Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách

Chương 9: Chương 9




♣ Chương 8♣

Editor: Bạch Thố Thố

Không có nhiều lời giải thích, cuộc họp hội nghị cán bộ kết thúc vào đêm hôm đó, Cư Vũ Thác nặng nề đi về nơi cư trú của bang chủ, tất cả mọi người trong tổng đường không có bất luận kẻ nào cảm thấy kinh ngạc, chỉ có mẹ Lâu Mỹ Tử của y là qua đây quở trách y một hồi.

“Ta khó có được cơ hội từ Nhật Bản trở về thăm ngươi, nhưng ngươi lại để ta ở đây một mình đối mặt với con trai của nữ nhân đó. Nếu không phải ta gọi Hàm Lăng qua đây ở cùng, thì ta biết tìm ai để nói chuyện a?”

“… Ta sẽ tìm cơ hội cảm ơn Hàm Lăng đã thay ta chiếu cố mẹ.” Cư Vũ Thác trầm tĩnh nói.

“Cô gái này thực sự rất tốt, nàng rất hợp ý ta, nên ngươi lấy nàng làm vợ đi, việc này cứ quyết định như thế đi.” Cư Vũ Thác thở dài, y biết rõ với sự cường thế của mẹ, nói không chừng đang ở bên ngoài len lén chuẩn bị hôn lễ, nhưng hiện tại mây đen đang bao phủ toàn bang, căn bản không phải là thời gian để nhắc tới chuyện này, y đang muốn tìm cách để cứu vãn, thế mà đúng lúc này Cư Vũ Lâu lại đi đến, nhìn biểu tình của hắn, đại khái là nghe thấy được những lời nói vừa nãy của Lâu Mỹ Tử.

“Ca ca, ta có một chút việc muốn thương lượng với ngươi .” Khóe miệng hắn cong lên cười đến là âm trầm, “Rất gấp.” Lâu Mỹ Tử rất mất hứng, biết rõ Cư Vũ Lâu tới để quấy rối, nhưng nàng cũng không phải nữ nhân đơn giản, nên cố ý nói như vậy: “… Ngươi cũng đến thì giúp ta khuyên nhủ y một chút đi, Vũ Thác đều đã gần 30 tuổi rồi, kế hoạch lớn nhất trong đời nam nhi chính là kết hôn, ta lại rất thích Hàm Lăng, dứt khoát quyết định ra chuyện như thế cũng tốt.” Cư Vũ Lâu lạnh lùng nói: “Lúc cha còn sống có rất nhiều thúc thúc ở các bang phái khác nhắc tới chuyện kết thân(=kết làm thông gia nha!), ai cũng muốn tiến đến để làm quen với Thiên Hà bang, lấy quan hệ thông gia để tăng cường sự ràng buộc lẫn nhau, bác gái nếu như người lại duy trì con gái của hữu phụ tá, điều này không phải là làm mất mặt các thúc thúc bá bá kia sao?” Lâu Mỹ Tử cũng chỉ là ‘ân’ một tiếng, rồi hỏi con trai: “Vũ thác ngươi thì sao? Nếu như ngươi vừa ý con gái của một trong mấy người bang chủ kia, thì ta cũng không phản đối. Nếu như không có, ta liền làm chủ để cho ngươi cưới Hàm Lăng, ngươi cũng nên thông cảm cho cái suy nghĩ muốn nhanh chóng được ôm tôn tử(= bế cháu nội) của ta.” Cư Vũ Thác không trả lời, ngược lại đối với vấn đề này thì Cư Vũ Lâu tương đối tích cực, nói: “Muốn ôm tôn tử cũng không nhất định là phải kết hôn, liền tìm nữ nhân nào đó có thể bò được lên giường của ca ca… Ca ca, ta muốn thương lượng với ngươi một số việc, đến đây đi.” Cư Vũ Thác cũng không biết Cư Vũ Lâu muốn thương lượng việc gì với mình, chẳng qua là nó có thể thoát khỏi sự lải nhải của mẹ nên điều này cũng rất tốt, y khách khí nói với mẹ: “Cho ta một chút thời gian để ta suy nghĩ cho kỹ đã.” Lâu Mỹ Tử trừng mắt nhìn Cư Vũ Lâu một cái, xoay người đi ra cửa, nàng đã hẹn đi mua sắm với Ông Hàm Lăng, mà vừa vặn lời nói của Cư Vũ Lâu càng làm cho nàng nghĩ ra một cái ý kiến hay, nàng sẽ đem hết thảy mọi chuyện an bài ổn thỏa.

