Edit: Hanglulu
Beta: Rysa
Rời khỏi Viên Sơn, A Phiến nhìn kỹ tấm bản đồ Bạch Âm đại nhân giao cho mình mới phát hiện bản đồ này rất quen thuộc, nhìn một lúc liền kinh ngạc: “Nhân gian?”
Phong Minh đã sớm biết từ trước nên không có chút kinh ngạc nào: “Ừ”
“Vì sao lại là nhân gian? Yêu quái thường thích nhân gian, nhưng từ trước đến nay ma thì không.”
“Luôn có ngoại lệ.” Phong Minh nghĩ hẳn là nên giải thích cho nàng một chút: “Bạch Ông bá bá vẫn luôn ở tại nhân gian, hắn thích nhân gian, cũng thích người phàm, lần này hắn mượn ngòi lấy lửa có lẽ cũng là vì người phàm.”
“Ma thích người phàm, lần đầu tiên ta nghe thấy.” A Phiến cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi nói, “Ngay cả thần tiên cũng không thích đi nhân gian, chứ đừng nói đến là ở lại.”
Nàng còn nhớ rõ Đại ma vương ghét bỏ hình dáng người phàm, ngược lại cũng không có gì kỳ quái, thần ma ngày thường đều quen dùng pháp thuật, đột nhiên phải sinh sống như người phàm, thật sự có nhiều điều bất tiện. Như nhóm lửa cũng không thể dùng pháp thuật, còn có một ngày phải ăn vài bữa cơm. Ở trên đảo Người Khổng Lồ lấy thân thể người phàm sinh hoạt qua hai ngày, A Phiến biết rõ phiền toái trong đó.
Nhưng mà, người phàm không có một chút pháp thuật nào nhưng vẫn có thể làm được nhiều chuyện như thế, cũng rất lợi hại nha.
Theo một cách nào đó, so với thần ma còn lợi hại hơn.
Nhưng không thể nói, không thể nói.
A Phiến đa phần nghĩ rằng Bạch Ông bá bá sẽ sống ở Hoàng thành, suy cho cùng ăn uống đi lại ở nơi đó đều tốt hơn so nơi khác, nhưng mà trên bản đồ hai chấm tròn xấu xí kia đang càng gần đích đến, A Phiến liền càng cảm thấy không thích hợp.
“Nơi này cách Hoàng thành đến vạn dặm nha, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một thành trấn nhỏ.”
Phong Minh thấy A Phiến lẩm nhẩm một mình cũng không ngạc nhiên chút nào: “Đúng vậy, nhất định không phải là nơi sầm uất gì, trừ phi nơi đó xảy ra dịch bệnh.”
A Phiến kinh ngạc: “Chẳng lẽ Bạch Ông bá bá là Ôn thần đại nhân?”
“......Ôn thần không phải ở Thần giới các ngươi sao?”
A Phiến phục hồi lại tinh thần, nói: “Ừ, cũng đúng, Ôn thần đại nhân không gọi là Bạch Ông, hơn nữa, ngài ấy còn bị nhóm đế quân quản chế tự do rất nghiêm ngặt, hắt xì một cái cũng không được chứ đừng nói đến ở lại nhân gian.”
Phong Minh đột nhiên nổi lên tò mò, hỏi: “Vậy ngươi có đưa đồ vật gì cho Ôn thần hay không?”
A Phiến rùng mình, xụ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu tiên nữ ta cái gì cũng đưa, chỉ là không đưa dịch bệnh!”
“Xem ra vẫn còn tỉnh táo, không có chỉ lo làm nhiệm vụ.” Tuy rằng có chút bảo thủ cố chấp, nhưng ít ra còn phân biệt giữa thiện và ác, không có suy nghĩ làm bậy. Trong lòng Phong Minh có chút yên tâm, nói: “Bạch Ông bá bá không phải là Ôn thần, ngược lại, hắn là khắc tinh của Ôn thần.”
