Đại lục Thiên Hoa, tại một nơi hẻo lánh của Băng Hoa cung vang lên tiếng thét:
- Trường Thiên, tại sao ngươi dám phản bội ta...
- Ít nói nhảm đi Băng Nhung, ngươi giao ra ngọc bài cung chủ Băng Hoa cung ta sẽ cho ngươi sống
- Tại sao? Băng Hoa cung cung chủ chỉ có thể là nữ. Nếu là nam sẽ bị thiên địa quy tắc kéo xuống địa ngục ngay lập tức
Lúc đó, 1 người nữ tử mang bạch y chạy đến và nói:
- Băng Nhung, để ta cho ngươi biết tại sao, Trường Thiên yêu ta, ta yêu Trường Thiên. Vì ta muốn làm cung chủ, hắn phản bội ngươi đưa vị trí cung chủ cho ta thì có làm sao.
- Hahaha... Vì yêu? Đừng làm cho ta tức cười nữa. Trường Thiên, sao ngươi ko nói vì ngươi muốn nắm vị trí cung chủ và cần 1 con rối kia chứ.
- Trường Thiên, người đàn bà đó nói thật ko?
- Tất nhiên là...thật. Nếu ngươi đã biết thì ko cần sống trên đời này nữa. Ta sẽ tìm người khác
Nói rồi Trường Thiên đem kiếm đâm chết nữ tử kia.
- Trường Thiên, đây là thứ ngươi muốn. Lại đây mà lấy.
Băng Nhung nằm trong vũng máu. Đem miếng ngọc bài ra. Ánh sáng chiếu vào ngọc bài khiến nó phát sáng ra một ánh hào quang chứa đầy huyền lực đủ làm mê đắm những người tham lam. Trường Thiên tiến tới. Tay của hắn cách ngọc bài còn nửa gang tay. Bỗng cảm thấy năng lượng xung quanh dao động mãnh liệt. Hơi thở tử vong bao trùm không gian.
- Ko ổn, tiện nhân này muốn tự bạo.
Hắn bằng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy ngọc bài và chạy ra sau nhưng ko còn kịp nữa. Hắn đã bị tan xương nát thịt.
Hồn Băng Nhung đang phiêu lãng giữa trời. “Ầy, lại đi gặp mặt Diêm Vương nữa rồi“. Lầm bầm làu bàu nói bỗng dưng Băng Nhung thấy hắc bạch vô thường tiến tới.
- Băng Nhung, đi theo ta.
Đang ngoan ngoãn đi theo hắc bạch vô thường, bỗng Băng Nhung thấy một vầng sáng chứa đầy sinh mệnh lực, nàng cảm thấy có lực đạp từ phía sau nàng ở dạng linh hồn nên chưa kịp tránh, khiến nàng ngã vào vầng sáng ấy. Khi quay người lại, Băng Nhung đang thấy hắc bạch vô thường chưa thu hồi cái chân ở tư thế đạp, cười nham nhở, buông 1 câu: “ Thượng lộ bình an“.
Thượng lộ bình an cái đầu tụi mi. Sao lần nào cũng chưa thấy mặt Diêm Vương đẹp trai như thế nào là lại bị hai thằng dở hơi đem tống xuất thế này. Ta thề nếu còn lần sau nữa ta sẽ xử đẹp hai thằng ôn dịch này. Hừ.
Ầy. Lần này lại đi vào thân xác em nào nữa đây.
Đang băng khoan bỗng Băng Nhung cảm thấy được một trân đau đớn toàn thân đánh úp lại. Cố gắng mở mắt ra thì... Oh my god, trước mắt là Sesshomaru đang cầm kiếm. Lần trước là xuyên qua làm đích nữ phủ tướng quân Hoa Băng Nhung vì dung mạo hủy và ko có huyền lực nên bị khinh miệt, bỏ rơi ko ai thèm quan tâm sống chết, bị tỷ tỷ làm cho trở thành đồ chơi của người ta hành hạ đến chết, lần này là người bị Sesshomaru giết nên được xuyên qua. Cái vận mệnh gì vậy trời?
Ko biết Sesshomaru biết là người hắn giết ko chết hắn có cho thêm một kiếm nữa cho chết luôn ko. Lúc đó ta sẽ là người đầu tiên vừa xuyên qua chưa đầy 5 phút lại chết tiếp. Người khác mà biết được là cười cho bể bụng.
