Shipper Lục Giới

Chương 9: Chương 9: Người khổng lồ (8)




Edit: Vĩnh An

Beta: Quanh

Phong Minh bị A Phiến đánh thức, trong rừng đầy lá khô, đi một bước liền phát ra âm thanh, muốn không tỉnh lại cũng khó.

Qua nửa khắc liền thấy tiểu tiên nữ kia bưng “ly nước” làm bằng lá chuối lớn trở về, bên trong đựng đầy nước. Thấy Phong Minh tỉnh lại nàng liền hỏi: “Ma Vương đại nhân, ngài còn muốn sưởi ấm không?”

Phong Minh chưa kịp đáp lại nàng, A Phiến liền cúi người đem nước đổ lên đống lửa, đống lửa trong nháy mắt liền tắt đi.

“Tại sao lại muốn dập tắt?”

“Khu rừng này không có ai trông coi, ngày thường trời hanh khô nên dễ dàng bắt lửa, điều này vô cùng nguy hiểm.” A Phiến xác định trên mặt đất đã không còn tàn lửa nào, lúc này mới nói: “Ta đi xem tình hình ở phía trước, Ma Vương đại nhân, người vẫn nên ở chỗ này chờ ta rồi chúng ta cùng đi?”

Phong Minh khẽ nhếch cằm nhìn nàng: “Ta có thể tự đi ra ngoài.”

A Phiến muốn nói lại thôi, đi hai bước rồi vẫn lo lắng hắn sẽ ở trên đảo vòng tới vòng lui, hắn không hề biết kỹ năng sinh tồn, rất dễ chết đói chết rét. Kỳ thật Đại Ma Vương không có pháp lực chính là một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa, căn bản không thể yên tâm để hắn một mình.

Nàng lại khó khăn đi tiếp hai bước, rốt cuộc vẫn không nhịn được liền xoay người nắm lấy tay áo hắn, cùng hắn đi đến chỗ của Cự Nhân Thần.

Lại lần nữa bị coi như kẻ ngốc, Phong Minh trầm mặt xuống: “Ngươi vũ nhục ta.”

Tim gan nhỏ bé của A Phiến liền run lên: “Ta nào dám…”

Đại Ma Vương mù đường, chính hắn cũng có thể nhìn ra, vậy mà còn có thể mặt dày nói không phải?

Nàng không muốn cứ đi lòng vòng theo hắn rồi lại bị chết đói trên đảo. Đúng lúc này Cải Trắng ngẩng đầu nhìn hắn: “Meo~~”

“Hừ.” Phong Minh nhíu mày, rút tay áo của mình ra: “Dẫn đường.”

A Phiến cảm thấy Cải Trắng mới chính là lão đại của Ma giới, tính tình Đại Ma Vương hung hãn như vậy mà lại nghe lời nó.

Hai người ra khỏi rừng cây, ánh nắng ngày càng rõ, gió thu phất phơ, ngày mới ấm áp khiến tâm tình A Phiến cũng tốt lên rất nhiều.

Nàng ngẩng đầu hướng lên trên không trung, có thể thấy được thân hình của Cự Nhân Thần, thẳng tắp như xuyên qua cả bầu trời.

Ngài lẳng lặng đứng đó suốt nhiều năm, làm vô số sinh linh tưởng nhầm là đại thụ mà leo lên để an cư lạc nghiệp. Dây đằng leo quanh ngày một cao, một dây lại một dây, bao trùm toàn bộ thân hình Cự Nhân Thần.

Mới hôm qua A Phiến bị lọt hố sâu, nghĩ lại mà lòng vẫn còn sợ hãi, còn có thể thấy côn trùng lúc nhúc trong này. Nhìn thấy hố sâu nàng liền vội vàng thu hồi tầm mắt, đi cách xa ra chút.

Nàng lấy Nhậm Vụ Thạch ra, lắc nó lên, vật phẩm ở bên trong không ra. Nàng lại lắc nó lần nữa, vẫn không ra.

Trong phút chốc rốt cuộc A Phiến ý thức được một việc rất nghiêm trọng —— ở đảo người khổng lồ, bất luận là loại pháp thuật gì cũng đều vô dụng, cho dù là thượng cổ pháp khí cũng chỉ là một đống sắt vụn nát.

Phong Minh thấy nàng loay hoay đứng ở kia liền nhíu mày: “Có việc gì vậy?”

“Ta…” A Phiến run run nói: “Vật phẩm lấy không ra, ta lại không thể sử dụng pháp thuật.”

“Cho nên?”

A Phiến nằm dài trên mặt đất: “Cho nên chúng ta phải đi ra ngoài sau đó bay lên trời, không thể ở lại trên đảo được nữa.”

“…”

“Cho dù có lấy ra được cũng không thể bay lên, vì hiện tại chúng ta không có pháp lực.”

