- Sao thế? Mày đang mong chờ tụi thập ỉn cô nương đó ra cứu như hôm bữa à? Mơ đi con! Hôm nay tụi này chuẩn bị
kĩ lắm rồi! – thằng nhóc tên Long tiến lại phía Nim giọng đầy trêu chọc.
Nim toát mồ hôi. Dù không phải lần đầu
bị chúng nó trêu chọc nhưng Nim vốn yếu đuối, đối diện với khó khăn khi
chỉ có một mình khiến cô bé mất bình tĩnh.
- Hôm nay tao có món quà tặng mày đây!
Long cười cười rồi đưa lên một con sâu lông lá đen sì đang quằn quằn mình cỡ bự nhất trước mặt Nim
- Thế nào? Đẹp chứ?
Nhưng xui cho tụi nó là Nim không sợ sâu!
- Không sợ hả? Hay là sợ quá đến mức không nói nên lời?
Nim đứng yên không phản ứng.
- Á à! Được lắm! Tụi bây! Đưa tao con khác coi!
Thế là lũ bạn xung quanh rút ra trong
cái bì ni lông đen một con vật mà hễ đứa con gái nào trong thấy cũng hãi hùng, nhẹ thì la lên chạy đi, nặng thì ngất trên giàn quất.
- Con gì đây nhỉ? Con chuột đó! – tên Long cầm cái đuôi con chuột đung đưa trước mặt Nim, mặt cười nham nhở.
Nhưng có lẽ hôm nay tụi nó bị sao quả tạ chiếu, vì Nim cũng không sợ chuột, mà thích chuột là đằng khác, ở nhà
cô bé có nuôi 2 con chuột nữa kìa. Mặc dù con chuột đang nằm trước mặt
Nim không được “xinh trai” và “trắng trẻo” bằng 2 con chuột ở nhà.
- Sao thế??? Sao con gì mày cũng không sợ thế? – thằng nhóc đã bắt đầu mất bình tĩnh.
- Thế con này mày có sợ không?
Đó không phải giọng nói của Long, mà là
của Tú Vân. Cô bé cầm trên tay một con vật dài ngoằng, đang uốn ** hết
cỡ và cái lưỡi thì thè thè “làm duyên” trước mặt cậu ta.
- Ối! Ối!
Long cùng đám bạn la thất thanh rồi chạy tán loạn. Vì đó không phải là con rắn giả mà là con rắn thật được Tú
Vân nuôi đã 2 năm nay. Hôm nay không biết trời xui đất khiến thế nào mà
cô bé lại đem nó theo.
- Mày làm tốt lắm! Sự duyên dáng của mày đã khiến cho tụi nó xúc động đến thế cơ đấy! Lần sau cứ phát huy như
thế nhé! – Tú Vân cầm con rắn trên tay rồi chọt chọt vào cái miệng nó.
Nim cười tươi. Đúng là Tú Vân mà! Không có gì là không thể!
………………………..
Tối nay cô bé cũng không dám về nhà. Cứ
đợi thêm vài ngày nữa. Đúng là từ khi quen Devil, cuộc sống của Nim cứ
bị xáo trộn lên, anh trai thì ở lỳ mãi bên Mỹ không chịu về, Nim nhủ
thầm nếu anh Quốc về, Nim sẽ không ngần ngại mà cho anh mấy cái nhéo
thật đau ở lưng để bỏ công mấy ngày ở nhà một mình chịu nhiều đau khổ.
…………………
Hôm nay đã là thứ 7 rồi. Nim ngồi đếm
từng ngay xem còn bao lâu nữa thì anh trai sẽ về với mình. Thời gian
cũng trôi nhanh thật, mới thoắt đó đã một tuần nữa trôi qua.
Giờ ra chơi.
Đang ngồi gặm ổ bánh mì chưa kịp ăn hồi sáng, Nim ngẩng đầu nhìn lên khi thấy trước cửa lớp mình tự dưng có rất nhiều người.
Cô bé bỏ ổ mì xuống bàn rồi chạy ra xem.
Và Nim giật mình khi thấy Long mặt mày
tím bầm, tay trái bó bột, trên trán có dán mảnh băng to đùng đang quỳ ở
đó. Khi thấy Nim ra, Long kêu lên thất thanh:
- Xin lỗi Đỗ Quyên! Bạn cho mình xin lỗi vì trước giờ đã bắt nạt bạn! Làm ơn hãy tha thứ cho mình! Từ nay về sau mình không dám nữa! Không dám nữa!
Nim hoảng hốt cúi xuống vỗ vai Long, gương mặt khó hiểu.
- Làm ơn đi! Hãy nói là bạn tha thứ cho mình! Nếu bạn không tha thứ cho mình! Tụi nó đánh mình chết mất! – và Long khóc ầm lên.
Nim bối rối thật sự. Thế này là thế
nào??? Ai đã làm ra chuyện này chứ??? Nim suy nghĩ hồi lâu rồi cúi xuống nhìn Long. Tú Vân cũng kịp thời chạy tới.
( Bạn đứng lên đi! Mình tha thứ cho bạn!)
Nhưng Long không hiểu Nim đang muốn nói gì.
- Nim nói là nó tha thứ cho mày đó! – Tú Vân vòng tay “phiên dịch”.
- Cám ơn bạn! Cảm ơn bạn nhiều lắm!
Long mừng như cha chết sống lại. Thái độ đó làm Nim vô cùng lo lắng và khó hiểu, riêng Tú Vân thì thấy rất mãn nguyện.
- Thấy chưa! Tao đã nói với mày rồi! Đừng có kiếm chuyện với bạn tao! Nếu không thì chỉ có nước lết như thế thôi!
Nim xua tay ý bảo Tú Vân đừng nói nữa.
( Bạn đứng lên rồi về lớp đi! Vào tiết rồi đó!)
Mặt Long ngơ ngơ.
- Nim bảo mày đứng lên rồi biến đi, đừng có đứng ám ở đây nữa! – Tú Vân phiên dịch lại một cách khá …“chuẩn”.
- Uh! Uh! Mình đi liền đây!
Đám bạn đỡ Long đứng lên rồi dẫn xuống
cầu thang. Mọi người xung quanh nhìn Nim với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ
sệt rồi cũng tản ra người nào về lớp nấy. Riêng Nim vẫn còn bối rối về
chuyện vừa xảy ra.
- Suy nghĩ làm gì cho mệt! Chắc có hero nào thấy bạn bị bắt nạt nên ra tay tương trợ thôi! – Tú Vân cười híp mắt.
Nhưng đó là ai mới được!
Nim trở về lớp với một đống thắc mắc trong đầu. Dù không muốn nhưng người đầu tiên mà cô bé nghĩ đến là Devil...
Và kể từ sự kiện đó, Nim trong mắt của
tất cả học sinh ở trường là một “nữ thần bất khả xâm phạm” vì họ đều tin rằng sau lưng Nim có một thế lực bí ẩn nào đó bảo vệ và che chở…có thể
là Devil…và cũng có thể là Angle…