Buổi tiệc vẫn tiếp tục bằng một màn khiêu vũ, đối với một playboy thì việc ấy chẳng khác gì tra tấn bản thân, thật nhàm chán và hết sức sến sẩm.
Khải Quân khổ sở cáo từ đám con gái đang vây lấy anh, thực tế cũng muốn đáp lại sự nhiệt tình bằng cách sẽ chọn đại một cô nàng xinh tươi nào đó để vui vẻ đêm nay, thế nhưng các cô nàng này căn bản chưa đủ tiêu chuẩn để anh lựa chọn, ngoại trừ một người, nhưng rất tiếc đã bị anh cạch mặt vì mức độ đề cao bản thân quá mức.
Nhanh chóng rời khỏi sảnh chính bằng việc sẽ rời khỏi nhà bằng cổng sau, chiếc siêu xe hàng xịn cũng đã yên vị sẵn sàng, đích đến sẽ là một vũ trường gần nhất.
Bước chân vừa chạm đến bậc tam cấp cổng sau, lập tức quay lại theo hướng ngược lại, nhưng rất tiếc đã không kịp lúc.
Chủ tịch Lưu Khải Trung vừa đáp chuyến bay trở về sau chuyến từ thiện ngắn hạn, để tránh sự chú ý của mọi người ông đã chọn vào từ cổng sau, và bắt gặp đứa con trai trời đánh đang có ý định tẩu thoát.
-“Này thằng kia! Đứng lại cho ta!
Khải Quân thở dài nhăn mặt, người không muốn gặp nhất lại đụng mặt ngay lúc này, xem ra ý định tìm cuộc vui bên ngoài khó lòng mà thực hiện được.
*Bốp*
Chưa kịp trả lời, lập tức một cú đấm trực diện vào gáy, đúng là vị chủ tịch đã nổi giận thực sự.
-“Ai cho phép nó vào nhà?”
Quản gia Đình đành ngậm ngùi nhìn cảnh tượng hết sức quen thuộc, dù có là một vị chủ tịch cao quý đi chăng nữa thì ông Lưu vẫn là một người bố rất nghiêm khắc và phổ thông, bằng chứng là việc sẵn sàng xoắn tay áo dạy dỗ đứa con trai khó trị trước mặt cấp dưới.
-“Á đau…đau…bố làm gì thế?”
Khải Quân la oai oái, hình tượng playboy ăn chơi nổi tiếng sụp đổ hoàn toàn trước cảnh tượng đang bị véo tai xách ngược lên trên, chắc anh sẽ cắn lưỡi tự tử nếu như bị cô nàng nào đó chứng kiến.
-“Có im đi không? Mày về đây làm gì hở con, chẳng phải đã bị gạch tên ra khỏi hộ khẩu rồi hay sao? Đừng có mơ đến việc thừa kế!”
-“Thì con có hứng thú gì đến việc đó đâu!”
Khải Quân xoa đầu, đúng là chủ tịch Lưu ra tay không thương tiếc, bằng chứng là gáy anh đau điếng, phải lắc đầu, vận động cơ cổ mấy phát mới có thể tỉnh táo bình thường.
Chủ tịch Lưu gương mặt bình thản, ông chỉnh lại áo vest, hơi nghiêng đầu về phía sau, ra yêu cầu dành cho vị quản gia thân cận.
-“Từ ngày mai, khóa tất cả các thẻ tín dụng của nó!”
-“Vâng! Thưa chủ tịch” – Quản gia Đình gật đầu kính cẩn nhận mệnh lệnh.
Khải Quân trợn mắt, anh vừa nghe thấy gì, *thánh chỉ* của ông vua nhà này chắc chắn sẽ không ai dám khán cự.
-“Nói ít thôi con ạ, để còn hít không khí lấy no!” – Ông Lưu tặc lưỡi chia buồn cùng con trai, một cái vỗ vai an ủi trước khi vào nhà và bỏ lại phía sau gương mặt vẫn còn đang nghệt ra của Khải Quân.
Ông còn nở một nụ cười nham hiểm ban tặng cho đứa con trai út, thong thả bước vào bên trong. Ông vốn dĩ đã có chủ đích riêng, ba đứa con trai nhà họ Lưu, ai mới thật sự có năng lực và xứng đáng ngồi vào vị trí thay thế ông sau này. Đó vẫn còn là một ẩn số, xem ra kỳ này Khải Quân khó lòng mà bỏ trốn, việc mò đến Lưu Thuần là chuyện rất dễ đoán.
*
Nếu như tất cả mọi người đều nhìn cô, chắc chắn trước mặt sẽ làm một màu trắng xóa, hồi hợp đến mức cả người vã ra mồ hôi mặc dù thời tiết khá mát mẻ.
-“Chúc mừng cậu nhé, có tình yêu từ lúc nào mà chẳng ra mắt người yêu gì cả?” – Phùng Yến San vui vẻ tươi cười trước mặt đôi chính.
