Showbiz Là Của Tôi

Chương 117: Chương 117: Anh phát hiện ra mình không cách nào giận cô được




Edit + Beta: meomeoemlameo.

Lần đầu tiên Hứa Duyên đến tìm anh là bảy năm trước, lúc anh còn ở chợ đêm hát rong. Đó là anh lần đầu tiên nghe nói tới công ty Thần Tinh này.

Khi đó trong mắt anh, toàn bộ công ty quản lý trong giới đều là cá mè một lứa, anh chán ghét cả cái showbiz này, cũng phản cảm với tất cả mọi người trong showbiz.

Lần thứ hai tiếp xúc với Thần Tinh là ở phòng huấn luyện của Trung Thiên, Triệu Tân Tân phái trợ lý của chị ta mỗi ngày đưa đồ uống lạnh tới phòng tập. Lần đó, anh cũng không chút khách khí vứt bỏ hảo ý của đối phương.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, đưa đồ uống lạnh 100% đường cho anh, không thể là tác phong của một người đàn ông trưởng thành như Hứa Duyên được.

Rõ ràng lúc ấy đã có manh mối.

Còn có ai sẽ mua trà sữa 100% đường cho anh cơ chứ.

Là bởi vì khi đó anh không che giấu thái độ ghét bỏ, cho nên cô mới không dám nói cho anh sao? Sợ anh sẽ bởi vì ghét Thần Tinh, mà ghét lây cả cô ư?

Toàn bộ tất cả, giống như đột nhiên đều thông suốt.

Tất cả những nhân nhượng và bao dung vô hạn của Thần Tinh, 200% thành ý, vô số tài nguyên.

Trên đời này, ngoại trừ cô, còn có ai tốt với anh như vậy.

Cho nên, chuyện Trung Thiên nhả ra chấm dứt hợp đồng, cũng là vì cô đã ra tay ư? Ở nơi anh không biết, nhiều năm như vậy, cô còn từng làm những gì?

Nhưng tại vì sao?

Tại sao đối xử với anh tốt như vậy?

Là vì cô là fan của anh ư?

Hay vì cô cảm thấy nuôi lớn được một idol thì sẽ rất có cảm giác thành tựu?

Đúng vậy, tất cả những yêu thích, ủng hộ, làm bạn, những tình cảm sâu nặng này, anh đều không thể tìm ra nguồn cơn. Cô giống như đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, chạy theo anh, cho anh ấm áp.

Anh không thể tìm ra lý do cho cô.

Lý do duy nhất anh tìm được chính là cô thích.

Nhưng ngay cả là thích, cũng không phải loại thích mà anh muốn.

Cô lừa anh nhiều năm như vậy.

Những người xung quanh cô, cũng đều đang giúp đỡ cô lừa anh.

Đầu óc anh luôn tư duy rõ ràng và bình tĩnh, nhưng giờ phút này đây, đứng trong hành lang trống rỗng, trong đầu anh như vướng phải muôn vàn sợi chỉ, cắt người anh thành vô số mảnh vụn.

Mãi đến khi hành lang đối diện truyền đến tiếng ngân nga nhẹ nhàng, quen thuộc.

Cô đang ngân bài hát mới 《 Lưu lạc 》 của anh.

Tầm mắt dần dần ngưng tụ lại, anh hơi ngước mắt, nhìn về phía trước. Hứa Trích Tinh đi xong WC ra ngoài, trong tay còn nâng di động, cô vừa ngân nga vừa chơi game, mi mắt cong cong.

Đi được mấy bước, tựa hồ khóe mắt ngó thấy trước mặt có người, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Chỉ liếc mắt một cái, nụ cười trên mặt tức khắc sinh động lên, cô cất di động đi, vui vẻ chạy tới cạnh anh.

“Anh ơi, sao anh đã ra rồi ạ?”

Sầm Phong nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, anh giấu hết toàn bộ cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, chỉ còn lại nụ cười dịu dàng: “Mang bánh kem cho em đấy.”

Hứa Trích Tinh oa một tiếng, cúi đầu ngó trái ngó phải, cuối cùng vui vẻ nói: “Em muốn vị dâu tây!”

Sầm Phong cười đưa bánh kem dâu tây qua, anh nói: “Về phòng ăn đi.”

Hai người cùng trở về phòng nghỉ.

Hứa Trích Tinh ngồi xổm cạnh sofa, lấy muỗng xúc từng miếng ăn một, vừa ăn cô vừa ngẩng đầu nhìn idol đang rũ mắt ngồi trên sofa chăm chú nhìn cô.

