Không bàn cãi gì hết. Gã MacHugh này chỉ đơn giản là bảo cho cô biết các khó khăn sẽ xảy đến và rồi bỏ đi.
Xem xét mọi chuyện thì Gabrielle tự mình cho là cô xử lý khá ổn. Cô không hề gào thét hay ngất xỉu khi vị lãnh chúa này điềm nhiên thông báo rằng cô sẽ sống hết phần đời còn lại của mình với anh. Có thể mặt cô cắt ra không còn giọt máu, nhưng mà không hề ngất xỉu.
Cô tìm khuây khỏa trong một điều chắc chắn: còn lâu cô mới kết hôn với Lãnh chúa MacHugh. Cô không thích người đàn ông này, và biết anh ta cũng chẳng ưa gì cô. Món nợ mà anh phải trả cho Brodick hẳn phải lớn lắm, nếu không vì sao anh lại đi hủy hoại cuộc đời mình bằng việc cưới một kẻ mà anh chẳng hề quen biết và lại còn nghe đầy những lời dối trá khủng khiếp về cô nữa? Theo chừng mực như cô hiểu thì MacHugh cho rằng cô chính là một ả điếm.
Không, quên chuyện kết hôn ở đây đi.
Liệu có hề gì không nhỉ, nếu như, chỉ một thời gian ngắn thôi, Gabrielle để mặc cho MacHugh nghĩ cô đang thuận theo ý anh? Sự lấp liếm nho nhỏ này sẽ cho cô đủ thời gian toan tính kế hoạch cho tương lai của mình. Sau hai hay ba ngày nữa thôi, cô sẽ thú nhận với anh sự thật… dĩ nhiên là khi cô sắp sửa rời đi.
Cô cân nhắc thật cẩn thận. Một mặt, cô và đội cận vệ sẽ được an toàn tránh xa khỏi đám nam tước kia. Họ sẽ có mái nhà che thân và một nơi bảo hộ. Nếu những nam tước kia tìm ra chỗ cô đang ở, họ cũng sẽ chẳng dám cưỡi ngựa xông vào đất của MacHugh, vì biết chắc sẽ chẳng còn sống mà trở về nữa.
Mặt khác, cô sẽ phải sống với… anh.
Lãnh chúa Buchanan dường như hết sức phấn khởi với quyết định của bạn mình. Mỉm cười, tâm trạng vui vẻ, anh hiệu cho quân lính là đã đến lúc phải đi. Gabrielle vỗ vỗ lên vai anh. Cô sắp sửa dập tắt ngúm cái tâm trạng phấn khởi mà anh đang mang.
“Người họ hàng Brodick?”
Nụ cười của anh biến mất tăm. “Không cần phải gọi tôi là anh họ.”
“Anh bớt chút thời giờ trả lời tôi một câu chứ?”
“Cái gì thế?” anh thận trọng dò hỏi.
“Tôi hiểu tại sao anh lại cảm thấy phải có trách nhiệm với tôi, vì tôi là em họ anh.”
Gabrielle thắc mắc lý do anh lại tỏ ra bực mình khi cô đề cập đến mối quan hệ họ hàng của hai người. Có cần nhắc cho anh ta nhớ ra rằng anh đã kết hôn với một người phụ nữ đến từ nước Anh không? Mỗi lần cô vợ ấy mở miệng trò chuyện anh ta cũng cáu bẳn như thế hả?
Cô quyết định đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. “Anh ấy đang nợ anh điều gì mà buộc phải chịu trách nhiệm về tôi vậy? Anh ấy thậm chí còn chẳng quen biết tôi nữa.”
“Đi mà hỏi cậu ấy,” anh gợi ý. “Nếu muốn giải thích gì thì tự cậu ấy sẽ trả lời.”
“Lãnh chúa này,” cô tiếp tục, “nếu anh có nghe tin về cha tôi, anh sẽ vui lòng nói cho ông ấy là đừng đuổi theo tôi nhé?”
Brodick đã chuẩn bị quay đi chỗ khác, sau đó lại thay đổi quyết định. “Gabrielle, MacHugh sẽ không cho phép bất kì điều gì xảy đến với cô. Cậu ấy bảo vệ những thứ thuộc về cậu ấy.”
Nói xong, anh đi thẳng một mạch, để mặc Gabrielle đứng sững sờ. Thuộc về anh ta? Giờ cô là một thứ đồ sở hữu à?
Mặc cho cái cảm giác nhộn nhạo dâng lên trong dạ dày, cô tự bảo mình phải vững tâm lên. Cô sẽ thoải mái với MacHugh. Nếu cô không lôi kéo sự chú ý về mình, chắc anh ta cũng sẽ chẳng để tâm đến cô hay đội cận vệ của cô làm gì, và nếu cô tránh xa anh ra thì chắc anh cũng giữ khoảng cách với cô thôi.
“Gabrielle, đến lúc phải đi rồi.” MacHugh đột ngột thốt lên ngay đằng sau cô. Cô gần như té nhào vào vòng tay anh khi cô xoay phắt lại.
“Tôi không nghe thấy anh đến gần,” cô lắp bắp. “Anh di chuyển y như một con sư tử ấy,”
Thích thú, anh hỏi. “Cô thấy sư tử bao giờ chưa?”
“Thực sự thì có. Ở St.Biel, cha tôi đã có lần cho tôi xem 2 con sư tử. Chúng khá là xinh đẹp.”
Và hung bạo nữa, cô lặng lẽ đánh giá. Giống y như anh vậy.
Gabrielle lẽo đẽo theo anh về phía đám ngựa. “Lãnh chúa, tôi muốn anh biết rằng tôi sẽ không tự bào chữa cho mình. Tôi không quan tâm liệu anh có tin những lời các nam tước đã nói hay không.”
“Phải, cô có quan tâm đấy,” anh vừa nói vừa tiếp tục bước đi. “Chúng tôi biết người đàn bà đó nói dối.”
