Edit: matgaumeo2308
Beta: Rysa
“Đừng cản ngươi?” Phong Minh lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi trộm Vũ Bình là vì cứu Nữ Bạt? Nếu ngươi biết lấy máu Linh Ngọc làm lời dẫn, vậy ngươi cũng nên biết, người phong ấn Nữ Bạt là ai. Hiện giờ, ngươi muốn phá bỏ phong ấn này, tất sẽ liên lụy đến Ma giới.”
Tam trưởng lão không giật mình, chỉ trầm mặc không nói.
Phong Minh thấy hắn phản ứng như thế, xác định hắn biết người phong ấn Nữ Bạt chính là Đế quân, trầm giọng hỏi: “Cho nên, vì sao ngươi biết rõ như thế, còn muốn cứu nàng?”
Tam trưởng lão im lặng một lát, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta từng là thủ hạ của Nữ Bạt.”
Phong Minh im lặng một lúc. Chỉ một câu này cũng đủ để giải thích vì sao hắn mạo hiểm đi trộm pháp khí, phản bội Ma giới, không sợ đắc tội Thần giới.
“Lúc trước thần ma vốn là đồng tông đồng nguyên[1] sau phân hai giới, Nữ Bạt rời khỏi Thiên Cung, lại muốn chúng ta đi Thần giới. Ta không muốn đi Thần giới, nên vào Ma giới, nhưng cho dù đã trở thành trưởng lão Ma giới, cũng không thể nào an tâm. Đến tận khi ta biết nàng bị phong ấn, trong lòng lại càng bất an. Cho nên ta muốn cứu nàng, nhưng ta biết dù có cứu được nàng, dựa vào thể chất của nàng, nàng chắc chắn lại bị giam giữ.”
[1] Đồng tông đồng nguyên: cùng tộc cùng tổ tiên.
“Cho nên ngươi trộm Vũ Bình, có lẽ có thể cho nàng chỗ dung thân.”
“Đúng vậy.”
Phong Minh nói: “Chuyện này, ngươi vốn có thể trực tiếp nói với ta.”
A Phiến bất ngờ nhìn hắn, nói như vậy chẳng lẽ, hắn sẽ giúp Nữ Bạt? Đại ma vương quả nhiên là người tốt, tuy rằng nói chuyện luôn quá mức đâm vào lòng người, nhưng dù đâm, cũng là chân tướng.
Tam trưởng lão lắc đầu, cười nói: “Ta sao có thể liên lụy Ma giới, ta vốn tưởng rằng, sau khi ta trộm được pháp khí, ngài sẽ phái binh tróc nã. Nhưng không nghĩ tới, ngài không làm vậy mà âm thầm tìm ta.”
Hiểu rõ mục đích của hắn, Phong Minh cũng không muốn trách móc nặng nề. Nếu làm theo suy tính của tam trưởng lão, sau khi hắn đánh cắp pháp khí, mình sẽ phái binh tróc nã, Thần giới cũng sẽ biết tam trưởng lão là phản đồ Ma giới, chuyện tam trưởng lão đi cứu Nữ Bạt không liên quan tới Ma giới.
Nhưng hắn tính sai rồi, mình tin hắn ta, cho nên không để lộ tin tức gì ra ngoài.
Phong Minh nhìn Linh Ngọc tiên tử giữa lòng sông, nàng lấy máu mình làm lời dẫn, còn đang niệm chú thuật, chỉ đợi thành hình, đó là thời cơ để tam trưởng lão ra tay. Hắn hỏi: “Nàng là gì của ngươi?”
A Phiến bị xách nửa ngày mở miệng nói: “Đại ma vương, bọn họ căn bản là in ra từ một khuôn.”
Rõ ràng là phụ thân và nữ nhi, chuyện này mà hắn cũng không biết, đúng là quá không quan tâm thuộc hạ. Đến chuyện trong nhà bọn nàng nuôi mấy con sâu, Liên Đạo thượng tiên đều biết hết.