(Giải thích: Phiến Phiến & Phong Minh mất 2 ngày để tới dưới chân của Cự Nhân Thần, nàng lắc Nhậm Vụ Thạch để lấy “bưu phẩm”, nhưng bàng hoàng nhận ra NVT không hoạt động => công sức 2 ngày vất vả coi như đi tong:)))

Phong Minh thật muốn đem nàng đá xuống hố sâu, cho nên hai ngày này hắn cực khổ tới dưới chân Cự Nhân Thần là vì cái gì? Là vì cái gì! Biểu hiện xem bản thân có chịu khổ được không, kỹ năng sinh tồn lợi hại hay không?

A Phiến nhìn trên đầu Đại Ma Vương đầy mây đen u ám, thiếu chút nữa oa oa khóc lớn. Nhưng mà Nhậm Vụ Thạch sắp biến thành trong suốt, chỉ chậm một chút nữa thôi nó sẽ biến mất. Nàng lau nước mắt, đứng dậy nói: “Ta chạy đi giao vật phẩm, ngài không cần chờ ta, Ma Vương đại nhân.”

A Phiến đảo mắt nhanh như gió liền chạy ra xa. Phong Minh nhìn tiểu tiên nữ kia thoáng cái liền biến thành chấm đen, vốn thấy không có gì nhưng lại phát hiện Cải Trắng cũng chạy theo, tâm giống như bị cắn một cái.

Lại trộm mèo của hắn!

A Phiến ở chỗ này đi lại vài lần sớm đã quen đường, dường như ngay cả đá cũng chưa dẫm lấy một viên, thuận lợi đến bờ biển. Nàng nhảy một bước ra khỏi kết giới, quanh thân tức khắc có một nguồn ánh sáng, nháy mắt hào quang tràn ngập quanh thân.

Nhậm Vụ Thạch nhanh chóng trở lại màu trắng trong suốt, nàng không có ở lại chờ Phong Minh mà trực tiếp bay lên trời. Đại thụ to lớn trên đảo có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thẳng lên tận trời, trên cây trúc đầy tổ chim, mơ hồ có thể thấy được có cự thú xây tổ, cũng không biết là quái thú nơi nào.

(Giải thích: Nếu quá thời gian mà chưa giao xong vật phẩm, NVT sẽ trở nên trong suốt và tan biến, vậy nên Phiến Phiến phải cấp tốc giao vật phẩm hoặc ngày nghỉ sẽ tiêu tùng:v)

Cự Nhân Thần rất cao, vượt ngoài dự kiến của A Phiến. Lướt qua mây bay liền không thấy dây đằng cùng các loài chim, chỉ có hai cành cây lớn hướng lên trời, cao ngang vạn trượng.

Ngài để trần hai tay, trên thân trần trụi không có quần áo, hắn vẫn không nhúc nhích, đứng yên ở giữa Lục giới. Cho dù là A Phiến cách hắn gần như vậy thì nguyên thần của hắn cũng không dễ dàng rời đi.

Trên đường A Phiến đã làm phép, nguyên thần Cự Nhân Thần có thể xuất khiếu nhưng mà mỗi lần xuất khiếu sẽ làm hao tổn linh lực hắn, cho nên hắn cơ hồ không xuất ra. Nàng cho rằng linh lực kia sẽ rất nhiều nhưng bất quá chỉ khiến trái cây rung rinh xào xạc dưới tàng cây.

Thật nhanh liền bay lên đám mây phía trên, A Phiến không dám tiếp cận gần quá, nếu đi vào trong kết giới nàng sẽ mất đi pháp lực, trực tiếp ngã từ trên cao xuống.

Khuôn mặt Cự Nhân Thần không có gì lạ, ánh mắt sáng ngời kiên nghị, tai như cánh quạt, giống như được điêu khắc từ đá, vững vàng đứng ở trên đảo nhỏ.

A Phiến lấy Nhậm Vụ Thạch ra lần nữa, nó chuẩn bị biến thành trong suốt hoàn toàn, còn một khắc trước khi vật phẩm tự hủy, nàng đem vật phẩm ra, cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm: “Cự Nhân Thần, ta là tiểu tiên nữ Thần Phong Điện, phiền ngài ra đây nhận vật phẩm.”

Cự Nhân Thần không nhúc nhích, ánh mắt cũng không có tiêu cự. A Phiến nghĩ nghĩ một lúc lại nói: “Có người đưa vật này cho ngài.”

Sau một lúc lâu A Phiến liền thấy một sợi nguyên thần từ trên trán Cự Nhân Thần nhô ra, một vị thần cao hai trượng chậm rãi đi tới, cho dù đã lâu không có đi ra ngoài nhưng hắn bước từng bước hữu lực kiên định, từng bước chấn thanh, là uy nghi chỉ duy nhất thần tiên thượng cổ mới có.

