Hà mẹ cùng Lôi Kình huy động hết lực lượng nhân sự, ra sức thiết kế tổ chức đám cưới trong thời gian ngắn nhất và phải là lễ cưới huy hoàng nhất.
Thời gian gần đây Lôi Kình bận kinh khủng, anh phải giải quyết công việc tồn đọng của công ty, chuẩn bị tốt cho lễ cưới và tuần trăng mật sắp tới.
Hà mẹ cùng Hà ba cũng bận rộn không kém, mọi thứ từ bàn tiệc, cách bài trí đám cưới, danh sách khách mời… Đều do hai ông bà lo liệu.
Mấy ngày trước công ty của Hà Khang tại vừa mới chính thức đi vào hoạt động, anh bây giờ bận chỉnh đốn đội ngũ công ty, không có thời gian sang giúp đỡ.
Người rãnh rỗi, nhàn hạ nhất chính là cô dâu, bạn Khả Khả của chúng ta, mọi việc từ trên xuống dưới đều có ba mẹ và Lôi Kình lo liệu. Hà mẹ bảo: cô chỉ việc ngồi chờ lên xe hoa thôi, mọi việc sẽ có người khác thay cô lo lắng. Mà người khác là ai? Chính là 3 người vừa nêu tên trên kia.
Khả Khả nhàn hạ quá đâm ra buồn chán, ngày ngày đều điện hối thúc Đặng Tiểu Tinh nhanh sang đây hội họp cùng cô. Mà con nhỏ bạn kia lại cứ hứa hẹn lần lượt mãi vẫn chưa thấy có động tĩnh rằng sẽ sang đây. Đặng Tiểu Tinh bảo cô đang bị sếp áp bức, từ thể xác đến tinh thần , hứa chắc chắn sẽ có mặt trong ngày đám cưới, còn việc có thể qua sớm hơn không còn phải lột dép ra xin keo xem sếp cô ngày nào nhân tính trỗi dậy mà tha cho cô đi sớm.
Đã mấy ngày không gặp Lôi Kình, Khả Khả cũng cảm thấy nhơ nhớ. Chi bằng ngồi đây rãnh rỗi, giờ cô đi tìm anh xem có vẽ còn vui hơn.
Nói là làm Khả Khả nhanh chóng đi khắp nơi tìm anh. Nghe quản gia nói anh đang ở trong phòng, Khả Khả liền đi đến đó.
Cửa phòng anh không khóa, cô vặn chốt cửa, nhè nhẹ tiến vào bên trong thì thấy anh đang gục trên bàn làm việc. Thấy anh ngũ say, Khả Khả rón rén đi đến bên cạnh, cố ý không muốn đánh thức anh. Bộ dáng của anh khi ngủ thật đẹp, mày rậm, mi dài, mũi cao, bạc môi mỏng khiêu gợi. bất giác cô đưa tay sờ lên môi mình. Đã mấy ngày nay không gặp anh, không được anh ôm vào lòng, cùng với những chiếc hôn nồng nàn. Mặt cô thoáng đỏ bừng. “Thiên a! cô đang nghĩ cái gì đây? ” Khả Khả thầm than.
Lại nhìn anh, đột nhiên Khả Khả tiến lại gần, mặt cô và mặt anh ngày càng gần, cô đặt môi của mình lên môi anh, thân thể cô thoáng run rẫy, môi anh rất lạnh.
Đột nhiên 1 cánh tay ôm chằm lấy eo cô, kéo cô ngồi trên đùi anh. Anh đã tỉnh từ lúc cô bước vào phòng. Bàn tay anh mơn trớn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, anh cười sủng nịnh nói:
- Bắt gặp quả tang em dám hôn trộm anh.
- Không có, em… Em… Khả Khả ngượng chín cả người, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Ngay lúc làm chuyện xấu lại bị anh bắt gặp.
Đôi môi lành lạnh lúc nãy bất chợt bao phủ môi cô, anh hôn cô cuồng dã, đã lâu không có cảm giác thân thiết như vậy, Khả Khả quên cả kháng cự, nhanh chóng đáp trả anh, đón nhận đôi môi ngọt ngào của anh. Hai người dây dưa hồi lâu, Khả Khả cảm giác như thân thể bị bế bổng lên, Lôi Kình bế cô, hướng về phía giường lớn, Khả Khả lo lắng nắm chặt vạt áo anh. Lôi Kình nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này liền nỡ nụ cười hạnh phúc.