Tay cô chặn lại trên ngực, cô ngừng phắt lại. “Anh có?”
“Dĩ nhiên. Tôi biết cô ta nói dối ngay từ lúc đầu.”
Hình như anh không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề đó nữa. trước khi nhận ra anh chuẩn bị làm gì, anh đã nhấc bổng cô và đặt gọn ghẽ lên lưng Rogue. Braeden trao dây cương cho cô.
“Đám cận vệ của cô sẽ được phép đi theo hộ tống cho cô.” Colm nói.
Anh có trung thực tin rằng cô sẽ đi cùng anh nếu như đội cận vệ của cô không được phép đi cùng cô không? Anh đã thúc ngựa đi xa trước khi cô kịp hỏi.
Những người khác di chuyển thành một hàng đằng sau anh. Vất vả phi ngựa qua thung lũng, họ ghìm cương chậm lại để vượt qua những ngọn đồi. Từng người một thúc ngựa leo lên qua con đường chật hẹp lởm chởm đá. Qua một khúc quanh, cô khám phá ra họ đang ở con dốc đứng nhìn ra Finney’s Flat. Đây là vị trí mà đám côn đồ đã bắt giữ Liam ẩn nấp để theo dõi MacHugh xuất hiện. Cô nheo mắt tránh ánh nắng mặt trời xem liệu cô có nhận ra được ai từ khoảng cách xa này không. Vô ích, cô nghĩ bụng. Chỉ có đại bàng mới nhận ra được khuôn mặt của Liam mà thôi.
Khi họ xuống con dốc cỏ mọc đầy, cô cúi xuống và vỗ về nhè nhẹ Rogue rồi thì thầm khen ngợi nó. Khi ngẩnglên, cô thấy MacHugh đang dõi mắt theo cô với một vẻ mặt khó hiểu.
Và rồi họ tiếp tục đi. Thời tiết trở nên lạnh giá và ẩm thấp, Gabrielle cảm nhận cái không khí khắc nghiệt đó ngấm vào đến tận xương tủy. Không có tấm áo choàng nặng nề, cô rét run lập cập. Cô không nghĩ sẽ có ai đó nhận ra mình khổ sở đến thế nào cho đến khi MaHugh ra lệnh cho Lucien tránh đường để anh thúc ngựa đến bên cạnh cô. Người cận vệ không còn sự lựa chọn nào khác. Con ngựa đực của MacHugh hẳn sẽ dẫm bẹp anh nếu như anh không tránh sang một bên.
“Cô lạnh,” anh tuyên bố.
Đây là một lời buộc tội hả? Cô cũng chịu. “Phải, tôi lạnh.” Cô nói thêm. “Nhìn chằm chằm vào tôi chẳng làm cho những cơn run rẩy biến mất đâu, Lãnh chúa. Có khi…”
Cô hẳn đã kêu ré lên. Không chắc nữa. Mọi thứ xảy đến quá nhanh. Một giây đồng hồ sau khi nghe cô nói, và thế là anh nhấc luôn cô ra khỏi con ngựa Rogue, đặt cô ngồi vào lòng anh và quấn chặt cô bằng áo choàng của mình.
Lồng ngực anh giống như đá tảng ấm áp vậy. Cả hai bắp đùi của anh cũng thế. Hơi nóng tỏa ra từ người anh sưởi ấm cho cô. Kiệt sức, cô mặc cho mình ngả vào anh nghỉ ngơi. Mùi của anh thật dễ chịu, giống như mùi hương thạch nam thoang thoảng. Các nam tước đến tham dự lễ cưới ở tu viện thấm đẫm người họ bằng đủ mọi loại nước hoa cùng dầu thơm, cho là mùi hương nồng nặc sẽ át đi mùi khó chịu của việc không hề tắm rửa thường xuyên. Gabrielle phát buồn nôn khi buộc phải ở cùng phòng với bọn họ. MacHugh không hề giống các nam tước này.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy tràn ngập tội lỗi. Thật sai lầm khi dối gạt anh, mặc cho lý do của cô là gì đi chăng nữa.
“Tôi đã nói dối anh,” cô bật thốt lên. “Tôisẽ chỉ ở cùng anh hai hay ba ngày nữa thôi, Lãnh chúa, và tôi chưa từng có ý định kết hôn với anh. Tôi sẽ không trách cứ gì hết nếu như anh có quẳng tôi ra khỏi ngựa ngay lúc này. Tôi mong là anh không, nhưng tôi sẽ không trách anh.”
Phản ứng của anh không như cô mong đợi. Anh trùm luôn cái áo choàng lên mặt cô và lờ tịt cô đi.
Lucien thúc ngựa đến bên cạnh lãnh chúa và với cái nhìn đe dọa chiếu vào Colm. “Lady Gabrielle, có cần tôi giúp gì không?”
Cô kéo áo choàng ra khỏi mặt. “Giờ tôi ấm rồi, Lucien. Không phải lo gì đâu.” Cô trao cho Colm một cái liếc mắt cáu kỉnh và quở trách, nhưng khi quay sang Lucien, đôi môi cô lại hiện lên một nụ cười nhẹ tinh quái.
MacHugh siết chặt vòng ôm. Người phụ nữ này hôm nay đã chìm nghỉm xuống âm ti địa ngục, khổ sở hết mức, thế mà vẫn còn cười được. Nếu cô có tỏ ra sợ hãi những việc sắp sửa xảy đến với mình, cô cũng không hề thể hiện ra ngoài.
Colm mải mê lạc vào suy nghĩ đến một lúc, nhưng anh nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh lạnh lùng của mình, “Tôi không cần sự cho phép của đám cận vệ mới được đụng vào cô.”
“Không, “ cô đồng ý, “anh cần sự cho phép của tôi cơ.”
