Showbiz Là Của Tôi

Chương 151: Chương 151: Ngoan, anh bế em lên giường ngủ




Edit + Beta: meomeoemlameo.

Mùng một Tết Âm, Sầm Phong trở lại đoàn phim tiếp tục đóng phim điện ảnh.

Buổi sáng lúc anh vừa xuất hiện, toàn bộ người trong đoàn phim đều vui vẻ phấn khởi la hét chúc mừng. Cũng may anh đã chuẩn bị từ trước, kêu Vưu Đào mua không ít trái cây đồ ngọt đồ uống để mời khách.

Hứa Trích Tinh tối hôm qua hưng phấn cả đêm, gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cô ngủ một giấc đến giữa trưa, tận lúc bà Hứa tới gọi cô ăn trưa cô mới dậy.

Đầu cô còn rối như tổ quạ vì mới dậy, mở miệng đã hỏi: “Anh con đâu ạ?”

Bà Hứa xốc chăn của cô lên: “Hơn 7h sáng đã đi rồi! Đâu có ngủ lắm như con đâu!”

Hứa Trích Tinh vừa mặc quần áo vừa hỏi: “Anh ấy đã ăn sáng chưa ạ?”

Bà Hứa kéo rèm trong phòng ra, hôm nay thời tiết sáng sủa, mặt trời đằng Đông tỏa sáng rực rỡ: “Ăn rồi, dì Lưu của con làm mì cà chua cho nó ăn.” Bà nói xong, đoạn quay ra đánh giá con gái một lúc, đột nhiên cười nói: “Bây giờ còn biết quan tâm người khác quá nhỉ.”

Bị mẹ mình trêu ghẹo, Hứa Trích Tinh đỏ mặt, chạy vào buồng vệ sinh.

Ăn xong bữa trưa, cô nằm trên sofa lướt Weibo một lát, tin nhắn và bình luận đầy ụ, tin cô và idol công bố yêu nhau còn ở top 3 hot search, có lẽ trong vòng một hai ngày tới vẫn chưa xuống được.

Sáng nay Sầm Phong up bộ selfie 9 tấm, Club Phong Tranh liếm nhan xong, đều chạy tới cảm ơn Nhược Nhược, kêu cô giám sát idol giữ vững tốc độ show off.

Cô tùy tay reply mấy cái, lại cày rank cho hôm nay. Còn hai tháng nữa là đến Liên hoan Âm nhạc Trung Quốc, Sầm Phong lọt vào danh sách Nghệ sĩ được yêu thích nhất của năm. Gần đây mọi người đều đang nỗ lực vote, tuy rằng đã đang đứng đầu bảng, nhưng người xếp ngay dưới cũng đuổi sát lắm, không thể lơi lỏng.

Vừa up bài vote trên Weibo xong, liền có Phong Tranh hỏi: Nhược Nhược lúc đó có đến hiện trường không?

Hứa Trích Tinh reply: Đương nhiên là có chứ!

Phong Tranh: Có đi chung thảm đỏ với anh nhà không?

Hứa Trích Tinh: Cậu nghĩ gì thế bitch, chẳng lẽ không muốn merch à?

Phong Tranh: Đã làm người yêu với idol rồi còn siêng năng phát merch, không hổ là ông trùm merch của fandom mình! Vấn đề quan trọng này, merch lần này là gì thế QAQ

Hứa Trích Tinh: Bí mật!

Lướt xong Weibo cày xong rank, cô để điện thoại sang một bên, chạy về phòng lấy bản thiết kế mình đã vẽ xong ra.

Trên hình là tranh chibi của idol do cô vẽ dựa theo hình tượng của 《 Du ngoạn thế giới của idol Phong Phong 》, bên cạnh còn đánh dấu số đo và chất liệu vải.

Cô tính toán làm thú bông chibi, phải gửi mẫu cho xưởng trước. Trước đây cô thấy idol đóng phim không hoạt động gì nên vẫn luôn gác lại, bây giờ sắp đến liên hoan âm nhạc rồi, cũng nên bắt tay vào làm thôi.

Hứa Trích Tinh chụp một tấm ảnh, sau đó lái xe tới chợ bán đồ làm thú bông mua những nguyên liệu cần để may thú bông. Sau khi chọn xong, vừa lên xe cô liền nhận được điện thoại của Sầm Phong, anh hỏi cô: “Rời giường chưa em?”

Hứa Trích Tinh lời lẽ chính đáng: “Đương nhiên rồi ạ! Em có phải heo đâu!”

Anh phì cười ở đầu bên kia: “Ừa, em không phải. Muốn tới đoàn phim không?”

Cô vừa quay xe vừa hỏi: “Sao thế ạ?”