Đang băng khoăn, ta lại thấy Sesshomaru thu kiếm lại. Âm thầm cảm thấy mình thấy mình thật may mắn vì đã ko bị Sesshomaru mặt lạnh giết. Vì sao ta lại biết đó là Sesshomaru? Ở thế kỉ 21 tuy là đặc công nhưng cũng là người mọt truyện chính cống và truyện InuYaSha là truyện ta thích nhất nên mọi tình tiết, mọi nhân vật, đặc điểm của nhân vật ta thuộc làu làu. Người trước mắt ta y chang như tạo hình Sesshomaru mà ta đã xem nên nhớ kĩ lắm. Để chắc chắn ta gọi tên hắn. Hắn quay lại nói “ Chuyện gì?” với một cái mặt hàn băng vạn năm làm ta cảm thấy y chang mình. “Không...không có chuyện gì” - Đến bây giờ ta cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng biết ta là ai. Ta đi tới dòng suối gần đó, ta dừng lại để nhìn gương mặt mình. Cuối cùng ta nhận ra ta là Rin. Con bé hay đi theo Sesshomaru.
Bỗng tiếng âm u như gọi hồn của Sesshomaru vang vào tai:
- Ngươi là ai? Ngươi ko phải Rin
- Vì sao ngươi biết?
- Khi ta dùng Thiên Sinh Nha cứu ngươi. Khi ngươi mở mắt, ánh mắt ấy ko còn sự ấm áp như của Rin nữa. Ánh mắt ngươi thật lạnh lùng và sắc bén.
- Thật nhạy bén nha. Ta ko phải là Rin.
Khi ta vừa nói xong Sesshomaru trên tay đã trở thành độc hoa trảo.
- Ta cứu là Rin ko phải ngươi. Nếu ngươi ko phải là Rin vậy thì đi chết đi.
Độc hoa trảo đã gần tới mặt của ta.
- Sesshomaru đại nhân, người đã tốn công cứu con nhưng con đã ko sống được vậy thì hãy để linh hồn của chị này sống trong thân thể con và đi theo người đi. Coi như đây là nguyện vọng cuối cùng của con.
Ta mất kiểm soát cơ thể trong một lúc khi ta lấy được quyền kiểm soát thì thấy độc hoa trảo dừng lại trước mặt ta. Ta chuẩn bị lách người qua để tránh nhưng cơ thể của Rin vừa bị sói tấn công (đoạn Seshomaru dùng Thiên Sinh Nha cứu Rin khi dân làng bị sói tấn công nên đã chết hết) và mất nhiều máu quá nên ko thể tránh được nữa thì bỗng nhiên Sesshomaru thu tay lại và nói:
- Ngươi có thể đi theo ta. Đừng gây rắc rối là được.
Ta đi theo hắn. Bỗng bị vấp cục đá. Đáng lẽ ta có thể không bị ngã nhưng vì cơ thể mới bị thương nặng nên cứ thế nằm đo đất. Ta xuýt xoa cánh tay bị thương và ta mừng như điên khi trên cánh tay là hai cái không gian giới chỉ khi còn ở thế kỉ 21 thầy ta đã đưa cho ta. Tuy ta chỉ mở được và khế ước một cái. Còn cái kia người thầy chết bầm bảo là đưa cho ng ta yêu, không khế ước được nhưng vẫn sử dụng được một phần nhỏ công năng của nó. Thêm một lần xuyên không nữa ta lại càng nhớ cái thầy già mà lúc nào cũng tự kỷ mình trẻ, tính tình cũng như trẻ con ấy. Không biết bao lần ta phải đi dọn dẹp cục diện rối rắm của hắn. Ta luôn nhớ người nhưng lại không biết còn cơ hội gặp lại người ko ta. Người cho ta vòng tay nên kiếp thứ hai ta mới có thể từ một phế vật thành người có thiên phú huyền lực một cách biến thái. Đôi khi ta hoài nghi có phải sư phụ biết trước tương lai hay không vì ở thế kỉ 21 cái vòng tay này không có nhiều công năng lắm. Ta là cô nhi. Người yêu thương ta như một người cha. Đôi khi ta lại nhớ tới người và muốn gặp lại để có thể kêu lên một tiếng CHA.
Không gian giới chỉ khởi động và ta tiến hành chữa thương cho khối thân thể này trong khi đang đi theo Sesshomaru. Điều làm ta ngạc nhiên đó là, ở nơi này cũng có huyền lực để tu luyện. Thật là lạ mà.
Bụng ta kêu lên. Ôi, xấu hổ quá đi mất. Sống 2 kiếp chưa bao giờ gặp tình trạng này.
- Đi ăn đi- Cái giọng hàn băng vạn năm truyền vào lỗ tai.
Ta lại phải đi nhóm lửa nấu cơm rồi. Những đồ cần để có thể nấu nướng đều ở trong không gian nếu lấy ra thì không gian sẽ tự bổ sung. Giờ đây ta cảm thấy yêu nó hơn bao giờ hết.