy chứ?

Nén tiếng thở dài vào trong, Vương Tiểu Khôi mỉm cười nói với Tạ Nam Cung.

“Không ngờ thời gian chúng ta làm việc chung lại ngắn đến vậy, chỉ mới có mấy ngày thôi nhỉ?”

“Mười bốn ngày ạ.”

Vương Tiểu Khôi thoáng chút ngạc nhiên, sau đó cười, trêu chọc.

“Trưởng phòng của chúng ta quá cẩn thận rồi, còn ghi nhớ ngày thành viên mới gia nhập, quá xuất sắc rồi.”

Tạ Nam Cung không nói gì, cười trừ.

Không phải cậu rảnh rỗi đến nỗi ghi nhớ thời gian nhận chức của nhân viên trong ban thiết kế, mà là cậu đếm từng ngày, từng giờ mình có thể bên cạnh Vương Tiểu Khôi. Ngày Lục Cẩn Phong gọi cậu lên đưa cho cậu tập hồ sơ xin việc của anh, Tạ Nam Cung đã biết mình không còn cơ hội có thể giữ anh bên cạnh mình được nữa rồi. Vì hôm đó, khi cậu đến lấy tập hồ sơ đặt trên bàn, cậu vô tình thấy được Lục Cẩn Phong đang mân mê trên tay một tấm ảnh của một học sinh cấp ba, và người đó không ai khác chính là Vương Tiểu Khôi, học trưởng của cậu.

Khi biết Vương Tiểu Khôi sẽ làm việc ở ban thiết kế, có trời mới biết cậu đã vui vẻ như thế nào, nhưng trời luôn phụ lòng người, không ngờ chỉ mới vỏn vẹn mười bốn ngày, người cậu thương thầm suốt ngần ấy năm vui vẻ đến báo với cậu rằng mình sẽ làm thư ký riêng cho Lục Cẩn Phong.

Có người hỏi tôi tan nát cõi lòng là như thế nào, ngay tại đây, ngay bây giờ tôi xin trả lời rằng, tan nát cõi lòng chính là người ta yêu đem lòng yêu người khác, còn có, họ vui vui vẻ vẻ kể cho ta nghe về người họ yêu... Và ta, lặng lẽ mỉm cười chúc phúc cho họ.

Miệng mỉm cười, nhưng nước mắt rơi đầy trong tim.

________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.