Cư Vũ Thác đi theo đệ đệ tới một căn phòng nhỏ, thấy đệ đệ dừng bước, mới hỏi: “Là có việc cần thương lượng thật, hay chuyện này chỉ là giả?” Cư Vũ Lâu đi về cạnh y, tựa như uy hiếp hỏi: “Ca ca có dự định kết hôn không?”

“Ngươi không kết hôn sao?” Cư Vũ Thác hỏi lại.

“Ca ca không kết hôn, ta cũng không kết hôn.”

“Có ý gì?”

“Ta đã nói rồi, ca ca đã là nữ nhân của ta, có ca ca rồi, ta làm sao có thể kết hôn cùng với người khác?” Luận điệu cũ rích nhắc lại chuyện cũ, làm Cư Vũ Thác tức giận nhíu chặt mày lại, đang muốn muốn đánh cho đệ đệ một phát, Cư Vũ Lâu lại nhanh tay hơn , một phát bắt lấy cổ tay ca ca, cười như không cười.

“Ca ca đừng kết hôn, cũng đừng quản chuyện có con nối dõi tông đường, dù sao thì ngoại trừ sinh đứa nhỏ ra, nữ nhân có thể cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho ngươi cái đó.” Cư Vũ Thác căn bản nghe không hiểu, đối phương nói những lời này là chế nhạo, hay là thuận miệng nói đùa, y nhíu mày nói, “Ngươi vừa rồi nói ta là nữ nhân của ngươi sao.”

” Nếu ca ca thích, thì có thể nói ‘ta là nữ nhân của ngươi cũng được’.” Cư Vũ Thác nghe hắn nói lời ngược lại, thầm nghĩ ý của hắn là gì, trước kia nói mình là nữ nhân của hắn lẽ nào nó không phải dùng để hạ thấp mình? Khuôn mặt đoan trang, biểu tình tà nịnh, cũng không che giấu được sự tiều tụy mệt mỏi của hắn, đó rõ ràng là trạng thái nửa sống nửa chết a, thế mà còn thích làm bộ làm tịch?

Y dường như đang chầm chậm đào đến một mặt khác của đệ đệ mà hắn không muốn để người khác biết đến điều này, hoặc là, từ trước tới giờ y luôn luôn cố tình hiểu sai nhiều việc về đệ đệ?(thố thố:oh yeah~đúng rồi đó thác ca~~~~~haha^o^)

“… Ca ca đang nghĩ đến cái gì vậy?”

Cả kinh hoàn hồn, mới phát hiện mặt của đệ đệ đã gần trong gang tấc.

“Ngươi…”

Chỉ nói một chữ, lời nói tiếp theo còn không nghĩ ra được, y cảm thấy có rất nhiều chuyện muốn hỏi đệ đệ, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cư Vũ Lâu cười một cái, hướng đôi môi đang vì ngạc mà mở ra của ca ca hôn, hôn đến rất chi là tự nhiên, tựa như sóng biển đang hôn nhẹ lên cát, đám mây hôn nhẹ lên ánh trăng, tình nhân hôn nhẹ lên tình nhân.

Không phải cấp cho, cũng không cần tiếp thu, nó thuần túy chỉ là một cái hôn, cao hơn cả định nghĩa nhục dục(=*** a~).

Vài giây sau Cư Vũ Thác đẩy hắn ra, đơn giản là vì y đã sự thực đắm chìm trong này, nên y cảm thấy uất giận, “Hiện tại thân thể của ta rất tốt, không cần…” Cũng không cần cái hôn của ngươi, thể dịch của ngươi, nguyên dương của ngươi.

Cư Vũ Lâu nắm cái eo ca ca, nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng lại có một loại kiên định cứng như sắt.

“Ta muốn hôn ca ca.”

Hắn muốn hôn ca ca, tất cả các tế bào trên toàn thân hắn đều nói như vậy.

Dường như là hắn đã leo lên đỉnh đầu của mình vậy, Cư Vũ Thác tức giận nghĩ, vốn cảm thấy đệ đệ là cái đinh trong mắt, hiện tại tệ hơn, thành mũi nhọn trên lưng, khiến cả người y đều khó chịu.

Nhưng, tựa như không cự tuyệt được… Nhắm mắt lại… Nhẹ đụng, môi của lẫn nhau vừa mới còn giữ được sự trăn trở nhưng tiếp theo nó đã bùng lên như lửa nóng —— tiếng bước chân ai đó vang lên đột ngột, như thợ săn cầm súng ở bên ngoài, nhưng làm kinh động đến hai con hồng hạc, nên chúng đã bay đi.