A Phiến yên lặng đứng thẳng lưng, người này chính là Cự Nhân Thần. Hắn không đi ra ngoài trận pháp, chỉ nhìn nhìn tiểu tiên nữ, nói: “Ngươi… Đưa vật phẩm cho ta?”

A Phiến vội vàng xua tay: “Không phải không phải, là có người tặng cho ngài, phía trên không viết tên nên ta cũng không biết là ai, nhiệm vụ lại khẩn cấp, ta cũng không thấy được nó là cái gì.”

Nói như thế nào cũng cảm giác như nó chính là quả pháo bột mì [1].

[1]: quả pháo đã từng xuất hiện ở chương 1, là thứ gián tiếp khiến cho Phiến Phiến bị Ma Vương độc ác hành hạ OwO.

A Phiến không khỏi run lên một chút, vạn nhất thật sự là pháo, không chừng nàng sẽ trực tiếp bị đánh xuống nhân gian.

Cự Nhân Thần bỗng nhiên cười cười, lâu rồi không cười nên mặt có chút cứng đơ nhưng có thể nhìn ra hắn thật sự vui vẻ: “Cảm ơn… Ta cho rằng… Không có người nhớ đến ta.”

“Đại thần, ngài biết Thần Phong Điện là nơi nào không?” A Phiến nói: “Thần Phong Điện là nơi gửi tặng vật phẩm chuyên nghiệp ở Lục giới, chỉ cần người đó đủ ý niệm, bọn họ nghĩ đến vật phẩm nào thì nó sẽ xuất hiện ở Thần Phong Điện. Cho nên đại thần, ta đến đưa vật phẩm này có nghĩa là có người nhớ đến ngài.”

Vật phẩm từ trong tay A Phiến chậm rãi bay về phía Cự Nhân Thần. Trong lòng Cự Nhân Thần đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, hắn không có người thân thì làm sao lại có người tặng hắn vật phẩm.

Đã nhiều năm như thế…

Một người ở trên hải đảo này nhiều năm như thế…

Âm thanh sóng biển phát ra dưới chân, hắn cũng có thể biết được là bắn lên cao bao nhiêu, kể cả bao nhiêu giọt.

Một người ở nơi này, cho dù chỉ có chim bay ngang qua hắn cũng rất thích, bởi vì chúng nó sẽ liếc hắn nhiều hơn một cái, ngẫu nhiên cũng sẽ lưu lại, cũng sẽ xây tổ.

Hắn để dây đằng tùy ý leo lên người bởi vì hắn có thể thấy lá cây từ trên người chúng nó.

Xuân đến, dây đằng nhú chồi non, hạ chí lá cây xanh sẫm, thu sang lá cây khô héo rồi rơi xuống.

Chồi non một lần nữa nhú ra, chính là mùa đông.

Hắn cũng tùy ý để sâu bọ hao tổn tâm tư hút linh khí của hắn, sâu bọ lớn hơn một chút là có thể bay cao hơn một chút, lại còn có thể bay đến trên đầu hắn.

Như vậy hắn sẽ có thể nhìn thấy nhiều hơn vài lần trời đất, sinh linh rộng lớn này.

Hắn không sợ bốn mùa mưa lạnh gió sương, cũng không sợ thiên địa cuồng phong sóng lớn.

Chỉ sợ là Lục giới đã quên hắn.

Thật cô độc.

Cô độc vô tận bao phủ hắn, hắn muốn tìm người nói chuyện nhưng sinh linh trên đảo tư duy kém, lại không có linh lực nên chỉ có thể hỏi vài câu đơn giản.

Đột nhiên có người nói nhớ rõ hắn, còn tặng đồ vật, Cự Nhân Thần…cảm thấy thật hoang mang.

Trong lòng cũng không có vui sướng, bởi vì hắn cảm thấy có thể là gửi sai rồi, không phải tặng cho hắn.

Như thế nào lại có người còn nhớ hắn.

Lại còn nhớ rõ là đằng khác.

Hắn cầm vật phẩm nặng trĩu trên tay, chần chờ lại sợ hãi, sợ sau khi mở ra liền phát hiện đưa sai người.

Vật phẩm chậm rãi được mở ra, A Phiến khẩn trương nhìn, không có thấy có vật lạ bay ra liền thở phào nhẹ nhõm.

“Chíu —— chíu ——” trong hộp bay ra vô số ánh sáng, phải khoảng hơn trăm cái, ở trên bàn tay to lớn của Cự Nhân Thần nhảy nhót.

Thứ đầu tiên bay ra liền hóa thành một trận gió, nó đến từ vườn trái cây ở Thần giới.

