Si Nô Nhi

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12 PN1

Trên bảng hiệu màu đỏ thắm ấn ba chữ to mạ vàng —— Vọng Nguyệt Các màu đỏ thẫm cùng màu vàng hỏa lẫn vào nhau, tiếng pháo cùng chiêng trống hợp tấu ra nhạc khúc nhộn nhịp, khách nhân như thủy triều tiến vào.

Trong Vọng Nguyệt Các tiếng người ồn ào, cơ hồ mỗi cái bàn đều có khách nhân, trong đó có không ít đều là giang hồ nhân sĩ, bọn tiểu nhị rơi mồ hôi nóng, cầm thức ăn đầy hương khí vội vã chạy tới chạy lui . Vài kiếm khách đi vào cửa, bọn họ hướng về một thiếu niên tuấn soái đang tiếp đón khách nhân, ôm quyền cao giọng hô:

“Chúc mừng Hạ lão bản, chúc mừng Hạ minh chủ!”

Hạ Cảnh Tề xoay người sang chỗ khác, cười khách khí, đáp lễ nói: “Nguyên lai là Kiếm Sơn Phái, hoan nghênh chư vị bớt thời giờ đến dự lễ khai trương tiểu ***.”

Nam tử đứng đầu hào sảng cười nói: “Đâu nào, khó được Hạ minh chủ còn nhớ rõ cho chúng ta phát thiệp mời.”

“Tiền bối quá khách khí, tại hạ hiện tại đã không còn là minh chủ nữa.” – Hạ Cảnh Tề nhẹ nhàng xua tay.

“Ha ha, tân minh chủ một ngày chưa tuyển ra, ngươi liền như trước là Hạ minh chủ.”

Hạ Cảnh Tề ảm đạm cười: “Tiền bối, thỉnh đến trên lầu an vị đi.”

“Tốt tốt. . . . . .” – Người Kiếm Sơn Phái mới vừa đi, ngoài cửa lại tiến vào hai khách nhân. Một thanh niên tuấn mỹ khí độ nho nhã, cùng một nam hài ngăm đen rắn chắc, nam hài kia chừng mười tuổi, mày rậm mắt to, ánh mắt lộ ra quang mang phản nghịch cùng quật cường.

Hạ Cảnh Tề vừa thấy thanh niên nọ, lập tức tiến ra đón.

“Bách Nho!” – Trong giọng Hạ Cảnh Tề ẩn chứa một tia kích động.

Thân Đồ Bách Nho mỉm cười, ôm quyền nói: “Nhị sư huynh, đã lâu không gặp, chúc mừng tân *** khai trương.”

“Đúng vậy. . . . . . Thật sự đã lâu không thấy . . . . . .” – Hạ Cảnh Tề vô cùng xúc động: “Lần cuối chúng ta gặp nhau chắc cũng đã là hai năm trước? Ngươi gần đây thế nào?”

“Cám ơn nhị sư huynh quan tâm, hai năm nay ta không hề viết thư cho sư phụ và ngươi, còn khiến ngươi đặc biệt phái người đến cho ta biết ngươi khai ***, thật có lỗi.”

“Nói cái gì thật có lỗi. . . . . . Thật là. . . . . .” – Trong mắt Hạ Cảnh Tề hiện lên áy náy, y vội hỏi: “Bách Nho, ta đã để dàng một phòng trang nhã cho ngươi, ngươi trước đi lên tọa một chút, ta sẽ lên sau.”

Hạ Cảnh Tề cho tiểu nhị dẫn bọn hắn đi an vị, chính mình lại bước nhanh vào trù phòng cuồn cuộn khói dầu. Y ở trong trù phòng hỗn độn tìm được một thân ảnh mảnh khảnh, lập tức đi qua.

“A Lê. . . . . .” – Hạ Cảnh Tề nhẹ nhàng ôm vai đối phương, ghé vào lỗ tai hắn khẽ gọi , A Lê đang xào rau khẽ run lên.

“Chuyện gì. . . . . .” – Hắn xấu hổ mà giãy khỏi sự đụng chạm quá mức thân thiết của Hạ Cảnh Tề, lấy ánh mắt nhắc nhở đối phương —— nơi này còn có những người khác, đừng tỏ ra quá thân thiết với ta.

