Sẽ ra sao nếu như bạn muốn đi thăm hỏi như hoàn toàn không biết gì về thông tin người bệnh?
Thái Phong chẳng thể hiểu nỗi vì sao anh lại muốn đến đây, và cũng không thể gọi ai đó chỉ để kiểm tra xác thực chuyện nghỉ làm. Qúa vô lý và buồn cười với lý do sếp đến tận nơi chỉ để kiểm tra nhân viên mình có đang bịa chuyện.
Hài! Có những chuyện vượt qua hết những nguyên tắc đã được đặt ra trước đó…dạo này anh thay đổi hơi nhiều.
Đi theo quán tính! cứ đi tiếp những dãy phòng bệnh, bước chân anh rẽ qua một hướng khác chưa lâu đã vội vàng quay lại.
Lam Châu vừa kép cửa, cô bước đi ngang qua một anh chàng đang chúi đầu xuống đưa tay chống vào tường, cô cứ như ma, xuất hiện bất tử làm anh trông đến tội, chẳng khác gì kẻ có ý đồ xấu.
Quan sát kỹ để chắc chắn Lam Châu đã khuất sau dãy hành lang trước mặt. Thái Phong hắng giọng tiếp tục ngẫng cao đầu, thi thoảng lại dò xét xung quanh xem có ai vừa chứng kiến cảnh tượng không mấy đẹp đẽ của anh vừa rồi hay không.
-“Trần Lam Châu! vì ai mà tôi ra thế này, đợi đi, tôi gom lại tính chung một lần!”
Có quá vô lý khi rõ ràng anh là người tự mò đến rồi lại đổ hết tội lỗi lên người không biết gì, mặc kệ, anh có quyền.
Tay đút túi quần, thân hình cao to nổi bật cứ bước qua bước lại trước căn phòng Lam Châu vừa rời đi. Và rồi anh quyết định sẽ quan sát. Cánh cửa dần dần mở ti hí, trước mắt là một cậu bé đang ngủ say trên giường bệnh, trên trán còn có một miếng dán hạ sốt, trong lòng trỗi dậy một sự lo lắng lẫn trách cứ, sao cô lại để bé con của anh ra thế này.
-“Phong, có phải là cậu không?”
Suýt chút nữa đã bị phát hiện, nhưng rõ ràng là giọng nam không phải là cô.
Nhanh chóng trở lại tư thế bình thường, hành động này của anh thật đáng nghi ngờ.
Trước mắt Thái Phong là một bác sỹ rất trẻ, trên tay là hồ sơ bệnh án, đang nheo mắt nhìn, lại thêm một người bạn học cũ bên Mỹ, trái đất này lắm kẻ tương phùng trong cảnh ngộ éo le.
-“Trong cậu khác quá, suýt nữa tôi đã nhận không ra!” –Một cách chào hỏi không mấy tự nhiên, Thái Phong nhìn anh chàng bác sỹ cười giã lã cho qua, đánh lạc hướng cho hành động lén lút vừa rồi, chẳng ra thể thống gì.
-“Cậu đến thăm bệnh à?”
-“À tôi chỉ tiện đường ghé qua…” – Thái Phong hơi ngập ngừng…
Khỉ thật! Chưa bao giờ anh rơi vào tình trạng lúng túng. Đích thân giám đốc đến tận bệnh viện thăm nom con thư ký của mình thì có hợp lý không, nghe chẳng bình thường, nếu như không muốn nói mối quan hệ này sẽ làm người khác rất dễ hiểu lầm.
-“Thiên Duy! Cậu bạn tuyển thủ bơi lội của cậu đâu phải nằm ở đây?” – Hoàng Tùng hơi nghiêng đầu, anh bạn thiếu gia ăn chơi hôm nay có vài hành động không bình thường, là đang tìm lý do cho sự hiện diện của mình tại nơi đây sao?–“Có phải cậu đã biết chuyện cậu ấy vừa dính chấn thương sáng nay ”
Một sự trùng hợp, giúp Thái Phong hoàn toàn xoay sở được trong thế bế tắt.
