Si Nô Nhi

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

Mặt trời trên cao chiếu ánh sáng chói chang xuống mặt đất, những nông dân đang làm đồng, nóng đổ mồ hôi, bận rộn tiến hành thu hoạch mùa vụ. Xe ngựa bốc xếp và vận chuyển tiểu mạch đã gặt, theo con đường nhỏ bên bờ ruộng rời đi.

Một lão bà lưng khòm nắm một nam hài khoảng mười tuổi đi qua đường ruộng. Vài thôn phụ đang làm việc đều ngừng tay, lấy làm hiếu kỳ mà nhìn nam hài diện mạo dị thường tuấn mỹ.

Đứa nhỏ này tay chân thon dài, làn da tuyết trắng, mũi cao thẳng, môi đỏ tươi trơn bóng, xinh đẹp nhất chính là đội mắt thâm thúy, phảng phất trong suốt như mặt nước hồ.

Mà lão bà nắm tay hắn thoạt nhìn độ sáu mươi tuổi, thân hình khô gầy, khuôn mặt già nua, tướng mạo cùng nam hài không có chỗ nào tương tự .

Hai người cũng không giống người địa phương, các thôn phụ hỏi nhau về lai lịch của một già một trẻ kia, một phụ nhân mập mạp thấy bọn họ hướng trên núi đi, đoán nói:

“Chẳng lẽ bọn họ muốn đến nhà Quách gia trên đỉnh núi?”

“Nói không chừng Quách gia vừa mua người hầu, bọn họ cách mấy tháng sẽ mua một tân nam phó, hơn nữa đều là tiểu hài tử. . . . . .” – phụ nhân còn lại phụ họa nói.

Mọi người ngẩng đầu hướng trên núi nhìn lại, một tòa nhà lớn sừng sững đứng giữa núi rừng, mái ngói lưu ly dưới ánh mặt trời càng trở nên rạng rỡ.

Lão bà lôi kéo nam đồng lên núi, sơn đạo khúc chiết, hai người đi hơn nửa canh giờ, rốt cục đi đến trước tòa nhà kia. Một bà tử canh giữ ở ngoài cửa cùng lão bà hàn huyên vài câu, dẫn bọn họ theo cửa hông tiến vào. Bà tử kia vừa đi vừa đánh giá tiểu nam hài, tán dương:

“Hạ bà mụ, ngươi quả thực không có nói quá, đứa nhỏ này bộ dạng thật đúng là tuấn tú.”

“Ha hả. . . . . . Đương nhiên , chúng ta giao tình lâu như vậy, ta có thể nào lừa ngươi?” – Hạ bà mụ đắc ý cười nói, nam hài một tiếng không phát theo sát nàng đi, hai mắt mọng nước chậm rãi nhìn quét bài trí trong viện.

Hai lão phụ tiếp tục nói chuyện, chỉ nghe bà tử nói:

“Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, lão gia thấy nhất định sẽ thật cao hứng.”

“Vậy là tốt rồi , nếu được, giá cả có thể nâng lên một chút hay không?”

“Hảo hảo, ta giúp ngươi đến hỏi. . . . . . Lại nói, tôn tử xinh đẹp như vậy, ngươi thật sự bán a?”

“Phi, nói cái gì tôn tử , còn không phải một cái dã loại (con hoang).” Hạ bà mụ thần tình khinh thường mà trả lời.

“Vì sao lại nói như thế?”

Hạ bà mụ nước miếng tung bay mà nói: “Mẹ của dã loại này kết hôn không đến nửa năm liền khắc chết tiểu nhi tử của ta, sau nàng lại ra ngoài làm việc, bị một người Hồ cưỡng hiếp, sau đó không lâu liền sinh hạ tiểu dã loại này. Việc này nếu truyền ra, mẫu tử bọn họ sẽ bị bắt đi thiêu chết, ta và con cả thấy nữ nhân đó khóc đến chết đi sống lại, cũng không có nói ra, lưu lại mạng sống cho mẫu tử bọn họ. Nhưng nương của dã loại này hai tháng trước đã bệnh chết, trong nhà thiếu người làm việc, lưu trữ dã loại này cũng là ăn không ngồi rồi, cho nên bán đi đổi chút ngân lượng.”

“Ai. . . . . . Nói như vậy, đứa nhỏ này thật là mệnh khổ.”

“Mệnh khổ cái rắm, lão gia nhà ngươi có tiền, dã loại này đến nơi này rồi cũng không lo đói bụng, mấy tôn nhân nhà ta cũng không có hảo mệnh như hắn.”

“Ha hả. . . . . . Vậy ngươi vì cái gì không đem các tôn nhân khác tới?”