Cô cắn cái muỗng hỏi: “Anh ơi, anh sao thế ạ? Sắc mặt không tốt lắm, có phải không thoải mái chỗ nào không ạ?”

Sầm Phong lắc đầu: “Không đâu, chỉ là vừa rồi uống chút rượu, có hơi say.”

Cô trở nên lo lắng, đặt bánh kem sang một bên, vội vàng đứng lên: “Em chạy ra ngoài mua thuốc giải rượu cho anh!”

Sầm Phong túm lấy cổ tay cô.

Lực tay anh rất nhẹ, đầu ngón tay hơi lạnh, anh nhẹ giọng nói: “Đừng, nghỉ ngơi một lát là khỏe rồi, em ăn bánh kem đi.”

Hứa Trích Tinh yên tâm, lại rót cho anh một ly nước ấm đưa qua, vẻ mặt lo lắng nhìn anh uống hết, mới lại ngồi xổm trước bàn trà, tiếp tục ăn bánh kem nhỏ.

Sầm Phong liền lẳng lặng nhìn cô.

Anh phát hiện mình không cách nào giận cô cho nổi.

Không có lý do cũng được, nuôi lớn idol cũng được, khiến mọi người cùng cô lừa anh cũng được, thế nào cũng được.

Chỉ cần là cô, anh đều cảm thấy không sao.

Sầm Phong không quay lại bữa tiệc nữa, chờ Hứa Trích Tinh ăn xong bánh kem nhỏ, lại dạy cô chơi game, ván hai mà Hứa Trích Tinh kẹt mãi mấy tháng cuối cùng cũng qua.

Không bao lâu sau Ngô Chí Vân cũng trở lại, lại cầm một đống danh thiếp, phần lớn là của các đạo diễn nhỏ ít người biết. Họ muốn móc nối với anh ta, nhờ anh ta đưa Sầm Phong tới, mượn danh tiếng và lưu lượng của Sầm Phong để push tác phẩm của mình.

Gọi tài xế lái xe tới xong, ba người cùng xuống lầu rời đi, theo lẽ thường đưa Hứa Trích Tinh về nhà trước.

Có đại tiểu thư trên xe, Ngô Chí Vân liền không đề cập chuyện đóng phim, chờ đưa cô đến dưới lầu, khi quay lại xe, anh ta mới sắp xếp từ ngữ một chút, mở miệng với Sầm Phong: “Vừa rồi có mấy nhà làm phim lớn có danh tiếng rất vang dội trong giới cho chú danh thiếp, những bộ phim trong tay họ đều là đại chế tác, chú định thế nào?”

Không đợi Sầm Phong trả lời, anh ta lại nói: “Những nghệ sĩ xuất thân không chính quy như chú, kỳ thật rất nhiều phim đầu tư lớn không muốn dùng, bởi lo kỹ thuật diễn không ra gì thì ảnh hưởng danh tiếng của tác phẩm. Nhưng anh thấy mấy nhà sản xuất kia đều rất có hứng thú với chú. Aizz, ta nói ai cũng có số mệnh của mình, chú là sao Tử Vi hạ phàm, đã định sẵn là sẽ hot rồi.”

Anh ta nói đến đắc ý dào dạt, kỳ thật vẫn luôn quan sát sắc mặt Sầm Phong.

Nhưng Sầm Phong luôn hỉ nộ không hiện lên mặt, quan sát rất lâu cũng không biết anh nghĩ thế nào, anh ta lại thở dài thườn thượt: “Chú làm âm nhạc, anh nhất định sẽ support, nhưng người ta bảo rồi, chớ để hết trứng trong một giỏ. Chú không thử sao biết mình không hợp? Kỳ thật đóng phim cũng hay lắm, nói không chừng chú thử một lần, biết đâu lại thích như thích ca nhạc, thích biểu diễn?”

Thấy Ngô Chí Vân tận tình khuyên bảo như vậy, vẻ mặt không biểu cảm của Sầm Phong cuối cùng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Anh nói: “Ok, để em thử xem.”

Ngô Chí Vân vui vẻ đến suýt thì nhảy cẫng lên.

Già đầu rồi, không ngờ còn hưng phấn như vậy vì cái việc tí xíu này, anh ta cầm lấy tay Sầm Phong liên tục nói: “Tin tưởng anh Ngô của chú đi, bát cơm này chú trời sinh đã ăn được rồi! Ông trời thưởng cho chú gương mặt này, chính là để lên TV đấy!”