“Phó bang chủ, nhà bếp nói canh gà đã nấu xong rồi, để cho người uống nhân lúc nó còn nóng.” Tổng quản Thiên Tường đứng ở cửa phòng, giọng điệu cứng nhắc tựa như người máy, hắn đương nhiên phát hiện ra thần sắc không được tự nhiên lắm của hai huynh đệ trong căn phòng này, nhưng, chỉ cần không phát sinh ra sự kiện đánh chết người, hai huynh đệ làm bất kể cái gì trong phòng này, đều không thuộc quyền cai quản của hắn.

Đương nhiên đây là ngoài mặt, thân là tổng quản, trong phòng gió thổi cỏ lay không chú ý làm sao được? Cho nên, người nên đi là hắn, lại cứ thế cố ý đứng ở cạnh cửa, hắn muốn biết vì cái gì mà tay của phó bang chủ lại ở trên eo bang chủ, mà bang chủ vì sao không chỉ trích sự lỗ mãng của đệ đệ.

Vì cái gì mà hai người này lại hôn nhau, nhưng xem ra nó rất tự nhiên, tự nhiên như là phu thê vậy.

Cư Vũ Lâu đương nhiên biết rõ tiểu tâm tư của tổng quản, nên nói: “Ta biết rồi, hiện tại ta sẽ đi qua.” Đi một bước, phát hiện người vẫn còn bị ôm chặt eo là ca ca lại không nhúc nhích.

“Người nấu canh gà nói nó rất bổ, ca ca cùng đi đi.”

“Hiện tại ngươi so với ta càng cần thứ này, không phải sao? Dù sao ngươi…”

Cư Vũ Lâu cười một cái, lấy âm lượng mà Thiên Tường tuyệt đối không thể nghe được nói: “… Cũng đúng, mặc kệ ta bồi bổ ít hay nhiều, cuối cùng người được lợi đều là ca ca…” Mặt Cư Vũ Thác trầm xuống, cầm lấy cái tay đang ở trên eo y hất xuống, cường điệu đạp bước chân thật mạnh mà rời khỏi căn phòng này, lòng sinh ra buồn phiền.

Cư Vũ Lâu cũng đi ra ngay sau đó, đi qua người Thiên Tường thì dừng lại một chút, nói: “Ca ca càng ngày càng khả ái hơn so với trước đây, ngươi cảm thấy thế nào?” “Hoặc có thể nói là tùy hứng. Loại tính tình này không thích hợp để xuất hiện ở trên người đứng đầu bang.” Thiên tương kính cẩn đáp.

Cư Vũ Lâu giận tái mặt mà nói: “Mặc kệ ngươi vừa nhìn thấy gì, trong vòng ba giây đồng hồ sau đều phải quên hết tất cả mọi chuyện. Nếu như sau đó ta nghe thấy bất kỳ lời đồn nào ở bên ngoài, ta là người đầu tiên đến tìm ngươi khai đao.” Thiên Tường vẫn kính cẩn như cũ, “Ta cái gì cũng không thấy được, cũng không nghe được, phó bang chủ đừng đe dọa ta, thuộc hạ trung thành và tận tâm này.” “Ngươi quả nhiên là rất am hiểu ý người ,đến nỗi làm cho ngừơi ta không thể nào chán ghét được.” Cư Vũ Lâu vỗ vỗ vai hắn.

“Quá khen.”

Thiên Tường nói xong, tâm đều đang cười trộm, vốn hắn cũng không nắm chắc suy đoán của mình, nhưng đều nhờ phó bang chủ đe dọa mà đã hiểu ra tất cả.

Mấy ngày kế tiếp, hai huynh đệ đều phi thường bận bịu, hai người dường như thành lập kí kết ngầm nào đó, lấy công việc trong bang làm trọng, âm thầm áp tử hoa thủy (*) an bài các loại sự tình, vội đến ngay cả Lâu Mỹ Tử cũng khó có thể nhìn thấy mặt của con trai.

(*áp tử hoa thủy – con vịt rẽ nước : tìm cách )

Đương nhiên, điện thoại di động của Cư Vũ Thác hiện nay không có thay cái mới, ngay cả thói quen xấu trước kia hay ném nó của chủ nhân giờ cũng không còn, mà cái điện thoại di động cũng thường thường thủ vững nhiệm vụ của chính mình, truyền lại các loại tin tức cho chủ nhân, trong đó bao gồm nghe điện thoại, gửi nhận tin ngắn, cùng với rất nhiều hình ảnh và số liệu, đương nhiên, là trên công việc.