Phong Minh liếc nàng một cái, bọn họ giống nhau chỗ nào.
Tam trưởng lão nói: “Linh Ngọc là nữ nhi ta.”
Phong Minh: “A.....”
“Nhưng việc ta từng là thuộc hạ của Nữ Bạt, nàng cũng không biết. Ngày ấy nàng vô tình nhắc tới chuyện Tước Thành, ta mới đoán được, năm đó Nữ Bạt đột nhiên biến mất, có lẽ đã bị phong ấn dưới Tước Thành.”
“Cho nên ngươi trộm Vũ Bình, cùng nữ nhi ngươi cứu nàng.”
“Ta chỉ muốn cứu nàng, Linh Ngọc cũng không muốn mấy năm sau bá tánh gần đó chịu khổ. Nhưng bây giờ đã không còn cách nào quay đầu lại, ta phụ Ma giới, đợi ta cứu Nữ Bạt rồi, ta sẽ tự mình đi Thần giới thỉnh tội!”
Tam trưởng lão đã hạ quyết tâm, giúp Linh Ngọc phá trận.
Phong Minh nhìn tam trưởng lão, không có động tác gì.
A Phiến nôn nóng nói: “Đại ma vương? Hiện tại phải làm sao đây, động tĩnh lớn như thế, chỉ sợ Thiên Đình sẽ nhanh chóng phái người người xuống xem xét. Thiên Đình chúng ta có tiểu tiên nữ chuyên môn lưu ý việc dưới hạ giới, một khi phát hiện có động tĩnh gì lớn sẽ lập tức bẩm báo lên.”
“Không phải ngươi cũng muốn cứu Nữ Bạt sao?” Phong Minh hơi nheo mắt lại, nói: “Vậy để bọn họ cứu đi, chỉ là lúc Nữ Bạt rời khỏi phong ấn, ngươi tốt nhất trốn xa một chút, nếu không nàng rất có khả năng sẽ hút khô cốt nhục ngươi trong nháy mắt.”
Sắc mặt A Phiến tức khắc trắng bệch, cả đôi môi cũng biến thành màu trắng. Phong Minh nhìn nàng nháy mắt bị dọa kinh sợ thì cười cười, đang muốn nói chuyện, chợt nghe nàng nói: “Ta đường đường là một tiểu tiên nữ cũng sẽ bị hút khô, vậy bá tánh Tước Thành làm sao bây giờ? Ta muốn đi cứu bọn họ, cất bọn họ vào túi Càn Khôn mang đi!”
Nàng chí khí ngút trời, nhưng thân thể quơ quơ, vẫn treo ở giữa không trung, nàng vô cùng ủ rũ nói: “Đại ma vương, ngài buông tay được không?”
Trước tiên, Đại ma vương phải buông ra, nàng mới có thể đi.
Phong Minh không buông tay, nói: “Ta lừa ngươi đấy.”
“Cái gì?”
“Trên người ngươi có lá chắn ta tự mình thiết hạ, tuyệt đối sẽ không sao. Còn bá tánh Tước Thành có lá chắn, là được Đế quân các ngươi hạ, cũng sẽ không sao.”
A Phiến ngưng một chút: “Vậy vì sao ngài lừa ta?”
Hắn cũng không biết vì sao mình lại trêu chọc nàng, đại khái là... Hắn nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Muốn nhìn ngươi khóc.”
“...” Đại ma vương là người xấu! A Phiến bị xách đến không còn tôn nghiêm, nhưng không nghĩ đến giãy giụa, dù sao nếu hắn buông nàng ra một lúc, vẫn sẽ tìm cơ hội xách nàng.
Ấn ký chú thuật trên lòng sông càng lúc càng rõ ràng, tầng tầng sợi vàng dệt thành đại võng[2] dính máu của Linh Ngọc, lộ ra trong không trung.
[2] Đại võng: lưới lớn.
Các loại phong ấn thường chỉ cần có một tầng kim võng, nhưng nơi này, cũng đã có đến tầng năm.