Hạ Cảnh Tề hiểu được dụng ý của hắn, nhưng y lại càng lộ liễu ôm lấy thắt lưng A Lê. A Lê cảm thấy kích động, may mắn mọi người trong trù phòng đều vội đến sứt đầu mẻ trán, không ai rảnh rang nhìn lén bọn họ.

“Đừng như vậy. . . . . . Ta còn phải nấu ăn. . . . . .” – A Lê phản kháng vặn vẹo thân mình.

“Không vội, để đầu bếp làm đi.” – Y ấn bàn tay A Lê, nói nhỏ: “Ngươi theo ta, ta muốn giới thiệu ngươi với sư đệ.”

“Di?” – A Lê kinh hãi, cuống quít nói: “Không. . . . . . Không cần. . . . . .”

“Vì cái gì không cần? Khó có dịp sư đệ trở lại, ngươi còn chưa có gặp qua hắn đi?” – Hạ Cảnh Tề không khỏi phân trần vừa kéo hắn ra ngoài.

“Chính là ta bộ dáng này thật sự nhìn không ra người. . . . . .” – A Lê hoảng hốt nói, chỉ sợ chính mình sẽ làm mất mặt y.

“Làm sao nhìn không ra người ?” – Hạ Cảnh Tề cười nhẹ vuốt ve hai má trơn bong của hắn: “Ta còn sợ bọn họ nhìn ngươi sẽ chảy nước miếng ròng ròng nữa cơ.”

“Ngươi đừng giễu ta , ta nói thật đó. . . . . .” – A Lê vừa vội vừa thẹn.

“Ta cũng nói thật.” – Hạ Cảnh Tề bá đạo nói xong, dắt hắn đi vào một căn phòng trang nhã trên lầu.

Thân Đồ Bách Nho thấy bọn họ đến, vội vàng đứng lên.

“Bách Nho.” – Hạ Cảnh Tề lôi kéo A Lê, thân thiết giới thiệu bọn hắn: “A Lê, vị này chính là sư đệ của ta, Thân Đồ công tử. Bách Nho, vị này chính là A Lê công tử ta có nhắc đến trong thư.”

A Lê ngượng ngùng cùng Thân Đồ Bách Nho chào hỏi, Thân Đồ Bách Nho không quên lôi kéo nam hài vẫn đi theo bên người hắn, giới thiệu: “Đây là đồ đệ mới của ta, họ Ti, danh Trọng Kiệt.”

A Lê từ trước đến nay thích tiểu hài tử, hắn khom mình, thân mật nói với đứa nhỏ: “Trọng Kiệt, hoan nghênh ngươi tới ngoạn.”

Ti Trọng Kiệt vô lễ mà xoay mặt đi chỗ khác, một tiếng cũng không hừ. Thân Đồ Bách Nho thấy, khiển trách: “Trọng kiệt, phải biết lễ phép.”

Ti Trọng Kiệt liếc hắn một cái, vẫn cau kỉnh mà mân mê cái miệng nhỏ nhắn. Thân Đồ Bách Nho sắc mặt khó coi, đang muốn mở miệng. A Lê vội hoà giải: “Không cần tức giận, chẳng qua là một tiểu hài tử mà thôi. . . . . .”

Hắn mỉm cười hỏi Ti Trọng Kiệt: “Có đói bụng không? Ta đi lấy cho ngươi một ít điểm tâm, được không?”

Hắn nói xong muốn đi, Hạ Cảnh Tề lôi kéo hắn.

“Bảo tiểu nhị mang lên, ngươi ngồi xuống đi. . . . . .”

“Không cần.” – A Lê nói nhỏ: “Các ngươi sư huynh đệ lâu như vậy không gặp mặt, nhất định có rất nhiều chuyện phải nói đi? Ta không quấy rầy các ngươi.”

A Lê nói xong, hơi hơi hạ thấp người, lại đi đến trù phòng.

Hạ Cảnh Tề nhìn theo bóng hắn, bất đắc dĩ địa cười khổ một chút. Thân Đồ Bách Nho nhìn thần sắc của y, cười nói:

“Xem ra nhị sư huynh đã tìm được một người bạn đời thích hợp.”

“Đúng vậy.” – Hạ Cảnh Tề tiếp hắn ngồi xuống, châm rượu. Ti Trọng Kiệt cũng muốn ngồi xuống, Thân Đồ Bách Nho bỗng dưng mở miệng:

“Ngươi không thể tọa, đứng đi.”