Nhận xét của cô rõ rành rành là chẳng đáng để trả lời, cô quyết định, trừ khi lời cằn nhằn có ý nghĩa gì khác.
Họ vựơt qua một ngọn đồi nữa, và đột nhiên pháo đài của anh hiện ngay trước tầm mắt họ. Ngọn tháp canh cao lừng lững tới mức dường như biến mất trong làn mây hững hờ trôi. Bức tường đá bao quanh thành lũy, và cây cầu kéo bằng gỗ bắc ngang qua một con hào rộng ngập nước, dưới làn nước sâu hiện những viên đá đen nhánh.
Colm ra hiệu cho đội cận vệ của cô theo lính của anh vào bên trong. Theo đúng trình tự, anh sẽ là người cuối cùng qua cầu. Ngay khi anh qua hết những tấm ván gỗ, anh báo hiệu bằng cách giơ nắm tay của mình lên, và cây cầu sẽ được rút lên. Tiếng âm thanh kin kít của kim loại cọ vào nhau khiến Gabrielle có cảm giác bị đẩy vào trong ngục tối. Cô nhắm mắt lại và cố đẩy hình dung ám ảnh đó ra khỏi tâm trí. Đây là nơi trú ẩn của cô, không phải là một nhà tù.
Bình minh đang lên khi họ vượt qua sân dưới và bắt đầu lên con dốc tiến vào trong lâu đài. Những căn nhà tranh dọc trên đường loang những vệt ánh nắng vàng óng, bãi cỏ mượt mà trên sườn dốc cũng nhuộm một màu vàng rực rỡ.
Người trong thị tộc dừng hết những công việc lặt vặt của họ và bước ra ngoài kêu to đón chào lãnh chúa và dõi con mắt đầy tò mò vào cô. Đám trẻ con chạy theo sau. Một vài người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ. Điều này sẽ sớm thay đổi thôi, cô nghĩ ngợi, khi nào họ khám phá ra những chuyện xấu xa mà cô đã bị gán cho. Mong rằng cô sẽ sớm rời khỏi đây trước thời điểm đó.
Quê hương anh không ấn tượng bằng ở St.Biel, hay chỗ của cha cô. Khu nhà chính không rộng lắm, nhưng phần xây thêm thì vẫn còn dang dở. Ba mặt được xây bằng đá, mặt còn lại bằng gỗ thì đang trong thời kì gia cố lại bằng những viên đá lớn. Giàn giáo đã được dựng lên ngay bên cạnh một cái tời kéo và một guồng quay dùng để chuyển các viên đá lớn lên tầng trên cùng.
“Lâu đài của anh khác với các lâu đài ở nước Anh.”
“Khác thế nào?”
“Những lâu đài ở Anh thường có 2 lần tường bao. Lớp tường phía ngoài bao lấy sân trong, rồi tiếp đến là một bức tường phòng thủ khác giữa sân sau và sân trước. Đôi khi còn có một cây cầu kéo để ngăn cách các lâu đài với nhau nữa.”
“Tôi không cần đến những hai lần tường bao.”
“Và anh chỉ có duy nhất một tháp canh,” cô chỉ ra.
“Tôi cũng chỉ cần có một thôi.”
“Tôi mong anh đừng nghĩ là tôi đang chỉ trích ngôi nhà của anh. Tôi chỉ đang nói đến những điểm khác biệt mà thôi. Tôi chắc sẽ thấy rất hài lòng được ở nơi này.”
Khi anh không đáp lại, cô đồ rằng anh còn phải bận tâm suy nghĩ nhiều vấn đề khác quan trọng hơn. Cha Gelroy vẫy tay với cô khi ông đi ngang qua, và nếu như đôi cánh tay cô mà không bị vướng trong chiếc áo choàng của MacHUgh, cô đã vẫy tay lại ông rồi.
Dãy chuồng ngựa nằm giữ khu vực sân trong và sân ngoài, họ đi qua khu vực đóng quân trên đường tới khoảng sân nhỏ của lãnh chúa. Chẳng ai đứng ngoài cửa để đón chào anh cả. Ngòai Liam ra anh còn họ hàng nào khác nữa không? Cô đã không nghĩ hỏi anh câu hỏi đó. Cô đoán là mình sẽ sớm tìm hiểu ra thôi.
MacHugh xuống ngựa mà vẫn ôm cô trong tay. Ngay lúc anh thả cô ra, cô bước lùi lại để tạo một khoảng cách giữa hai người bọn họ.
“Chỗ ở của đội cận vệ và tôi ở đâu vậy? Trong nhà anh cùng với anh à? Hay anh muốn chúng tôi nhận một hai ngôi nhà tranh còn trống? Còn căn nào không?” Lạy chúa, cô đang lo sốt vó. Cô không tài nào ngừng nói được. “Phải nói là, tôi đang muốn nghỉ ngơi. Tôi chỉ cần biết tôi phải ở đâu thôi.”
Cha Gelroy giải cứu cho cô khỏi việc cứ liên tục lải nhải. “Lady Gabrielle, con cũng mệt và đói giống như ta hả?”
Cô bám chặt vào cánh tay ông như thể đó là sợi dây níu kéo đời cô vậy. “Đúng ạ.” Cô đáp lại nhiệt tình hơn cả cần thiết. “Con chỉ đang hỏi lãnh chúa là chúng con nên dựng lều ở đâu để nghỉ ngơi tối nay thôi.”
“Cô sẽ ngủ bên trong.” Colm mở miệng ngay khi anh có thể chen vào.
Braeden vôi vã bước tới khung cửa lớn làm bằng gỗ sồi và đẩy ra. Gabrielle cảm ơn khi cô bước qua nhưng cô vội khựng lại ngay ngưỡng cửa. Bên trong tối đen đến nỗi không thể nhìn được gì. Colm giơ tay ra kéo cô bước theo.