A Phiến suy ngẫm, đoán rằng: “Ngài ấy là khối ngọc đeo trên lưng mà các đế quân dùng để trói buộc Ôn thần đại nhân!”
“...... Hay là ngươi vẫn nên trở về Cửu tiêu đi, tự ta đi đưa ngòi lấy lửa.”
“... Đại ma vương, ngài ghét bỏ ta, ngài không cho ta chút manh mối nào, rất khó đoán.”
“... Ta không muốn nói chuyện cùng kẻ ngốc, sợ lây bệnh.”
“Ta không phải đồ ngốc... Ngài mới là Đại ma vương ngu ngốc mù đường!”
“...”
Nơi đó thật sự không phải là nơi nhộn nhịp gì, thậm chí so với trong tưởng tượng của A Phiến còn hiu quạnh hơn, đó là một ngôi làng nhỏ, từ trên cao nhìn xuống thôn xóm, dường như đều là nhà tranh, phòng ốc ước chừng có bảy tám chục gian, có mấy nhà gần đến nổi không có đến một ngõ nhỏ qua đường, có mấy nhà lại cách nhau rất xa, giống như được khảm ở lưng chừng núi.
Thôn không giống thôn, đường không giống đường, dường như thần tiên chỉ tùy tay vẽ ra trên bản đồ, nhìn rất là nghèo khổ rách nát.
Trên đường làng bùn đất lầy lội, thỉnh thoảng có người đi qua, trên người mặc quần áo vải thô rách nát, trên vai khiêng cái cuốc, ống quần lấm lem bùn đất, giống như mới từ đồng ruộng trở về. Cũng có những hài tử chạy nhảy cười đùa, cầm nhánh cây làm bảo kiếm, vừa chạy vừa nháo.
Nhàn nhã an nhàn, không vì cái nghèo mà mang vẻ mặt sầu khổ.
A Phiến mơ hồ cảm thấy có một tia ma khí ẩn hiện ở góc thôn, nhìn về hướng kia, liền thấy một nam tử quấn áo bông dày khom người cúi đầu trước cửa, khảy đồ vật trên cái sàng, không phải đồ ăn, mà là loại thảo mộc nào đó.
“Đó chính là Bạch Ông bá bá sao?”
Phong Minh gật gật đầu: “Quả nhiên.”
“Quả nhiên?”
“Quả nhiên là ở nơi khó khăn này.”
A Phiến hồi tưởng lại những điều hắn nói trước đó, lại nhìn vào hàng tá thảo dược đang phơi khô trước hiên nhà, rốt cuộc cũng đoán được ngài ấy làm cái gì: “Bạch Ông bá bá là đại phu đúng không?”
Phong Minh lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Còn chưa hoàn toàn biến thành tiểu ngu ngốc.”
“Ta mới không ngu ngốc.”
“Đi thôi, đem ngòi lấy lửa tặng, rồi...” Phong Minh hơi dừng lại, tặng ngòi lấy lửa xong, rồi rời khỏi nơi này -- hắn trở về Ma giới, nàng trở về Cửu tiêu.
Rồi không có lý do giữ nàng ở lại.
“Ừ, đi thôi.”
Nói xong, A Phiến cúi người, bay về hướng căn phòng cũ kỹ kia. Phong Minh hơi nhướng chân mày, hay hay hay, nàng là tiểu tiên nữ toàn tâm toàn ý muốn quay trở về, hoàn toàn không nghĩ đến một chút nữa sẽ phải tách ra.
Thôn xóm không lớn, nhà cửa có phần thưa thớt, phòng ở của Bạch Ông nằm ở lưng chừng núi, cách ngôi nhà gần nhất cũng hơn hai mươi trượng. Không đợi người ở trên bầu trời đáp xuống, ông đã cảm thấy được có người hướng bên này nhìn chăm chú, nhíu mày ngẩng đầu nhìn xem, liền thấy hai thân ảnh cúi người bay xuống.