Có của công việc, tự nhiên cũng có các việc của tư nhân, đệ đệ của chủ nhân cứ vài tiếng đồng hồ lại có rất nhiều tin nhắn đến dò hỏi, nội dung đều rất ngắn, đại thể là: “Có nhu cầu sao?” “Có mệt mỏi không?” “Đừng cố chống.” Cái loại lời nói ám chỉ, nếu không phải là sự tự chủ của bản thân chủ nhân hiện nay không tệ, thì ngay cả loại máy di động tối tân nhất hiện nay nếu bị ném, chỉ sợ cũng khó trốn thoát khỏi số phận bị vỡ thành bốn năm mảnh nhỏ.

Đầu năm nay ngay cả làm máy cũng khó.

Chẳng qua, nó đích thật là bởi vì khổ tâm của Cư Vũ Lâu dâng trào, tinh thần Cư Vũ Thác duy trì càng ngày càng tốt, việc đã làm một lần từ lần trước ở trong phòng nghỉ, giờ đã là một tuần rồi mà cũng không thấy khác thường, có thể thấy được khí phách dần dần trở về, tinh thần của y cũng rất nhanh liền có thể khôi phục.

Hôm nay mọi việc đã chấm dứt, Thiên Hà bang cùng Vân Vũ kết thành huynh đệ, ở trong quầy rượu chiêu đãi các bằng hữu tốt, mấy ngày nay bôn ba làm cho thể lực của Cư Vũ Thác không tốt, thế là nhờ Tử Cần thay thế y ở lại, trước 10h y đã trở lại phía sau Thiên Hà bang, tùy ý chạy vào tắm rửa, thay vào chiếc áo tắm giản đơn liền bò lên trên gioừng ngủ .

Nửa mê nửa tỉnh, một mùi hươn son phấn g nồng nặc chui vào trong mũi, hoàn cảnh lớn lên của y là ở trong hắc đạo, nên y ứng biến rất nhanh, rút ra con dao nhỏ ở dưới gối rồi xoay người ngồi dậy, dao nhọn đặt lên cái cổ của nàng ta.

Nhờ ngọn đèn nhỏ yếu ớt trên tường mà y nhận ra nữ nhân này chính là Ông Hàm Lăng.

“Ngươi tới làm cái gì?” Hơi hơi ngạc nhiên.

Ngồi chồm hỗm ở bên cạnh Ông Hàm Lăng xem xét tỉ mỉ bề ngoài của nàng, tóc dài chỉnh tề bay ở sau người, đeo đồ trang sức trang nhã, vạt áo ngủ dùng một sợi dây buộc lại, khuôn ngực đầy đặn mỹ miều như ẩn như hiện.

“Dì nói… Mấy ngày nay ngươi quá mệt mỏi, để cho ta tới giúp ngươi mát xa gân cốt…”Trong đôi mắt sáng của Ông Hàm Lăng có chứa e lệ, cắn môi nhỏ giọng nói: “Ta học qua một số cách đơn giản, có thể…”

“Không cần, ta không cần.”

Thu hồi con dao nhỏ, Cư Vũ Thác đã đại khái đoán ra ý đồ của mẹ, đại khái là muốn gạo nấu thành cơm đi, đáng tiếc chính là, trong vòng 49 ngày “Phục phách”, y hoàn toàn không có cách nào với nữ nhân, lực không đủ, ngay cả tuyệt thế yêu cơ đứng ở trước mắt, y không dao động chính là không dao động.

“Ngươi thực sự có nhu cầu cần thư giãn một chút.” Bên trong Ông Hàm Lăng cũng không nhu nhược đoan trang như bề ngoài của nàng, đầu gối di chuyển về phía trước vài phân, cố ý đụng vào Cư Vũ Thác, đôi tay vừa mềm vừa mịn ở trên cánh tay y dần dần di chuyển đến bờ vai, khiêu khích niết(=véo) một phát, “Vũ Thác ca huyết quản mất thăng bằng, áp lực lớn, mát xa một lúc rất tốt…” Cư Vũ Thác tự hỏi tình huống này thì giải quyết như thế nào. Ông Hàm Lăng là con gái của Ông Cao Tín, lại có mẹ mình ở phía sau làm chỗ dựa, phương thức cự tuyệt cùng thái độ cự tuyệt nếu đắn đo không thỏa đáng, sẽ đắc tội với hai người kia ngay lập tức, còn có thể làm tổn thương lòng tự trọng của nữ hài tử, nhưng, hiện tại nếu nói mình quá mệt mỏi, càng làm cho Ông Hàm Lăng có cơ hội tới gần tới làm cái gọi là mát xa, làm sao giờ?

