Edit + Beta: meomeoemlameo.
Suy nghĩ của Sầm Phong là chính xác, trên con đường này có nhiều dấu chân như vậy, tại nơi núi sâu không có người sinh sống này, chỉ có thể là tổ tiết mục tới tới lui lui đi qua.
Theo con đường này đi tầm hai mươi phút, liền thấy một dòng suối róc rách. Hai bên dòng suối đều là đá cuội than lấp lánh sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, cách đó không xa liền có một cái hang động.
Mấy người hoan hô một tiếng: “Có hang núi!”
Không chỉ có hang núi, cửa hang còn có than củi đã đốt, đủ để chứng minh nơi này người có thể ở.
Thời gian đã không còn sớm, thừa dịp trời còn chưa kịp tối, ID group vội vàng dựng trại trong lều cái đã, Sầm Phong lại mang theo Tỉnh Hướng Bạch và Phục Hưng Ngôn đi xung quanh nhặt củi khô về, buổi tối có lẽ sẽ nhóm lửa sưởi ấm, còn phải đun nóng đồ ăn.
Trong động kỳ thật có rơm rạ, là tổ tiết mục chuẩn bị cho các cậu ngủ. Nhưng bây giờ có lều trại, bọn họ ôm rơm rạ vào lót ở dưới cùng, phủ tấm lót chống ẩm lên, lại trải giường hơi trên cùng, phòng ẩm phòng côn trùng phòng gió lạnh, cực kì thoải mái.
ID group cơ bản đều sinh ra trong gia đình giàu có, không thì ít nhất cũng là nhà khá giả, rất ít trải qua loại cắm trại dã ngoại này, hơn nữa lại là chín người ở chung, đều cảm thấy ngỡ ngàng và hớn hở.
Hơn nữa Sầm Phong trấn định tự nhiên chỉ huy rất hợp lý, các cậu nghe đội trưởng phân công cho từng người, hoàn toàn không bị hoàn cảnh làm khó, Thương Tử Minh và Biên Kỳ còn bắt cá trong con suối nhỏ.
Tình huống chín người mặt ủ mày ê không thể tự mình gánh vác mà tổ tiết mục tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bỗng thấy hơi toang.
Tỉnh Hướng Bạch và Phục Hưng Ngôn đi không bao lâu đã nhặt được một đống củi đốt, trên đường đi qua một cây ăn quả trổ đầy trái, không biết có thể ăn được không, vẫn trèo lên trên hái không ít, dùng da thú bọc lại ôm trở về.
Xa xa liền gọi Sầm Phong: “Đội trưởng, bọn em hái được rất nhiều quả dại nè!”
Đồ ăn mọi người mang theo tương đối thiếu thốn, vừa nghe có trái cây, đều vây lại đây.
Bọc trái cây của Tỉnh Hướng Bạch có màu vàng cam, to cỡ bằng nắm tay con nít, hình tròn tròn méo méo, nhìn qua hơi xí, bình thường họ chưa thấy bao giờ.
Hà Tư Niên nói: “Hay là đừng ăn, lỡ như trúng độc thì làm sao bây giờ?”
Vừa mới nói xong, liền thấy Sầm Phong cầm lấy một quả, lột vỏ, cắn một miếng.
Mọi người hết cả hồn: “Đội trưởng!”
Sầm Phong mặt không đổi sắc: “Đây là quả dọc*, có thể ăn được.”
(Dọc: Dọc, Mác bao (tên khoa học: Garcinia multiflora) là loài thực vật họ Bứa.)
Mọi người vừa nghe vậy, mau mắn cầm một quả lột vỏ ăn, “Ngọt ghê! Ăn giống cam.”
Mỗi người ăn một quả, Tỉnh Hướng Bạch thả hết những quả còn dư vào hang núi, lại vui vẻ chạy biến đi: “Để em đi hát hết đống trên cây xuống!”
Tổ đạo diễn: “…………”
Đệch, lại còn ăn hoa quả.