Sàn nhà bằng gỗ kêu kọt kẹt dưới sức nặng của anh, những đôi ủng của đám đàn ông tạo lên tiếng lộc cộc trong khoảng không rộng lớn. Ánh sáng hé qua khung cửa mở. Khi mắt Gabrielle thích nghi được với bóng tối, cô nhận ra một căn phòng với trần thấp. Bên tay phải cô là một kho thực phẩm lớn. Các giá hàng chất đầy bao nọ bao kia chồng lên nhau, trông như thể thị tộc MacHUhg hoàn toàn có khả năng cầm cự trước một cuộc vây hãm dài tới nửa năm trời, có khi còn hơn ấy chứ, dù Gabrielle ngờ rằng kẻ thù của họ sẽ tiến thẳng vào lâu đài bằng con đường lởm chởm đá mà họ phải vất vả trèo qua.
Khoảng rộng ở phía tường bên trái cô dẫn lên gác, bậc cầu thang bất ngờ rộng ra và sâu hun hút. Trên tầng 2 là đại sảnh rất lớn, một lò sưởi khổng lồ choáng gần hết một bên tường. Hơi nóng từ đó tỏa ra sưởi ấm cả căn phòng.
Người quản gia – một người phụ nữ đứng tuổi, mập mạp, khỏe mạnh tên là Maurna – đón chào họ và đưa họ đến bên lò sưởi nghỉ ngơi. Sau vài câu chỉ dẫn, Colm rời khỏi sảnh. Stephen và Lucien bước theo anh ra ngòai chăm sóc cho lũ ngựa.
Một cầu thang nữa dẫn đến tầng thứ ba, như Maurna giải thích thì chính là nơi cất giữ kho vũ khí. Lãnh chúa MacHugh chỉ dẫn cho đám cận vệ của cô ngủ ở đó và Cha Gelroy cũng thế cho đến khi sắp xếp được chỗ ở khác. Gabrielle được đưa vào căn phòng ngay bên cạnh.
Gabrielle không quan tâm nếu như cô có bị đưa vào một căn buồng ngay trong chuồng ngựa đi chăng nữa. Cuộc hành trình kéo dài suốt cả ngày khiến cô hòan toàn kiệt sức, đói và bụi bặm dính đầy người, một căn phòng bên cạnh kho vũ khí nghe như là thiên đường ẩn trốn đối với cô vậy. Khi Maurna thông báo rằng bà đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng và sẽ chỉ cho họ nơi rửa ráy mặt mũi chân tay, Gabrielle vô cùng cảm kích.
Vào bữa ăn tối, Cha Gelroy ngồi ngay cạnh cô, tỏ ra đầy kích động.
“Ở đây chẳng có nhà nguyện nào cả,” ông thì thào. “Ta không nhìn thấy trên đường cưỡi ngựa vào trong sân, vì thế ta đã hỏi người quản gia, bà ấy bảo là không có. Ta lấy làm lo rằng có thể họ toàn là những kẻ ngoại đạo. Nếu tình hình như thế, ta phải chuẩn bị trước công việc cho mình.”
“Hẳn là gay go đây, nhưng con tin cha sẽ làm tốt,” cô vỗ về ông.
Ông nghiêng người sát hơn và thì thào, “Ta không nghĩ lãnh chúa mang ta đến đây để chăm nom về mặt tinh thần cho đám lính. Cậu ấy muốn ta giải thích làm sao mà Liam lại vào được trong tu viện. Cậu ấy biết ta đã không giải thích hết mọi chuyện về cậu em trai mình.”
“Chắc anh ấy sẽ không ép buộc cha.”
Maurna cắt ngang cuộc thảo luận của họ. “Thưa cô, có chuyện gì với đồ ăn vậy? Cô hầu như chẳng động đến một miếng.”
“Đồ ăn rất tuyệt,” cô nói. “Tôi chỉ không đói như mình đã tưởng thôi.”
“Giấc ngủ là cái cô đang cần, tha lỗi nếu như tôi nói quá liều lĩnh. Cô có muốn tôi dẫn cô về phòng ngủ không?”
Gabrielle gật đầu. Chúc ngủ ngon với Cha Gelroy và với Christien cùng Faust, cô theo Maurna lên gác. Lucien bám theo cô. Anh mang cho cô một cái túi chứa vài bộ đồ để thay đổi và các thứ cần thiết cho hành trình trở về nước ANh.
“Em trai của lãnh chúa có ở đây không?” anh hỏi Maurna.
“Không, cậu ấy ngủ suốt từ lúc trở về đây. Thầy thuốc của chúng tôi đang chăm sóc cho cậu ấy.”
Cánh cửa đầu tiên họ đi qua là phòng ngủ của lãnh chúa, Maurna chỉ.
Căn phòng dành cho Gabrielle từng được dùng làm kho chứa đồ. Bên trong ẩm thấp và bốc mùi mốc thếch. Maurna vội vã bước vào châm thêm vài ngọn nến và đặt chúng lên chiếc bàn gần giường.
“Tôi đã cố thông thoáng cho căn phòng, nhưng ở đây chắc lại càng lạnh thêm. Cô có muốn tôi thả tấm thảm che cửa sổ không?”
“Tôi sẽ chú ý đến nó.”
“Tôi cũng chuẩn bị giường cho cô và phủ thêm chăn. Có nước rửa đặt trên rương đằng sau cửa, và nếu cô cho tôi thêm vài phút nữa, tôi sẽ đốt lửa trong lò sưởi. Người phụ giúp tôi, Danal, đã mang củi khô đến đặt trong thùng rồi.”
“Tôi sẽ nhóm lò sau vậy.”
“Nhưng thưa cô, cô có làm được những việc lặt vặt đó không?”
Cô mỉm cười. ‘Dĩ nhiên là được mà.”
Maurna đang cau mày. “Có thể không phải việc của tôi, nhưng tôi không thể không nhận ra máu dính gần vai áo sau lưng của cô. Cô bị thương hả?”