“… Đã trễ thế này, ngươi lại ở trong phòng của ta, nếu như có lời đồn truyền ra ngoài, thì không tốt cho ngươi lắm.”

“Cũng là nữ nhân trên giang hồ, nên không cần phải để ý tới mấy chuyện như vậy.” Ông Hàm Lăng phản bác lại chủ ý của Cư Vũ Thác về vấn đề mà y đang lo lắng, trên thực tế,vài ngày trước Lâu Mỹ Tử đã dạy cho nàng ta cách quyến rũ Cư Vũ Lâu, nam nhân mà, nhất là nam nhân khỏe mạnh, ở trong mấy ngày dục vọng không được phát tiết ra ngoài, mà sau đó lại có một nữ nhân chủ động đến hiến thân, thì người lựa chọn thành Liễu Hạ Huệ (*) là ít càng thêm ít, chỉ cần có thể có một lần gạo nấu thành cơm, Cư Vũ Thác sẽ tuyệt đối không dám từ hôn, như thế, mục đích đạt được rồi.

(*Liễu Hạ Huệ là một người nổi tiếng trong sạch ở Trung Quốc )

Để đề phòng…, Lâu Mỹ Tử còn đi nghe ngóng ở chỗ bảo tiêu của Cư Vũ Thác, xác nhận con trai đã nhiều ngày nay ở bên ngoài đều không tìm nữ nhân, ngay cả đêm nay, sáng sớm Cư Vũ Thác mới từ quán rượu trở về, Ông Hàm Lăng vừa vặn cũng ở chỗ này, vì thế Lâu Mỹ Tử mới đẩy cô gái đến phòng Cư Vũ Thác, muốn tạo thành cục diện đã định như thế này.

“Hàm Lăng, ta ta…”

Cư Vũ Thác đang muốn thoái thác, mình đã quá mệt mỏi muốn đi ngủ, nhưng cửa phòng lần thứ hai bị người dùng sức mở ra, ngọn đèn trên hành lang từ bên ngoài rọi sáng vào, làm cho cái bóng của người đứng cạnh cửa trở nên cao to hữu lực hơn bao giờ hết.

“… Ca ca, ta biết ngay là ngươi quên mất.” Câu nói không đầu không đuôi làm Cư Vũ Thác kinh ngạc hỏi: “Quên mất?”

“Trận trung kết thi đấu bóng đá thế thế giới mà ca ca chờ mong sắp được phát sóng rồi. Ta biết rõ ca ca hâm mộ đội Nam Phi, nhưng ta cảm thấy Hà Lan mới là đội có hi vọng đoạt giải quán quân.” Cư Vũ Thác cũng không phải là người ngu ngốc, đương nhiên biết rõ đệ đệ đang tìm lý do để giải vây cho mình, lập tức đứng dậy đáp: “May mà ngươi tới, ta thực sự không muốn bỏ qua trận đấu này. Hàm Lăng, thật xin lỗi, ta cùng đệ đệ đã hẹn đi xem bóng đá với nhau trước rồi.” Nói xong lập tức đi ra ngoài cửa, giơ giơ tay lên với Cư Vũ Lâu, ám chỉ mau rời khỏỉ đây thôi.

Ông Hàm Lăng rất chật vật, Lâu Mỹ Tử đã từng cảnh báo nàng phải cẩn thận, trước khi việc đã xảy ra thì tuyệt đối không thể để Cư Vũ Lâu phát hiện ra nàng đi vào trong phòng Cư Vũ Thác, nếu không sẽ bị thất bại trong gang tấc, không nghĩ tới Cư Vũ Lâu tự mình đi tới nói về trận bóng nào đó, cũng không biết điều này có phải là thật hay không. Bất kể như thế nào, nàng không ở đây nổi nữa, chỉ có thể làm bộ không có việc gì xảy ra cả.

“Ngày mai ta sẽ giúp Vũ Thác ca ca xoa bóp ,dì Lâu Mỹ Tử đã từng nói là kỹ thuật của ta rất tốt.”

Cư Vũ Lâu nói tiếp: “Ngày mai cũng giúp ta mát xa đi, gân cốt cứng ngắc không chỉ có một mình ca ca, ta cũng như vậy.”

“Nếu như dì đồng ý, đương nhiên là được.” Mắt Ông Hàm Lăng hơi động.