Một người là tiểu tiên nữ xinh đẹp vạt áo tung bay, một người là...
Ông kinh ngạc, người trẻ tuổi kia vừa đáp xuống, ông liền nói: “Tiểu tử, sao ngươi lại đến đây? Ngươi mà biết đường tới đây sao?”
Phong Minh còn chưa có đứng yên đã bị công kích một quyền, hắn kéo A Phiến xoay người quay đi: “Không quen biết, đi nhầm đường.”
Bạch Ông cười vang nói: “Là thay mẫu thân ngươi đưa ngòi lấy lửa đi, tới đây, đem ngòi lấy lửa giao cho ta rồi hẵng đi.”
A Phiến túm chặt hắn, không cho hắn đi, nàng lại gần đánh giá Bạch Ông, ở nhân gian mà nói, đây là lão nhân ngoài sáu mươi tuổi, thần sắc khỏe mạnh, gương mặt hiền từ, đầu cũng không quá cao, thân hình tròn trĩnh, thoạt nhìn thật sự là lão già tính tình hòa nhã. Chẳng qua có thể làm bạn với Bạch Âm đại nhân, khẳng định không phải người có lòng dạ xấu xa.
“Đại ma vương, ngài giao cho Bạch Ông bá bá trước đi.”
Phong Minh xoay người, đem hộp giao cho hắn, hướng A Phiến nói: “Giao.”
Mới tới mà nàng đã tính đi rồi?
Hắn không hỏi, ngay cả khi nàng muốn đi, cũng là chuyện bình thường. Hắn biết nàng rất muốn trở về, trở lại công việc bận rộn ở Thần Phong Điện kia.
Mặt A Phiến giãn ra: “Tốt rồi.”
Bạch Ông nhìn A Phiến một cái, lại nhìn Phong Minh, ai nha, dường như ông ngửi chuyện gì không đúng lắm. Ông cười nói: “Tới thì cũng đã tới, đến uống ly trà đi.”
A Phiến ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì quấy rầy rồi.”
Phong Minh vô cùng bất ngờ, nghiêng người nhìn nàng: “Ngươi không đi? Ở lại đây để uống trà? Vì sao?”
“Đây là lễ nghĩa làm khách nha.” A Phiến lôi kéo hắn đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Đại ma vương không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, khó trách các tiểu tỷ muội chỉ thấy ngài lạnh như băng.”
“Ngươi cũng cảm thấy ta lạnh như băng?”
A Phiến quay đầu lại nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười: “Không có nha.”
Phong Minh hơi dừng lại, nàng thật sự không sợ hắn. Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã không còn động một chút liền ôm đùi hắn khóc nhè.
Trà uống thật ngon, vô cùng thơm dịu, dường như là trà mới ở nhân gian.
A Phiến uống xong một ly, ngồi xuống một lát mới nói: “Cảm ơn Bạch Ông bá bá tiếp đãi.”
“Tiểu tiên nữ khách khí.”
Phong Minh đứng dậy nói: “Chúng ta đi đây.”
“Đợi đã, ngươi, Ma Vương.” Bạch Ông kêu hắn dừng lại, từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy đưa cho hắn, nói: “Trước khi ngươi đến, mẫu thân ngươi có để chim bay gửi tới một phong thư, nói muốn giao cho ngươi.”
Phong Minh nhíu mày, rõ ràng bọn họ mới rời khỏi Viên Sơn, vậy sao bà còn để chim bay để truyền tin, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng?
A Phiến thấy hắn bất động, từ từ đi qua đem mảnh giấy gấp lấy về giao cho hắn. Phong Minh trong lòng có chút nghi hoặc, mở mảnh giấy viết thư liền thấy, phía trên không có một chữ, chỉ có một bức họa, vẽ một cái...quả lê to cực to.
“...”
A Phiến dùng dư quang liếc nhìn, tò mò hỏi: “Vì sao mặt trên lại vẽ một quả lê?”