Lam Châu cố gắng lắm mới nặn ra được một nụ cười hết sức gượng gạo, cảm thấy tội lỗi đầy mình, có phải chính cô là nguyên nhân cho việc Thái Phong phải nhận lời chúc phúc từ cô gái mình yêu thế này, anh ta tham vọng đến mức đánh đổi tình yêu của mình để đổi lấy vị trí cao nhất ở Lưu Thuần.
Về phần Thái Phong, anh vẫn rất bình tĩnh trước tình huống trớ trêu của cả bốn, tình yêu thời trung học ngày ấy, liệu có còn tồn tại trong anh khi hiện tại chưa ai có thể thây thế được vị trí đó.
-“Chúng tôi quen nhau trước lúc tôi sang Mỹ du học, buổi tiệc năm ấy, đáng lẽ đã công khai nhưng cô ấy không đồng ý!” – Thái Phong lái câu chuyện sang một hướng khác, có lẽ Thiên Duy hiểu lý do vì sao anh làm thế.
Lam Châu phát xấu hổ với mọi người, làm sao có thể xoay 180 độ nữ chính trong màn tỏ tình năm ấy sang thành cô, đã thế tên chồng hờ còn vòng tay qua oe cô, công khai thân mật như thể muốn thể hiện quyền sỡ hữu.
-“Tính ra nhờ tôi hết cả đấy, giờ thì cậu hợp pháp thừa kế rồi đấy!” – Thiên Duy nháy mắt, thì thầm khe khẽ bên tai cậu bạn, có lẽ Thái Phong đã bỏ qua chuyện mâu thuẫn ở bệnh viện trước đó.
-“Hai người đang nói gì vậy?” – Lam Châu nhíu mày, cô nghe chữ được chữ mất vì không mấy tập trung.
Thái Phong lơ câu hỏi của Lam Châu, đúng là mang ơn hay nên trách móc vì màn chơi ác thiếu suy nghĩ của Thiên Duy.
Khi nào buổi tiệc mới kết thúc, đứng cười chán rồi lại ngáp giết thời gian, đôi diễn viên nghiệp dư bắt đầu thôi quấn quýt.
-“Khi nào thì được xã vai ấy nhỉ?” – Lam Châu lảm nhảm câu hỏi này không dưới mười lần, vẻ mặt trông mếu máo đến tội, giờ thì mới biết làm diễn viên sướng ích gì đâu.
-“Còn chưa đến phân cảnh chính, nảy giờ chỉ là chào sân thôi! Cô dẹp ngay cái vẻ mặt này được không, đã không được đẹp còn thích làm xấu!” – Thái Phong hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt đe dọa cô vợ lười biếng chẳng hợp tác.
Nghe mấy lời này của Thái Phong, đúng là biết cách chọc người khác nỗi điên, anh thử khen cô một câu thử xem trời có sập hay không.
-“Khen tôi đẹp thì có làm cậu xấu đi tí nào hay không?”
Lam Châu hậm hực, hơi nhích người ra phía xa, chủ yếu vận động chân tay cho bớt mỏi, thế nhưng không để ý phía sau, cô vô tình dẫm vào chân một anh chàng suýt ngã.
-“Này em, phải cẩn thận chứ?” – Thái Phong nhanh chóng đỡ lấy Lam Châu, đôi bàn tay rắn chắc làm điểm tựa cho cô nàng không phải ngã vào người bên cạnh Hoàng Phi.
-“Thành thật xin lỗi, tôi vô ý quá!” – Lam Châu cúi đầu, cũng chẳng biết người con trai vô tình bị cô dẫm phải chân khi đang bước đến là ai.
Hoàng Vĩnh Nguyên đút tay vào túi quần, đó chỉ là phép lịch sự, chứ anh chẳng ưa ám gì cô gái hậu đậu này, chẳng qua chỉ là phản xạ tự nhiên khi có ai đó ngã vào phía mình, nếu biết là bà thím rắc rối này có lẽ anh còn sẵn sàng né sang một bên, tránh chỗ để cô ta ngã tự nhiên không trọng lượng xuống đất. Anh sẽ thấy hả hê vì vài mối thù trước đó.
-“Không sao?” – Hoàng Phi vui vẻ tươi cười, anh là nạn nhân của cô em dâu này khi vừa có ý định bước đến mười rượu vài người quen.
Lam Châu hơi sững người, chiếc váy trắng vươn vãi vài vệt rượu đỏ trên tay của Hoàng Phi, cô chưa sẵn sàng để đối diện với cha ruột của bé con lúc này.
-“Tôi xin phép!” – Lam Châu bỏ đi, lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh để ngăn chặn ý định hộ tống đi cùng của anh chồng hờ.
Có lẽ mối quan hệ này giờ mọi người đã biết.