Cư Vũ Lâu cười nhạt, đi theo Cư Vũ Thác ra ngoài, để Ông Hàm Lăng ngồi một mình ở trên giường sinh buồn phiền.

Cư Vũ Thác biết rõ chí ít là đi tới phòng đệ đệ ẩn nấp một lúc, thì lời nói dối mới không bị lộ, đang muốn di chuyển về căn phòng của đệ đệ phía cuối hành lang, thì bị người phía sau kéo vào nhà bếp.

“Tới nơi này làm gì?” Cư Vũ Thác khó hiểu hỏi.

Cư Vũ Lâu cầm cái đề lam (đề lam= một vật đựng làm bằng mây tre) lớn, mở tủ lạnh ra lấy mấy lon bia bên trong, Cư Vũ Thác rất kinh ngạc, y căn bản không biết rõ tủ lạnh trong nhà lại có cái thứ này, trên thực tế y cũng không vào nhà bếp, có lúc muốn lấy cái gì đó để ăn, thuận miệng nói cho tổng quản, đồ ăn rất nhanh liền đưa tới bất kỳ địa phương nào có y ở đó.

Lấy đủ bia, Cư Vũ Lâu tiếp tục mở cánh cửa tủ trạn bát bên trên ra, lấy vài bao khoai tây chiên cùng đậu phụng cùng các loại đồ ăn vặt ra bỏ vào trong lòng ca ca, nhỏ giọng nói: “Đừng nói cho Thiên Tường biết là ta trộm đồ ăn vặt của hắn, hôm nào ta mua vài gói khác thả vào.”

“Thiên Tường không có khả năng ăn loại thực phẩm của con nít này.”

“Hắn ăn đấy. Mà bia là của đầu bếp, bụng hắn lớn như vậy, chúng ta giúp hắn giảm béo.”

“Ngươi cũng coi như là chủ nhân của nhà này, trộm lương thực dự trữ của công nhân không tốt đâu?”

“Nếu đã là chủ nhân của nhà này, mấy thứ này đương nhiên đều thuộc về chúng ta. Đi, ca ca, đã bỏ qua năm phút mở màn rồi.”

“Có trận thi đấu thật sao?”

“Lừa ngươi làm gì? Ta biết ngươi không có hứng thú, thế nhưng đã có con gián xâm lấn, cũng chỉ có thể dùng cách này đem ngươi cứu tới phòng của ta.” Đem Ông Hàm Lăng ví thành con gián, Cư Vũ Thác cũng nhịn không được cười một phát, đều này mà để nữ hài tử (=con gái=cô nương) nghe được, chỉ sợ họ sẽ vô cùng tức giận a.

Thấy Cư Vũ Lâu đi về phía trước, y vội theo sau, đi quanh quẩn mấy vòng, lần đầu tiếny vào phòng của đệ đệ.

Có khả năng bởi vì mẹ hắn là tiểu thiếp, gian phòng của Cư Vũ Lâu ở cách tổng đường chủ khá xa, hoàn toàn không có phong cách giống các căn phòng khác, một cái giường đơn để sát bên cạnh tường, ở giữa trung ương phòng có một chiếc sô pha nhỏ cùng bàn trà, tủ quần áo cùng giá sách có tạo hình rất đơn giản, trên bàn sách có máy tính, trên tường dán đầy áp-phích của các vận động viên, lấy ngôi sao bóng đá làm chủ đạo, đối diện sô pha treo một chiếc TV 47 inh, nó đang phát ra tiếng nói hưng phấn nhưng rất nhanh của người bình luận trận đấu bóng đá.

Cư Vũ Thác cho rằng mình đi nhầm chỗ, bởi vì gian phòng này cùng hắc đạo, cùng Thiên Hà bang, thậm chí cùng Cư Vũ Lâu hoàn toàn không hợp nhau, trái lại nó giống hệt như căn phòng của một người trẻ tuổi bình thường khác.

Cư Vũ Lâu đem đồ ăn chất đống ở trên bàn trà, vỗ vỗ người bên cạnh ngồi vào chiếc sô pha nhỏ, đối với ca ca bày ra hành động mời, y thấp thỏm ngồi xuống, Cư Vũ Lâu chen vào ngồi bên cạnh y, ân cần mở ra một lon bia đưa tới, Cư Vũ Thác xua tay, mấy tiếng đồng hồ trước tại quán rượu y đã uống rất nhiều rồi, y đang ngà ngà say mà óc vẫn đang chóang váng.

