Shattered Trust

Chương 10: Chương 10




Abby bước vào xưởng vẽ và ngã người vào chiếc sô pha màu đen, đầu cô ngả ra sau, mắt nhắm lại. Lời tiết lộ của bác sĩ quá mạnh khiến bộ não sôi nổi của cô không kịp tiếp nhận, và tuy cô biết rõ rằng người đàn ông già cả đó đã nói sự thật. Ông chẳng có lý do gì phải nói dối…

Cô không biết bản thân nằm đó bao lâu, nhưng dần dần những âm thanh quen thuộc của căn nhà, tiếng cửa đóng lại, tiếng nói xen lần tiếng cười – đưa cô quay lại thực tế. Cô rên rỉ, và chậm chạp mở mắt ra, mệt mỏi nhìn xung quanh. Xưởng vẽ của cô. Một món quà của chồng. Hàng trăm thứ nhỏ bé đột nhiên có ý nghĩa thật lớn lao, giống như những mảnh ghép của một bức tranh ghép hình khổng lồ, và cô co rúm lại xấu hổ vì chính sự mù quáng khủng khiếp và ngu ngốc đến ích kỷ của bản thân.

Cô đau đớn nhận ra rằng tất cả những thông tin đó đã xuất hiện ngay từ ngày khởi đầu trong mối quan hệ của họ, và cô đã quá nhạy cảm không nhận thức được. Cái ngày ở sở thú, Nick đã nói với cô rằng anh bị ốm sau khi đi thăm chị gái. Đó chắc hẳn là khoảng thời gian bác sĩ nói tới. Cô nhớ 12 tháng hạnh phúc đầu tiên của cuộc hôn nhân, khi cô không hề nghi ngờ tình yêu của Nick. Anh đã xem cô như nữ hoàng, chiều chuộng và ham muốn cô. Bất cứ thứ gì cô muốn, anh đều cho cô. Chỉ sau lễ Giáng Sinh định mệnh ấy, khi cô hạnh phúc báo cho anh biết chẳng có lý do gì mà cô không thể có con, mối quan hệ giữa họ sụp đổ, và giờ cô biết lý do. Nick đã khám phá ra rằng thứ cô mong muốn nhất là một đứa con, và anh nghĩ anh không thể mang lại cho cô điều đó. Anh đã thừa nhận nhiều như khi anh đề nghị cô lại lấy anh, và cô đã cho câu chuyện của anh chỉ như một lời nói dối hợp lý…

Tim cô quặn đau vì anh. Anh là một người đàn ông đầy kiêu hãnh. Anh đã thấy thế nào khi biết thậm chí nghĩ rằng anh vô sinh. Nhớ lại những tháng cuối cùng trước khi họ ly hôn, đột nhiên cô thấy hành động của anh hợp lý đến đáng sợ. Cô đã ngồi đó với biểu đồ nhiệt độ, nói liến thoắng về chuyện có thể thụ thai, trong khi anh chắc hẳn cực kỳ đau đớn. Những lời bắt bẻ thường xuyên của cha anh về việc có thai khiến Abby trước kia bực mình, nhưng chắc hẳn Nick còn thấy khó chịu gấp hàng ngàn lần. Không có gì ngạc nhiên khi anh đã phản ứng quá mãnh mẹ trước cái lần cô thấy xấu hổ vì khả năng vô sinh của mình. Sao cô có thể ngu ngốc đến thế? Tất cả những tháng ngày ấy anh ủ rũ, bực bội hoàn toàn không giống anh trước kia, cô đã không hỏi anh một lần xem có chuyện gì không. Thay vì thế cô đã ngay lập tức cho rằng anh có người đàn bà khác. Đúng thế, anh đã khuyến khích cô tin như vậy nên là vợ anh cô lẽ ra nên nhìn sâu hơn, hiểu anh nhiều hơn. Nhớ lại cô ngày xưa, Abby buồn bã thừa nhận rằng cô giống con gái ba mẹ cô hơn cô thật sự hiểu được. Cô đã chuyển vai từ một sinh viên trường nghệ thuận thành một cô người mẫu rùi một người vợ hoàn hảo, và, khi thực tế khắc nghiệt xâm phạm tới lý tưởng của cô, cô đã không biết xử trí thế nào.

Muộn màng cô có thể nhận ra rằng bản năng của mình đã đúng. Cô đã chìm sâu vào cuộc hôn nhân của mình quá lâu bởi vì cô đã không thể tin rằng Nick không yêu cô. Có thể nào anh đã yêu cô quá nhiều?

Cô đã buộc tội anh tội không chung thủy, nói dối cô, nhưng trái lại cô nhận ra anh chưa từng thừa nhận là không chung thủy bằng quá nhiều từ. Tất cả những gợi ý chỉ là một bức ảnh trên báo, những lời bàn tán, và kết thúc khía cạnh thân thiết của mối quan hệ của họ đã thuyết phục cô. Đúng rồi, anh đã phô trương người bạn diễn viên trước khi cô ở bữa tiệc chết người ấy. Nhưng chắc chắn chỉ một người đàn ông cực kỳ ngu ngốc mới cho phép tình nhân của mình chuồn vào một sự kiện xã hội quan trọng như thế, và Nick có tất cả những thứ khác nhưng không phải là ngu ngốc…

Abby chậm chạm đứng dậy và bước tới giá vẽ ở giữa phòng. Miếng vải ở trên đó là bước chân dung dần được hoàn thành của Jonathan, bức thứ ba cô cố vẽ. Môi cô cong lại thành nụ cười gượng. Cô lại phạm phải một sai lầm tương tự: Những đặc điểm của đứa bé đã trở thành những đặc điểm của một người già hơn nhiều. Nick…

Khi Abby ngước nhìn bức tranh cô cảm thấy hi vọng vỡ òa và phất phới trong tim như bông hoa đầu tiên của mùa xuân. Trước đó, khả năng Nick yêu cô quá xa vời tới mức cô đã nhận định thái độ tàn bạo của anh với cô chỉ đơn thuần là lại ích kỷ, khó chịu, và Chúa mới biết cô đã tranh luận với anh quá đủ về chuyện đó. Nhưng giờ cô nhận ra anh có lý do vì cơn giận đã ăn sâu như thế. Nó khiến cô thật đau lòng. Chắc hẳn anh đã nghĩ đứa con được sinh ra không phải con anh…

Cô háo hức đợi Nick về nhà. Họ có nhiều điều cần giải thích, nhưng lúc này Abby thề rằng cô sẽ lắng nghe và tin tưởng anh – việc cô nên làm nhiều tuần trước. Mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng cô cảm thấy nếu cô cần quỳ gối xuống để cầu xin cô cũng sẽ làm. Cô yêu anh quá nhiều, và hạnh phúc cả đời đang lung lay.

Cô cay đắng nghĩ vài giờ trước, vấn đề là Nick đã không cho cô cơ hội. Anh đã đi làm về và chào cô cộc lốc rồi đi thẳng tới chỗ Jonathan, thể hiện rõ rằng sự có mặt của cô là không cần thiết. Giờ, ngồi xoay nhẹ ngón tay trên bàn ăn, cô ước cô anh có thể nhanh lên và đến bên cô. Nỗ lực lấy lại từ tin cô đã mất hàng giở để tắm và cẩn thận mặc đồ. Cô biết cô trông thật tuyệt – chiếc váy dài cô đang mặc là một thiết kế của John Galliano màu xanh với vạt trên gấp lên khá phức tạp, vừa khít với cái eo đeo thắt lưng khá to của cô, chiếc váy một dải màu xanh bó chặt lấy cơ thể cô kết thúc là vạt váy kéo dài tới tận đầu gối. Chiếc váy là kết quả của lần chi tiêu quá tay của cô vào năm ngoái, mua nó để tham dự bữa tối đặc biệt của ngài trung úy cảnh sát của vùng, và cô chưa từng mặc nó kể từ khi đó.

