Colm là người đàn ông có tính sở hữu cao. Anh luôn giữ ánh mắt của mình vào Gabrielle và nhận thấy anh không hề thích bất cứ kẻ nào đứng quá gần cô hay nhìn cô chằm chằm quá lâu.
Những ngày sau đám cưới, anh không hề cho cận vệ của anh nghỉ ngơi. Một tối khi ăn xong, Liam và Colm chỉ còn lại một mình ở đại sảnh. Trong lúc Willa và Maurna còn đang dọn dẹp bàn, Liam quyết định khơi gợi tính cảnh giác cao độ của anh mình.
“Lại ngồi trước lò sưởi đi Colm, em có vài lời muốn nói riêng với anh.”
Liam nghiêng người quỳ gối xuống và thảy một khúc củi to vào lò, sau đó kéo ghế sát lại, đồng thời ngồi lên.
Colm dựa sát vào thành lò sưởi, chờ nghe điều mà em trai anh muốn nói.
“Anh có lý do để thiếu tin tưởng vào Gabrielle phải không?” Liam lên tiếng.
Câu thắc mắc xúc phạm đến Colm, nhưng anh biết Liam không phải là đang tìm cớ để hạ nhục anh hay Gabrielle. “Dĩ nhiên là không,” anh làu bàu.
Liam gật đầu. “Anh đã đúng khi tin tưởng vào cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ thiếu thành thực với anh. Em thấy được trái tim cô ấy hướng vào đâu.”
“Có thể vào đâu?”
Ông em anh cười toe toét.” Anh đâu thể mù quáng đến mức đó. Anh biết cô ấy yêu anh mà.”
Colm không nhận thức được lời của Liam. Tình yêu thì chỉ dính dáng đến đám đàn bà phụ nữ, không phải là những chiến binh.
“Tại sao em hỏi anh có thiếu tin tưởng cô ấy không khi em đã biết câu trả lời rồi?”
“Vì cách mà anh cư xử. Anh như một gã đàn ông ghen tuông vậy.”
“Anh không ghen. Anh giữ gìn những thứ thuộc về mình. Gabrielle xứng đáng được bảo vệ như bất kì thành viên thị tộc nào khác của anh.”
“Cô ấy là vợ anh, Colm.”
“Vậy thì anh sẽ bảo vệ cho cô ấy thật tốt.”
Gabrielle thu hút sự chú ý của họ khi cô xuất hiện ở cầu thang. Cô bước lên từng bậc và chờ đợi trong lúc hai người lính của Colm vác cái rương của cô lên.
“Gabrielle, sao em lại mang muối vào phòng anh?”
Cô chờ cho hai người lính kia đi qua rồi hướng dẫn cho họ. “Hãy đặt trước lò sưởi trong phòng ngủ của tôi nhé.”
“Tôi sẽ chỉ chỗ cho họ.” Maurna nói to khi bà vội vã bước đến giúp. “Nhưng cô chủ, sao cô lại muốn để rương muối trong phòng mình?”
“Không phải muối,:” cô giải thích. Và cô quay sang nói với Colm cùng Liam, “Nếu anh còn nhớ thì Colm, em đã bảo anh rằng toàn bộ các rương ngoại trừ một cái đều đựng đầy muối. Còn lâu mới tìm ra đúng cái rương cần tìm, và nếu may mắn thì nó nằm trong cái rương này đây,
“Em sẽ mặc đồ truyền thống của người MacHugh. Em không cần trang phục của người Anh,” anh trả lời.
“Có lẽ em không cần, nhưng em vẫn sẽ giữ lại. Có nhiều thứ khác nữa trong các rương, các vật lưu niệm gợi nhớ về Wellingshire và St. Biel.”
“Chúa tôi, Gabrielle, cô có đủ các thứ lưu niệm từ St. Biel rồi đấy,” Liam lên tiếng. “Colm này, anh có thấy kích thước của bức tượng mà cha trưởng vừa gửi tới không? Nó đang nằm trong kho đợi đến lúc anh xây xong nhà nguyện cho cha Gelroy. Sau đó thì nó sẽ được đặt ở trong.”