Sầm Phong cười than một tiếng.

Ngô Chí Vân rốt cuộc cũng thỏa nguyện, hưng phấn xong, trong đầu đã bắt đầu tính toán trong số tài nguyên phim ảnh nhận được gần đây có cái nào thích hợp với Sầm Phong không, có cần tìm thầy huấn luyện kỹ thuật diễn trước cho anh không, hành trình công việc tiếp theo phải sắp xếp lại chút rồi.

Lúc sắp về đến biệt thự, mới đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, anh ta gõ vào đầu, nói với Sầm Phong: “Hồng Sương đã về nước, ổng phản hồi chúng ta rồi, nói là đồng ý gặp mặt với chú.”

Hồng Sương là người chế tác âm nhạc cấp bậc thiên vương trong nước, Sầm Phong đã đã có ý tưởng cho album tiếp theo, rất thích hợp với phong cách nhất quán của Hồng Sương. Anh muốn hợp tác với Hồng Sương, vẫn luôn liên hệ với đối phương.

Nhưng Hồng Sương đã đi du học nước ngoài từ năm trước, mấy năm nay rất khó tìm được bóng dáng ông ở trong nước. Sầm Phong liên hệ với ông từ lâu rồi, tới bây giờ mới nhận được hồi đáp.

Ngô Chí Vân hỏi: “Anh giúp chú hẹn thời gian gặp ổng nhé?”

Sầm Phong lắc đầu: “Để em tự liên lạc với chú ấy ạ.”

Ngô Chí Vân liền không hỏi lại nữa.

Không quá hai ngày, Sầm Phong và Hồng Sương hẹn gặp nhau, địa điểm là đối phương định, ở một clb cao cấp ở ngoại ô, Sầm Phong tự lái xe đi.

Hồng Sương hiện giờ 40 có lẻ, độc thân chưa lập gia đình, tính cách hơi cổ quái, có tiếng là cố chấp điên cuồng trong giới. Ông có sự nhiệt tình với âm nhạc khác với các ca sĩ nghệ sĩ khác, đã từng vì làm một album mà nhốt mình trong phòng ghi âm, ba ngày ba đêm không ăn không uống không ngủ.

Mà album này cuối cùng giúp ca sĩ nhận được giải thưởng Album hay nhất của năm, giải thưởng Album hot nhất năm, giải Ca sĩ xuất sắc nhất năm. Ba giải thưởng kết hợp, là thành tựu lớn nhất của một nhà sản xuất âm nhạc.

Thiên tài luôn vừa cô độc lại khác người.

Hồng Sương bằng lòng gặp anh, bản thân Sầm Phong cũng hơi ngạc nhiên.

Rốt cuộc số ca sĩ trong giới muốn hợp tác với Hồng Sương rất nhiều nhưng đến thông tin liên lạc cá nhân của ông cũng không có nổi.

Lúc Sầm Phong đi vào, Hồng Sương đã tới, ông bưng ly trà trên tay, cũng không uống, chỉ ngửi hương. Chờ Sầm Phong vừa tiến đến, đôi mắt đỏ như thức đêm nhiều ngước lên nhìn anh, cười nói: “Chú đã nghe bài 《The Fight》 của cháu, thực không tồi. 《 Lưu lạc 》 kém hơn một chút, hơi thường.”

Sầm Phong ngồi xuống đối diện ông: “Cháu ghi lại tâm tình mà thôi.”

Hồng Sương cũng không khó ở chung như lời đồn.

Ít nhất trong hai tiếng Sầm Phong nói chuyện về ý tưởng album với ông, ông hiểu rõ hơn bất kì ai những hình ảnh và cảm xúc mà anh muốn miêu tả qua âm nhạc.

Có lẽ trên đời có một số người có sự mẫn cảm trời sinh với âm nhạc.

Cuối cùng ông chẳng thèm hỏi phương thức liên lạc, trực tiếp đánh tiếng luôn: “Ngày mai cháu tới nhà chú, đem demo sang nhé.”

Nói xong ông liền đứng lên, nhìn đồng hồ: “Bộ phim chiếu rạp chú mua vé sắp bắt đầu rồi, chú đi đây.”

Dứt lời ông liền đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.

Sầm Phong cười một cái, rót trà trong ấm ra ly, không nhanh không chậm uống xong, mới đứng dậy đi ra ngoài. Vừa mới đi tới cửa, anh thoáng thấy một bóng người quen thuộc.