“Đang đợi tôi sao? Không cần đâu,” Nick nói ngắn gọn, không nhìn cô một lần khi anh bước ngang qua căn phòng, và kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống bên bàn. Ngay lập tức anh tự giúp mình lấy một đĩa thịt nướng đầy ắp và khoai tây rồi tiếp tục ăn.

Abby quan sát anh khi cơn giận dữ tăng lên. Cô biết thật là vô lý, nhưng cô không biết làm gì hơn. Anh trông quá kín đáo và quyến rũ đến chết người trong chiếc áo len cao cổ đơn giản kiểu hải quân và chiếc quần màu kem. Thông thường bữa tối là một bữa ăn trang trọng. Tối nay, tại sao anh lại chọc cách ăn mặc như thường lệ? Cô nhanh chóng tự hỏi liệu anh có phải thong thả căn tối, sau rồi gạt bỏ ý nghĩ không đáng đó. Nhẽ ra anh không thể biết cô có thể đi tới một điểm cực đoan khác. Cô thấy mình thật ngốc nghếch khi mặc quá đà như vậy.

“Không đói sao?” Anh hỏi, và nhìn lướt qua cô, nhướn mày lên vẻ mỉa mai. “Em trông rất đẹp. Em tính đi đâu à?”

“Không,” cô trả lời, cảm thấy mặt đang đỏ lên, và vội vàng lấy cho mình một phần thức ăn, bàn tay có vẻ không vững vàng cho lắm. Việc này xảy ra không giống như những gì cô dự kiến.

“Có vẻ cường điệu hóa nó rồi phải không em?” Anh mỉa mai, nhìn chiếc vòng cổ ngọc bích cô vội vàng đeo lên với hi vọng nó sẽ nhắc anh nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc. “Giáng sinh không phải là hai tuần khác nữa,” anh nói thêm rùi cười khoái trá.

“Cám ơn anh,” cô độp lại. Vậy là anh nghĩ cô trông như một cây thông Noel. Cô thở sâu và đếm tới mười. Nổi nóng với anh không phải là việc cô đã dự tính. Cô buồn bã thừa nhận rằng cô đã dùng cơn giận để che giấu cảm xúc thật sự của mình quá lâu rồi, nó đã trở thành một thói quen, và tiện đây có lẽ anh đã đúng. “Nick,” cô do dự nói.

“Em đã gặp bác sĩ Popodopoulos hôm nay và ông ấy nói chuyện với em. Ồ… ông ấy nói rằng-“

“Có chuyện gì xảy ra với Jonathan phải không?” Anh nhanh chóng ngắt lời, giọng nói rõ ràng đầy vẻ quan tâm.

“Không. Không, con ổn mà.” Và, lo lắng nhìn vào mắt anh, cô đơn giản nói ra, “Ông ấy nói với em rằng anh đã bị quai bị, và những cuộc kiểm tra của anh, và mọi thứ…” Cô dừng giữa chừng khi nhận thấy vẻ mặt vô cảm của anh.

“Vậy có gì mới không?” Anh dài giọng hỏi.

“Tại sao anh không nói với em?” Cô hỏi lớn tiếng vì kích động.

“Như tôi nhớ, tôi đã làm thế. Nhiều tháng trước rồi.” Anh đột nhiên cao giọng, và nhạo báng nhìn vào mắt cô khi anh thành thục gấp chiếc khăn ăn và đặt nó lên bàn. “Tất cả giống như nước chảy dưới cầu thôi, Abby. Hãy quyên nó đi. Tôi đã quên rồi.”

Anh bước đi ngay trước khi cô có thể phản đối, để lại Abby buồn bã tự hỏi làm thế nào một tương lai có vẻ đầy hứa hẹn vài giờ trước lại có thể trở lại đen tối đến thế. Không. Cô sẽ không từ bỏ dễ dàng, và, đứng phắt dậy, cô đuổi theo anh. “Không, anh không hiểu đâu,” cô gào lên, và anh dừng lại ở chân cầu thàng, nhìn cô với vẻ xa cách lạnh lùn. “Ý em là…” Trái tim cô đập nhanh khi cô cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, mắt cô dán chặt vào cơ thể cao lớn áp đảo dựa vào cái tay vịn cầu thang.

“Ý em là sao?” Anh ngọt nhạt nhắc cô.

Cô có ý gì? Cô không biết nữa. Làm thế nào cô có thể nói với anh, em yêu anh, và em nghĩ có lẽ anh cũng yêu em, khi anh nhìn cô như thể cô là thứ gì đó khó chịu đã bò ra từ một tảng đá. “Anh không hiểu đâu,” cô nhắc lại, trong khi tâm trí cô điên cuồng tìm cách giải thích.

“Tôi hoàn toàn hiểu,” anh chế nhạo. “Em tin người bác sĩ tốt bụng đó, Melanie – tin hầu như tất cả mọi người hơn tôi, chồng em. Ồ, đừng để chuyện đó khiến em lo lắng. Tôi đã quen với điều đó rồi. Giờ thì, nếu như em thứ lỗi cho tôi, tối nay tôi phải đi ngủ sớm.”

“Không, làm ơn đợi đã,” cô nói, và chạy tới, tóm lấy cánh tay anh. Nick nhìn xấc láo xuống cơ thể mềm mại của cô vòng quanh cánh tay anh, và cô run rẩy khi hơi ấm của cơ thể anh truyền qua chiếc áo len tạo thành cơn sóng điện đẩy vào cánh tay cô. Ý thức được phản ứng của cô, anh đưa đôi mắt mỉa mai nhìn vào mắt cô.

“Đợi ư? Vì sao vậy?” Anh hỏi giọng mỉa mai, có vẻ nụ cười hằn trên môi anh khi anh nhìn xuống bờ ngực đầy đặn của cô bên dưới lớp vải mềm mại của chiếc váy. Cơ thể cô phản ứng tức thì, ngực cô cứng lại dưới mảnh vải mềm ấy. Mặc cô và cơ thể cô đỏ bừng lên, nhưng lần này cô không còn cố che giấu phản ứng của mình nữa. Cô là một kẻ hèn nhát quá lâu rồi.

“Nick, em muốn thử làm cho cuộc hôn nhân của chúng ta tốt đẹp. Anh sẽ giúp em chứ?” Cô vội vã hỏi. Sau rồi cô cố thở đều, trong lòng cầu nguyện anh nói ừ, để chấp nhận phương án hòa bình cô đưa ra. Cô bắt gặp một tia – đó có phải là sự thận trọng? – trong đôi mắt nheo lại khó khăn của anh, và rồi cô ngỡ ngàng khi anh bế bổng cô lên. Cô điên cuồng đưa cánh tay ra ôm lấy cổ anh để khỏi ngã xuống khi anh bước qua hai bậc cầu thang bằng một bước chân.