Anh đặt cô xuống giường, nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, Khả Khả bối rối không biết làm gì, đây không phải lần đầu 2 người đến với nhau nhưng sao cô vẫn hồi hộp không thôi.
Chưa kịp nghĩ xong, 1 thân thể to lớn đè lên người cô, anh cuồng dã hôn cô, Khả Khả thở dốc, lấy tay đẫy anh ra, nói:
- Anh, ở đây có ba mẹ của em.
- Họ ở bên ngoài, không biết đâu. Anh vẫn tiếp tục hôn cô
- Nhưng… Khả Khả cố bấu víu chút lý trí còn sót lại, nhưng lời còn chưa nói đã bị anh nuốt mất.
- Anh đã nhịn mấy ngày nay rồi… Cho anh. Giọng nói của anh khàn đặc vì kìm nén, ánh mắt đầy dục vọng nhìn cô như van xin, thân thể nóng rực của anh áp sát thân thể non mềm của cô, anh rất biết cách khơi lên ham muốn của cô.
Khả Khả hoàn toàn chìm đắm trong anh, cô phó mặc mọi thứ, muốn cùng anh đi đến bất cứ nơi đâu dù là thiên đường hay địa ngục.
***************************
Cuối cùng thì cũng đến ngày thành hôn. Từ sáng sớm Khả Khả đã bị 1 đoàn người xông vào phòng, lôi lôi kéo kéo, giúp cô trang điểm, làm tóc… Khả Khả mệt thở không ra hơi.
Cuối cùng mọi thứ cũng hoàn tất, cô ngạc nhiên ngắm mình trong gương. “Thiên a! người trong gương đâu phải là ta, là thiên sứ giáng trần.” Khả Khả cảm thán
Đặng Tiểu Tinh, Lâm Trình Tử cùng Lôi Quyên khi thấy Khả Khả cũng sock đến đứng hình, không ngờ Khả Khả lại đẹp đến vậy.
Đặng Tiểu Tinh hoàn hồn trước, nói:
- Chuyên viên trang điểm thật là chuyên nghiệp, sau này tớ mà kết hôn nhất định sẽ mời họ.
Nghe thế 2 người kia cũng đồng loạt gật đầu.
- Này, này, Đặng Tiểu Tinh, ý cậu là tớ nhờ các chuyên viên trang điểm tài tình mới được như thế á, này trời sinh tớ vốn đẹp sẵn rồi nha, chỉ là cho họ chút đất diễn thôi. Khả Khả đùa.
3 người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Khả Khả, 4 người cùng bật cười.
………………..
Khả Khả khoác tay Hà ba tiến vào lễ đường. Lôi Kình đã đứng từ phía xa xa đợi cô. Khả Khả đi từng bước, từng bước thật chậm đến gần anh. Giờ phút này đây cô không hề hối hận vì đã quyết định kết hôn với anh.
Sau khi cả hai cùng tuyên thệ, lúc Lôi Kình chuẩn bị đeo nhẫn cho cô, đột nhiên anh quỳ xuống, rút trong túi ra 1 cái hộp, hướng chiếc nhẫn trong hộp về phía cô mà hỏi:
- Em có đồng ý lấy anh làm chồng không? Anh nguyện sẽ chăm sóc, yêu thương và che chở cho em hết kiếp này.
Khả Khả hơi sửng người trước hành động này của anh, chú rễ cầu hôn cô dâu trong ngày kết hôn? Chuyện này chưa từng có, nhưng anh vẫn muốn cầu hôn cô, anh muốn nghe cô nói rằng: cô đồng ý. Khả Khả nhìn anh, ánh mắt anh lúc nào cũng ôn nhu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương và trân trọng. Mãi đến lúc này cô mới phát hiện, thứ cảm xúc mà bấy lâu nay cô vẫn không lý giải được luôn len lỏi vào tim cô, thứ cảm xúc đó có tên là: Tình yêu. Cô yêu anh, yêu những cử chỉ, hành động ôn nhu của anh, yêu thân thể ấm áp của anh, ánh mắt yêu thương mà anh dành cho cô, cô yêu mọi thứ từ anh. Cô đã để anh vô tình bước vào cuộc sống của mình rồi yêu anh từ lúc nào cũng không biết.