Giọng điệu idol tự nhiên lại dịu dàng: “Nhớ em đấy.”

Nội tâm của Hứa Trích Tinh: A a a a a a a a a a a a a a a a a a đù đù đù má!!!

Mặt ngoài của Hứa Trích Tinh: “Dạ ~, bây giờ em tới liền đây, anh ơi chờ em nhé!”

Cúp điện thoại xong cô liền giẫm chân ga, lái nhanh như điện chớp chạy đến đoàn phim.

Phần diễn hôm nay của Sầm Phong đã quay xong rồi, đang ngồi trong phòng nghỉ xem lời thoại ngày mai. Nghe thấy nhân viên công tác ngoài cửa gọi “Bà chủ Hứa”, anh gác kịch bản sang một bên, đứng dậy đi mở cửa.

Bạn nhỏ mặc chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt, trong tay còn cầm một túi đồ ăn. Thấy cửa mở ra, cô chạy chậm hai bước nhào vào lòng anh.

Sầm Phong mỉm cười dang tay tiếp được cô, thiếu nữ giống một nụ hoa mai nở rộ trên cành, mang theo hương thơm thanh mát ùa vào lồng ngực anh, giọng nói mềm nhẹ: “Anh ơi ~”

Anh hôn lên trán cô.

Bên cạnh vang lên những tiếng trầm trồ.

Hứa Trích Tinh có chút ngượng ngùng, chôn trong lồng ngực anh đẩy anh vào.

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, cô mới ngước đôi sáng lấp lánh lên, “Anh ơi, em mang cho anh phở bò cuốn siêu ~~ ngon nè!”

Sầm Phong cười hỏi: “Ngon thế nào cơ?”

Cô mở túi thức ăn ra như hiến báu vật, lấy một cái hộp ra, “Là món em thích ăn nhất hồi cấp 3 đấy! Nãy em đi qua gặp được đấy, không ngờ nhiều năm như vậy mà vẫn còn mở cửa!”

Cô mở nắp ra, mùi thơm tươi mới tản ra, Hứa Trích Tinh bẻ đũa đưa cho anh, “Còn nóng đấy ạ, anh ơi anh mau nếm thử đi ạ!”

Anh gật gật đầu, bưng hộp lên ăn hai miếng, hương vị quả thật không tồi. Anh vốn dĩ không đói bụng, bây giờ lại bị món phở này làm nổi lên cơn thèm ăn.

Anh vừa định hỏi cô muốn ăn chung không, ngẩng đầu liền thấy bạn nhỏ ngồi xổm ở trước mặt, trong tay cầm di động quay hình anh.

Sầm Phong hơi buồn cười và bất đắc dĩ: “Đang quay cái gì đấy?”

Hứa Trích Tinh đúng lý hợp tình: “Quay anh đó, anh ơi lúc anh ăn nhìn đáng yêu ghê! Em thấy anh có thể làm food blogger được đó ạ!” Nói xong lại thúc giục anh, “Anh ăn tiếp đi anh! Để tí nữa thì nguội mất.”

Sầm Phong liếc cô gái nhỏ sau ống kính hai cái, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nghe lời cô ăn hết phở cuốn.

Không bao lâu sau, Weibo 【 Nếu như anh hóa thành cơn gió 】 liền up một cái video ngắn: Phúc lợi food blogger nè! Mau tới xem đi!

Club Phong Tranh vụt tới.

―― chòi chòi chòi oi đáng yêu chết tui rồi! Tui lại có thể làm mẹ rồi!!!

―― a a a mị thích cái phúc lợi này quá! Nhược Nhược không ngừng cố gắng nhá!!!

―― nhìn anh nhà mình dịu dàng quá đi QAQ, ánh mắt nhìn máy quay cũng quá yêu chiều hiền hòa rồi ý

―― Tớ chua vờ lờ, Nhược Nhược cậu là đồ con cờ hó, đút chanh cho tớ đấy à QAQ

―― anh nhà đóng phim gầy đi nhiều quá, Nhược Nhược gắng nuôi anh nhá!

―― Dáng vẻ nghe lời của cục cưng dễ thương ghê, ôm tim! Hứa Trích Tinh phải đối tốt với con trai tui nha!!!

―― Em ủng hộ tình yêu say đắm, nhiều phúc lợi quá, em khóc thật rồi đây này

……

Hứa Trích Tinh đã up video ngắn liên tiếp bảy ngày, hoặc là cảnh idol ăn cơm, hoặc là khi idol xem kịch bản, hoặc là lúc idol ngủ, hết lòng phát phúc lợi cho fan.