Đại võng dệt bằng sợi vàng nhiễm máu Linh Ngọc nên lộ ra nguyên hình, mỗi một sợi vàng đều phải nhuốm máu loãng mới có thể xuất hiện. Linh Ngọc cho rằng võng này cùng lắm cũng chỉ có ba tầng, không nghĩ tới càng lúc càng thấy nhiều. Lúc thấy kim võng thứ tám, sắc mặt nàng đã mất đi hồng nhuận, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng lăn xuống.
Máu của nàng thấm tới, không chỉ có kim võng, còn có người vốn cách xa nàng nay càng lúc càng gần, Nữ Bạt.
Nữ Bạt không yên lòng đi đi lại lại trên mặt đất dưới không gian chật hẹp, nôn nóng, bực bội, bất an. Nàng muốn ra ngoài, vì kim võng bây giờ lỏng lẻo, nàng đã có thể cảm nhận được chút ẩm ướt trong không khí. Nhẹ nhàng hít một hơi, bỗng nhiên nhận ra hương vị của máu. Nàng ngây ra, mới phát hiện mình đang hút máu Linh Ngọc.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Nàng am hiểu nhất là xin lỗi người khác. Nàng thích nhân gian nhưng phàm nhân không thích nàng. Nơi nàng đi đến ngay lập tức nước hồ sẽ không thấy, sơn tuyền khô cạn, đến cả nước giếng cũng nhanh chóng cạn mất hơn phân nửa. Nàng nhìn bá tánh giận nàng mà không dám nói gì, đành luôn nói xin lỗi.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nàng không ngừng nói, nhưng oán khí của bá tánh với nàng vẫn càng ngày càng nặng. Sau nàng đi tới nơi không hề có người, dừng lại cư trú ở chốn núi rừng. Nhưng núi rừng vốn xanh biếc cũng dần dần có cây chết héo, thú rừng rời đi thành đàn. Cùng lắm là trong một tháng, cả ngọn núi đã biến thành núi hoang, Sơn Thần nổi giận, đi Thiên Đình lên án nàng hành ác.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Nàng lên trời cao, xin lỗi Thiên đình.
Lúc rời đi, nàng thấy người mình ngày đêm thương nhớ. Nàng từ xa nhìn hắn, không cách nào tới gần. Hắn vẫn phong thần tuấn lãng như trước, bên người có tiên tử mỹ mạo theo hầu, đi bên bên, gọi hắn Thần Quân.
Hắn trả lời, ánh mắt lạnh lùng, nhưng không nghiêng đầu, nhìn hướng nàng một cái.
“Này, Hạn Bạt, ngươi không được đứng ở bờ hồ sen, nước mà cạn, hoa này đều phải chết hết.”
Thần binh đuổi đi, nàng lại liên tục xin lỗi, lúc nàng quay đầu lại, nam tử kia đã đi rồi.
Thể chất và khí tức nàng là độc nhất vô nhị trên đời, hắn phát hiện nàng ở đây, nhưng cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Nàng tự an ủi chính mình, có lẽ là mấy năm nay hắn sống trong nhung lụa, yếu đến nỗi không nhận ra được sự xuất hiện của nàng.
Có lẽ vậy... đúng không?
Không còn chút tôn nghiêm nào, lời xin lỗi hình như không có tý tác dụng nào, bởi vì Lục giới không ngừng có người lên án nàng, đặc biệt là oán khí ở nhân gian với nàng lớn nhất. Dần dần, nàng đã từ một vị thần biến thành quái vật mọi người hô đánh.
Về sau, nàng không có người thờ phụng, thần tịch tự động bong ra từng mảng, nàng bị đọa xuống trần, hoàn toàn trở thành tà ám. Nhưng tà ám cũng có hai giới yêu ma để đi, nàng nơi nào cũng không thể.