Chờ Sầm Phong và Hà Tư Niên đốt củi sưởi ấm xong, Thương Tử Minh và Biên Kỳ cũng bắt được cá. Hai đứa mỗi đứa cầm một con cá đang tung tăng nhảy nhót, vui như trảy hội: “Đội trưởng! Có cá nướng ăn!”
Tổ đạo diễn: “…………”
Vì thế ngày đầu tiên sau khi vượt thời gian, ID group trải qua một đêm cắm trại dã ngoại rất thú vị.
Lều không lớn, nhưng chín cậu chịu khó ních một chút thì vẫn ngủ được, còn thoải mái hơn ngủ trên cỏ khô trong hang. Cửa hang có hai đống lửa, cháy vô cùng đượm, nhiệt độ ban đêm ở phía Nam cũng không thấp, lại có lều trại, mọi người đều không cảm thấy lạnh.
Thi Nhiên còn phun thuốc đuổi muỗi bốn phía lều, chín người rúc bên nhau, hi hi ha ha nói chuyện phiếm ca hát, gần 12 giờ mới từng người đi ngủ.
Mệt nhọc một ngày, rất nhanh đã ngủ say. Mãi đến khi lửa trại ở cửa hang tắt dần, tầng không tỏa những tia nắng nhàn nhạc, Sầm Phong thức dậy đầu tiên, lấy đồng hồ ngắm nghía một lúc, 6 giờ rưỡi sáng.
Ngoài hang núi cũng dựng mấy cái lều, là chỗ ở của nhân viên công tác, đã bắt đầu sửa soạn rửa mặt. Thấy Sầm Phong dậy rồi, tổ làm phim đều tăng tốc tay chân, rất nhanh đã dựng xong máy móc chuẩn bị một ngày quay chụp mới.
Hà Tư Niên lại dùng giọng nói mềm mại lanh lảnh của cậu bé làm đồng hồ báo thức: “Rời giường thôi rời giường thôi, đội trưởng dậy rồi đó.”
Thi Nhiên thống khổ che lỗ tai, phảng phất như quay về ác mộng hồi ở phòng ký túc 302 bị Hà Tư Niên đánh thức hằng ngày.
Cuối cùng chín người mặc váy da thú, cầm bàn chải đánh răng, ngồi xổm thành một hàng trước con suối đánh răng cạnh nhau, cảnh tượng cực kì hoành tráng.
Con suối này chảy xuống từ khe núi, còn mang theo vị ngọt thanh. Đều thành người rừng rồi, các cậu tự nhiên cũng không để tâm mấy chuyện này. Đánh răng bằng nước suối xong, lại trở về ăn chút trái cây và lương khô trong hộp hôm qua Sầm Phong đem theo.
Hoàn cảnh trước mắt so với tưởng tượng lúc trước của các cậu còn lạc quan hơn nhiều, tình cảnh màn trời chiếu đất không xuất hiện, ngược lại tìm được lạc thú trở về núi rừng nguyên thủy.
Mọi người đều không hoảng hốt, ngồi thành một vòng ở cửa hang, thương lượng kế tiếp nên làm gì.
Sầm Phong nhìn nhìn số lương khô và nước khoáng trong hộp, chậm rãi nói: “Kế tiếp không biết phải ở đây mấy ngày, không thể ăn lương khô mãi được. Tử Minh và Biên Kỳ tiếp tục đi bắt cá đi, những người khác cùng anh đi xung quanh một chuyến, xem có thể tìm được manh mối đồ ăn gì khác không.”
Mọi người đều nghe lời đội trưởng, không có ý kiến gì.
Vì thế phân công nhau hành động, sáu người còn nhặt một ít cây gậy chắc khỏe dùng để phòng thân và dò đường. Tổ tiết mục bắt họ tự mình tìm manh mối trở về hiện đại, xung quanh chắc chắn sẽ có bố trí. Mấy người coi như du sơn ngoạn thủy, lon ton nhảy nhót khua kháo, lúc thì học người vượn gào rú, khi thì dọa một đám chim muông sợ hãi bay mất.
Trên đường đi, các cậu thật sự gặp một con thỏ rừng chạy chậm rì rì, vì thế sáu người đuổi theo con thỏ nửa giờ, cuối cùng con thỏ nhảy vào một cái hố, các cậu tay không trở về.
