Hôm nay quả là một ngày huy hoàng. Colm khiến Gabrielle ngỡ ngàng vì đã đưa cô đi cưỡi ngựa. Họ tới chỗ nhìn ra khu thung lũng hẹp đầy xinh đẹp và ghìm cước bộ của hai con ngựa.
Colm chưa từng gạt những trách nhiệm của anh sang một bên để giành chút thời giờ rảnh rỗi cho cô, và Gabrielle hết sức ngờ vực mục đích thật sự của anh.
“Anh chẳng có lý do gì hết, Gabrielle,” anh nói với cô. “Anh biết em muốn cưỡi con Rogue, thế nên anh quyết định tháp tùng em thôi.”
“Faust thường cưỡi ngựa cùng em…” Mắt cô mở to ngỡ ngàng. “Anh đang trở nên chu đáo đấy!”
“Em có muốn tiêu tốn hết thời giờ của chúng ta để bàn cãi về lý do tại sao chúng ta lại đang cưỡi ngựa cùng nhau không, hay em muốn một cuộc dạo chơi thực sự đây?”
Thật quả là đáng yêu khi được sở hữu toàn bộ người chồng của mình, nhưng thời gian lại trôi quá nhanh.
Anh trò chuyện với cô về Ethan và Tom. “Chúng sẽ được giao cho các công việc lặt vặt, và sau khi hoàn thành mọi việc chúng mới được đi chơi.”
“Vậy ai sẽ giao việc và giám sát chúng?”
Anh thúc con ngựa sát lại bên cô. Với tay qua, anh kéo cô về phía anh. “Cô chủ của nơi anh đang sống.”
Anh hôn cô trước khi cô có thể tranh luận. Khi ngẩng đầu lên, anh nói. “Em đã gợi ý chuyện anh nên giao phó công việc cho người khác.”
“Đúng vậy, nhưng mà…”
“Đến lúc chúng ta trở về rồi,” anh lên tiếng.
Giọng anh có vẻ miễn cưỡng, cô nghĩ vậy, và điều đó làm cô hài lòng. Có lẽ là anh thích khoảng thời gian được ở một mình bên cạnh cô hơn là cô thích ở bên anh.
Họ đang tiến tới gần chiếc cầu treo thì một người lính chặn họ lại.
“Lãnh chúa, có người đưa tin tới nói rằng anh ta tới từ cha của vợ ngài.”
“Cha của tôi?” Gabrielle kêu lên.
Colm với tay sang cầm lấy dây cương của cô để cô không thể phóng vọt đi mà không có anh.
“Người đưa tin hiện đang ở đâu?”
“Dưới chân núi. Các cận vệ không cho phép anh ta tiến xa hơn trừ phi có lệnh của ngài.”
“Hãy giữ anh ta ở đó. Tôi sẽ tới chỗ anh ta để nghe tin.”
“Vâng, thưa lãnh chúa.” Anh ta đáp lại.
“Gabrielle, em sẽ đợi bên trong.”
“Em muốn đi cùng anh, chồng.”
“Em sẽ đi vào trong.”
Từ đầu đến cuối cô đang tỏ ra nhún nhường. “Có lẽ em nên giải thích theo một cách khác vậy. Em sẽ đi cùng anh. Trước khi anh lại từ chối lần nữa, em xin đề cập rằng em biết những người hầu cận của cha mình, và có thể báo cho anh có phải người đưa tin đến từ Wellingshire hay không. Ngoài ra, “ cô vội vã nói tiếp trước khi anh cắt ngang, “Em vẫn còn ở trong vùng đất của anh. Anh đã để em cưỡi ngựa ra ngoài cùng với các cận vệ rất nhiều lần rồi.”
Đó là một lý lẽ hợp lý, và anh quyết định thay đổi.
Cô ở ngay đằng sau anh, đi chầm lại khi tới gần khúc quanh trên con đường mòn phân chia vùng đất Finney’s Flat và ngọn núi.
“Colm, nếu anh ta mang đến tin xấu thì sao?”
“Thì chúng ta sẽ cùng nhau lắng nghe.”
Cô không có thời giờ để phiền muộn trước cái khả năng đó, vì ngay sau khúc quanh, cô đã nhìn thấy ngừơi đưa tin đứng ở đó.
“Nigel kìa,” cô la lên phấn khích. “Anh ấy là một trong những hầu cận trung thành nhất của cha em, em biết anh ấy nhiều năm rồi.’
Gabrielle thúc con Rogue phi nhanh hơn khi cô hào hứng gọi Nigel. Anh không chờ cho đến lúc cô xuống ngựa mà ngay lập tức kéo cô vào vòng tay của mình. Cô biết bức thư là thật bởi vì trên đó có con dấu niêm phong của cha mình. Cô quá mức phấn khích để đọc được nội dung lá thư.
“Cha em tới để gặp em… gặp chúng ta,” cô chữa lại, “và sẽ ở đây đến cuối tuần này. Thật là một tin tuyệt vời, cám ơn đã mang thư đến cho tôi, Nigel.”