Môi cô chỉ cách bên má nhẵn nhụi của anh vài cm. Mùi hương nam tính quyến rũ của anh, hơi nóng từ cơ thể cơ bắp của anh bên dưới cô khơi gợi hơi ấm phản bội, cơn đau âm ỉ trong cô, nhu cầu cấp thiệt một lần nữa muốn cảm nhận toàn bộ sức mạnh tình ái từ sự chiếm hữu của anh. Đã quá lâu rồi. Quá lâu, cô nghĩ, và khi cô cảm nhận môi anh đang nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ cô cô giật đầu lại phía sau, để lộ đường cong duyên dáng của chiếc cổ trước đôi môi ngọt ngào đang dằn vặt nó. Cô cong người lại vì cơn sóng cảm xúc mà những cái vuốt ve dịu dàng của anh đánh động trong cô, và khó có thể nghe được câu trả lời muộn màng của anh.

“Ừ, tại sao lại không chứ? Sự thất vọng nhục dục giống như địa ngục vậy, có phải không vợ yêu?”

Có gì đó không đúng lắm trong câu nói của anh, nhưng Abby quá vui để nghĩ ra. Cô dính chặt lấy anh khi anh chậm rãi đặt cô xuống trượt theo chiều dài của cơ thể anh. Không còn nhầm lẫn nào về sự căng cứng của anh bên cô và cô vui mừng run rẩy nhận ra cô vẫn có thể tạo ảnh hưởng tới anh ngay tức thì như vậy. Chân cô chưa kịp chạm tới nền nhà khi anh luồn những ngón tay thật dài vào mái tóc vàng lấp lảnh của cô và hạ môi mình xuống tách đôi môi mềm mại của cô bằng một nụ hôn thật sâu đầy đam mê. Cơ thể co cong lại trong anh và cô sẵn lòng nhận lấy nụ hôn dài thèm khát của anh. Bỏ tay xuống vai cô, anh chấm dứt nụ hôn và nhẹ nhàng đẩy cô ra. Cô cố bắt kịp hơi thở, cố gắng hít vào chút không khí, và không hề do dự khi Nick nói, “Cởi đồ của em ra Abby,” và chỉ cho cô bằng cánh kéo chiếc áo len của anh qua đầu.

Đầu tiên cô tháo bỏ chiếc vòng ngọc bích, để chúng trên bàn trang điểm, sau đó, cô chậm chạp tháo đai áo và để phần áo mềm mại rơi xuống sàn nhà. Không cảm nhận được vòng tay của Nick quanh mình, cô đột nhiên thấy hoang mang, và cô do dự, ngón tay vẫn còn đặt trên cạnh chiếc áo lót. Mắt cô nhìn chằm chằm vào Nick, rồi chuyển sang nhìn nửa thân trên gần khỏa thân của anh. Đó có phải là những gì cô muốn không?

Không có thời gian để nghi ngờ. Anh cởi bỏ quần và khi anh đứng thẳng dậy cô bắt gặp ánh mắt đen tối âm ỉ của anh và xương cô như tan chảy. Cảm giác lo âu cô cảm thấy như đã biến mất giống như làn khói trong gió.

“Hãy để anh giúp em,” anh nói giọng ngọt ngào, đi tới bên cô.

Cô cảm thấy cơ thể anh tiến sát lại bên cô, và cô nhanh chóng đến gần bên anh hơn. Cô run rẩy khi anh khéo léo cởi chiếc áo lót, và khi những ngón tay dài của anh tìm kiếm chỗ tháo khuy cô giúp anh bỏ chúng ra chỉ bằng cái lắc người điệu nghệ. Họ tan chảy vào nhau, từ làn da láng bóng tới làn da mịn như lụa, môi kề môi, tập trung vào nhau như thể họ được sinh ra để dành cho nhau, hai nửa hợp làm một.

“Nick,” cô thở mạnh, khao khát, khi anh bế bổng cô lên và đặt cô lên chiếc giường rộng. Vuốt ve, thưởng thức, yêu anh là ham muốn của cô. Anh lấp đầy cảm xúc của cô, tận đến khi cô đắm chìm trong thế giới diệu kỳ của anh. Cơ thể to lớn của anh cong lại trên cô, mắt anh sáng lấp lánh nhìn xuống mắt cô, và sau đó đầu anh cúi xuống, chiếm lấy miệng cô một lần nữa.

Tay anh trượt trên cơ thể cô rất gợi tình, trong khi miệng anh đốt lên tia lửa trắng nóng bỏng với hai bên gò đào sưng phồng của cô. Cô rên rỉ khi anh tìm ra hai đỉnh dựng đứng lên, và tìm kiếm điểm hào quang đen hơn ấy bằng lưỡi trước khi ngấu nghiến chúng trong miệng. Cô rên rỉ, và lưng cô cong lại tình nguyện, đòi hỏi nhiều hơn, trong khi ngón tay cô đâm sâu hơn vào đôi vai rộng của anh.

“Trời ơi, nhưng anh muốn thế này. Anh không thể đợi được nữa,” Nick rên rỉ, giọng anh trầm hơn vì nỗi nối khao khát mà chính Abby cũng cảm thấy.

Có một sự mãnh liệt mới, một thôi thúc cháy bỏng về Nick đã làm thức dậy một phản ứng tương tự trong cô, và khi đôi tay to khỏe của anh vuốt ve đường cong của mông cô, và nâng cô lên cô đã rất sẵn sàng với anh. Vòng chân quanh eo anh, cô rên rỉ khi anh đi vào cô. Cơ thể họ gắn liền với nhau bằng một giai điệu hoang dại nguyên thủy không ai có thể kiểm soát nổi. Móng tay cô bấm vào lưng anh khi cơn căng thẳng trong cô lên gần như tới mức bị tra tấn, để rồi bùng nổ tới đỉnh điểm sau khi tới trạng thái ngây ngất, có sức tàn phá mạnh hơn bất cứ thứ gì cô từng trải qua. Tiếng rên dã man của Nick vì chiến thắng lớn khi cơ thể to lớn của anh run rẩy giải thoát khi cơ thể anh run rẩy giải thoát hòa cùng tiếng hét vỡ tan không thành tiếng của Abby.

Nhắm mắt lại, Abby cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn và được lấp đầy lần đầu tiên trong nhiều năm. Cô mở mắt, và ôm lấy đầu của Nick. Anh đã lún sâu trên người cô, gương mặt anh vùi trong hõm ở cổ cô, và cuộc chạy đua của tình yêu và khoái cảm đã nhấn chìm cô, quá mạnh tới mức nó như một cục bướu trong cổ họng. Tiếng thở dài nhẹ nhõm may mắn thật là dài của cô phát ra. Căng thẳng, bức tường giận dữ đau đớn cô xây dựng để bảo vệ sự vụn vỡ của bản thân đã tan thành tro bụi. Cô cảm thấy nhẹ nhõm tới kỳ lạ, vui mừng vì cơ thể đầy mồ hôi của anh đè cô xuống giường. Người đàn ông tuyệt vời đầy nam tính này là chồng cô, và vì đam mê của anh đi đến bờ vực đen rồ anh đã chỉ cho cô thấy quá rõ ràng hơn bất cứ câu nói nào để chỉ ra rằng anh chấp nhận lời gợi ý dự kiến về một cuộc hôn nhân bình thường.

Cô lắng nghe tiếng hơi thở run rẩy của anh, ngón tay cô nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ẩm ướt của anh, vuốt nó ra khỏi chiếc trán cao ngạo của anh. Chắc chắn anh yêu cô đúng không? Tạ ơn Chúa, cô nghĩ, và, “Cám ơn anh yêu,” cô nhẹ nhàng thì thầm. Cô không thể phạm sai lầm một lần nữa. Nhưng cô…

Nick ngầng đầu lên và nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ đãng có vẻ tò mò của cô. “Không cần cám ơn anh,” Anh dài giọng, và lăn ra khỏi người cô, anh nói thêm, “Anh đã nói với em, cửa phòng anh luôn mở và anh thật hạnh phúc được giúp đỡ em.”