Gabrielle tự hỏi liệu người phụ nữ này sẽ nói gì nếu cô kể cho bà ta nghe toàn bộ sự thật, rằng những viên đá mà đám đông hỗn tạp ném vào cô đã gây nên vết máu như thế.
“Phải.” Cô trả lời.
Maurna lau tay vào tấm khăn giắt ở thắt lưng và bước về phía Gabrielle, “Vì cô không có người hầu, nên tôi sẽ làm thay. Để tôi giúp cô cởi chiếc váy dài và xem luôn vết thương cho.”
Cô không thể bàn ra bàn vào được. “Tôi không muốn làm phiền,” Gabrielle phản đối. “Tôi có thể tự lo được mà.”
“Vậy cô định làm việc đó như thế nào?”Maurna hỏi, “Làm sao cô với được ra đằng sau và lau rửa vết thương?”
Cô kết thúc cuộc tranh cãi. “Cám ơn mà, Maurna.”
Khi người quản gia nhìn thấy phần lưng của Gabrielle, bà làm ầm ĩ lên như một con gà mái mẹ. “Cô bé tội nghiệp. Cả mảng lưng cô bầm tím hết rồi kìa,” . Bà vội vã lấy một cái chậu và nhúng tấm khăn tay sạch vào trong nước rồi nhanh chóng quay lại với Gabrielle. “Chuyện xảy ra làm sao? Cô bị ngã ngựa hả?”. Cứ coi như kết luận đó là hiển nhiên, bà tiếp tục. “Dĩ nhiên là thế rồi. Hãy ngồi xuống chờ tôi đi tìm chút dầu nóng xoa vào những vết thương này. Và quấn chăn vào người cho thật chặt để khỏi bị lạnh cóng. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Thật là tuyệt khi có một người khác quan tâm lo lắng cho mình, Gabrielle thừa nhận. Việc đó khiến cô nhớ nhà.
Nỗi nhớ cùng nỗi lo cho cha đột nhiên ngập tràn trong lòng cô. Cô lầm bầm một lời cầu nguỵện mong chúa hãy phù hộ cho ông, và rồi, kiệt sức, cô ngồi trên giường, nhắm mắt lại và chờ bà quản gia trở về. Cuối cùng thì cũng thật yên ả, và vì không còn bất kì sự xao lãng nào, Gabrielle có thể rà soát lại toàn bộ các sự việc diễn ra trong ngày hôm nay.
Vô ích thôi. Đơn giản là không tài nào mà hiểu nổi- mặc dù cô đang bỏ lỡ một miếng ghép quan trọng trong một trò chơi đố chữ vô cùng kì lạ. Các nam tước đã kết tội cô quá nhanh chóng. Không thể chỉ liên quan tới Finney’s Flat thôi, phải không? Hẳn phải có gì đó hơn thế mà đám người tham lam kia mong muốn?
Maurna quay về cùng với thuốc mỡ, sau khi bà chăm sóc cho phần lưng của Gabrielle xong, bà cứ khăng khăng rửa mặt cho cô y như cô mới chỉ là một đứa trẻ vậy. Chấm nhẹ một chút thuốc mỡ vào vết cắt ngay dưới mắt cô, Maurna nói. “Cô đã ngã đập mặt xuống, phải không?”
Gabrielle gật đầu.
“Có đau không?” Giọng bà tràn ngập sự thương cảm.
“Không đau chút nào hết,” Gabrielle khẳng định. Cô không muốn người quản gia phải lo lắng cho vết thương nhức nhối của cô.
“Cô còn muốn tôi làm gì cho cô nữa?”
“Không, cám ơn bà, Maurna. Bà đã vô cùng tử tế rồi.”
Người phụ nữ đó mặt đỏ bừng lên. “Tôi chỉ làm việc mà tôi được giao cho thôi, tiểu thư. Lãnh chúa của chúng tôi muốn cô cảm thấy được thoải mái ở đây. Cho phép tôi hỏi một câu nhé?”
“Vâng?”
“Tôi phải gọi cô là gì? Tôi có nghe những người lính đi cùng cô và linh mục gọi cô là “công nương”. Cô là một công nương?”
“Tôi đã từng, nhưng không còn nữa.”
Câu trả lời không mảy may tác động đến người quản gia, và bà băn khoăn cho là chắc tiểu thư đã bị đánh vào đầu nên ảnh hưởng một chút.
“Cô đang nhìn thấy tôi thành hai hả, tiểu thư?”
Mặc dù Gabrielle nghĩ câu hỏi này thật kì cục, cô cũng không dám cười, vì nét mặt người quản gia lộ rõ vẻ lo lắng. “Không,” cô đảm bảo với bà, “chỉ duy nhất một thôi.”
Maurna trông nhẹ nhõm hẳn. “Cô thỏai mái rồi, phải không? Cô nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tiểu thư.”
Ngay lúc cánh cửa đóng lại, Gabrielle bước ra cửa sổ kéo tấm rèm xuống. Cô yêu thích không khí lạnh, nhưng tối nay cô muốn cuộn mình trong chăn và ngủ một giấc thật sâu. Bầu trời bên ngoài lấp lánh những ánh sao. Cô có thể nhìn thấy những ánh đèn vàng tỏa ra từ các căn nhà tranh bên sườn đồi. Mọi gia đình đều chuẩn bị lên giường đi ngủ, mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, nhưng hài lòng. Cô cố gắng hình dung ra một gia đình lý tưởng, có đám trẻ quây quần cùng với ông bố bà mẹ mạnh khỏe của chúng, và ngôi nhà luôn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.. Chà, họ mới hạnh phúc và yên bình làm sao.
Tâm trí cô lại quay về hình ảnh cha mình một lần nữa. Ông có an toàn không? Ông có nghe được những chuyện mà các nam tước đã làm?