Thứ tiếp theo bay ra hóa thành ảo cảnh, đó là non nước tại nhân gian.

Mỗi một thứ đều là vật phẩm nho nhỏ đến từ các nơi trên Lục giới.

A Phiến ở Thần Phong Điện nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều vật phẩm nhỏ như thế —— lại đưa cho cùng một người.

Nó đến từ các nơi trên Lục giới, hoặc thần, hoặc ma, hoặc yêu, hoặc người. Vườn trái cây kia có lẽ do thần tiên khi đi ngang liền nhớ đến Cự Nhân Thần, hương khí liền hóa thành hoa quả, ngưng tụ thành vật phẩm nhỏ.

Ảo cảng sơn thủy kia có lẽ là tiểu đồng ở Nhân gian sau khi nghe xong truyền thuyết về Cự Nhân Thần, liền muốn cho hắn xem cảnh trí của nhân gian.

Tích góp liên tục những vật nhỏ này thành một vật phẩm lớn, đến một ngày xuất hiện ở Thần Phong Điện.

Ánh huỳnh quang không ngừng hóa thành đồ vật hư ảo, nhấp nháy trước mắt Cự Nhân Thần cường đại mà kiên định, tâm lại cô độc tịch mịch. Hắn nhìn những vật phẩm đó, Lục giới xa lạ lại quen thuộc, đành ngẩn người thất thần.

Thì ra Lục giới là như này.

Thì ra Lục giới an ổn như vậy.

Thì ra… Không có người quên hắn, còn có nhiều người nhớ hắn đến vậy.

“Cảm ơn ngươi đã mang lễ vật đến.” Cự Nhân Thần bình tĩnh đem những ánh huỳnh quang đó thu về, hắn muốn lưu lại xem mỗi ngày.

Nhìn xem, không có người bởi vì ngươi không xuất hiện liền quên ngươi. Hết thảy việc ngươi làm đều đáng giá.

Hắn mỉm cười mang theo vật phẩm quay về thể xác giữa Thiên giới và Nhân gian, tiếp tục bảo vệ Lục giới.

Nhậm Vụ Thạch trong tay A Phiến hồng như phấn má, hồng đến say lòng người. Nàng cười nhìn Cự Nhân Thần, lớn tiếng nói: “Ta sẽ thường xuyên đến đưa vật phẩm cho ngài!”

Lần sau trong vật phẩm kia nhất định phải có một phần tâm ý của nàng.

Nhiệm vụ hoàn thành, nàng đem Nhậm Vụ Thạch thả lại vào bao nhỏ, mở ra nhìn bỗng nhiên thấy bên trong còn có một khối đá màu đỏ khác, lấy ra nhìn lên lại thấy một khối đá màu hồng. Nàng ngẩn người liền xem lại, rõ ràng là Nhậm Vụ Thạch của Đại Ma Vương…

Xong việc, nàng chưa kịp vui sướng liền chợt thấy phía sau có thứ gì đó chạm vào, nàng đột nhiên xoay người, một con mèo thật lớn áp mặt nó vào mặt nàng, sợ tới mức nàng té ngã trên mặt đất, run run giơ tay: “Mèo...mèo... quái thú!”

“Meo~” Cải Trắng ủy khuất ghé mặt nàng mà kêu một tiếng, đung đưa cái đuôi nhỏ.

Lúc này A Phiến mới thấy rõ, thì ra con mèo này là Cải Trắng, nàng lau sạch mồ hôi lạnh trên đầu, đứng dậy ôm ôm cọ mũi: “Thì ra ngươi có thể hóa lớn như thế này, thật đáng yêu.”

“Meo ——” cái đuôi lập tức đung đưa qua lại.

A Phiến cảm thấy trên đầu nó có bóng đen, ngẩng đầu nhìn liền thấy Phong Minh ngồi xếp bằng ở trên đầu Cải Trắng, rũ mi liếc nàng. Ánh mắt… hung dữ như Ma Vương.

Không đúng, hắn chính là Ma Vương!

“Đại ma vương, cảm ơn đá hồng của ngài.”

A Phiến sợ hãi nói, còn chưa kịp thấy hắn tỏ vẻ người tốt đã nghe thấy hắn nhẹ giọng cười, cười đến nỗi trong lòng A Phiến run rẩy.

“Đi.” Phong Minh nhìn nàng nói: “Tạm biệt, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa.”

Chịu đủ rồi, Quỷ khóc nhè cùng mình không hợp bát tự!

“Meo.” Cải Trắng cúi người lao xuống tầng mây, hướng Ma giới mà đi.

Nhìn Đại Ma Vương đem mèo rời đi, trên trán A Phiến lại lần nữa toát mồ hôi, thở ra một hơi —— sau này không bao giờ gặp mặt, thật sự quá tốt nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.