Abby cứng người lại trong giây lát vì cái giọng dửng dưng vô tâm của anh, nhưng trái tim cô không thể tin vào những gì cô nghe thấy. Cô lập tức tìm ra những lời biện hộ cho anh, chắc hẳn anh đã hiểu lầm những gì cô đã nói. Giọng nói run rẩy gần như hoảng loạn, cô nói với anh, “Nick chúng ta phải nói chuyện. Em có ý đúng như những gì em đã nói với anh lúc trước, em muốn trở thành vợ anh theo đúng nghĩa. Em thật sự xin lỗi về chuyện đã qua, nhưng-“

“Im đi Abby. Anh mệt mỏi lắm rồi, anh muốn đi ngủ, và điều cuối cùng anh cần là sự thương hại của em,” Anh nói cộc lốc, và quay lưng lại phía cô.

Thương hại. Đó là điều anh nghĩ sao? Cô đưa tay về phía anh thì thầm. “Làm ơn đi Nick.” Cô không thể để mặc chuyện đó như thế này. Cô cần phải nói cho anh biết cô yêu anh, và cô không hề thương hại gì anh. Cô đã làm anh tổn thương. Họ đã làm tổn thương nhau. Nhưng chắc chắn một giờ vừa rồi đã chứng tỏ cho anh thấy rằng cô đã thay đổi, giờ cô đã biết sự thật có đúng không? Cô lại thử lại, ngón tay cô run rẩy đặt lên chiếc lưng cơ bắp của anh. “Nick-“ Nhưng anh lờ cô đi, và trong giây phút hơi thở sâu đều đều của anh nhắc cho cô biết rằng anh đã ngủ.

Nước mắt mà cô kìm nén quá lâu đã dâng đầy trong mắt cô và chầm chậm chảy xuống hai gò má mềm mại. Cô không thể làm gì được. Vết thương sau vài giờ qua cuối cùng đã xé tan tất cả những tuyến phòng thủ của cô, và lời nhận xét vô tâm của Nick đã khiến cho trái tim cô chảy máu. Cô đã thực hiện cả nỗ lực yếu ớt để che giấu tiếng khóc của mình bằng cách vùi mặt trong gối, nhưng cả người cô run rẩy vì cảm giác cô độc. Nick không yêu cô, anh chưa từng yêu cô. Tâm trí cô thét gào. Tại sao? Tại sao lại xảy ra với cô hả Chúa? Chẳng nhẽ tôi đã làm gì quá khủng khiếp tới mức phải chịu nỗi đau xé tim như thế này sao? Và, không có câu trả lời nào cho những câu hỏi không bao giờ dứt ấy, cô đã không thể kiềm lại những làn nước mắt.

Với một loạt những tiếng chưi thề Nick quay người lại và kéo cô vào lòng. “Ôi, khỉ thật! Abby, tôi không thể chịu nổi khi nghe em khóc.” Anh nói to, nhưng cô không nghe thấy anh nói. “Abby, đừng khóc nữa.” Anh đưa tay ra vuốt ve cái lưng trần của cô, trong khi chiếc tay còn lại xoa xoa mái tóc rối bù của cô. “Anh xin lỗi nếu anh khiến em đau lòng, nếu anh quá cứng rắn, nhưng chết tiệt nó đi! Em đã làm anh thành ra như vậy,” anh rên rỉ.

Nhưng cô đã đi quá xa không thể đáp lại. Những cơn run rẩy kéo dài làm chảy tràn trên cơ thể thanh mảnh của cô, đầu cô vùi trong ngực anh, nước mắt cứ tuôn rơi, hòa vào đám lông cong mềm mại của anh. “Em yêu, làm ơn, em sẽ khiến mình bị ốm đó.”

Anh không biết cô ốm sao? Tim cô gào thét với anh. Đó là căn bệnh chết người cô sẽ không thể nào hổi phục được. Cô đã quá cố gắng để giả vờ cô không quan tâm để ghét anh nhưng chẳng có tác dụng gì, và cô không thể giả vờ thêm nữa. “Em yêu anh và nó khiến em đau lòng. Nó khiến em tổn thương quá nhiều,” Cô nghẹn ngào nói gần như không lên lời. Ném tất cả kiêu hãnh, và đau đớn, nắm tay của cô tức giận đấm anh, khi cô hoàn toàn suy sụp.

Trong một lúc lâu như bị bất ngờ, Nick để cô cứ phát điên lên, sau đó anh dễ dàng đến tàn nhẫn tóm lấy cổ tay cô bằng một tay và giữ nó ở ngực anh. Abby lăn lộn cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng cái đùi nặng của anh đã khóa chặt cơ thể mềm mại của cô giữ hai đôi chân dài của anh, và cô bị giữ không thể cử động nằm trên người anh.

“Dừng lại. Dừng lại nào,” anh nghiêm khắc yêu cầu.

Nước mắt của cô đã ngớt, chúng phải ngớt đi vì cô đã tự lau khô chúng. Với cánh tay trước đặt trên ngực anh, cô nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của anh. Ánh trăng bàng bạc, tạo thành một đường trên chiếc giường rộng, chọc ghẹo cảm giác của cô, như thể vì mắt cô vẫn còn ướt cô đã nhìn thấy đôi mắt của Nick lấp lánh cũng ươn ướt. Nhưng đó không thể là…” Em- em không thể làm gì được,” Cô nấc lên, đôi môi sưng lên và run rẩy. “Nhưng em không thể chịu thêm được nữa,” cô thú nhận. “Sự lạnh lùng, xa cách tới lịch sự của anh.” Cô nhìn anh chằm chằm, tình yêu, đau đớn hiện rõ qua biểu cảm đau khổ trên gương mặt xinh đẹp của cô. “Em xin lỗi,” cô buồn bã thì thầm, dần dần lấy lại cảm xúc và thấy xấu hổ vì sự cuồng loạn của mình.

“Xin lỗi ư?” Nick đưa một ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt lên hàng nước mắt còn lại trên má cô. “Em không có gì phải xin lỗi cả,” anh tuyên bố, giọng anh trầm trầm có vẻ không ổn định tới kỳ cục.

Đôi mi dài của cô bối rối. Anh đang cố tử tế, cô biết, và cô không thể chịu nổi sự tử tế của anh. Cô muốn quá nhiều hơn thế… Rồi tay anh vuốt ve mái tóc dài của cô, kéo đầu cô xuống, để có thể nhìn rõ mặt cô hơn, và đôi mắt đen của anh khóa chặt đôi mắt của cô như thể chúng có thể nhìn rất rõ tâm hồn cô. “Em đã nói em yêu tôi. Em thật sự có ý như vậy chứ?” Anh hỏi nghiêm túc. “Hay em đang nhầm lẫn giữa tình yêu và sự thương hại.”

“Thương hại ư? Nếu em có thương hại bất cứ ai thì đó là em mới phải,” Abby hiểu rõ điều đó bằng cả sự trung thực đến tàn nhẫn. “Em yêu anh, Nick, em luôn yêu anh và sẽ luôn yêu anh.” Có gì là nói quanh co sao? Cô tuyệt vọng nghĩ thầm. Sự cố cuồng loạn của cô đã nói cho anh biết đó là sự thật.

“Em có chắc không?” Anh hỏi, và cô cảm thấy cơ thể cơ bắp của anh cứng lại vì căng thẳng khi anh chờ cô trả lời.

“Rất rất chắc chắn.”