Nàng không vui, càng nghĩ càng không vui. Người năm đó theo Hoàng Đế chinh chiến, ai cũng đều ở địa vị cao, đều sống trên Thiên cung, chỉ mình nàng đến nơi an thân cũng không có.
Bọn họ đuổi nàng, chán ghét nàng, nhưng không ai nguyện ý cùng nàng nghĩ cách.
Ngay cả hắn cũng không muốn liếc nhìn nàng thêm một cái.
Nàng bắt đầu thường xuyên tới nhân gian, càng thích xem bộ dáng phàm nhân cầu mưa không được mưa. Thời gian lâu dần, Thiên Đình cảnh cáo càng ngày càng nhiều, nàng lại càng ngày càng bất thường, cũng ngán nhân gian.
Nàng vẫn muốn gặp Ứng Long. Thật ra nàng đã sớm biết, hắn không còn tình cảm với nàng.
Nhưng nàng vẫn muốn gặp hắn, cho nên nàng tới Thiên Đình.
Nhưng thiên binh nói với nàng, Ứng Long đã đi xa.
Nàng biết hắn trốn nàng, oán khí tích tụ lâu dài vì bị xa lánh rốt cuộc bùng nổ, nàng đả thương thiên binh của Thiên Đình, cố chấp xâm nhập Thiên Cung.
Nhưng mà nàng nhanh chóng bị người Thần giới liên thủ bắt được. Nàng cho rằng mình sẽ chết nhưng bọn hắn không giết nàng, mà đem nàng nhốt lại.
Hắc ám vô tận, cô độc vô tận, hoàn toàn xóa tan lệ khí của nàng.
Có người ở bờ sông câu cá, có hài đồng ở trên bờ chạy qua. Bọn họ bắt cá, bọn họ ném đá, nàng muốn nói gì đó cùng bọn họ, nhưng bọn họ không nghe thấy. Nàng ghé vào lòng sông, nhìn bọn họ. Bọn họ cười, nàng cũng cười.
Con cá không cắn mồi, nàng thổi một hơi, đưa cá đến đầu lưỡi câu.
Hài đồng rơi xuống nước, nàng ôm bọn họ, nâng lên bờ biển.
Nàng nỗ lực khống chế chính mình, uống vô cùng vô cùng ít nước. Nhưng mỗi lần cố nén khát khô, uống một ngụm, nước sông vẫn sẽ lập tức giảm rất nhiều, rất nhiều.
Ngày qua ngày, năm qua năm, nước sông, nước giếng, đến giọt nước mưa mới rơi xuống giữa không trung cũng bị nàng hút đi rồi.
Khô hạn, lại là khô hạn.
Nàng nghĩ mãi không ra, rốt cuộc nàng tên là Nữ Bạt, hay là Hạn Bạt, hay là gì khác.
Người ở Tước Thành gần như đi hết, không có người đến sông này câu cá, cũng không có hài đồng ở chỗ này vui đùa ầm ĩ.
Cô độc...
Cô độc...
Cô độc trở lại, tính tình nàng lại bắt đầu trở nên táo bạo.
Đột nhiên có một ngày, nàng nhận thấy được có người dừng trên lòng sông, bước chân thực nhẹ, còn có khí tức quen thuộc đến lạ—— rất giống khí tức của một người đã từng làm thuộc hạ của nàng, nhưng cũng không hoàn toàn giống.
Đang cuộn tròn dưới lòng sông, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt liền thấy một tiểu tiên nữ đang cúi đầu nhìn xung quanh, hồi lâu mới cẩn thận hỏi: “Phía dưới có người sao?”
Nàng giật mình hồi thần, không mở miệng. Nhưng nàng lại sợ người phía trên rời đi, giật giật thân mình, truyền lên tiếng vang.
Người nọ cười, nói: “Ta tên Linh Ngọc, ngươi thì sao?”
Nàng trầm tư hồi lâu, hơi hơi hé miệng, tiếng nói khàn khàn như tiếng gió thổi qua rừng cây, vô số lá cây kêu xào xạc — “.”