Chỉ khi cơn giá lạnh trở nên không tài nào chịu đựng nổi cô mới kéo rèm lại và trèo lên giường. Quá mệt đến nỗi không thể nhóm lò sưởi ấm, cô rúc sâu vào trong chiếc chăn của ngừơi MacHugh và thiếp ngủ ngay sau khi lẩm bẩm những câu kinh buổi tối.
Cả đêm cô chỉ bừng tỉnh giấc có một lần. Căn phòng thật ấm. Một ngọn lửa bập bùng cháy bên trong lò sưởi. Sao có thể xảy ra được nhỉ? Cô cuộn người và lại chìm sâu vào một giấc ngủ say yên bình.
Buổi sáng ngày hôm sau, Stephen đã chờ Gabrielle ở ngòai đại sảnh. Cô chào anh và hỏi liệu anh hay người nào trong đội cận vệ đã vào phòng cô tối hôm qua.
“Lãnh chúa MacHugh yêu cầu bà quản gia trông chừng cho cô trước khi cô đi ngủ.”
“Sao anh ấy lại làm thế?”
“Hình như Maurna đã chăm sóc cẩn thận những vết thương và dấu bầm tím đằng sau lưng cô. Có lẽ lãnh chúa đã lo lắng.”
“Rồi Maurna đã đốt lò sưởi hả?”
Stephen lắc đầu. “Bà ấy báo với lãnh chúa là phòng của cô lạnh gần như đóng băng, vì thế anh ấy đã vào xem.”
“Anh ấy đã vào phòng tôi?” cô không che nổi sự sửng sốt của mình.
“Phải,” anh đáp lại. “Anh ấy đã nhóm lò sưởi. Faust không thể ngăn cản anh ấy, vì thế Faust đã đi cùng ngay sau anh ấy để tới giường cô, che tầm nhìn của lãnh chúa, mặc dù có kể lại là cô đã lèn kín trong đám chăn không để lộ ra cái gì.”
Với chuyện này Stephen nói vẻ dửng dưng. “Sao Faust lại tìm cách ngăn cản anh ấy?” Cô hỏi khi đi qua đại sảnh để ngồi xuống bàn.
“Anh ấy bảo tôi là đã chặn đường của lãnh chúa.”
Hơi do dự, cô hỏi. “Thế lãnh chúa đã làm gì?”
“Theo như Faust thì, lãnh chúa đã gạt phắt anh ta mà không hề giải thích làm thế nào.” Stephen cong môi cười nhẹ đầy vẻ khó hiểu.
“Sưởi ấm căn phòng là một hành động đúng đắn.” cô thừa nhận.
“Nhưng lại không thích hợp,” anh không đồng tình. “Nếu cô cho phép, tôi sẽ đi xem những cận vệ khác. Lãnh chúa muốn nói chuyện với cô sau khi cô ăn sáng xong.”
“Anh ấy ở đâu?”
“Tôi không biết, Công nương. Anh ấy yêu cầu cô chờ ở đây.”
Và cô ngồi chờ đến hơn một tiếng đồng hồ, trước khi Lãnh chúa gặp được cô. Gabrielle đang đứng cùng Maurna và người đầu bếp, một phụ nữ dịu dàng có tên là Willa, khi hai người tranh cãi về lợi ích của việc luộc một con gà lôi trước rồi mới quay trên lửa – một chủ đề mà Gabrielle hòan tòan mù tịt – thì cô nghe tiếng cửa mở đánh sầm một cái. Vài giây sau đó, cô nghe tiếng người trò chuyện rồi tiếng bước chân vang trên nền đá.
“Hẳn đó là lãnh chúa của chúng ta,” Maurna lên tiếng. “Willa và tôi sẽ đi làm những việc lặt vặt để cô ở riêng nhé.”
Braeden cùng một người lính khác đi theo lãnh chúa. Họ cúi đầu lúc ngang qua sảnh và tiếp tục
MacHugh đứng ở bậc thang trên cùng quan sát cô. Cô là một cảnh tượng đẹp đẽ. Mái tóc quăn nhẹ ôm quanh khuôn mặt thiên thần và thả xuống thành từng lọn mượt mà quanh bờ vai. Đôi mắt cụp xuống. Và không thể không chú ý đến những đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Anh muốn cô, và nhận thức đó không làm anh vui vẻ. Gabrielle cực kì phức tạp và là một mối phiền toái không cần thiết cho cuộc đời anh.
Gabrielle bước lên một bước khi anh tiến vào đại sảnh. Cho dù anh đang cau có – cái nét mặt cố hữu của anh, cô nhận định – cô vẫn mỉm cười và đưa ra lời chào buổi sáng.
Anh không nhiều lời hoa mĩ cho lắm. “Ngồi đi, Gabrielle, trong lúc tôi bàn bạc với cô về cuộc sống sau này của cô.”
Tai sao anh lại muốn bàn với cô về cuộc sống sau này của cô? Cô đã giải thích rõ cho anh rằng cô sẽ chỉ là một người khách trú lại vài tối thôi mà. Anh quên rồi hả?
Cô kéo ghế, ngồi xuống và từ tốn đặt hai tay vào lòng. Anh tỏ vẻ rất nghiêm trọng, cô bắt đầu lo lắng rằng anh đã đổi ý và sẽ không cho phép cô cùng đội cận vệ ở lại thêm một tối nữa.
Colm không bị lừa phỉnh bởi vẻ trầm lặng mà cô trưng ra trên mặt. Anh có thể nói cô đang lo lắng. Hai bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch cả ra. Và cô ngồi thẳng đơ như một con cá, cũng không hề nhìn vào anh.
Anh đứng ngay cạnh lò sưởi với hai tay khoanh lại trên ngực trong lúc anh cẩn thận dò xét cô.
“Có phải anh muốn nói điều gì với tôi không, Lãnh chúa?” cô hỏi sau một khoảng im lặng dài thựơt.