Sau đó lại gặp một con gà rừng, con gà này không dễ bắt nạt như con thỏ, vẫy cánh phành phạch xông tới phía bọn họ. Một đám ông tướng bị một con gà rừng dọa sợ tới mức gào ầm lên, cuối cùng vẫn là Sầm Phong bay lên cho con gà rừng một gậy.
Sau đó gà rừng đã bị anh đánh ngất xỉu, nằm trên mặt đất giãy hai cái, bất động.
Sáu cậu: “…………”
Đội trưởng trâu bò!
Đội trưởng mà đánh bóng chày chắc siêu lắm!
Hà Tư Niên vừa hay mang theo dây thừng, sáu cậu vội vàng dùng dây thừng trói con gà kia lại. Sợ gà tỉnh dậy lại mổ bọn họ nên trói cực kì chặt, bốn móng vuốt bị buộc lên một cây gậy dài. Con gà treo ngược, bị Phục Hưng Ngôn và Thi Nhiên mỗi đứa một đầu vác lên vai.
Một đám người rừng mặc da thú vác một con gà rừng, cảnh tượng cực kì hài hòa.
Cũng không biết đi bao xa, lúc băng qua một rừng cây, đột nhiên các cậu nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng vang rào rạt.
Trong khu rừng này nơi nơi đều là lùm cây, cành lá tốt tươi, tầm mắt bị ngăn trở. Hà Tư Niên sợ tới mức lập tức lẻn đến cạnh Sầm Phong: “Có phải có dã thú không ạ?!”
Tiếng soàn soạt càng ngày càng gần, có thứ gì từ bụi rậm lao về phía họ.
Sáu cậu lập tức hoảng lên, “Đội trưởng! Chạy hay không ạ?!”
Sầm Phong lại vẫn mặt không đổi sắc, khẽ nói: “Không chạy.”
Anh nói không chạy, sáu cậu tự nhiên cũng liền nghe lời, nắm chặt gậy gỗ trên tay đứng thành một hàng, cảnh giác nhìn về phía đối diện.
Không bao lâu, chỉ nghe rầm một tiếng, một đám người rừng cũng mặc da thú tóc tai bù xù nhảy ra từ lùm cây.
Bọn họ hóa trang còn giống người rừng hơn ID group, trên mặt còn bôi nước màu, trên đầu cắm lông chim, trong tay cầm cung tên bằng sắt, trong miệng còn kêu “Hú hú hú”, vừa nhìn là thấy chính tông hơn các cậu nhiều.
Thi Nhiên sợ tới mức chửi bậy luôn: “Vỗn lài? Đây thật sự là diễn viên quần chúng à?”
Phục Hưng Ngôn trừng cậu một cái: “Đầu không xài được thì cắt rớt luôn đi.”
Khi tất cả đám người rừng trước mặt xông hết tới, ID group mới phát hiện đối diện cũng có hai người vác gậy dài khênh đồ ăn như họ.
Chẳng qua bên bọn họ chỉ khênh gà rừng, bên đối diện khênh người thật luôn.
Trên người kẻ kia tròng một chiếc bao tải, hai tay hai chân bị trói lên gậy, treo lủng lẳng giữa không trung.
Hà Tư Niên nghiêng đầu nhìn rất lâu, nói thầm: “Sao nhìn quen quen thế nhỉ?”
Sau đó bảy người liền nghe thấy tiếng la tê tâm liệt phế phát ra từ đối diện: “Cứu mạng với!!! Anh Phong cứu em với!!!”
Vờ lờ???
Mấy người cùng đồng thanh: “Chu Minh Dục?!!!”
Đầu bên kia hưng phấn hô to: “Là tui là tui chính là tui! Ngạc nhiên không! Bất ngờ không! Các bạn ơi! Các huynh đệ ơi! Tha thứ cho tui dùng phương thức này để gặp các bạn! Mau! Đừng nói gì nữa! Mau cứu tui! Bọn họ muốn quẩy tui về nấu ăn đó!”
Phát hiện ra là cậu chàng, mấy người suýt cười xỉu luôn.