-“À đúng rồi…tôi vừa nhận được tin, vội đến mà quên mất nên hỏi số phòng!” – Thái Phong vỗ vai người đối diện, tiếp tục đánh lảng sang chuyện cần làm bây giờ –“Nếu cậu không bận thì có thể cùng tôi đến đó tiện thể kiểm tra cho bạn tôi không, tôi rất tin tưởng khả năng của cậu”.
Ý đồ của anh là gì? Lam Châu đã quay trở lại rất gần cùng với một cô y tá, nếu không nhanh chóng rời khỏi thì tình cảnh này rất khó giải thích.
Hoàng Tùng chưa hoàn toàn tin tưởng hành động quái lạ của người bạn cũ, vẫn bước đi cùng Thái Phong nhưng sự thật bất thường này làm người khác phải tò mò khó hiểu. Một cái cau mày suy ngẫm…
-“Đến thăm Thiên Duy, cậu mò đến khoa nhi làm gì?”
*
Lam Châu trở lại cùng cô bạn thân Ngọc Ấn, bạn trung học ngày xưa. Những tưởng đã hoàn toàn mất liên lạc nhưng không ngờ lại có thể gặp nhau. Vỗn dĩ cô bạn hiện tại đang là y tá ở bệnh viện mà bé con thường hay đến tái khám, như một sự may mắn do ông trời sắp đặt.
-“Cậu đừng lo quá, dù sao hiện tại cũng chưa cần thiết phải phẩu thuật”
Bánh Bao chỉ bị sốt, nhưng cái Lam Châu lo lắng vẫn là căn bệnh tim bẩm sinh, dù biết chưa có gì nguy hiểm nhưng tương lai chắc chắn sẽ cần có một khoảng tiền rất lớn để điều trị, và điều đó là một thử thách quá khó cho một cô gái chỉ có thể kím được một mức lương đủ sống cho ba người.
-“Biết thế nào?” – Sâu thẳm trong ánh mắt là một nỗi niềm day dứt –“ Phải chi tôi có thể mang căn bệnh đó thay cho bé, bé còn quá nhỏ để chịu đựng mọi thứ bất công”
-“Cậu là chỗ dựa duy nhất cho bé lúc này, cậu hiểu chứ?” – Ngọc Ấn gì chặt vai Lam Châu, cô muốn ôm cô bạn đang dần yếu đuối vào lòng, cái mím môi đến mức bật máu, cố gắng ngăn đi những dòng lệ dài, cô phải mạnh mẽ lên.
-“Chị ấy đã giao bé lại cho cậu, và cậu phải có trách nhiệm, đừng ủy mị như thế có được không?”
Lam Châu thật sự không thể hiểu nỗi chuyện gì đã xảy đến với Lam Nguyệt, mọi thứ như một bí mật khủng khiếp chưa có câu trả lời, dù có cố gắng cũng không thể biết được.
Năm ấy cô chỉ là một cô gái 18 tuổi ngây thơ, vô tư vô lo, trong khi chị gái đã là một cô sinh viên năm 3, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, thế nhưng mọi thứ đã bị nhấn chìm bằng một biến cố, chẳng ai muốn cuộc đời mình khép lại khi còn quá trẻ. Và bé con đã thiếu may mắn khi mang trong mình căn bệnh di truyền từ mẹ.
*
Căn phòng VIP cách biệt hoàn toàn của một bệnh viện lớn.
Thiên Duy dính chấn thương khớp vai, tuy mức độ nhẹ nhưng tạm thời anh cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn trước mùa giải đang đến rất gần.
Vụ việc sáng nay, anh đã không tập trung khi luyện tập cùng huấn luyện viên. Tâm trạng không tốt cũng rất dễ làm cho người ta mất phương hướng, và chuyện Thái Phong đã nói đêm qua ảnh hưởng rất nhiều đến buổi tập này.
-“Làm sao cậu biết tôi vào viện?”