“Ôi, Chúa ơi, Abby, anh cũng yêu em,” anh rên rỉ, vòng tay anh siết chặt lấy cơ thể lép vế của cô. Anh vùi mặt trong mái tóc mềm mượt của cô. “Giá như em đã biết anh muốn em và đợi yêu nói lại rằng em yêu anh từ rất lâu rồi. Anh gần như cho đó là hi vọng cuối cùng.” Môi anh tìm kiếm môi cô và anh hôn cô một cách diu dàng ngọt ngào pha lẫn đắng cay, khiến cô không thể thở nổi.

Hi vọng không thể tin được lại dần hình thành trong tim cô. “Anh yêu em thật sao?” Cô thì thầm, gần như không dám tin đó là sự thật, và đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực anh, cô đẩy anh ra và mệt mỏi nhìn xuống anh. Nhìn thấy xúc cảm trong đôi mắt anh gần khiến tim cô ngừng đập, tràn đầy tình yêu và sự dịu dàng đến mức nó dường như đang rất đau.

“Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó Abby. Lẽ ra anh không bao giờ được để em đi. Anh cũng yêu em quá nhiều, và anh muốn mang cả thế giới đến cho em.” Bờ môi anh cong lên có vẻ hơi nhăn nhó. “ Và vì sự tự phụ của mình anh đã nghĩ anh có thể.”

“Ôi, Nick, tất cả những gì em từng muốn có là anh.” Cô tặng anh một nụ cười gượng. “ Em biết em có hơi sợ hãi về việc có con, nhưng gần như bởi vì em nghĩ đó là điều anh muốn, và cha anh, ông –“

“Không, Abby.” Anh ngăn cô nói tiếp bằng một ngón tay đặt lên miệng cô. “Đó không phải lỗi của em. Lỗi hoàn toàn từ phía anh. Anh không thể tưởng tượng chuyện đó sẽ thế nào với em, nghĩ rằng anh có thể không bao giờ có thể làm cha. Anh cảm thấy một nửa của mình trở nên vô dụng.” Đôi mắt đen của anh tối lại vì nỗi đau trước kia được nhớ lại, và Abby an ủi anh bằng cách vuốt ve bờ vai rộng, cảm nhận nỗi đau như thể nó là của chính cô. “Trời ạ, anh đã thần tượng em. Anh vẫn thần tượng em,” anh nói giọng khàn khàn, đặt một ngón tay lên môi cô như một nụ hôn thoảng qua, anh hỏi, “Em có thể tha thứ cho anh được không Abby?”

Từ trái tim đến trái tim, được bao phủ bằng hơi ấm của vòng tay anh, cô đặt môi lên chỗ yết hầu của anh và thì thầm, “Em sẽ tha thứ cho anh tất cả chỉ khi anh vẫn tiếp tục yêu em.” Cơ thể cô bị kích động bởi một ý thức mới và cô quằn quại gợi tình bên cạnh anh, cảm nhận được sự khuấy động của cơ thể anh. Một nụ cười bí hiểm hằn lên trên đôi môi xinh đẹp của cô.

“Anh không xứng đáng có em,” Nick rầm rì, và vì mất một lúc lâu nhưng lời giải thích bị lãng quên khi hai cái miệng mở ra gặp nhau và dính chặt vào nhau trong cơn khao khát mù quáng khích động và có gì đó còn hơn cả khoái lạc” lời hứa, một lời thề yêu thương.

Cánh tay lớn của Nick duỗi dài tới thắt lưng của cô và nâng cô lên, đặt cô nằm thẳng ra. Cô nhướn người về phía anh, những ngón tay thanh mảnh của cô vòng quanh cổ anh, mạch máu đập mạnh trong cơ thể cô trước một sự đoán hoan hỷ. Nâng đôi mày nặng trĩu lên, cô nhìn vào mắt anh. Mắt anh đen đi vì đam mê nhưng lại căng thẳng tới kỳ quoặc, cằm anh cứng lại như thể anh đang rất đau, và khi cô kéo anh xuống bên mình anh rên rỉ và vội vã gỡ tay cô ra khỏi cổ anh. Anh nói giọng khàn khàn, “Không Abby, trước tiên chúng ta phải nói chuyện.” Bờ ngực to lớn của anh phập phồng trước nỗ lực của ý chí cần có để tạo ra một chút khoảng cách giữa họ, và, nằm sang một bên, anh chống người lên khủy tay và nhìn xuống gương mặt đỏ bừng và đôi mắt xanh mờ ảo của cô đầy khao khát.

“Để sau đi, Nick. Chúng ta có thể nói chuyện sau,” cô dụ dỗ, rất nữ tính, gợi cảm và quyến rũ, nhưng anh sẽ không bị ngăn cản.

“Không, em yêu,” anh cười nhăn nhở. “Anh không dám thế đâu. Cái đêm ở Corfu anh đã nghĩ chúng ta sẽ nói chuyện sau, và xem chuyện gì đã xảy ra. Anh đã đau khổ hai tuần liền. Lần này anh sẽ không chạm vào em cho tới khi mọi việc hoàn toàn rõ ràng. Anh muốn không có thêm hiểu lầm nào nữa.”

Abby biết anh nói đúng, nhưng cô vẫn tiến lại gần anh, và trượt một tay quanh lưng anh. Một tay khác của cô nhẹ nhàng vuốt ve đám lông soăn đen ở ngực anh, và ánh mắt của cô trượt xuống thân hình nam tính gợi cảm của anh, cái bụng phẳng và đôi đùi rắn chắc. Cô ngạc nhiên trước sức kiềm chế của anh khi mắt cô nhìn chằm chằm vào phần cơ thể đã căng cứng hoàn toàn của anh. Nick cười khúc khích và vội vã kéo chăn lên che đi nửa người họ. “Dừng nhìn anh như thế ngay, nàng ạ,” anh nói dài. “Anh đang cố nghiêm túc đó.”

“Em xin lỗi.” Cô mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt anh, và xích lại gần anh hơn.

“Thôi được rồi, anh nói tới đâu rùi nhỉ?” Anh hắng giọng. “Sau khi em bỏ đi anh tiếp tục tự nhắc nhở mình rằng anh đã làm đúng, nhưng điều đó không khiến cho việc mất em dễ chịu hơn. Sau đó, cái ngày mà em gọi điện thoại thông báo với anh rằng em có thai, anh giận phát điên. Anh chỉ có thể nghĩ rằng, em đã mất không quá 5 phút để tìm một gã khác, trong khi anh không thể nhìn một người đàn bà nào nữa. Trời ạ, anh đúng là một kẻ ngu ngốc sáng giá.”

“Đúng rất sáng giá,” Abby nói, và hôn nhẹ vào cổ anh.

“Dừng lại ngay,” anh yêu cầu, và miệng anh cong lại tự chế nhạo mình khi anh nói tiếp, “Theo quan điểm đúng đắn của anh anh đã tự nhủ với mình rằng anh thấy vui vì em tìm được một người khác và sẽ hạnh phúc kết hôn cùng với đứa con mà em muốn có đến tuyệt vọng.”

“Kết hôn sao?” Cô thốt lên.