Cô ngứơc lên nhìn Colm. “Anh ấy chắc sẽ muốn nghỉ ngơi. Em có thể mời anh ấy ở lại được không?”
“Em có thể.” Anh phác một cử chỉ ra hiệu cho một cận vệ.
“Đưa anh ta đến khu bếp.” Ngay khi Nigel đi khuất, cô mở lá thư và đọc to cho Colm nghe.
“Con gái, cha sẽ tới nhà mới của con vào cuối tuần này để tận mắt chứng kiến con an toàn và được bảo hộ thật tốt. Cha được nghe rằng con đã kết hôn và rất toại nguyện. Cha sẽ tự phán đóan điều đó khi gặp mặt chồng con và nhìn vào trong mắt con.”
“Khi được nghe những điều con phải chịu đựng ở tu viện, cha cảm thấy như mình đã hóa điên. Cha tìm con khắp nơi. Tin tức đến từ Lãnh chúa Buchanan rằng con được an toàn và bảo hộ. Cha nhẹ cả người, Con gái, nhưng cơn giận thì vẫn còn. Cha đã kêu gọi các chư hầu phát động chiến tranh. Các nam tước khác cũng ủng hộ cha. Nhà vua đã tìm cách sữa chữa sai lầm và Coswold và Percy đã phạm, nhưng cha sẽ không dừng lại cho đến khi cả hai kẻ đó phải trả giá cho những tội lỗi của chúng.”
Những giọt nước mắt vui sướng tràn trên má Gabrielle khi cô nhìn Colm. “Cha em đang tới. Tin tức thật tốt.”
Colm nhấc cô lên lưng Rogue. “Nếu điều đó khiến cho em cười như thế này thì đó chính là tin tức tốt.”
Anh trao dây cương cho cô và nhảy lên lưng con ngựa của anh.
“Này, chờ đã,” Gabrielle lên tiếng, cô mở lại cuộn giấy da. “Còn một điều nữa.” Cô nghiền ngẫm tờ giấy.
“Cái gì vậy?” Anh hỏi.
“Ta sẽ sớm gặp anh,” cô đọc. “Và hãy mang con gái ta đến viếng thăm người họ hàng thân thích nhất của nó ở chỗ người Buchanan nhanh nhất có thể.”
Cô không hề ngoái lại để nhìn phản ứng của anh khi cô thúc ngựa chạy ra xa.
Colm nối gót theo sau, tiếng cười của anh vang vọng khắp thung lũng.
****
Vào thứ Hai Braeden cưỡi ngựa cùng Gabrielle tới chân núi để xem liệu cha cô đã đi qua vùng đất Finney’s Flat hay chưa.
“Không phải người đưa tin đó đã mang thư đến mới ngày hôm qua sao?” anh thắc mắc.
“Phải mà, Braeden.”
“Thế không phải cha cô nói ông ấy sẽ có mặt ở đây vào cuối tuần này à?”
“Phải, như cha tôi thường tính toàn lịch trình sai. Ông ấy có thể cưỡi ngựa đi rất nhanh.” Cô giải thích.
Braeden có thể nhìn được tình trạng phấn khích của cô. Anh không muốn đập tan mộng tưởng của cô bằng hiện thực trước mắt, vì vậy anh chẳng nói thêm điều gì về việc đó khi họ men theo con đường xuống núi.
Sáng ngày thứ Ba Colm rời lâu đài để tham dự một cuộc họp mặt. Lãnh chúa Ramsey Sinclair đã kêu gọi toàn thể các lãnh chúa tập trung lại trong đất của anh để bàn bạc về những sự kiện xảy ra gần đây tại vùng Highlands. Các thị tộc nảy sinh tình trạng lo lắng nhiều hơn kể từ khi vụ giết Lãnh chúa Monroe và động thái thù địch mà Lãnh chúa MacKenna khơi ra. Người Monroe hiện giờ đang phải chịu một cuộc tranh chấp quyền lực giữa hai người cháu của lãnh chúa, và người MacKenna vẫn chưa có lãnh đạo mới. Trước khi tất cả mọi việc vựơt ra khỏi tầm kiểm soát, các lãnh chúa sẽ có một cuộc gặp gỡ cấp cao và định ra hướng giải quyết chung.
Colm không thể nói anh sẽ vắng nhà mất bao lâu, nhưng anh đảm bảo với Gabrielle rằng anh sẽ trở về đúng lúc để gặp mặt cha cô.
“Tại sao em lúc nào cũng phải có người hộ vệ?” cô hỏi. “Em đang ở trong vùng đất của chúng ta. Em vô cùng an toàn.”
“Em sẽ chắc chắn được an toàn với một hộ vệ.”
Chiều ngày thứ ba cô nài nỉ Micheal cưỡi ngựa cùng cô. Cô trở về hai tiếng đồng hồ sau đó.
Ngày thứ Tư cô ép buộc James theo cùng. Một tiếng sau cô quay lại.
Thứ năm Philip tháp tùng cô. Trời mưa, và cô ở ngoài cả ba tiếng đồng hồ.
Thứ sau Michael lại cưỡi ngựa cùng cô.
Cô không hề quay trở lại.