Yến San vẫn vậy, bên ngoài vẫn tươi cười chào hỏi, thực chất vẫn cảm thấy chạnh lòng mỗi khi chạm mặt Hoàng Phi, người con trai cô yêu nhưng vẫn chỉ xem cô như em gái, cô vẫn mãi là kẻ thua cuộc, trước kia là thua một cô gái mà cô còn chưa biết rõ danh tính, giờ là thua vợ anh Lâm Nghiên Hy, có lẽ đã đến lúc cô nên từ bỏ, thứ tình cảm không nên có dành cho người đã có gia đình.
Nét mặt không mấy tự nhiên của Yến San làm cả hai chàng trai bên cạnh khá nhói lòng, Thái Phong muốn nắm lấy tay cô và dẫn cô ra khỏi nơi này, nhưng hiện tại không thể, và Thiên Duy đủ tư cách để làm điều đó hơn ai hết.
-“Hai người đang đóng phim đó hả, diễn đạt thật đấy!” – Hoàng Vĩnh Nguyên cố tình châm chọc, có chút bất thường ở mối quan hệ giữa sếp và nhân viên.
Thái Phong cười khẩy, tên con trai này vẫn là tinh mắt và khó qua mặt.
-“Tại sao lại không nhỉ, đâu phải cứ xinh đẹp mới đủ tiêu chuẩn làm vợ tôi, tôi chọn vợ dựa trên các tiêu chí khác” – Thái Phong hào hứng đáp trả, chủ yếu là nhấn mạnh vài chữ đến cô gái đi cùng Vĩnh Nguyên.
Chu Diệp Nhi quá thất vọng, không thể ngờ rằng đối tượng của người cô đang khổ sở chinh phục lại quá đỗi tầm thường.
-“Cô gái đó xinh mà, anh thấy hai đứa rất đẹp đôi!” – Hoàng Phi không kiệm một lời khen, hay chính bản thân anh cũng thấy cô gái có gương mặt giống Lam Nguyệt rất đẹp, đẹp một cách giản dị tự nhiên, nét đẹp không lẫn vào đâu được.
-“Anh đang khen vợ tôi đấy à?” – Thái Phong hơi nhướng mày, có vẻ như anh đã quen dùng từ *vợ* để ám chỉ Lam Châu.
-“Ồ! Xem ra việc kết hôn là thật rồi!” – Hoàng Phi đã tin sự nghiêm túc của Thái Phong trước cách xưng hô thân mật này.
Kết hôn! Có quá chóng vánh khi cả hai rõ ràng không hề giống tình nhân.
*
Lam Châu mệt mỏi khi phải đóng giả người yêu, vợ sắp cưới của Thái Phong, một con người quá hoàn hảo, liệu cô có thể đủ sức để vượt qua dư luận và sự bàn tán của mọi người xung quanh.
Trở ra từ nhà vệ sinh, nhìn cô chẳng khác gì kẻ tử tù vì gương mặt chán chường, ước gì cô được về nhà ngay lúc này thì sướng biết mấy.
-“Này bà thím rắc rối!”
Lam Châu ngẫng mặt lên, giọng nói này còn ai khác ngoài tên thô lỗ.
Hoàng Vĩnh Nguyên tựa lưng vào bức tường cách nhà vệ sinh không xa, lối ra về đại sảnh, anh cố tình đứng đây chỉ là muốn trả lại cô một vật.
- “Anh kiu ai đấy! Tôi có tên tuổi không phải thím này thím nọ!” – Lam Châu cảm thấy ghét cái cách xưng hô này, cảm giác thấy mình già đi vài tuổi vì cái tên bất lịch sự trên danh nghĩa CEO cao quý của một tập đoàn mà cô từng bị đánh trượt phỏng vấn, càng nghĩ càng thấy không ưa.
-“Ở đây có tôi với em, không gọi em thì gọi ai!” – Hoàng Vĩnh Nguyên thôi trêu chọc, anh sẽ lịch sự lần cuối với cô gái này sau khi hoàn thành nhiệm vụ trả lại chiếc bông tai đánh rơi.
Lam Châu hơi dè chừng, tự nhiên tìm cô, giữa cô và anh ta thì có việc gì phải trao đổi riêng tư thế này, chẳng lẽ muốn xử lý ân oán trước đó nên mò đến tận nhà vệ sinh để chầu chực.
-“Mặt em sao thế?” – Hoàng Vĩnh Nguyên đột nhiên bước đến gần hơn, một vệt máu đỏ đang chảy ra từ mũi Lam Châu.
- “Anh làm gì thế? Tránh xa!”
Lam Châu thẳng thừng hất tay, cô còn chưa biết ý định của Hoàng Vĩnh Nguyên là gì thì đã nhận thấy sự xuất hiện của Thái Phong, gương mặt không mấy thiện cảm làm cô phát sợ.
-“Anh đang làm gì vợ tôi đấy?”