“Ừ. Sự ngu ngốc của anh dường như không biết dừng lại. Em đã đến nước Anh trên cùng một chuyến bay với Harkness.” Anh thở dài khi nhắc tới tên một người đàn ông khác. “Anh kết luận rằng em cưới hắn ta. Chính mùa hè năm ấy, khi một người quen nói với anh rằng gã ta nhìn thấy bức chân dung của em trong triển lãm tranh, và anh không thể cưỡng lại việc đi ngắm nó, rằng anh sẽ tìm ra sự thật. Anh hỏi người chủ phòng tranh rằn liệu Harkness có thường vẽ vợ anh ta không, và người đàn ông ấy cười rồi nói rằng họa sĩ ấy chưa kết hôn, và ông ấy tình cờ biết được em là một người đã ly hôn và quản lý phòng tranh của riêng em ở St Ives. Một khi anh nhận ra em vẫn tự do, anh quyết tâm cướp lại em. Anh tự nhủ rằng nếu em có con, thì nó gần một người cha, không phải chính là anh sao?”

Lắng nghe lời giải thích của anh, Abby thấy rất buồn vì tất cả những nỗi đau không cần thiết và đã lãng phí mất nhiều năm. Cô nhớ đến sự căm ghét của chính mình khi anh bỏ quyền nuôi đứa con của họ và cô không thể không hỏi, “Chẳng nhẽ anh chưa từng nghĩ rằng đứa bé là con anh sao?”

Anh đưa tay che mắt như thể chúng làm anh đau. “Không,” anh nói ngắn gọn, “và anh thấy hổ thẹn khi nói rằng điều đó thậm chí còn tệ hơn nữa.”

“Tệ hơn nữa ư?”

“Đúng thế. Anh đã thuê một thám tử để kiểm tra thông tin của người chủ phòng tranh. Ông ấy khẳng định lại rằng em sống ở St Ives và rằng không có người đàn ông đặc biệt nào xuất hiện trong cuộc sống của em, nhưng ông ấy còn đưa cho anh những bức tranh ông ấy chụp em. Jonathan xuất hiện trong một trong những bức tranh ấy. Phải thừa nhận là nó không rất rõ ràng, nhưng anh nên nhận ra.”

“Anh thuê thám tử, nhưng tại sao anh không liên lạc với em cho đơn giản?” Cô hỏi, không thể giấu nghi ngờ qua đôi mắt xanh. Anh đã tạo ra một âm mưu rất phức tạp để buộc cô lấy anh, và cô không thể vẫn để nghi ngờ không hay ho gì ấy trong đầu cô về di chúc của cha anh.

“Anh sợ.” Anh nhún vai và mỉm cười, nhưng nụ cười không hiện lên trong mắt anh. Thay vì vậy, với Abby trông anh có vẻ tan nát cõi lòng. “Anh không dám chấp nhận khả năng em từ chối anh. Thám tử nói cho anh về dự án của Trevlyn và dường như đó là một cái cớ hoàn hảo để gặp em.” Thái độ của anh cứng nhắc hơn khi anh nói tiếp. “Nhưng khi anh đến Cornwall và nhận ra em đính hôn với Trevlyn anh rất tức giận. Anh nghĩ mình đã quá muộn, và Melanie thì nhét vào đầu em đống rác rưởi chẳng giúp ích được gì.”

Abby căng thẳng khi có sự nhắc đến một người đàn bà khác, và cô nhẹ nhàng dịch chuyển ra khỏi người Nick. Trước tâm trạng phởn pho của cô vì Nick bày tỏ tình yêu của anh cô đã quên mất một người phụ nữ khác của anh. Cô khó khăn tự hỏi liệu cô có thể hoàn toàn tin anh không.

Nick đưa một cánh tay giữ lấy cơ thể cô, và đưa bàn tay lớn vòng lấy vai cô, anh kéo cô lại bên mình. Anh nhìn cô tức giận. “Melanie là thư ký của anh, và không có gì hơn, dù anh thừa nhận anh từng cố tạo cho em một ấn tượng khác. Nhưng đó chỉ vì sự tự vệ thôi.”

Cô không ngừng nhúc nhích trong vòng tay anh. Anh đã nói niềm tin của cô là phần căn bản của bất cứ mối quan hệ tốt đẹp nào, nhưng anh đã phá tan nó một lần. Cô đã chuẩn bị tâm lý để lại tin anh phải không? Cô vẫn không dám chắc. “Tại sao cô ấy không còn làm thư ký cho anh nữa?” Ý nghĩ ấy đã dày vò cô nhiều ngày rồi và cô cần phải biết.

“Vì cô ta gọi điện thoại cho em và nói dối tất cả về di chúc của cha anh. Anh thừa nhận anh từng nói với cô ta rằng anh sẽ lại cầu hôn em, nhưng chỉ vì anh quá hạnh phúc và anh cần chia sẻ với ai đó. Cô ta không có quyền can thiệp.”

“Và tất cả chúng toàn là dối trá sao?” Abby dịu dàng hỏi, không dám nhìn anh, thấy hơi xấu hổ vì việc cô thiếu niềm tin ở anh.

“Ừ,” anh giận dữ nói. “Cha anh giao quyền điều hành công ty cho anh từ hai năm trước, và nó vẫn còn nằm trong chỗ giấy tờ của công ty nếu em muốn có bằng chứng.”

Abby run lên trước sự lạnh lùng trong câu nói của anh, và nhận ra phản ứng của cô, anh ôm lấy cô, để họ có thể nằm cạnh nhau mặt đối mặt. “Em xin lỗi,” cô thì thầm, “chỉ là-“

“Không, em yêu, em đúng mà. Chúng ta cần trả lời tất cả các câu hỏi, tất cả những nỗi sợ hãi vẫn còn đó. Có lẽ nếu chúng ta giao tiếp tốt hơn trong quá khứ, thay vì dùng tất cả thời gian trên giường, sẽ không có chuyện gì như thế này xảy ra. Anh thật ngu ngốc khi tức giận.” Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô và cười gượng. “Anh đã rất giỏi làm em mất tập trung. Hãy cứ hỏi đi, em có quyền đó.”

“Em rất tin anh Nick, nhưng dường như em có thói quen luôn nghĩ tới những chuyện xấu nhất,” cô tự thú.

Chẳng hiểu sao ngồi một lúc tớ đã dịch được hết luôn, các bạn thưởng thức nốt nhé, sr lần nữa vì sự chậm trễ.

“Anh đã chú ý,” anh trêu chọc, và tới lượt cô cười buồn. Anh đáng được biết lời chế giễu của cô lớn đến thế nào, nên cô dũng cảm nói cho anh biết.

“Ngày đám tang bố anh, khi chúng ta gần như quay lại với nhau, ồ, em nhìn thấy anh nhìn Melanie say đắm. Cô ấy ôm anh.”Và cô tiếp tục giải thích cuộc nói chuyện cô nghe lén được.

“Vậy đó là lý do em từ chối anh,” Nick nói. “Em hiểu nhầm hết cả rồi. Anh đã nói với Melanie là anh và em đã quay lại với nhau và chuyện đó tốt hơn bao giờ hết, và cô ấy chỉ cảm ơn anh vì điều cô ấy tới văn phòng ở New York, vì cô ấy đã gặp được ông trùm tư bản Mỹ và sẽ kết hôn vào tuần đó.”

Abby đau đớn vì chính sự ngu ngốc của mình, và nhìn đôi mắt vui vẻ của anh, cô biết cô nợ anh tất cả. “Em đã khám phá ra rằng anh quan tâm tới đâu, anh yêu.” Cô ngọt ngào nói. “Em là một người đàn bà hay ghen đến ngốc nghếch.” Và cô không ghen tị với niềm vui chiến thắng của anh, phản ứng của riêng đấng mày râu.