“Phải, Gabrielle, dù tôi có tìm cách ngăn cản chuyện này đi chăng nữa, cả thị tộc rồi cũng sẽ truyền tai nhau tình cảnh của cô hiện giờ.”
Anh không nghĩ là có khả năng, nhưng lưng cô thậm chí còn thẳng đơ hơn nữa. Anh mong đợi cô gãy đánh tách một cái ngay lúc này.
“Ý anh không phải ám chỉ rằng họ sẽ biết tôi là một ả điếm ư?’
Hai mắt anh nheo lại. “Cô sẽ không nhắc đến từ đó thêm một lần nữa.” Anh chờ sự đồng ý của cô trước khi tiếp tục. “Có một cách để chấm dứt những lời đồn thổi tầm bậy đó.”
“Sao anh lại quan tâm đến việc người ta nói gì về tôi? Tôi sẽ chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi. Trừ phi anh bảo tôi phải rời đi ngay hôm nay.”
“Và cô sẽ tới chỗ người Buchanan,” anh cáu điên lên.
“Đúng, nhưng cũng chỉ một hai tối thôi. Giờ tôi đã được nghỉ ngơi lấy lại sức, và tôi đã quyết định xong xuôi dự tính cho tương lai của mình.”
“Vậy hả? Thế dự tính đó là gì?”
“Tôi sẽ đến St. Biel.”
Anh thở dài đánh sựơt và kéo dài. “Người Anh kiểm soát St. Biel, phải không nhỉ?”
“Phải, nhưng ở miền núi tôi có thể…”
Anh không để cô nói hết. “Và cô đang tính tới đó? Cô sẽ bơi qua đại dương?”
“Không, dĩ nhiên là không. Tôi đã nghĩ…”
“Thế cô có biết bơi không vậy?”
“Tôi sẽ không bơi qua, “ Phẫn nộ, cô nâng giọng cao vút. “tôi sẽ đi bằng thuyền.”
“Gã chỉ huy tàu nào sẽ chịu cho cô quá giang?” anh hỏi. “Nếu bị bắt, anh ta sẽ phải nhận án tử … cả cô và đội cận vệ của cô nữa,” anh nghĩ ngợi thêm vào. “Và nếu cô có thể thuyết phục ai khác đưa cô đi, làm sao cô tin hắn được? Cô đã cân nhắc khả năng hắn sẽ sai người giết chết đám cận vệ của cô và người của hắn sẽ thay nhau làm nhục cô không?”
Nhận thấy mặt cô bắt đầu nhợt đi, anh nói. “Tôi đã khiến cô sửng sốt? Đàn ông đủ năng lực cư xử như thế đó. Cô đã quên cái nhìn trong mắt lũ nam tước lúc chúng nhìn cô? Cô nghĩ chúng sẽ làm gì nếu như bắt được cô?”
Anh liên tục quăng những câu tra vấn, nhất quyết phải để cô nhận ra việc cô sống yên ổn được ở St.Biel là một giấc mơ ngu xuẩn.
“Có những người tốt sẽ giúp đỡ tôi.” Cô cự lại.
“Cô sẽ đặt những người tốt đó lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo? Cô sẽ để họ mạo hiểm cuộc sống vì cô?”
“Không, tôi không thể làm thế.”
Colm triệt hạ bất cứ luận chứng nào mà cô đưa ra, và trong vài phút đồng hồ, chút hy vọng mong manh còn sót lại cũng biến mất tăm.
“Cô sẽ kết hôn với tôi, Gabrielle.”
Hai vai cô rũ xuống và cô ngồi phịch trở lại ghế. “Có gì mà làm cho người đàn ông nào tôi gặp cũng đề cập đến chuỵên kết hôn vậy? Trong hai ngày vừa qua, tôi được bảo rằng mình phải cưới hai nam tước ghê tởm, một kẻ kiêu căng ngạo mạn Monroe, và một lãnh chúa hèn mạt có cái tên là MacHenley.”
Anh thoáng nhếch miệng cười. “Tên lãnh chúa hèn mạt mà cô vừa nói đến là MacKenna.”
Cô nhún vai tỏ ra dửng dưng. “Vì tôi sẽ không chuyện trò gì với cái gã tệ hại đó nữa, tôi cũng chẳng cần quan tâm anh ta tên gì.”
“Quyết định thế này,” anh thông báo. “Cô sẽ kết hôn với tôi, và sẽ không ai dám gọi cô bằng bất cứ cái tên gì ngoài cái tên Lady Gabrielle hết.”
“Anh đang không hỏi tôi.”
Anh trông như bị sỉ nhục vậy. “Dĩ nhiên là không. Tôi đang nói với cô.”
Sự cả gan của anh là thái quá. Gabrielle cảm thấy máu trên mặt mình lưu thông trở lại, và thật khó mà không thét vào mặt anh, cho dù thôi thúc ấy đang gần như sắp vỡ òa.
Colm có thể nói cô đang hết sức phẫn nộ với anh. Hai tay cô giờ siết chặt thành nắm đấm đặt trong lòng, và anh biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cô mất hết cả tâm tính ôn hòa của mình. Anh tự hỏi liệu cô có nhận ra mình dễ bị người khác đi guốc ở trong bụng đến thế nào không. Chắc là không, anh quyết định, nếu không cô sẽ chẳng mất sức mà tìm cách che dấu những cảm xúc của mình.
Braeden cắt ngang. “Lãnh chúa, họ đang đợi anh.”
Colm gật đầu. “Tôi sẽ ra trong vòng một phút nữa.”
Chuyển sự chú ý hoàn toàn của anh đến Gabrielle một lần nữa, anh sốt ruột hỏi. “Còn thắc mắc gì nữa không?”
Nghiêm túc chắc? Dĩ nhiên là cô có đầy. Cả trăm ngàn thắc mắc ấy chứ.