Ti Trọng Kiệt sửng sốt, tiếp theo là căm tức, hắn không nghe lời mà kéo ghế ngồi xuống, Thân Đồ Bách Nho thình lình điểm huyệt hắn khiến hắn nhất thời không thể động đậy.

“Làm đồ đệ phải ra dáng đồ đệ.” – Thân Đồ Bách Nho đối hắn cười, đưa hắn qua một bên. Hạ Cảnh Tề tấm tắc cười nói:

“Bách Nho, ngươi thật sự là càng ngày càng nghiêm khắc .”

“Vãn bối không hiểu phải tôn trọng trưởng bối, nhất định phải chịu chút giáo huấn mới được.” – Thân Đồ Bách Nho ngồi trở lại, Ti Trọng Kiệt chỉ có thể ở một bên nhìn bọn họ chuyện trò vui vẻ, tức giận đến trợn mắt.

“Bách Nho, ngươi là như thế nào thu tên đồ đệ này?”

“Nói đến cũng dài dòng, cũng có thể xem như cơ duyên xảo hợp đi. . . . . . Trước không nói đến việc này, nhị sư huynh, ta nghe nói Đại sư huynh đã trở về, có thật không?” – Thân Đồ Bách Nho nói đến chuyện mình bận tâm nhất.

“Đúng vậy, đại khái là hai năm rữa trước. . . . . . Hắn thân thể suy yếu rở lại, đáng tiếc, ta không thể cùng hắn tán gẫu mấy câu, hắn lại mất tích.” – Hạ Cảnh Tề nhớ lại nói.

“Rốt cuộc đây là có chuyện gì?”

“Đại sư huynh tựa hồ bị người nào đó phong bế huyệt đạo cơ thể, khiến cho công lực mất đi hơn một nửa, ta cùng sư phụ dung hết khả năng vì hắn đả thông huyệt đạo. Sau lại có một buổi tối, thích khách lẻn vào phủ, ta cùng với sư phụ đi ra ngoài ứng chiến, kết quả Đại sư huynh trong lúc đó đã biến mất, đại khái là bị bắt đi .”

“Đối phương là ai?” – Thân Đồ Bách Nho khẩn trương hỏi.

“Thích khách ra chiêu phi thường kỳ dị, tựa hồ còn có lẫn một ít yêu thuật, ta không thể nhìn ra bọn họ là môn phái nào, chính là. . . . . . Sư phụ tựa hồ đã biết một sự tình, nhưng hắn không chịu nói cho ta biết. Ngày thứ bas au khi đại sư huynh biến mất, sư phụ cũng xuất môn , hắn nói với ta, đại sư huynh chỉ sợ không bao giờ … trở lại nữa, hắn cũng phải đi tìm một người, không biết khi nào có thể trở về, bảo ta hảo hảo chiếu cố việc trong phủ, không cần lo cho hắn.”

“Sư phụ muốn tìm. . . . . . Chẳng lẽ là “người nọ”?” – Thân Đồ Bách Nho lớn mật suy đoán.

“Ta cũng từng nghĩ như thết. . . . . . Chính là, “người nọ” không phải đã chết rồi sao?”

“Nếu “người nọ” thật sự đã chết, sư phụ vì sao còn muốn đại sư huynh đi thăm dò?”

“Ta cũng không rõ. . . . . . Nhưng sư phụ tựa hồ không hy vọng chúng ta nhúng tay.”

“Việc này rốt cuộc có bí mật gì. . . . . .” – Thân Đồ Bách Nho càng nghe, mối nghi hoặc trong lòng lại càng lớn.

Hai người trầm tư một lát, Hạ Cảnh Tề từ từ mở miệng: “Bách Nho, ngươi thật sự không nghĩ nhâm chức võ lâm minh chủ sao?”

Thân Đồ Bách Nho giật mình, cười nói: “Ta trước mắt còn không có quyết định này, hơn nữa, lấy năng lực hiện tại của ta, còn không đủ để đảm nhiệm minh chủ vị.”

“Hai năm trước ngươi còn có tư cách đảm nhiệm . . . . . .” – Hạ Cảnh Tề mặt lộ vẻ xấu hổ nói: “Nếu không phải ta dùng thủ đoạn đệ tiện. . . . . .”

“Sư huynh, ngươi đừng nói.” – Thân Đồ Bách Nho đánh gảy lời y.”Ta cho tới bây giờ đều không có trách ngươi?”

“Ta thực đã làm chuyện xấu hổ. . . . . .”