Anh lại nói:
- Anh đã nói với em chưa? Rằng, anh yêu em.
Khả Khả lại lần nữa sững người, anh nói anh yêu cô?
Lôi Kình đột nhiên đứng lên, vươn tay lau đi thứ gì đó trên mặt cô, anh nhìn cô yêu thương nói:
- Cô ngốc này, sao lại khóc?
Khóc? Khả Khả nghi ngờ đưa tay sờ lên khuôn mặt ẩm ướt của mình, cô khóc, thật sự đã khóc vì quá hạnh phúc. Cô ôm chầm lấy anh nước mắt ràn rụa, nói:
- Em đồng ý, vạn lần đồng ý.
Anh ôm chặt lấy cô, lồng vào tay cô 2 chiếc nhẫn, chứng minh từ nay cô thuộc về anh, vĩnh viễn thuộc về anh.
Người chủ trì hôn lễ tuyên bố:
- Lễ thành, chú rễ có thể hôn cô dâu.
Anh cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn nồng ấm chứa đựng biết bao yêu thương.
Anh và cô từ nay sẽ thật hạnh phúc.
………………………………..
Mọi người đang chìm đắm trong không khí lãng mạn của đôi vợ chồng trẽ, đột nhiên bên ngoài có 1 chàng trai xông vào, anh tuấn tú khác thường, nếu nói Lôi Kình đẹp kiểu ôn nhu, tà mị thì chàng trai kia đẹp theo kiểu, cương trực, khí thế ương ngạnh bức người, chính xác là mãnh nam.
Khả Khả trợn mắt thấy mãnh nam đang ngày 1 tiến gần về phía cô, Lôi Kình đề phòng, đứng chắn trước mặt cô. Mãnh nam đột nhiên rẽ phải, đi mãi rồi dừng lại trước người nào đó, Khả Khả tò mò, ló cái đầu nho nhỏ ra xem xét tình hình.
Người mà mãnh nam đang dừng lại chính là Đặng Tiểu Tinh. Khả Khả thấy nhỏ bạn đang run như cầy nhìn mãnh nam, 2 người họ hình như quen biết nhau.
- Đặng- Tiểu- Tinh, em cư nhiên lại trốn anh. Mãnh nam gầm lên.
- Em…Em…Em… Không có trốn… Chỉ là đi dự đám cưới bạn thôi. Đặng Tiểu Tinh run run cười lấy lòng mãnh nam.
- Vậy sao? Nói xong mãnh nam nhìn sang Khả Khả và Lôi Kình. Gật đầu 1 cái xem như chào hỏi, lại nói:
- Xem bộ đám cưới cũng đã hoàn thành, vậy thì em nhanh theo anh về nhà. Nói xong mãnh nam nắm lấy tay Tiểu Tinh, kéo cô đi khỏi lễ đường.
Khả Khả ngẫn người nhìn bộ dáng thảm hại của Đặng Tiểu Tinh, khẽ cười, người đàn ông kia có phải chính là “chủ nợ” kiêm chồng sắp cưới của Đặng Tiểu Tinh hay không?
Nhưng nhìn mặt mãnh nam trông có vẽ quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Khả Khả cố lục lọi suy nghĩ, cố nhớ xem cô đã gặp anh ta ở đâu.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Khả Khả vô tình tốt ra thành lời:
- A.
- Việc gì thế? Lôi Kình lo lắng hỏi.
- Không, không có gì. Khả Khả xua xua tay, miệng cười thật rạng rỡ, trong lòng thầm nghĩ: “ Hóa ra anh ta đã trở về”.
Ai nha xem ra mùa xuân đã đến với Đặng Tiểu Tinh rồi. Khả Khả cảm thán.
Khắp nơi tràn ngập sắc màu hạnh phúc
———————————Toàn văn Hoàn—————————