Đến Sầm Phong cũng không nhịn được che mặt cười.
Chu Minh Dục sốt ruột nói: “Đừng cười nữa! Cứu tui cái đã! Tay chân tui đau muốn lìa ra đây này!!!”
Hà Tư Niên vừa cười vừa chạy lên: “Được được được, tới đây.”
Kết quả vừa mới chạy hai bước, gã người rừng đối diện đã phát ra tiếng “Hù hù” uy hiếp, nâng vũ khí trong tay lên chĩa về phía cậu bé.
Hà Tư Niên bị dọa liền chạy vội về, hô to: “Bọn họ không cho em tới gần!”
Chu Minh Dục nói: “Vô nghĩa! Bọn họ cho rằng tụi bay muốn cướp con mồi đó! Nghĩ cách đi! Động não đi!”
Mấy người nhìn nhau một phen, Ứng Hủ Trạch vui sướng khi người gặp họa nói: “Hết cách òi, bọn họ đông người còn có vũ khí, đánh cũng đánh không lại, hay thôi đi, đừng dây vào làm gì. Mình đi đi.”
Thi Nhiên cũng phụ họa: “Đúng vậy, đi thôi, đừng cứu nó nữa.”
Sầm Phong: “Đi thôi.”
Vì thế bảy người thật sự quay đầu định đi.
Chu Minh Dục tức khắc tức muốn hộc máu: “Anh Phong! Sầm Phong! Ứng Hủ Trạch! phòng 302 các người không có lương tâm á á á! Tình yêu và thanh xuân năm đó tui đã trao sai người!!!”
Gào thét rất lâu, phát hiện bọn họ không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc hô lớn: “Đừng đi mà! Tui biết phương pháp về hiện đại! Manh mối ở trên người tui!”
Mấy người lúc này mới dừng lại, Ứng Hủ Trạch mang vẻ mặt nhìn thấu mày rồi nhá: “Không nói sớm.”
Chu Minh Dục khóc lóc thảm thiết: “Nhanh cứu tui đi, tui thật sự sắp đứt cước rồi nè!”
Phát hiện bọn họ trở về, đám người rừng lại phát ra âm thanh uy hiếp. Thi Nhiên đếm một chút, đối phương có tám người, thấp giọng hỏi Sầm Phong: “Nhào lên luôn hở anh?”
Sầm Phong ngẫm nghĩ, quay đầu nói: “Bỏ gà rừng xuống đã.”
Hai người vội vàng thả con gà rừng bị trói lên mặt đất. Đi một đoạn đường như vậy, con gà rừng đã tỉnh lại rồi, chẳng qua bị trói, cả đường đều kêu toang toác.
Sầm Phong kêu các cậu đè gà rừng lại, tháo dây thừng ra đã, sau đó sờ sờ đầu nó, vuốt lông gà mấy cái, trấn an một tí. Bốn cậu cầm gậy che phía trước lo lắng gọi: “Đội trưởng! Bọn chúng xông tới rồi!”
Sầm Phong quay đầu nhìn một chút, mấy gã người rừng kia khom người, đang từ từ tiến tới gần bọn họ. Tuy rằng biết là diễn viên quần chúng, nhưng dưới tình cảnh này, mọi người đều có chút lo lắng.
Sầm Phong nói câu “Chuẩn bị”, sau đó bế gà rừng lên ném về phía bọn họ.
Con gà rừng kia bị trói cả quãng đường, nóng tính lắm rồi, quả thực chính là Trương Phi trong giới gà rừng, thấy ai mổ nấy, vừa kêu vừa vỗ cánh phành phạch, tung đầy lên một đám bụi đất lá rụng. Hiện trường hỗn loạn thế nào khỏi phải bàn.
ID group lao về phía trước, đoạt vũ khí đoạt vũ khí, cứu người cứu người. Diễn viên quần chúng cũng là người mà! Con gà rừng này nhìn qua hung hãn như vậy, bọn họ cũng sợ chớ!
Chờ bọn họ chế ngự được con gà rừng xong, ID group đã kéo Chu Minh Dục, cướp vũ khí của bọn họ chạy tóe khói.