“Cùng ta uống một ít.” Cư Vũ Lâu nói: “Chưa bao giờ ta uống rượu với một mình ca ca đấy.” Nếu như Cư Vũ Lâu có thái độ cường thế, có khả năng Cư Vũ Thác sẽ cự tuyệt, nhưng mà hiện nay bộ dạng của Cư Vũ Lâu cùng với người mắc bệnh lao gần như là giống nhau, hắn bây giờ rất dễ khiến người ta sản sinh ra sự thương cảm a, Cư Vũ Thác giống như bị thôi miên vậy, đưa tay ra nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.

“Ngươi rất thích bóng đá?” Nhìn cách bố trí của gian phòng, y thuận miệng hỏi.

“Ta từ trung học lên đến đại học đều ở trong đội bóng đá.” Vỗ vỗ bờ vai của mình: “Nhìn, thân thể này, tất cả đều do sân bóng luyện ra nha, thường xuyên bị ngã bị đụng nhưng cũng có tác dụng tốt.”

Cư Vũ Thác bừng tỉnh, y ngộ ra: “Khó trách khi bị tai nạn giao thông thì người xui xẻo chính là ta…”

“Sẽ không có lần sau, ca ca, mục tiêu của người kia là ta, nếu như ngươi cùng chết, thì mọi kế hoạch của hắn đều thất bại trong gang tấc.” Hiện nay Cư Vũ Thác không muốn nói tới những vấn đề kia, chuyên tâm nhìn màn hình 47 inh, không nghĩ tới đệ đệ lại có cách sống hưởng thụ như vậy, nghĩ đến vô số buổi tối trong quá khứ mà hắn không muốn có người biết, hắn đều trốn trong địa phương nhỏ này một mình hưởng thụ thú vui cá nhân một mình.

Trận thi đấu trong TV khí thế của hai đội đang triển khai một cách hừng hực, thứ này có liên quan duy nhất với sản nghiệp nhà mình chính là trận cá cược bóng đá quốc tế mở ra hàng năm, nhưng cái này đều do Cư Vũ Lâu phụ trách, Cư Vũ Thác cũng không có hứng thú với nó lắm, nhưng dù sao cũng là nam nhân, thấy thứ này cứ xông vào nhau vận động y cũng cảm thấy huyết mạch sôi sục, chẳng qua cách biểu đạt tâm tình của y tương đối trầm ổn, nên sẽ không giống với cách của Cư Vũ Lâu, khẩn trương thì sẽ nắm chặt lon bia đứng lên hướng cầu thủ phía địch chửi thô tục, cầu thủ phe mình bị phạt thẻ đỏ, thì hắn càng tức giận đến giậm chân, một hồi thi đấu nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, đến cuối cùng dứt khoát cởi áo ra hạ nhiệt.

Nguyên lai bề ngoài khốc khốc của Cư Vũ Lâu, khi riêng tư lại là người như vậy, Cư Vũ Thác trừ kinh ngạc ra, vẫn là kinh ngạc.

Đột nhiên chỉ vào rất nhiều vết sẹo kỳ quái trên người đệ đệ, hỏi: “Cho nên những thứ này là do ngươi chơi bóng để lại ?” Cư Vũ Lâu sửng sốt một phát, ngồi trở lại sô pha ghế rót bia uống, sau đó đáp: “Đúng. Như thế nào?”

“Ta còn tưởng rằng…”

Lúc còn trẻ, mãi tới khi trời tối mịt đệ đệ mới vác cái thân vô cùng bẩn trèo tường về phòng, trên người thường có các vết thương kỳ quái, tuy nói cha cùng mẹ cả hai đều không thèm để ý, nhưng Cư Vũ Thác cho rằng sau khi tan học đệ đệ đều chạy ra ngoài đi chơi điện tử, đánh nhau, làm một số chuyện không đứng đắn, khiến trong tâm y càng ngày càng chán ghét đệ đệ, cho tới hôm nay y mới sáng tỏ sự nhiệt huyết của đệ đệ năm đó, nó khiến người ta phải nhìn với con mắt khác xưa.

Hoặc là, từ trước tới giờ mình toàn tự cho là đúng, nên mới không nhìn thấy rõ được tướng mạo sẵn có của người huynh đệ sống cùng mái hiên bấy lâu nay?

Cư Vũ Lâu phát giác ca ca nhìn mình ánh mắt có chút khang khác, cười truy vấn: “Vì sao lại hỏi thế?”

“Không có gì.” Ngửac ổ ra uống y uống bia ừng ực ừng ực.

Cư Vũ Lâu cũng không ép, hắn dựa vào gần hỏi: “Nam Phi, hay là Hà Lan?”