***
Gabrielle đã biến mất tăm. Chuyện đó xảy ra ngay tại khúc quanh gần chân núi. Michael đang cưỡi ngựa ở phía trước cô, và trong khoảng thời gian không hơn mười lăm đến hai mươi giây đồng hồ Gabrielle chỉ có một mình. Nhưng đó chính là toàn bộ khoảng thời gian chúng cần.
Michael nghĩ rằng cô đang ở ngay đằng sau mình. ANh có thể nghe thấy tiếng vó ngựa gõ lộc cộc trên nền đá của con Rogue. Anh biết cô chủ của anh đã ghìm cương ngựa vì cô có thói quen đó mỗi khi cô quành qua khúc quanh. Một bên con đường là con dốc với những viên đá gá vào nhau lỏng lẻo. Rogue có thể hụt chân nếu như nó bước quá gần. Một bên là vách đá. Các bụi cây gai mọc từ những khe đá dốc đứng, giống như những xúc tu quăn queo vươn lên bám vào con đường, dày đến mức tiếng động bị ngăn không vang xa được.
Gabrielle cùng người cận vệ đang thân tình trò chuyện với nhau.
“Tôi nghĩ lãnh chúa sẽ mở rộng con đường mòn này,” anh nói với cô, “cô sẽ không phải lo lắng chuyện con ngựa của mình bị trượt chân nữa.”
Mong đợi một câu đáp lại, anh ngẫu nhiên liếc về phía sau. Rogue vẫn ở ngay đằng sau anh, nhưng còn Gabrielle thì không còn ở đó. Anh hét lên gọi tên cô và nhảy khỏi ngựa.. “Lady MacHugh?”
Không có tiếng trả lời. Nghĩ rằng cô đã ngã, anh lại gọi to khi chạy lại khúc quanh. “Cô có bị thương không? Lady MacHugh, cô ở đâu?”
Cũng vẫn im lặng. Michael gầm lên với lính gác đang đứng trên chòi cao phía xa. “Cậu có nhìn thấy cô ấy không? Cô chủ…”
Người lính kia không thể nghe được tiếng anh, nhưng hai người lính đang đi tuần trên ngọn đồi phía sau anh thì nghe thấy và hét lên báo động. Tiếng hét làm Rogue hoảng hốt, con vật lồng lên quay đầu lại và chạy thẳng lên đồi.
Khiếp đảm, Michael trượt xuống con dốc để xem liệu cô chủ của anh có ngã bất tỉnh ở dưới đó không. Cô không có ở đó. Lại trèo lên, anh dùng thanh gươm của mình để vạch từng bụi cây, mong ngóng rằng cô bị kẹt ở đâu đó trong đám cây lùm xùm và sớm kêu anh đến giúp.
“Cô ấy không ở đây.” Anh thét lên, nỗi sợ hãi khiến giọng nói của anh vỡ vụn.
Trong vòng vài phút đồng hồ, cả khu vực bị xới tung lên bởi những người lính MacHugh, toàn bộ họ đều tìm kiếm Gabrielle. Liam và Braeden, những kẻ săn lùng siêu đẳng, mỗi người nhận một phần con đường để lần ra các dấu chân.
Michael cày nát gần như cả con đường và sục sạo các bụi cây xung quanh, vì thế tìm ra được chút manh mối về nơi và cách kẻ nào đó đã mang Gabrielle đi. Liam đi xa hơn xuống con dốc nơi cuối đường mòn. Từ đó anh lần sang phía bên trái nơi nền đất không có nhiều đá. Anh đi khá xa. Khi nhìn lại, anh không còn thấy con đường mòn nữa
“Braeden!” anh gọi lớn.
Braeden, người đang lùng sục ở phía bên kia con dốc, chạy đến.
“Tôi nghĩ có ít nhất mười lăm tên,” Liam ước lượng. Anh nhìn xuống nền đất mềm đầy những dấu chân người và ngựa.
“Tôi cho là nhiều hơn.” Braeden lên tiếng.
Liam quay lại. Những vết chân mất dấu ở bụi cây chạy thẳng đến vách núi. “Có vẻ như hai kẻ trong số chúng đã tách ra ở đây!”
Braeden nối gót anh khi anh nhận thấy những nhánh cây bị gãy vung vãi. Khi họ leo lên trên vách núi nhìn ra khúc quanh của con đường mòn, Liam ngừng lại. “Đây là nơi chúng đã ẩn nấp,” anh nói. “Chúng đã đợi cô ấy đi ngang qua.”
“Nhìn kìa,” Braeden lên tiếng khi anh cúi xuống và kéo lên thứ gì lấp ló sau nhánh cây gai. Anh nhấc một mảnh vải màu xanh trên tay. “Lady Gabrielle hôm nay mặc áo màu xanh,” Anh thất vọng đưa mắt sang Liam. “Tôi sẽ kêu người tìm bọn khốn này. Anh hãy mang theo hai người lính và cưỡi ngựa đến chỗ Lãnh chúa Sinclair đưa tin cho Colm.”
Liam gật đầu. Đó là một nhiệm vụ mà anh còn khiếp đảm hơn cả cái chết.