Club Phong Tranh bị idol ghẻ lạnh từ lúc debut tới giờ cảm nhận rõ nét được ích lợi của tình yêu.

Nhược Nhược không chỉ là ánh sáng của anh nhà, mà còn là ánh sáng của tụi mình QAQ

Tuy rằng idol không yêu chúng mình, nhưng Nhược Nhược yêu chúng mình á! Anh nhà yêu Nhược Nhược, Nhược Nhược yêu chúng mình, theo tính chất bắc cầu thì anh nhà yêu chúng mình rồi!

Từ nay về sau không bao giờ phải lo lắng idol giải nghệ không show off nữa! Anh nhà không show off, chúng mình liền đi thúc giục Nhược Nhược. Nhược Nhược nói muốn xem, anh nhà sẽ up selfie ngay, cả nhà cùng nhau liếm, cả nhà cùng vui!

Nhưng ngày tháng vui vẻ luôn ngắn chẳng tày gang.

Hết nghỉ tết, Hứa Trích Tinh phải về thành phố B, rốt cuộc cả cái công ty lớn như Thần Tinh không thể mặc kệ. Hơn nữa bây giờ đúng thời điểm khởi động các hạng mục đầu năm, lúc về chắc cô còn phải bận trăm công ngàn việc, không có thời gian chạy về thành phố S nữa.

Tính toán như vậy, hai tháng tới hai người sẽ chẳng được thấy mặt nhau.

Chuyện này đúng là quá khó khăn với người đang trong thời kì yêu nồng nhiệt.

Sầm Phong từ lúc đến nhà họ Hứa hôm giao thừa thì về sau chưa quay lại nữa. Thứ nhất là anh bận đóng phim, thứ hai là cho dù Ông Hứa Bà Hứa thích anh, nhưng dù gì cũng chỉ vừa mới yêu, cứ sang nhà người ta qua đêm suốt thì chẳng khác gì có ý đồ xấu.

Ông Hứa Bà Hứa dù sao cũng là cha mẹ có tư tưởng truyền thống, Sầm Phong không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho họ, ngay cả việc kể truyện trước khi đi ngủ cũng phải thông qua video call.

Hứa Trích Tinh cảm thấy không thể đối xử với idol như vậy được, trước khi đi phải gặp tận mặt để kể truyện cổ tích cho idol mới được!

Vì thế trước tiên cô sửa soạn xong hành lý, lừa hai cụ là chiều nay cô lên máy bay. Ông Hứa Bà Hứa cũng không hoài nghi, còn lái xe đưa cô đến sân bay, chờ hai người vừa đi, cô lại vụng trộm xách theo vali quay trở về khách sạn của đoàn phim.

Đầu tiên cô gọi điện trước cho Vưu Đào, chờ lúc cô xuống xe, Vưu Đào đã đặt phòng xong, là phòng liền kề với phòng Sầm Phong.

Vưu Đào còn phải chạy về đoàn phim, đưa cô vào xong liền nói: “Đêm nay sếp có cảnh diễn đêm, chắc về muộn lắm đấy, chị để lại thẻ phòng của nó cho em nhé.”

Hứa Trích Tinh còn ở trong buồng vệ sinh, tức khắc hô to: “Em cầm thẻ phòng anh ấy làm gì chứ?!”

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa của Vưu Đào.

Chờ lúc cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, Vưu Đào đã đi rồi, thẻ phòng để ở trên bàn trà.

Hứa Trích Tinh nhìn chằm chằm thẻ mở phòng kia một lúc, không hiểu sao tim đập nhanh lên.

Cô xem TV trong phòng một lát, lúc sẩm tối thì gọi cơm lên ăn, ăn xong lại đi tắm rửa một cái, lúc sấy tóc xong thì trời đã tối rồi.

Cô tiếp tục lùi về sofa xem TV, nhưng tầm mắt cứ thi thoảng lại lướt qua thẻ phòng trên bàn trà.

Hai người nhỏ trong đầu lại đánh nhau.

Bây giờ họ đã yêu nhau rồi, vào phòng anh ấy chờ một tí có sao đâu?

Không thể quá chủ động đâu! Con gái phải rụt rè chứ!

Rụt rè cái gì? Mục đích cô ấy tới không phải là để đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ à? Lỡ như lúc idol về cô ấy ngủ mất rồi, anh mà không sang gọi cô, thì lỡ cả chuyện!

Nhưng sang phòng anh ấy chờ thì ái muội quá còn gì?!

Ở đây thì cũng xem TV, sang bên kia thì cũng xem TV, đổi mỗi cái phòng thì ái muội ở đâu? Cô ấy có làm gì đâu!

