Showbiz Là Của Tôi

Chương 121: Chương 121: Người cuối cùng cắt cổ tự sát kia sao?




Edit + Beta: meomeoemlameo.

Vở kịch tổng cộng biểu diễn ba giờ.

Lúc tan cuộc, tuy rằng Sầm Phong đội mũ nhưng vẫn bị người qua đường phát hiện, chụp trộm mấy tấm, bị truyền lên Weibo. Club Phong Tranh rất nhanh liền biết idol đi theo thầy Văn Hành đi xem kịch nói.

Lĩnh vực làm việc của Sầm Phong và Văn Hành bình thường tách biệt, rất ít khi hợp tác, fans đúng là không biết anh có qua lại với Văn Hành, nhìn thấy ảnh chụp đều có chút kinh ngạc.

Idol có quan hệ bạn bè thần kỳ gì thế này?

Cũng có account marketing share ảnh chụp trộm, bắt đầu nghe nhạc hiệu đoán chương trình, tung tin đồn Sầm Phong sắp tiến vào giới điện ảnh, chuẩn bị hợp tác với Văn Hành, diễn vai nam chính trong bộ phim sắp tới của ông.

Có mấy anti fan nhân cơ hội nhảy ra khẩu nghiệp, một thằng ca sĩ không tập trung làm nhạc cho tốt, chạy tới giới điện ảnh hóng hớt cái gì? Đừng dùng kĩ thuật diễn tệ lậu làm cay mắt khán giả chứ.

Phong Tranh: Á à, bây giờ thừa nhận anh nhà tao là ca sĩ rồi à? Trước đó không lâu tụi mày còn nói idol không có tư cách được gọi là ca sĩ mà. Sao chưa gì đã vả mồm thế!

Lúc còn ở trên xe, Ngô Chí Vân đã gọi điện tới, Sầm Phong đang lái xe, ấn loa, nghe thấy anh ta hỏi: “Chú đi xem kịch với thầy Văn đấy à?”

Sầm Phong “Vâng” một tiếng.

Ngô Chí Vân: “Chú sắp đóng nam chính trong bộ phim điện ảnh sắp tới của thầy Văn hả?”

Sầm Phong: “?”

Văn Hành ngồi ở ghế phụ tức khắc cười ha ha nói: “Sao thầy không biết thầy có bộ phim sắp quay nhỉ?”

Ngô Chí Vân không biết anh vẫn còn đi chung với Văn Hành, hơi xấu hổ, cười hai tiếng chào hỏi, chưa nói hai câu đã cúp điện thoại, bắt đầu đi xử lý mấy tin đồn bịa đặt trên mạng.

Đương đúng lúc tan tầm, xe đổ ra trên đường đến chật như nêm cối, xe dịch lên từng tí một, Văn Hành liền nhân cơ hội này nói một chút về vở 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 với Sầm Phong.

Nguyên tác điện ảnh chính là một câu chuyện thuật lại việc đấu tranh để theo đuổi tự do, nhưng cả bộ phim điện ảnh ngoại trừ phần giữa làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng tự do chút chút, phần sau cơ bản đều trong trạng thái áp lực.

Đến cuối cùng cả vai chính cũng chết.

Sầm Phong xem bộ điện ảnh này đã là chuyện của đời trước, đến bây giờ chỉ nhớ đại khái cốt truyện. Kịch bản kịch cơ bản không khác gì phim điện ảnh, nhưng thay đổi tương đối hình thức biểu hiện.

Văn Hành nói xong về vở kịch, nhìn Sầm Phong nói: “Nhân vật thầy muốn em thử vai là Billy.”

Ngón tay gác trên tay lái của Sầm Phong khẽ run lên.

Một lát sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Là người cuối cùng cắt cổ tự sát sao ạ?”

Văn Hành nói: “Đúng vậy.”

Xe chờ trước đèn xanh đèn đỏ.

Sầm Phong nhìn về phía trước, đồng tử lại không có tiêu cự, trước mắt hoa thành một mảnh tuyết trắng. Mãi đến khi đèn xanh sáng lên, xe phía sau ấn còi inh ỏi, anh mới lấy lại tinh thần, tiếp tục nhấn ga tiến lên.

Văn Hành có chút chần chờ nhìn anh: “Làm sao vậy? Không thích à?”

Sầm Phong lắc đầu: “Không ạ, em đang nhớ lại cốt truyện của Billy.”

Văn Hành cười nói: “Cái này không vội, tí về thầy đưa kịch bản cho em, em về nhà làm quen đã, mấy ngày nữa qua thầy diễn thử.”

Sầm Phong gật đầu đồng ý.

Văn Hành nhích lại gần, trong lòng hơi hơi vui vẻ.

Ban đầu thật ra ông cũng không định tới tìm Sầm Phong gia nhập vở kịch của mình, mãi đến khi kịch bản kịch cải biên hoàn thành, ông lật xem kịch bản, nhìn thấy bối cảnh của nhân vật Billy này, trong đầu đột nhiên nhảy ra dáng vẻ của Sầm Phong.