“Tôi không có của hồi môn,” cô lên tiếng.
“Tôi không cần và cũng không muốn của hồi môn.”
“Điều đó khiến anh khác hẳn so với những kẻ khác. Thứ họ muốn là Finney’s Flat.”
“Đừng so sánh tôi với những gã đáng khinh đó.” Cơn giận nháng qua trên mặt anh.
Cô không hề bị hù dọa. “Để trả món nợ cho Lãnh chúa Buchanan, anh sẵn lòng vứt bỏ tương lai của mình. Tôi không hiểu lý do anh làm thế.”
Anh không muốn nhận thức sai trái về vấn đề này. “Cô có nghĩ Finney’s Flat là lý do duy nhất mà đám đàn ông kia muốn ở cô không?”
“Vậy còn gì hơn nữa?”
Thắc mắc của cô, cho dù ngờ nghệch, cũng là một câu hỏi ngây ngô. Cô thực sự không biết đến sự hấp dẫn của mình, và vì thế rõ ràng chưa bao giờ sử dụng sắc đẹp để đạt được mục đích.
“Tôi sẽ không mất thời gian mà tranh luận về các động cơ vặn vẹo của bọn họ,” anh nói.
“Còn anh? Anh sẽ chôn vùi cuộc đời mình…”
“Gabrielle, tôi sẽ không bao giờ cho phép bất kì người phụ nữ nào nói tôi như thế,” anh dứt khoát.
“Không, tôi không cho là anh sẽ.”
“Tôi không biết các nam tước ở Anh cư xử với vợ họ như thế nào, nhưng tôi ngờ rằng hầu hết bọn họ đều lạm dụng vợ mình.”
“Không phải hầu hết,” cô phản đối.
“Chúng tôi không ngược đãi đàn bà con gái ở đây, Tôi sẽ không bao giờ đánh cô, và cô sẽ được bảo vệ.”
Cô tin tưởng anh. Và bất thình lình cuộc hôn nhân này sau rốt nghe cũng không có vẻ gì quá kinh khủng. Có lẽ vì cô chẳng còn nơi nào để đi nữa.
“Anh đã định ngày kết hôn chưa?”
“Tùy cô lựa chọn,” anh nói khi một lần nữa lại liếc mắt ra cửa. Anh đang trở nên sốt ruột hơn để kết thúc cuộc tranh luận này cho xong.
“Hãy vui lòng giải thích rõ hơn.”
“Chúng ta sẽ kết hôn ngay bây giờ hoặc trong vòng sáu tháng nữa. Tuy nhiên, nếu cưới bây giờ, chúng ta sẽ không sống như vợ chồng cho đến hết sáu tháng sau.”
Vô cùng bối rối, cô hỏi lại. “Tại sao lại sáu tháng?”
“Để thị tộc biết được đứa con mà cô mang trong bụng là của tôi.”
Anh làm cô đứng họng. Khi lấy được tinh thần, cô nói, “Anh đã bảo không tin vào những lời dối trá mà…”
Anh cắt ngang cái phụp.”Lời gợi ý xuất phát từ Brodick. Anh ta không muốn ai thắc mắc về chuyện bố của đứa trẻ là ai nếu như cô mang đứa bé ngay sau khi chúng ta cưới.”
Choáng váng và ngượng ngập trước sự thẳng thừng của anh, cô chỉ có thể lắc đầu lúc anh hỏi liệu có còn thắc mắc nào cần hỏi nữa không trước khi anh đi khỏi.
Đến giữa cầu thang anh nhớ ra thêm một vấn đề nữa mà anh muốn trao đổi với cô.
“Gabrielle, tôi đã cho phép đội cận vệ của cô theo sát để hộ tống cô ở nơi đây để cô biết mình được an toàn. Nhưng họ không thể ở lại được.”
Cô nhảy dựng cả lên. “Họ phải ở lại.”
Anh lấy làm kinh ngạc trước thái độ bùng nổ bột phát của cô. Cô đã hợp tác hết sức khi anh giảng giải về tương lai của cô, nhưng giờ cô lại tỏ ra hiếu chiến và thích gây gổ.
“Không, họ không thể ở lại,” anh lặng lẽ đáp. “Khi cô sống ở nơi này, bảo vệ cho cô là nhiệm vụ của tôi và của các người lính dưới quyền tôi, người ngoài can thiệp vào sẽ là một sự lăng mạ.”
“Anh không hiểu. Anh phải…”
“Đây không phải mở màn cho một cuộc tranh luận,” anh cáu kỉnh. “Đám cận vệ của cô sẽ được tương thưởng hậu hĩ vì đã bảo vệ cho em trai tôi.”
“Hãy thưởng cho họ bằng cách cho phép họ ở lại bên cạnh tôi.”
Anh lắc đầu. “Hét vào tôi như thế cũng không làm tôi thay đổi quyết định đâu, tôi có việc phải làm bây giờ, nhưng khi nào quay trở lại, tôi sẽ nói chuyện với đám cận vệ của cô. Tôi không có thói quen thanh minh cho các quyết định của mình, nhưng trong trường hợp này, tôi sẽ làm. Vì tôi chỉ thị rõ ràng, người của tôi sẽ hộ tống họ xuống núi. Cô sẽ có thời giờ chào tạm biệt họ.”
Anh bước xuống thêm hai bậc nữa, quay người lại và ra lệnh, “Tôi sẽ có sự ưng thuận của cô.”
Cô nhìn anh đến một lúc, sau đó bày tỏ một cái nhún gối chào vô cùng hoàn hảo.
“Như ý anh.”
Nhẹ nhõm vì đã không thấy nước mắt, Colm chìm trong tâm trạng hài lòng khi anh rời khỏi khu nhà. Ba tiếng đồng hồ sau đó, lúc quay trở về, anh được thông báo rằng Lady Gabrielle đã bỏ đi.