“Đây rõ ràng là bia của Đức.” Y cấp tốc nhìn nhãn hiệu trên lon bia.

“Là đoán trận này, đội thắng lợi là đội nào. Ca ca đưa ra tiền đặt cược đi, làm tăng thêm sự thú vị.”.

“Vậy, Nam Phi, một vạn đồng tiền ?” Thuận miệng nói.

“Bài bạc rất vô vị, đổi cái khác.”

“Còn có cái gì có thể đánh cuộc?” Kỳ thực Cư Vũ Thác không có hứng thú lắm.

“Nếu ta thắng, ca ca cùng ta hẹn hò một ngày, nếu như ca ca thắng, cũng có thể yêu cầu ta một việc.”

“Hẹn hò? Nói đùa đấy chứ.”

“Không nói đùa. Ca ca sợ đánh cuộc thua ta? Cũng đúng, ca ca không biết rõ về bóng đá a, nên có thể dễ dàng nhìn nhầm, cổ vũ sai đội…” Cư nhiên liền dùng phép khích tướng, Cư Vũ Thác cũng lười nói toạc, trầm ngâm một phát, vậy thì lựa chọn đội mà đệ đệ đã cổ vũ mãnh liệt, phần thắng sẽ lớn hơn một chút.

“Ta sửa lại, ta chọn Hà Lan.”

“Ca ca người cố ý, biết rõ ta đều ủng hộ Hà Lan nỗ lực lên!”

“… Dù đối với bóng đá rất quen thuộc, cũng dễ dàng nhìn nhầm, cổ vũ sai đội.” Đem lời vốn định nói đưa vào trong lòng.

“Đánh cuộc, ta chọn phía Nam Phi.” Cư Vũ Lâu nhún vai nói.

Thua cũng không cần buồn, dù sao thì ngay từ đầu hắn chính là người thua, hắn đã sớm đem thịt cùng linh hồn của mình thua sạch sẽ, cấp cho cái người ngồi bên cạnh này.

Hai tiếng đồng hồ sau, kết quả lại vô cùng bất ngờ khiến Cư Vũ Lâu cao hứng kêu lên .

“Ta thắng, ca, đội Nam Phi cư nhiên cư nhiên…” Bên người thấy im lặng, lúc này mới phát hiện Cư Vũ Thác uống nhiều rượu, hơn nữa mấy ngày y rất mệt mỏi, đã sớm ngủ say ở trên vai hắn.

Sờ sờ cái trán y, nhiệt độ bình thường, xem ra đơn thuần chỉ là mệt mỏi, Cư Vũ Lâu cũng không quên, khi ca ca bị âm khí xâm nhập, thân thể lạnh như một khối bằn vậy, khi đó hắn đều hi vọng có thể đem mình cắt vài dao, dùng nhiệt huyết(=máu nóng) của mình làm cho đối phương ấm lên.

Đương nhiên, khi đó hắn cũng rất mãn nguyện, lúc y bất lực thì chỉ có đệ đệ là có thể nâng đỡ cho y, sinh mệnh của hai người gắn liền vào nhau, ai cũng không thể tách rời ra.

Mà hiện tại thì sao? Tuy rằng vẫn chưa đến thời khắc ca ca lâm vào nguy hiểm, nhưng y lại đem toàn bộ sức nặng nó hoàn toàn bày ra trên người mình, hơi thở cẩn thận liền ôm lấy người bên cạnh, giống cái đứa nhỏ vô cùng yêu mến búp bê bảo bối, giống tình nhân dựa vào tình nhân… Nhẹ nhàng ôm lấy ca ca đặt lên trên chiếc giường của mình. Giường đơn nằm trên đó là hai đại nam nhân nên có hơi chật chội, nhưng Cư Vũ Lâu không mạo hiểm đem ca ca đưa về phòng y, để khỏi phải bị người có dã tâm nhân cơ hội mà vào, để mình không lý do phản đối, rồi có thêm cái chị dâu.

Hắn cũng không dự định mình phải chịu ủy khuất đi nằm trên sô pha, giường nhỏ có chỗ tốt , vì không cho người nằm ngoài bị rơi xuống giường, nên thuận tiện ôm chặt lấy người nằm bên cạnh.

Nói ngắn lại, đêm nay tại đại bản doanh của Cư Vũ Lâu, hắn đã thắng trong trận đặt cược , còn thu được thêm một đêm cùng ca ca đồng giường cộng chẩm.(ngủ cùng một giường a~~~)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.