Kỳ thật bọn họ cũng không giống nhau. Billy yếu đuối, cà lăm, sống trong nơm nớp lo sợ, lúc rốt cục lấy hết can đảm phản kháng thì cuối cùng lại thoả hiệp với sự uy hiếp của hiện thực, thống khổ chấm dứt tánh mạng.

Mà Sầm Phong trầm ổn, mạnh mẽ, giống như không có gì có thể đánh bại anh.

Nhưng chính vì như vậy, đối lập càng rõ ràng, tương phản càng lớn, ông càng cảm thấy Sầm Phong có thể khiêu chiến nhân vật này. Không biết tại sao, ông luôn cảm thấy trên người Sầm Phong có thứ thống khổ giãy giụa và phản kháng như của Billy.

Sau này Sầm Phong càng ngày càng hot, nghiễm nhiên đã là lưu lượng hàng đầu trong giới giải trí. Bắt một lưu lượng hàng đầu chạy tới diễn một vở kịch nói không có có danh tiếng không có lưu lượng không được chú ý, ông đúng là lo lắng đối phương không đáp ứng, thậm chí đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục anh.

Không ngờ Sầm Phong lại đồng ý dễ như trở bàn tay.

Người trong giới cạnh tranh đấu đá truy đuổi danh khí lưu lượng, anh tựa hồ cũng không để ý.

Văn Hành còn đang suy nghĩ rất lung, đột nhiên nghe thấy Sầm Phong hỏi: “Thầy Văn, chuyện lần trước em nhờ thầy hỏi thăm hộ em giúp đỡ cô nhi viện xây trường học, có tin tức gì chưa ạ?”

Văn Hành phục hồi tinh thần lại, thoáng ngồi thẳng dậy: “Hỏi thì thật ra hỏi rồi, nhưng đối phương còn chưa hồi đáp. Bởi vì em muốn quyên tiền cho trẻ em ở cô nhi viện xây trường tiểu học, cần phải minh xác nhiều hơn, trình tự thủ tục hơi lằng nhằng.”

Sầm Phong gật gật đầu.

Văn Hành cảm khái nhìn anh, trong lòng nghĩ thầm, nếu những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện đều có năng lực giúp đỡ xã hội như cậu này, hoàn cảnh sinh trưởng của những cô nhi bị vứt bỏ đó hẳn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.

Tắc hơn hai tiếng trên đường, Sầm Phong mới đưa được Văn Hành về nhà. Anh không ở lại ăn cơm chiều, cầm kịch bản Văn Hành giao cho anh, cáo biệt rời đi.

Hai ngày sau đó, Sầm Phong liền không ra ngoài nữa, đều ở nhà nghiền ngẫm kịch bản.

Chẳng có ai dạy anh diễn xuất thế nào.

Anh giống một trang giấy trắng, tuy rằng trống trơn, nhưng cũng dễ rèn giũa nhất.

Lúc Ngô Chí Vân cầm ba kịch bản phim truyền hình tới, Sầm Phong đang đứng trước gương luyện tập lời thoại. Anh ta vừa tiến vào đã nhìn thấy anh đứng đó lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó nghe thấy anh đang tập thoại, đều sợ ngây người.

Sợ xong lại vô cùng vui vẻ vỗ đánh bốp vào vai Sầm Phong: “Được đấy! Mấy cái này đều luyện được!”

Vưu Đào pha hai ly cà phê mang ra, chờ Sầm Phong thay xong quần áo xuống lầu, Ngô Chí Vân trải ba kịch bản lên bàn, cực kì hưng phấn nháy mắt với anh: “Nhìn mấy kịch bản Anh Ngô chọn cho chú mà xem, tất cả đều là hàng khủng, biên đạo có tiếng, đề tài đứng đầu.”

Sầm Phong ngồi xuống đối diện, Ngô Chí Vân chỉ vào kịch bản thứ nhất nói: “Phim cổ trang quyền mưu, IP lớn.”

Lại chỉ vào kịch bản thứ hai: “Phim phá án trinh thám, đang ăn khách lắm đấy, kịch bản cực kì hack não, có thể nói là Holmes của nước mình. Tuyệt đối sẽ hot.”

Cuối cùng chỉ vào cái thứ ba: “Phim hiện đại chữa bệnh, độ nhận diện quốc dân cao, phim thần tượng, nhân vật hoàn mỹ. Ba phim này, chú cứ tùy ý chọn, tất cả đều là nam chính.”

Anh ta vui sướng nói xong, vừa mới thoải mái dễ chịu bưng cà phê lên uống một ngụm, liền nghe thấy Sầm Phong bình tĩnh nói: “Em muốn diễn kịch nói.”

Ngô Chí Vân phụt một tiếng, phun đầy cà phê lên ba kịch bản.

Vưu Đào bên cạnh luống cuống tay chân lấy giấy lau nước, Ngô Chí Vân hoảng sợ nhìn Sầm Phong đang bình tĩnh nhởn nhơ đằng trước, tròng mắt sắp rớt ra rồi, trừng mắt nhìn rất lâu không tin nổi hỏi một câu: “Chú điên rồi hả?!”