“Không, Liam.” Gabrielle lên tiếng. “Bức tượng sẽ không đặt bên trong. Nó phải được đặt ở ngoài bên cạnh cửa để tất cả mọi người khi bước vào đều nhìn thấy được. Đó là truyền thống.”
“Không một bức tượng nào ở St. Biel được đặt ngòai sân nhà nguyện?”
“Dĩ nhiên là không. Chúng ta đều cầu nguyện trước Chúa, chứ không phải là trước những bức tượng”.
Liam đang đứng khi cô bước vào phòng, nhưng khi cô ngồi xuống thì anh quay lại ghế của mình.
“Có phải còn một bức tượng khác đang được chuyển tới từ chỗ cha cô không?”
“phải. Nó thuộc về mẹ tôi, và giờ khi tôi kết hôn tôi sẽ được phép giữ nó. Đó là truyền thống.”
“Những người khác cũng đang trên đường đến đây?” Giọng Colm hơi kéo dài.
“Chỉ khoảng một tá thôi.” Cô trêu.
Cô cười phá lên trước phản ứng của cả hai người thì cận vệ của cô yêu cầu được nói chuyện với cô. Cô đưa mắt nhìn những khuôn mặt nghiêm nghị của những cận vệ trung thành và hiểu ngay điều họ sắp trao đổi với cô: họ sẽ trở về nhà.
Gabrielle hít một hơi thật sâu và tuyệt vọng tìm cách níu giữ những giọt nước mắt của mình. Thật không phải khi khóc òa lên. Cô liếc sang Colm và từ nét mặt của anh cô hiểu rằng bọn họ đã nói chuyện trước với nhau. Cô chầm chậm bước về phía họ và chắp hai bàn tay lại nhưng cầu nguyện. “Các anh sẽ trở về.”
Cô nhìn thẳng vào Stephen khi cất lời.
“Đã đến lúc rồi, Công nương. Chúng tôi giờ đã chắc chắn rằng lãnh chúa sẽ bảo vệ cô an tòan.”
Cô nắm chặt lấy tay anh và nói, “Anh là người bạn thân thiết nhất của tôi, Stephen. Tôi không biết sẽ phải tiếp tục như thế nào khi thiếu anh.”
Anh cúi đầu trước cô và sau đó lùi lại. Gabrielle sau đó siết lấy tay Lucien. “Chúng ta đã có cùng nhau nhiều tai nạn bất ngờ, phải không? Tôi nghĩ anh sẽ cảm thấy vui khi thoát khỏi tôi.”
“Không, tôi sẽ không, công nương ạ. Tôi sẽ nhớ cô, nhưng tôi sẽ luôn giữ hình ảnh cô trong trái tim mình.”
Faust ở ngay tiếp sau. Cô nắm tay anh và lên tiếng. “Anh có tin nổi không, Faust? Anh sẽ sớm được nhìn thấy những ngọn núi của St. Biel.”
“Tôi sẽ nhớ cô, Princess.”
Chistien là người cuối cùng. Cô chạm vào tay anh. " Anh đã cứu tôi biết bao nhiêu lần không đếm xuể. Tôi nợ anh tính mạng của mình, Christiena ạ, và tôi sẽ nhớ anh. "
“Cô sẽ không phải nhớ tôi lâu, Công nương. Tôi sẽ trở lại, khi nào đúng thời điểm.”
Họ cúi thấp đầu chào tạm biệt và rời đi. Một giọt nước mắt lẻ loi rớt xuống má cô. Không nói một lời, Gabrielle bỏ về phòng cô.
Colm biết cô cần được ở một mình. Anh chờ lâu hết mức có thể, và sau đó anh đi vào phòng cô. Cô nằm co trên giường, ướt đẫm nước mắt. Anh kéo cô vào vòng tay mình và an ủi cô theo cách duy nhất mà anh biết. Anh để cô khóc cho thỏa nỗi lòng.