-“Tình cờ” – Thái Phong chống hai tay vào khung cửa sổ, anh hơi rướn người ra bên ngoài, đón chút gió chiều.
-“Chuyện đó là thật sao?” – Ngay cả Thiên Duy cũng không thể tin được chuyện Thái Phong đã có một bé con với cô bạn học.
Thái Phong không trả lời, một sự im lặng bao trùm, ngột ngạt đến khó chịu.
-“Vậy còn Yến San thì sao?” – Thiên Duy tiếp tục, phải khó khăn lắm anh mới có thể mở lời nhắc đến cái tên này, cô gái mà anh vẫn âm thầm ngưỡng mộ - “Cậu đã gặp cô ấy chưa?”
Thiên Duy cười nhạt, dù trước đó lẫn bây giờ, cả hai người đều vẫn chưa có được trái tim cô. Nhưng có lẽ Thái Phong không biết chuyện anh cũng thích Yến San từ rất lâu, hay do anh đã quá xuất sắc trong việc che giấu tình cảm.
Người Yến San thích là ai? Cả hai người đều rất rõ, nhưng vẫn cố chấp yêu rồi tự làm khó cảm xúc của mình.
-“Cậu nghĩ ngơi đi, tôi về công ty có việc rồi!”
Thái Phong đang trốn tránh, đúng hơn là không muốn đi sâu hơn vào vấn đề người Yến San thích trước đó hay bây giờ vẫn là Hoàng Phi. Một người đã có gia đình và sắp có con.
Khép cửa phòng! Anh rời đi với thật nhiều tâm trạng, vẫn là rối bời với mớ cảm xúc trong lòng mình. Yến San người con gái hiện tại chưa ai có thể thay thế vị trí đó trong lòng anh. Chẳng hiểu sao khi nhắc đến, anh lại sinh ra đố kị với người anh họ của mình, về mặc tình cảm.
Định bụng sẽ trở về công ty, nhưng bước chân anh lại vô tình dừng lại một chút, bắt gặp một hình ảnh khác.
Cô gái mạnh mẽ ương bướng thường ngày đang khóc ư?
Anh sẽ không quan tâm, vẫn bước đi thẳng, nhưng anh ghét nước mắt phụ nữ, nó làm anh hành động không theo kịp lý trí.
Lam Châu ngồi trước một băng ghế, ánh mắt mang đầy nỗi lo lắng, phải chăng là có liên quan đến việc bé con vào viện. Ý nghĩ đó thôi thúc anh, bước đến gần hơn, và dừng ngay trước mặt.
Lần đầu tiên anh thấy cô khóc.
-“Đừng lấy cớ đang ở khoa nhi rồi có thể khóc lóc như trẻ con như thế, cô quá tuổi rồi!” – Một câu chê trách, vốn dĩ anh muốn hỏi *Có chuyện gì với bé con hay sao cô lại khóc nhiều như vậy?*
Lam Châu ngẫng mặt lên, rất nhanh để lau vội nước mắt, cô không muốn trước mặt người này cô là một kẻ yếu đuối mau nước mắt như thế, kiểu gì tên bạn học cũng được một mẻ cười no bụng. Thế nhưng sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, ngay lúc này.
-“Thôi tôi biết cô định hỏi gì? Tôi đến đây để thăm bạn tôi “ – Thái Phong thở dài, anh biết chắc cô lại hỏi mấy câu thực dụng kiểu như *anh làm gì ở đây* và từ Thiên Duy đã được thay thế bằng từ bạn, tự nhiên anh không muốn nhắc đến người con trai mà cô từng điên cuồng theo đuổi năm ấy.
-“Có phải là Thiên Duy?”
Lam Châu biết được thông qua cô bạn Ngọc Ấn, dù sao trước kia đều cũng học cùng trường, và hơn nữa việc một ngôi sao sáng của thể thao nước nhà đang điều trị ở đây cũng làm cho nhiều người hiếu kỳ đồn đoán.