Hứa Trích Tinh cùng mấy người vừa nói vừa cười đi từ chỗ ngoặt ra.

Cô mặc một bộ tây trang thơm ngát, giẫm trên một đôi giày cao gót màu đen, trang điểm tinh tế, đuôi tóc hơi uốn thả trên trên vai, vừa đi vừa nghiêng đầu nói gì đó.

Cánh cửa phòng đặt riêng vừa kéo ngang ra, Sầm Phong lui một bước, sau đó đóng cửa lại.

Đoàn người đi qua cửa.

Anh nghe thấy giọng cô: “Sếp Chu, bên Hoa Đình tự nguyện giảm 5%. Hạng mục này là một tay chị thúc đẩy, 5% thêm này em sẽ kêu thư ký viết vào tài khoản cho chị để thể hiện sự chân thành của em.”

Có người cười nói: “Bà chủ Hứa thật là khách khí, chị mà từ chối thì bất kính, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Giọng nói kia thông minh sắc sảo lại tự nhiên hào phóng, khác hẳn cô gái nhỏ hay làm nũng bán moe với anh.

Chờ bọn họ đi qua, Sầm Phong mới chậm rãi mở cửa ra. Bóng lưng thẳng tắp và mảnh khảnh của Hứa Trích Tinh như ẩn như hiện giữa đoàn người. Đôi giày gót nhọn tinh xảo màu đen đạp lên mặt đất. Cốp, cốp, cốp. Từng bước từng bước một, tựa như bước vào lòng anh.

Thần sắc anh rất thờ ơ, đội mũ lên đầu, ấn mũ xuống, đi ra từ cửa khác.

Trên đường đi xe về, anh nhận được điện thoại của Ngô Chí Vân, anh ta vội vã hỏi: “Chuyện sao rồi?”

Sầm Phong nói: “Ok rồi ạ.”

Ngô Chí Vân vừa kinh ngạc lại vui vẻ: “Dễ dàng vậy à? Xem ra chỉ cần chú ra ngựa, không có việc gì mà không làm được, anh thấy mình có thể về hưu được rồi.”

Sầm Phong cười một cái, lại nghe anh ta nói: “Bây giờ chú ở đâu? Có tiện tới Thần Tinh một chuyến không? Có hợp đồng đại diện thương hiệu của chú anh để ở văn phòng, hôm nay chú phải ký đấy.”

Sầm Phong “Vâng” một tiếng: “Để em đi lấy.”

Cúp điện thoại xong, anh đi vòng qua Thần Tinh.

Anh vào văn phòng Ngô Chí Vân cầm hợp đồng. Khi đi thang máy xuống, anh gặp Chu Minh Dục.

Cửa thang máy vừa mở ra, cậu ta đang nhăn như bị rách oán thán gì đó với người đại diện. Lúc thấy Sầm Phong trong thang máy, vẻ mặt cậu chàng biến đổi, sung sướng bất ngờ chạy vào: “Anh Phong! Sao anh lại tới đây?!”

Sầm Phong giơ giơ tài liệu trên tay lên: “Tới lấy cái này.”

Chu Minh Dục nheo mắt nhìn anh, quay đầu lại nói với người đại diện: “Em ngồi xe anh Phong về, hai ngày kế đừng sắp xếp hành trình cho em nữa, em muốn nghỉ ngơi!”

Nói xong, cậu chàng ấn nút đóng cửa trước vẻ mặt bất đắc dĩ của người đại diện.

Cửa thang máy khép lại, Sầm Phong hỏi: “Làm sao đấy?”

Chu Minh Dục bĩu môi: “Em nói em không muốn tham gia cái gameshow đấu trí kia nữa, em không thèm cái loại này đâu, em không nhận đâu. Hai tập trước có em tham gia lúc phát sóng á, trên sóng comment toàn mắng em!” Cậu chàng càng nói càng phẫn nộ, “Nói chỉ số thông minh của em không xứng thi đậu 985! Thật quá đáng!”

Sầm Phong cười một tiếng.

Chu Minh Dục ấm ức cực kỳ: “Anh còn cười, em đang tức chết đây này. Aizz, em hối hận quá, em mà không làm minh tinh, giờ chắc em vẫn là một cậu trai bình thường thôi á.”

Cậu chàng thường xuyên nghĩ cái gì thì nói cái đó, Sầm Phong cũng không đáp lời cậu chàng.

