Sesshomaru lập tức đứng dậy bay đến bên Rin. Giữa đường bỗng Tiểu Băng xuất hiện, đánh bật hắn lại, không cho hắn tiến thêm lên trước nữa.
- Tránh ra.
- Không được tiến thêm nữa. Tuy ta không biết tại sao ngươi lại không bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn nhưng chỉ cần bước thêm lên ta không đảm bảo ngươi toàn thây.
- Tránh ra... - Giọng Sesshomaru bắt đầu trầm xuống biểu lộ hắn tức giận.
- Nghe ta. Ngươi mà chết vì tiếng đàn này chủ nhân sẽ thật sự hóa thành ma quỷ mất.
Sesshomaru nghe vậy không cố gắng tiến lên nhưng ánh mắt không dấu nổi sự tức giận. Hắn nhìn nơi Rin đang ngồi, một vòng tròn bán kính 10m xung quanh không còn một con vật nào bén mảng đến, hơi thở chết chóc ngập tràn, bên ngoài 10m dã thú đang đau khổ gầm rú.
- Rốt cục chuyện gì đang xảy ra?
- Vì chủ nhân chuyển sinh trên lục địa này nên ta không biết chính xác thời gian và không phòng được. Nếu chủ nhân bị như vậy có nghĩa hôm nay là rằm tháng bảy của một năm. Thật ra phòng hay không phòng cũng như nhau. Có người, ta sẽ dựng một kết giới để tiếng đàn không ảnh hưởng nhiều đến họ, ngươi cũng thấy đấy, đó là dã thú không hề biết thưởng thức âm nhạc mà còn vậy thì yêu quái và con người sẽ ảnh hưởng đến thế nào? Chỉ cần là người nếu không dựng kết giới sẽ nghe và đau khổ đến chết. Yêu quái, ma thú thì đỡ hơn nhưng cũng sẽ hơn tình trạng này một chút chứ không đứng bình yên như ngươi đâu. Dã thú lùi xa như vậy vì trong đó là “Phong đao âm” vô hình, chỉ cần bước vào là thiên đao vạn quả, không biết từ đâu tới, từ hướng nào, bao nhiêu cái...
- Khi nào thì hết?
- Bình minh lên.
Hắn cứ đứng đấy nhìn Rin. Lần đầu tiên hắn thống hận cảm giác không thể làm gì được ngoài đứng nhìn đến thế...
Bỗng tiếng đàn càng cao hơn, nhanh hơn, réo rắc hơn nữa. Dã thú bắt đầu điên cuồng đâm vào nhau, tai chúng bắt đầu rỉ máu. Trong đan điền Rin, làn khói đen lúc trước đã chữa trị đan điền đang lập lờ uốn lượn và càng ngày càng dày đặc. Tiểu Băng hoàn toàn không hề phát hiện vì vốn dĩ nó không gây ra bất kì thay đổi nào trong cơ thể.
Jaken cũng không khá hơn dù Tiểu Băng đã dựng kết giới cho hắn ngay từ đầu.
Tiểu Băng nhìn cảnh tượng trước mắt và bắt đầu hoang mang, âm vực chưa bao giờ rộng đến như vậy, cô sắp khống chế không được nữa rồi.
Sesshomaru thấy vẻ lo lắng hằn rõ lên mặt Tiểu Băng. Hắn không muốn chuyện gì xảy ra nên hỏi:
- Chuyện gì?
- Nguy to, tâm trạng chủ nhân ngày càng không ổn định, cứ thể này vòng tử thần kia sẽ lan rộng, hơn nữa cứ đà này chưa đến bình minh chủ nhân sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Sesshomaru không nói thêm lời nào, lật đật bay về phía Rin. Tiểu Băng đang mải nghĩ cách nên sơ suất khi hắn bay qua muốn ngăn cản đã còn không kịp nữa. Tiểu Băng đành dùng kết ấn bao Sesshomaru trong kết giới. Sesshomaru bước vào phạm vi của vòng tròn tử thần, chưa đầy 10 giây kết giới Tiểu Băng tạo ra đã hoàn toàn biến mất. Tiểu Băng thật không dám nhìn cảnh tiếp theo nên che mắt lại 'Xong rồi, xong rồi kiểu này trước sau gì chủ nhân cũng hóa ma, chủ nhân quan tâm hắn như vậy nhất định không thể chịu nổi đâu'.
Mùi máu tươi của Sesshomaru bay ra khỏi không khí...
Một lúc sau Tiểu Băng lại cảm thấy mùi của Sesshomaru không phải tử khí, Tiểu Băng thấy lạ mở mắt ra nhìn thì thấy Sesshomaru vẫn đứng đấy, lưng thấm ướt máu nhưng hoàn toàn là vết thương ngoài da. Dương như, Phong Đao Âm né tránh không đụng vào hắn nếu không giờ hắn đã huyết nhục mơ hồ rồi. Tiểu Băng nhìn lại Rin, lúc này tiếng đàn đã không còn dữ dội nữa, huyết lệ đã không rơi nữa ở một bên. Có lẽ, Sesshomaru có thể giúp chủ nhân rồi:
- Sesshomaru, mau ngươi gọi tên chủ nhân thử xem.
- Rin... - Giọng trầm ấm mang theo đau lòng, lo lắng, mang theo quan tâm truyền đến.
Tiếng đàn lại giảm đi lần nữa. Rin vẫn ngồi đấy, bóng hình vẫn đơn độc, cô liêu, tiếng đàn vẫn thê lương như cũ...
Sesshomaru không kìm được, muốn ôm Rin xua tan đi tất cả những thứ này. Hắn muốn thấy một Rin hay châm chọc Jaken, một Rin tùy tiện dày vò áo hắn, lấy đuôi hắn làm ghẻ lau, một Rin mạnh mẽ, một Rin yếu đuối luôn tìm kiếm an toàn... chứ không phải một Rin đau lòng đến đứt ruột đứt gan mà hắn không làm gì được như thế này. Nghĩ là làm... Hắn lập tức bay lại.
Tiểu Băng không dám nhìn tiếp. Gần chủ nhân và Phong Đao Âm mạnh nhất, bước vào bên ngoài còn sống đã là kỳ tích rồi, giờ thì Tiểu Băng không tin kỳ tích có thể xuất hiện thêm nữa...
Không tin nhưng kỳ tích thật sự xuất hiện, tiếng đàn nhỏ dần rồi dừng hẳn. Huyết lệ không còn rơi nữa. Dã thú cũng tản ra. Mọi thứ hoàn toàn trở về bình thường. Sesshomaru cũng không hề có thêm một vết thương nào nữa...
Tiểu Băng há hốc miệng ngạc nhiên. Rồi gật gật đầu như vừa hiểu ra chân lý.
Cơ thể chủ nhân cũng không hề ảnh hưởng sau mỗi lần như vậy nên Tiểu Băng lui về vòng tay của mình, đem theo đàn ngọc. Tiểu Băng cười hắc hắc đầy gian xảo khi cho hai người bọn họ có không gian riêng. Chuyện hôm nay cũng giúp Tiểu Băng thấy trong lòng chủ nhân Sesshomaru quan trọng như thế nào, thậm chí hoàn toàn mất đi ý thức cũng không muốn làm bị thương hắn. Nên thúc đẩy cặp này thôi...