“Không có, nếu ta có ý tranh đoạt, sẽ không dễ dàng buông tha như thế, là ta tự nguyện rời khỏi! Cùng sư huynh không quan hệ.” – Thân Đồ Bách Nho đại lượng mà nói: “Nhưng thật ra sư huynh ngươi. . . . . . Liền như vậy buông tha cho minh chủ vị, có phải hay không có chút đáng tiếc?”

Hạ Cảnh Tề cười nhẹ: “Lúc đầu đích xác có cảm giác thực mất mác, nhưng ta đã muốn chán ghét loại cuộc sống truy đuổi danh lợi, kỳ thật tĩnh tâm cẩn thận ngẫm lại, trên đời này còn có nhiều thứ khác đáng để ta theo đuổi, ta không nghĩ vì ích lợi bản thân mà thương tổn người tậht sự tốt với ta.Khiến cho ta khi đạt được hết thảy, cũng là lul1c xung quanh kh6ong còn lấy một người yêu mình. . . . . . Ta không nghĩ biến thành như vậy, ta chỉ hy vọng hảo hảo quý trọng hắn. . . . . .”

“Quả thật là như thế này. . . . . .” – Họ Thân Đồ Bách Nho cũng đăm chiêu đáp.

Hai người lặng im một lát, Thân Đồ Bách Nho đứng lên nói: “Sư huynh, cám ơn ngươi cố ý chiêu đãi ta, bất quá ta phải sớm cáo từ .”

“Di? Nhanh như vậy? Không thể tọa them một lát sao. . . . . .”

“Không được, ta còn có chuyện quan trọng, lần sau đi, lần sau ta nhất định lại đến.”

“Vậy được rồi.” – Nếu là có chuyện quan trọng, Hạ Cảnh Tề cũng không hảo giữ hắn lại .

Thân Đồ Bách Nho giải huyệt cho Ti Trọng Kiệt, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Ti Trọng Kiệt xoa xoa bả vai bởi vì đứng yên quá lâu mà trở nên cứng ngắc, khó chịu theo sát phía sau hắn. Hạ Cảnh Tề tiễn bọn họ xuống lầu, vừa vặn gặp phải A Lê đang bưng điểm tâm đi lên.

“Di? Thân Đồ công tử, các ngươi phải đi sao?” – A Lê không khỏi có chút ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, thật có lỗi, thật sự là còn có việc gấp. . . . . . A Lê công tử, cáo từ.” – Thân Đồ Bách Nho hướng hắn ôm quyền cáo biệt, cũng đối với Hạ Cảnh Tề ở phía sau nói: “Nhị sư huynh, không cần tiễn.”

“Tốt, ngươi đi thong thả. . . . . .”

Hạ Cảnh Tề cùng A Lê nhìn hai thầy trò đi ra đại môn, A Lê nhìn điểm tâm trong tâm, khẽ than: “Thực đáng tiếc. . . . . . Vốn đang muốn bọn họ giúp ta thử chút hương vị của món điểm tâm mới xem thế nào. . . . . .”

“Đừng lo a, ta giúp ngươi thử.” – Hạ Cảnh Tề cầm lên một khối điểm tâm cắn một ngụm, khen: “Ân, phi thường ngon.”

“Thật vậy chăng?” – A Lê ngượng ngùng nói: “Ta nghĩ đem món này làm chiêu bài của bổn ***, không biết được chưa. . . . . .”

“Đương nhiên a, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.” – Hạ Cảnh Tề cổ vũ nói.

“Cám ơn. . . . . .” A Lê cười khẽ.

“Là ta cám ơn ngươi mới đúng.” – Hạ Cảnh Tề ôn nhu nói: “Là ngươi giúp ta tìm ra mục tiêu mới . . . . .”

A Lê mặt đỏ mà gục đầu xuống.

“A Lê. . . . . .” – Hạ Cảnh Tề khẽ gọi.

“Ân?”

Hạ Cảnh Tề nắm tay hắn, kiên định nói: “Ta quyết định, phải cùng ngươi hảo hảo kinh doanh “Vọng Nguyệt Các”, ta nhất định kiên trì, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng.”

A Lê gật đầu: “Chúng ta cùng nhau nỗ lực đi.”

Hai người đứng ở lan can lầu hai, nhìn đầy đại đường tấp nập khách nhân cùng tiểu nhị đi đi lại lại.

—— toàn bộ văn hoàn —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.