-“Ừ vậy đã đến thăm người ta chưa?” – Anh lại tiếp tục mỉa mai, trong lòng có chút khó chịu, ai đời đã có con rồi vẫn tơ tưởng đến người con trai khác trước mặt anh.
-“Cũng đang định đi”
-“Cô thích bền như thế sao?” – Thái Phong cười khẩy, đừng nói với anh cô khóc là vì biết chuyện Thiên Duy dính chấn thương.
-“Bởi vì tôi là Fan của cậu ta mà”
Lam Châu tạm thời quên đi chuyện bé con, đúng hơn cô không muốn ai biết chuyện của mình, bằng cách nói sang chuyện khác, đến thăm Thiên Duy nghe thật hoang đường, cô nào giờ toàn biết qua các phương tiện truyền thông chứ có gặp lại bao giờ, chưa kể đến đó với cái nhìn đầy lạ lẫm *Cô là ai, đến xin chữ ký à, hay muốn chụp ảnh, hiện tại tôi không rãnh* , chỉ nghĩ đến thôi Lam Châu đã thấy rùng mình, đã qua rồi cái thời điên cuồng đeo bám.
-“Đi đâu đấy?” – Thái Phong chặn ngay trước mặt cô.
-“Đi hỏi số phòng? Để đến thăm” – Lam Châu thản nhiên trả lời, đã không ở công ty thì cô không việc gì phải sợ vị sếp này, hay do hôm nay có tâm trạng nên lá gan cô cũng vì thế mà to lên.
Thái Phong nhất định không thể để cô đi, bởi vì Thiên Duy đã biết chuyện bé con, gặp nhau trong trình trạng này kỳ thực khó xử.
-“Tôi đến đây để kiểm tra xem cô có đúng là vì người nhà vào viện nên xin nghỉ hay không, thì ra người nhà cô là Thiên Duy, cô đang vi phạm giá trị trung thực, điều cấm kỵ trong công ty”
Đến chết mất thôi, Lam Châu lắc đầu ngao ngán nhìn vị sếp đang đọc thuộc lòng nguyên tắc mà cô đã được dạy ngay từ ngày đầu tiên bước vào Lưu Thuần.
-“Là mệnh lệnh, tôi muốn kiểm tra xác thực!” – Lần này có vẻ anh nghiêm túc.
-“Chỉ thế thôi sao?” – Lam Châu vô cảm hỏi lại.
Con nhỏ to gan, hôm nay còn dám tỏ thái độ lại với anh. Phải dạy dỗ thật kỹ trước khi được nước lấn tới.
-“Người nhà cô ai vào viện?”
Lam Châu thở dài lắc đầu, vị sếp cao quý cũng quá vô lý này làm cô phát mệt.
-“Tôi nghỉ phép năm, có xin phép hẳn hoi, chưa kể hợp đồng lao động quy định rõ ràng việc 1 tháng vẫn được off 2 ngày, tôi đây chỉ mới xin có nửa buổi, đâu có cần thiết phải báo cáo lý do chi tiết”
Giờ thì hết đường bao biện cho hành vi vô lý, Thái Phong ơi là Thái Phong, từ khi nào mà lại biến mình trở nên bế tắt như này. Thôi được, tạm thời không truy cứu, về công ty sẽ dễ dàng tính tội.
-“Vậy bây giờ tôi đi được rồi sếp nhỉ”
Đáng ghét, cũng vừa lúc đến giờ gặp bác sỹ để lấy kết quả chuẩn đoán cho bé con, cô rời đi và không nói thêm lời nào.
Thái Phong điên tiết, nhìn Lam Châu bỏ đi thẳng, trong lòng có chút bực bội, anh rõ ràng là vì cô khóc mới đến hỏi thăm, hay chủ yếu muốn biết thông tin mà anh nghĩ mình cần nên biết, cô càng giấu anh càng muốn biết thực hư.
Nếu cô đã chọn cách giữ im lặng và trốn tránh, thì anh sẽ tự mình tìm ra chân tướng sự thật, một kết quả giám định ADN không quá khó để có được.