“Tốt. Anh thích điều đó,” anh kiêu ngạo tuyên bố, một nụ cười toe toét hiện lên trên gương mặt đẹp trai của anh. Nhưng sau đó, anh nói thêm giọng có vẻ nghiêm túc hơn, “Có Chúa chứng giám, anh đã đau khổ quá nhiều vì cùng một nỗi đau đấy rồi. Anh muốn đấm gã Trevlyng, và bất cứ người đàn ông nào từ 8 đến 80 tuổi mà nhìn em quá lâu.”

Abby cười lớn, nhưng lại ngạc nhiên trong im lặng khi anh nói tiếp.

“Còn về phần Harkness, anh muốn dùng đôi tay trần này bẻ gãy cổ hắn ta.”

“Ôi, Nick, không được,” cô thì thầm, hoảng sợ trước cơn giận của anh.

“Ừ, ồ…” Anh ban cho cô nụ cười xấu hổ. “Nhưng lần đầu tiên anh bước vào phòng tranh của em anh đã mong gặp một Harkness con, và khi anh nhìn thấy Jonathan anh không thể tin vào mắt mình. Nó là người nhà Kardis. Anh phải chấp nhận điều đó, nhưng cũng mất một lúc tiếp nhận điều đó. Chỉ đến lúc anh sẽ loại bỏ điều đó khiến nó anh đau khổ. Nó là con trai của anh. Lần đầu tiên trong đời anh gần như ngất đi. Anh đã nói, nhưng anh không nhớ mình nói gì nữa.”

Abby nhớ anh trông ốm yếu thế nào, và cô biết anh đang nói sự thật.

“Anh không thể chấp nhận sai lầm lớn đến thế của anh. Anh đã bỏ lỡ ngày con trai anh ra đời và hơn ba năm liền, và thậm chí đau đớn hơn cả là khi biết rằng anh đã mất người phụ nữa anh yêu, và tất cả chẳng vì cái gì. Nó đau đớn, Chúa ạ, đau đớn biết bao!” Anh cay đắng nói.

“Giờ thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, Nick, anh yêu,” Abby dịu dàng nói, bàn tay cô khéo léo dịch chuyển trên bờ ngực rắn chắc của anh để an ủi anh. Đôi chân dài của cô cọ xát vào chân anh, đám lông tơ nam tính của anh dựng đứng lên khi cảm nhận được cơ thể cô. Cô tiến lại gần hơn. Hông họ chạm vào nhau và cô nhận thấy sự căng thẳng của anh. “Chúng mình đừng nói chuyện nữa.” Tâm trí cô nghĩ đến chuyện khác. Tay cô tự do lướt nhẹ trên cơ thể Nick từ vai tới đùi, toan vuốt ve những đường cong cơ bắp của anh, và rồi phóng túng hơn cô vuốt ve những nơi nhạy cảm mềm mại của anh, và nhận được tiếng rên rỉ vì sung sướng của Nick.

“Abby, anh đã nói để sau,” anh rít lên, và cô thở mạnh ngạc nhiên khi đột nhiên anh túm lấy vai cô và đẩy cô nằm dưới người anh. “Em là người đàn bà quỷ quái,” anh đầu hàng, lòng bàn tay bao trọn bờ ngực đầy đặn của cô và đến lượt cô rên rỉ. Nick lùi lại, ngắm nhìn hai bên gò đỏ lên cứng lại đến hoàn hảo, và Abby cong người lên phía trước mời gọi, muốn cảm nhận sự vuốt ve âu yếm của anh. Những ngón tay dài của anh dừng lại trên một đỉnh cứng và xoay tròn nó nhẹ nhàng bằng ngón cái và ngón trỏ. Abby đầy đam mê, rồi cố hít hơn khi ngón tay anh gần như cứng lại đau đớn trên cơ thể cô.

“Anh nghĩ tới việc em cho con chúng ta bú, và anh ghét nghĩ tới chuyện bất cứ gã nào khác chạm vào em như thế này,” Nick rên rỉ, và khi nhìn vào gương mặt anh cô thấy sững sờ trước nhu cầu mạnh mẽ và cơn giận ẩn sâu trong đôi mắt đó. “Khi em đã để ý đến anh nhận thấy anh là một người bảo thủ truyền thống, và có tính chiếm hữu hoàn toàn đến vô lý.

Nhìn thấu vấn đề Abby nhận ra rằng cơn giận âm ỉ của Nick vài tháng trước xuất hiện bởi vì cô để anh tin rằng cô đã ngủ với những gã đàn ông khác. Cô nhanh chóng cố gắng sửa lại ấn tượng giả ấy.

“Không bao giờ có một người đàn ông nào khác, chỉ mình anh thôi.”

Đôi môi gợi cảm của anh cong lại cười thích thú. “Cám ơn em về điều đó Abby, nhưng không sao cả. Giờ em là của anh, và anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh nữa.”

Anh không tin cô. “Nhưng đó là sự thật, Nick. Em chỉ đính hôn với Harry Trevlyn một buổi tối thôi.” Và, vội vàng quá không biết nói gì, cô đã giải thích mối quan hệ của cô với Harry và Ian Harkness. “Anh tin em chứ?”

“Tất nhiên anh tin em, em yêu.” Và khi anh cúi đầu xuống, miệng anh chiếm lấy miệng cô, ngăn lời giải thích ngắn gọn của cô. “Tương lai là của chúng ta,” anh thì thào bên miệng cô, và cô tách môi ra chấp nhận cuộc xâm chiếm nóng bỏng, ẩm ướt của lưỡi anh. Câu nói của anh khiến Abby run rẩy sâu trong đáy lòng. Anh quá đúng. Họ còn có cả cuộc đời cùng nhau để giải quyết mọi khúc mắc.

Lưỡi cô chạm vào lưỡi anh và cô cảm nhận được sự run rẩy mạnh của anh, sự kiềm chế sắt đá của anh cuối cũng cũng vỡ vụn. Cùng với tiếng rên rỉ nhỏ miệng anh rời xuống tìm kiếm điểm cứng lại mà tay anh đã trêu đùa trước đó. Ngón tay của anh di chuyển xuống bụng cô, tìm kiếm và vuốt ve, và anh khám phá lại tất cả những chỗ bí ẩn gợi tình anh từng biết rất rõ trước kia. Abby lặng lẽ đau đớn van nài trong khi đôi tay thanh mảnh của cô vuốt ve xuống chiếc lưng rộng tới tận mông anh.

Với tiếng gầm sâu trong họng anh tách đùi cô ra và chiếm lấy cô một cách hoang dại, ngọt ngào, đó là tất cả những gì cay đắng hơn cho cuộc làm tình đáng nhớ và cơn thống khổ kèm theo. Cuối cùng, cơ thể và tâm trí của họ là một, họ đã lết tới đường mòn bốc lửa tới thiên đường để tận hưởng niềm đam mê bùng cháy, để rồi kiệt sức và rã rời trong vòng tay nhau.

“Từ ngữ dùng miêu tả cảm xúc của anh vẫn chưa ra đời,” Nick rên rỉ, nhưng anh đã thử thì thầm lời âu yếm bằng tiếng Hy Lạp, khi Abby nằm quấn lấy anh, người cô nặng nhọc sau những giây phút cực khoái. Anh nằm qua một bên, nhưng ôm cô lại phía anh, toàn bộ chiều dài cơ thể của họ chạm vào nhau như thể anh sẽ không bao giờ để cô đi nữa.

Dần dần thoát khỏi cảm giác khoái cảm, Abby không còn chút băn khoăn nào nữa. Nick là của cô. Cô có thể cảm nhận được nó tận sâu trong đáy tâm hồn, và hít một hơi thật dài run rẩy, cuối cùng cô cũng trưởng thành. “ Những người Dolores trên thế gian này có thể tạo ra điều tồi tệ nhất,” cô thề với anh.