Hành vi của Hứa Trích Tinh từ trước đến nay không chịu sự quản chế của não bộ, chờ lúc cô phục hồi tinh thần lại, đã quẹt thẻ mở cửa phòng rồi. Hơn nữa cô còn không lấy thẻ phòng của mình, cửa đã khóa lại, cô không vào được.

Haizz, đến thế này thì hết cách rồi.

Bạn nhỏ Hứa Trích Tinh ‘bị buộc bất đắc dĩ’ đi sang mở cửa phòng idol.

Anh đã ở đây hơn một tháng, trong không khí dường như đều có hương vị trên người anh. Phòng rất sạch sẽ, nhưng khắp nơi đều có những vật dụng cá nhân của anh.

Hứa Trích Tinh như thể vụng trộm xâm phạm vào không gian riêng tư của idol vậy, trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Cô vội vàng chạy đi bật TV, để bầu không khí được xứng với mục đích thuần khiết của mình.

Cửa sổ trong phòng khách mở ra, điều hòa vừa mới bật, độ ấm hơi thấp. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, chạy tới đóng cửa sổ lại, kéo rèm tắt đèn, khoác áo khoác của idol để một bên lên người, rúc mình trên sofa xem TV.

Cảnh diễn đêm nay quay rất lâu.

Sầm Phong biết bạn nhỏ chờ, suất diễn của anh cơ bản quay cái là qua, nhưng anh cũng không kiểm soát được các diễn viên khác diễn hỏng liên tục, chờ lúc quay xong đã hơn 11 giờ đêm.

Anh vội vàng chào hỏi mọi người rồi về khách sạn ngay.

Lúc xuống xe Vưu Đào làm như vô tình nói: “Chị đưa thẻ phòng cho nó rồi nhé.”

Đoàn phim đã chào hỏi rào đón trước, cho nên khách sạn trang bị cho cả mình và trợ lý thẻ phòng, Sầm Phong nghe thấy chị nói vậy cũng không phản ứng gì, chỉ thờ ơ gật đầu.

Vưu Đào nhìn bóng dáng sếp đi xa, yên lặng cầu nguyện ở trong lòng: Đại tiểu thư em ngàn vạn lần đừng xoắn nhé! Thần Tinh làm nhanh lên cho chị!

Sau khi ra khỏi thang máy, quẹo trái mười lăm mét là tới phòng anh.

Sầm Phong móc thẻ phòng ra, lách cách một tiếng, đẩy cửa vào.

Trong phòng tắt hết đèn, chỉ có ánh sáng trắng phát ra từ chiếc TV, nương theo ánh sáng có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngủ trên sofa.

Cô cuộn tròn thân mình, đầu cúi xuống, nửa người trên đắp áo khoác của anh, cẳng chân thon thả trắng như tuyết lộ ra ngoài, khẽ co bên cạnh.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô dường như tỉnh lại, nhưng đôi mắt còn chưa mở, mơ hồ gọi “Anh ơi”.

Sầm Phong đi qua ngồi xuống, bàn tay sờ sờ đôi chân nhỏ của cô, không lạnh, còn khá ấm.

Anh cúi người hôn lên mắt cô: “Sao em không lên giường ngủ?”

Cô thừa cơ ôm cổ anh, ngọt ngào nói: “Xem TV ngủ quên mất ạ.”

Cô chỉ mặc một bộ váy ngủ, mùi hương cơ thể thơm mát sau khi tắm xông vào khoang mũi anh cùng độ ấm. Khi cô ôm anh, thân thể cô khẽ dựa vào.

Đôi mắt Sầm Phong tối sầm lại, cánh tay chống lên sofa, tận lực nâng thẳng thân thể, giọng nói hơi khàn: “Ngoan nào, anh bế em lên giường ngủ.”

Cô ôm anh không rời tay, còn cọ khuôn mặt nhỏ lên cổ anh: “Em không ngủ đâu, em phải kể truyện cổ tích trước khi đi ngủ cho anh.”

Anh gồng lưng, giọng nói khàn khàn: “Lên giường rồi kể.”

Dưới ánh đèn tối tăm, anh nhìn thấy mặt cô gái nhỏ dần dần đỏ lên, nhỏ giọng bĩu môi lẩm nhẩm: “Em không lên giường đâu.”

Hơi thở Sầm Phong nặng nề hơn.

Cánh tay chống trên sofa lỏng dần, không có chống đỡ nữa, anh cúi người, dán lên thân thể ấm áp của cô gái nhỏ, cúi đầu hôn từ cổ cô dọc lên vành tai.

Hứa Trích Tinh rùng mình dưới thân anh.

Nghe thấy anh khàn giọng hỏi: “Vậy ở đây nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.