Bạch Ông cũng tò mò nói: “Vì sao mẫu thân ngươi lại vẽ quả lê cho ngươi?”
“!!!”Phong Minh lập tức thu hồi, đem mảnh giấy vo tròn, vốn dĩ muốn đem nó hóa thành tro ngay lập tức, nhưng không biết vì sao, cứ cảm thấy, giống như thiêu cháy “Tiểu Lê”, hắn lập tức dừng pháp lực, miễn cưỡng đem mảnh giấy mở ra một lần nữa duỗi thẳng gấp lại, cất giữ.
A Phiến thấy hắn không nói một lời, gạ hỏi: “Đại ma vương, rốt cuộc quả lê là có ý gì? Có phải Bạch Âm đại nhân muốn ngài trở về Lê viên chăm sóc cây lê hay không?”
Phong Minh cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Không phải.”
“Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Không có.”
A Phiến cảm thấy cực kỳ lo lắng, cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt không bình tĩnh của Đại ma vương như thế, nàng nắm chặt tay hắn, thấp giọng nói: “Nếu có chuyện gì, ta sẽ ở bên cạnh ngài, Đại ma vương.”
Thanh âm mềm mại tinh tế, từ từ lọt vào tai, làm hắn... không có sức chống cự.
Phong Minh cúi đầu nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không quay về?”
A Phiến đột nhiên dừng lại một chút: “Đúng ha, ta phải trở về Thần Phong Điện.”
“...” Hắn biết mà, nàng sẽ luôn là tiểu tiên nữ Thần Phong Điện!
Bạch Ông nhìn hai người trẻ tuổi này, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, một chuyện rất lâu rồi. Khi đó, ông cùng Bạch Âm uống trà, Bạch Âm có nhắc đến chuyện cũ, nói với ông.
“Lão bằng hữu, ngươi biết không, hắn thích cây lê nhất, cũng thích quả lê, cho nên hắn nói, nếu có con cháu, nhất định phải dùng chữ “Lê” để đặt tên.”
Hiện giờ trên mảnh giấy này là quả lê to to, dường như...
Ông lập tức hiểu được giao phó của bạn tốt, tự cảm thấy có trách nhiệm nặng nề, đưa tay ra: “Tiểu tiên nữ, ngươi chờ một chút.”
A Phiến sắp bước ra ngoài quay đầu lại, lễ phép hỏi: “Bạch Ông bá bá có chuyện gì?”
“Ta......” Bạch Ông vẻ mặt tích cực: “Tới thì cũng đã tới rồi, không bằng ở lại vài ngày đi.”
A Phiến còn chưa mở miệng, Phong Minh quét mắt nhìn một lượt, cái này dường như... chỉ có một gian phòng trong ngôi nhà này, nói: “Ngài có bao nhiêu gian phòng thừa?”
Gỗ mục! Gỗ mục a! Bạch Ông tránh đi ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, liều chết gật đầu: “Các ngươi có thể dựng lều ở bên ngoài.”
“...” Hắn chưa thấy ai tiếp đãi khách như vậy, cực kỳ quỷ dị.
A Phiến bỗng nhiên hiểu ra điều gì, hỏi: “Bạch Ông bá bá có phải có chuyện gì khó giải quyết hay không? Ngài nói đi, ta có thể hỗ trợ. Đúng rồi! Có phải chuyện đi Tuyết Sơn hay không? Ta am hiểu nhất chính là tặng đồ cùng tìm đồ vật.”
Bạch Ông vừa nghe, chợt sinh cảm thán, đúng là tiểu tiên nữ có tấm lòng lương thiện lại ngoan ngoãn hiểu chuyện. Lại tưởng tượng, tiểu tiên nữ kết hợp với “tấm gỗ mục” Ma Vương tính khí thất thường, không kiên nhẫn, khuôn mặt lại lạnh lùng già trước tuổi, thật là... Lãng phí!