Sầm Phong lại còn cười: “Anh cảm thấy thế nào?”

Ngô Chí Vân cảm thấy mình sắp bị anh làm cho tức chết rồi, ôm ngực rất lâu không nói nên lời, ngón út chỉ vào anh run run rẩy rẩy, rất lâu mới nghẹn ra một câu: “Chú thật sự điên rồi.”

Sầm Phong cũng không nói lời nào, nhìn anh ta ngồi đó vừa che ngực vừa dậm chân vừa thở ngắn than dài, chờ anh ta rốt cuộc bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói: “So với đóng phim lên màn ảnh, kịch sân khấu có lẽ hợp với em hơn. Đều là sân khấu, đều có người xem, đều là biểu diễn, em sẽ thích ứng nhanh hơn.”

Ngô Chí Vân vô cùng đau đớn: “Làm vậy chú sẽ mất đi danh tiếng, lưu lượng, và độ phổ biến đấy!”

Sầm Phong gật đầu: “Em biết. Nhưng có được tất có mất, vẫn phải lựa chọn.”

Ngô Chí Vân thở dài: “Anh đây chỉ có thể nói chú đã chọn sai rồi.”

Sầm Phong cười cười: “Còn chưa chắc mà.”

[HẾT CHƯƠNG 121]

Bay qua tổ chim cúc cu: Flying over the Cuckoo’s Net. Bộ phim 1975 nổi tiếng của đạo diễn Milos Forman dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Ken Kesey. Nội dung phim mình cop lại theo wikipedia như sau:

Randle Patrick McMurphy (Jack Nicholson), tội phạm đang bị tạm giữ tại một trại cải tạo, được chuyển tới trung tâm điều dưỡng tâm thần, thực chất là một bệnh viện tâm thần, vì người ta cho rằng anh có những biểu hiện tâm lý không bình thường. Người phụ trách trung tâm điều dưỡng là Y tá Ratched (Louise Fletcher), một phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng nhưng luôn ngầm dùng kỷ luật sắt để quản lý các bệnh nhân tâm thần. Ban đầu khi vào trại McMurphy tưởng rằng anh sẽ được sống an nhàn trong “trại điều dưỡng” để chờ ngày hết hạn tù, nhưng anh sớm nhận ra quyền lực tuyệt đối của Y tá Ratched có thể sẽ giữ anh lại cái “nhà tù” này mãi mãi, McMurphy bắt đầu tìm mọi cách để chiến thắng sự giám sát của Y tá Ratched.

Trong thời gian ở trại, McMurphy bắt đầu kết bạn với một nhóm bệnh nhân tâm thần loại nhẹ. Họ gồm Billy Bibbit (Brad Dourif), một chàng thanh niên yếu đuối và sợ hãi trước những câu nói ác hiểm của Y tá Ratched, anh phải vào trại vì từng tự tử không thành; “Tù trưởng” (“Chief”) Bromden (Will Sampson), một người da đỏ cao lớn nhưng luôn tỏ ra là một người câm điếc. McMurphy tìm thấy ở Bibbit một người em trai mà anh cần giúp để trở nên mạnh mẽ hơn, yêu đời hơn, còn ở Bromden là một người bạn có cùng ước muốn thoát ra khỏi trại tâm thần.

Đêm ngày 10 tháng 12 năm 1963, McMurphy lọt được vào phòng y tá, anh gọi điện cho bạn gái, Candy, đề nghị cô mang rượu đến thăm anh. Các bệnh nhân bắt đầu uống say và chuẩn bị kế hoạch trốn thoát còn Billy biểu lộ cảm tình với bạn gái của McMurphy. Chứng kiến việc đó, McMurphy đã đề nghị Candy ngủ với Bibbit. Sáng hôm sau khi Y tá Ratched chứng kiến toàn bộ sự việc bà lập tức cho các nhân viên lập lại trật tự và trừng phạt Bibbit bằng cách xoáy sâu vào các điểm yếu tâm lý của anh. Không chịu nổi sự tàn nhẫn của Y tá Ratched, Bibbit tự sát, McMurphy chứng kiến cảnh đó đã nổi cơn giận và cố gắng bóp cổ Ratched nhưng nhanh chóng bị các nhân viên của trại điều dưỡng khống chế và đưa đi “trừng phạt”. Anh trở về vào ban đêm sau khi trải qua một ca mổ thùy não, khiến anh rơi vào trạng thái sống thực vật. Không muốn bỏ lại người bạn đã tàn phế về mặt tư duy, Bromden dùng gối đè chết McMurphy và trốn thoát bằng cách vác bộ vòi phun bằng đá cực nặng trong phòng trị liệu đập vỡ cửa sổ. Chính McMurphy đã thử vác bộ vòi phun này trước đó (nhưng không thành công) vì anh tin rằng nó sẽ giúp anh trốn khỏi trại tâm thần và nếu không thành công đi nữa thì ít ra anh đã làm thử. Bộ phim kết thúc với hình ảnh mờ dần vào bóng đêm của Bromden.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.