Tới gara rồi, hai người một trước một sau lên xe. Chu Minh Dục vừa oán giận làu bàu vừa thắt đai an toàn, xe vừa mới khởi động, đột nhiên nghe thấy cậu chàng nói: “Ấy, kia không phải……”

Nói được một nửa, lại chột dạ nuốt trở về, cậu chàng vội vàng cúi đầu, làm bộ không xảy ra chuyện gì.

Sầm Phong cũng đã thấy được.

Đối diện cách đó không xa, Hứa Trích Tinh đang bước từ trên xe xuống, thang máy đã đến. Bên người cô có hai người trung niên mặc âu phục, Sầm Phong đã gặp rồi, là quản lý cấp cao của Thần Tinh, đang vừa đi vừa trình tài liệu cho cô xem.

Sầm Phong ngồi ở ghế lái, nhìn theo cô vào thang máy, đột nhiên hơi muốn bật cười.

Trước kia khi không phát hiện, đó giờ anh chẳng bao giờ gặp được.

Bây giờ phát hiện rồi, những lần gặp mặt ngẫu nhiên thế này lại nhiều lên.

Này chẳng lẽ đây là định luật Murphy?

(Định luật Murphy: cái gì diễn ra theo chiều hướng xấu thì sẽ trở nên xấu nhất có thể)

Chu Minh Dục vẫn luôn trộm đánh giá vẻ mặt Sầm Phong.

Anh ấy rõ ràng thấy rồi, nhưng thần sắc trước sau không biến hóa, đạm mạc lại bình tĩnh, chẳng lẽ anh ấy không phát giác có gì dị thường sao? Không thể nào, IQ của anh Phong làm gì giống cậu chàng chứ.

Á không! Phỉ phui phỉ phui!

Sầm Phong khởi động xe, lái xe ra khỏi gara.

Mãi đến khi lên đường cao tốc, Chu Minh Dục đang xoắn quẩy trong lòng mới rốt cuộc chần chờ mở miệng: “Anh Phong…… Anh, anh biết rồi ạ?”

Sầm Phong bình tĩnh nhìn đường: “Biết cái gì?”

Chu Minh Dục nuốt nuốt nước miếng: “Thì…… Vừa rồi Trích Tinh…… Không phải anh thấy rồi ạ? Anh biết rồi ạ?”

Hai vị quản lý cấp cao kia đến cậu chàng cũng quen, không lý nào Sầm Phong lại không quen biết.

Sầm Phong khẽ nghiêng đầu nheo mắt liếc cậu chàng một cái, khẽ nói: “Chú cũng biết, tại sao anh không thể biết?”

Chu Minh Dục giật nảy cả mình.

Hứa Trích Tinh ơi là Hứa Trích Tinh, đây cũng không phải tại tớ nhé, là tại cậu không cẩn thận ý, cậu cũng không nên trách tớ đâu!

Không khí bên trong xe đột nhiên có chút xấu hổ.

Chu Minh Dục ấn ấn ngón tay, gặm gặm móng tay, giật nhẹ đai an toàn, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Anh Phong, anh giận ạ? Có thể nào sau này không để ý tới Trích Tinh nữa không ạ? Em cũng không phải cố ý lừa gạt anh đâu!”

Sầm Phong chỉ nhìn về phía trước, lái xe không nói lời nào.

Chu Minh Dục thấy anh như vậy, có hơi nóng nảy: “Anh Phong anh đừng giận chúng em, em…… Không phải, em liên quan gì đâu, anh đừng giận Trích Tinh mà! Nếu anh không để ý tới cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ khổ sở đến chết!”

Cậu chàng gấp đến độ gãi đầu: “Cậu ấy lừa anh là không đúng, tuy rằng em không biết tại sao cậu ấy lại không nói cho anh, nhưng cậu ấy thật sự có lòng với anh đó. Từ hồi lớp 10 cậu ấy đã bắt đầu thích anh rồi, nhiều năm như vậy tình cảm chưa từng thay đổi……”

Nói còn chưa dứt lời, xe đột nhiên quẹo phải một cái phanh gấp lại.

Cũng may đã xuống khỏi đường cao tốc, xe ổn định vững chắc dừng ở ven đường. Chu Minh Dục bị cái phanh gấp này làm cho sợ tới mức còn chưa phục hồi tinh thần, liền nghe thấy Sầm Phong trầm giọng hỏi: “Cái gì lớp 10?”

Chu Minh Dục: “…………”

Xong rồi, có phải mình đã lỡ nói chuyện không nên nói không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.