“Dolores sao? Có chuyện gì với cô ấy thế?” Nick ngạc nhiên hỏi cô.

Abby đỏ mặt, cô đã không nhận ra mình nói khá to rồi. “Không có gì, em em chỉ tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy không biết nữa.” Cô thất vọng cảm nhận được ngực anh đập nhanh dưới lòng bàn tay cô khi anh run lên vì cố nín cười.

“Tút, tút, tình yêu của tôi ơi, không phải em chưa kết nối lại chứ?”

“Kết nối sao? Kết nối cái gì?” cô trề môi hỏi.

Đôi mắt anh, lấp lánh tình yêu và tiếng cười, nhìn dán vào cô khi anh giải thích.

“Dolores Stakis là góa phụ của bạn anh Spiros, và Sophia Stakis là con gái cô ấy, con nuôi anh, và cả hai đều là bạn của anh – mang tính trách nhiên, nhưng không có gì khác.”

Cô cảm thấy mình là cô ngốc toàn tập, nhưng lại rất nhẹ nhõm, và vòng tay quanh cổ Nick, cô hôn anh.

“Đợi đã Abby, có một việc anh muốn làm.” Anh trượt khỏi giường rồi đứng dậy. Hoàn toàn khỏa thân, anh bước qua căn phòng chạy lại một tấm kính nặng đã che mất bồn tắm Jacuzzi, và cúi xuống vặn vòi nước. Lại trở lại giường, anh bế cô lên để cô có thể ôm lấy anh, cười xếch lên với cô khi anh nói, “Em nghĩ sẽ mất bao lâu? Năm phút thì sao?”

“Anh muốn nói đến bồn tắm Jacuzzi sao?” Cô trêu anh, nhẹ nhàng cọ hai bên ngực lên cơ thể cơ bắp của anh. “Anh chưa thử à?”

“Không… Anh đã đợi em đó, em yêu.”

Sau đó chỗ nước mát nhẹ nhàng rơi xuống cơ thể mềm mại của cô khi cô nằm trong lòng Nick, cực kỳ thỏa mãn. Cô mơ hồ nhìn lên mái nhà bằng kính và thấy bầu trời đầy sao. Điều kỳ diệu đầy gợi tình đó đã có tác dụng, và cô bám chặt hơn nữa vào chồng cô, một nụ cười mãn nguyện hiện lên trên đôi môi sưng lên vì tình yêu của cô…

Abby ngồi trước lò sưởi đốt gỗ kêu tí tách trong phòng khách, cầm một cốc rượu đã được pha chế trong tay, nhấp nhổm không yên đợi chồng đi xuống. Giờ là lễ Giáng Sinh, và hai tuần qua là hai tuần hạnh phúc nhất trong đời cô. Nick đã để mất 10 năm qua và một lần nữa lại trở thành một người đàn ông nồng nhiệt mạnh mẽ như cậu thanh niên cô từng yêu rất lâu trước kia. “Căn nhà mơ ước” của họ đã thành hiện thực, được lấp đầy bằng tình yêu và tiếng cười. Chuyến đi chớp nhoáng tới Cornwall để chuyển nhượng Phòng Tranh Hy Vọng cho Iris, và khẳng định hạnh phúc của cô trước người bạn lâu năm ấy.

“Chúa ơi, hãy cho phép anh không mặc cái áo này, anh đang nóng chết đi được,” giọng Nick kéo dài ra, và cô ngước nhìn lên, đôi mắt xanh lấp lánh khi cô cười. Không ai có thể buộc tội anh vì không làm cha mẹ đúng mực. Chắc anh có được tấm áo duy nhất được đặt may sẵn của thánh Santa ở Hy Lạp. Cô cười khúc khích khi anh kéo chiếc gần đùi boxer đỏ xuống, vẫn trêu đùa đám râu trắng.

“Rót cho anh một cốc nhanh lên trước khi anh ngất.”

Abby đưa anh cốc của cô. “Thế râu thì sao? Nó trông rất thật, nhưng sẽ khá kì cục khi uống mà vẫn đeo nó.”

Giả vờ bối rối, anh tháo nó ra và đưa nó cho cô, một tia sáng ma quỷ hiện lên trong đôi mắt anh. “Nó thật mà. Em đã từng nghe nói về nợ máu của người Hi Lạp chưa? Bọn anh luôn trả thù được. Đó là lông cừu. Nếu không phải từ kẻ thù tinh quái của anh, thì ít nhất cũng là do một người họ hàng rất gần gũi.” Và, uống cạn cốc rượu, anh cười khoái trá rồi đặt nó lên giá trên lò sưởi. Abby cũng phá lên cười, và cuối cùng khi cô có thể thở lại được cô nhìn ra bên ngoài như đang tìm kiếm gì đó suốt cả buổi tối. “Thật sự anh không nên có những ý nghĩ không tốt như thế,” cô phàn nàn. “Bác sĩ phụ khoa từng nói với em là chúng có thể có ảnh hưởng bất lợi tới đứa con gái chưa chào đời của chúng ta.”

“Gì của chúng ta vậy?” Anh hỏi, mắt anh nheo lại nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, và cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang rất căng thẳng.

“Ồ, có lẽ nó là con gái, nhưng em có thai rồi.” Cô quan sát một chuỗi những cảm xúc xuất hiện trên gương mặt đẹp trai của anh, từ sửng sốt đến lo lắng, rồi cực kỳ vui sướng. Quỳ gối dưới chân cô, anh nắm lấy đôi tay cô. “Em có chắc không? Em đã kiểm tra chưa?” Sau đó vội vã nói. “Anh nghĩ là em dùng thuốc tránh thai chứ.”

“Vâng, vâng, và không, em chưa từng uống thuốc tránh thai.” Và, cô rụt tay lại, đưa tay vuốt tóc anh rồi ôm lấy đầu anh. “Em đã từng nói với anh – anh là người đàn ông duy nhất của đời em.” Cô tự nhiên biết được anh sẽ khó tin cô, nhưng giờ, nhìn đôi mắt anh ngân ngấn nước, vui mừng nhìn vào mắt cô, cô biết anh đã tin cô…

Tận lâu sau đó Abby đang nằm trên chiếc giường lớn an toàn trong vòng tay chồng, ngủ gà ngủ gật, thì Nick nói, “Anh nghĩ chúng ta nên đổi bác sĩ.”

“Em khá thích ông Popodopoulos già cả đó,” cô ngái ngủ.

““Già cả” có lẽ là một từ khá thực tế. Anh đã nói với em rằng anh rất may mắn khi có thể làm cha, và rất khó có khả năng lại có thể xảy ra - một chuyện có tỷ lệ thấp. Anh đã không nói với em vì anh không định lại để em ra đi.”

“Có lẽ ông ấy đã quên cách đếm số,” cô ngốc nghếch nói lầm bầm.

“Ồ, nếu chúng ta cứ cho phép ông ấy tiếp tục làm bác sĩ của gia đình ta,” Nick nói nghiêm túc. “Có khả năng chúng ta luôn luôn có được một ý kiến thứ hai. Đúng không em?”

Nhưng Abby không trả lời. Cô đã chìm vào giấc ngủ say. Nick khẽ mỉm cười, và nhiều giờ sau đó anh chỉ nằm im ngắm người phụ nữ trong tay anh, tạ ơn Trời, và tất cả vị thần cổ đại của Hy Lạp, vì đã dành cho anh nhiều may mắn và cơ hội thứ hai này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.