“Phi phi, ngươi ít chê cười ta. . . . . .”

Nam đồng vẫn nghe nàng nói, biểu tình không hề dao động, cứ như tất cả những gì Hạ bà mụ nói đều cùng chính mình không quan hệ. Bên đường, một đứa nhỏ xem ra cùng tuổi với nó ngồi trên lan can, đối phương mặc y bào rộng thùng thình, khuôn mặt tiều tụy, vô tình, đang dùng một đôi mắt tro tàn dõi theo nó. Nam đồng không chút để ý mà lướt qua hắn, đến khi đối phương biến mất khỏi tầm nhìn.

Hạ bà mụ cùng bà tử trò chuyện rồi lại trò chuyện, rất nhanh đi tới chủ ốc. Trong phòng khách, một hán béo phệ ngồi trên ghế thái sư uống trà, vài tiểu nha hoàn đang quỳ gối một bên bóp chân cho hắn.

“Lão gia.” – Bà tử dẫn Hạ bà mụ và tôn tử tiến lên, giới thiệu: “Vị này chính là người đồng thôn ta từng nhắc đến với ngài, còn có tôn tử của nàng.”

Hán tử béo kia lười biếng mà liếc nhìn bọn họ một cái, khi ánh mắt hắn tiếp xúc khuôn mặt nam hài, nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Hạ bà mụ dắt tôn tử thỉnh an hắn, miệng thuần thục nói: “Lão thân bái kiến Quách lão gia, Quách lão gia vạn phúc.”

Quách Vĩ gật đầu lấy lệ, đem ánh mắt tà mị không hề cố kỵ mà dán trên người nam hài, hỏi: “Ngươi tên gì? Mấy tuổi ?”

Nam hài lạnh lùng mà nhìn thẳng phía trước, không nói một tiếng. Hạ bà mụ nhanh nhảu đáp: “Tiểu tôn họ Hạ, gọi là Tam Lang, năm nay chín tuổi .”

“Nga, chín tuổi . . . . . .” – Quách Vĩ đối Hạ Tam Lang ngoắc ngoắc. “Tam Lang, lại đây đi.”

Hạ Tam Lang mắt điếc tai ngơ, vẫn không nhúc nhích. Hạ bà mụ tức giận, ở sau lưng dùng sức đẩy nó một cái, lúc này nó mới lảo đảo bước ra từng bước.

Quách Vĩ kéo cánh tay trắng nõn nhỏ bé của nó xoa nắn vài cái, sau khi chạm đến lòng bàn tay không ít chai sạn, Quách Vĩ hơi bất mãn nói: “Da tay sao lại thô như vậy?”

Hạ bà mụ vội giải thích: “Đều là do làm việc, bất quá chỉ có da tay thô một chút, địa phương khác đều là rất nhỏ hoạt.”

“Nga, địa phương khác? Vậy muốn sờ xem có phải hay không . . . . . .” – Quách Vĩ nở nụ cười *** đãng , thình lình một tay búng vạt áo của nam hài, muốn đem bàn tay tiến vào ngực nó, Hạ Tam Lang nguyên bản giống như rối gỗ đột nhiên trừng lớn hai mắt, cầm tay hắn hung hăng cắn.

“Ô oa ——! !” – Quách Vĩ phát ra tiếng thét chói tai như lợn bị chọc tiết, Hạ bà mụ cùng bà tử đều sợ hãi, ba chân bốn cẳng ngăn cản Hạ Tam Lang.

Tay Quách Vĩ bị cắn để lại hai dấu răng, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, hắn cầm lấy tay không ngừng phát run. Hạ bà mụ khí cực đại mà túm lấy Hạ Tam Lang, bẻ bàn tay nó, miệng mắng “Ngươi này tiểu súc sinh! Tử dã loại!”

Hạ Tam Lang bị bà tử tát cho hai cái, hắn giãy dụa hướng bụng Hạ bà mụ đạp một cước, đối phương ôm bụng thét chói tai, càng thêm tức giận mà quật hắn.

Quách Vĩ bên này rốt cục tỉnh táo lại, ngăn cản: “Tốt lắm tốt lắm, không có việc gì, đừng đánh .”

Hạ bà mụ lúc này mới thở phì phò ngừng tay lại, không ngừng hướng gã cúi đầu bồi tội. Quách Vĩ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Hạ Tam Lang, trong lòng hừ lạnh: “Hừ! Tiểu tiện nhân không biết sống chết! Lão tử đêm nay nhất định phải hảo hảo thu thập ngươi!”

Quách Vĩ sai người hầu mang theo Hạ Tam Lang đang phản kích lui xuống, đối Hạ bà mụ nói: “Tôn nhân này của ngươi ta mua, bất quá ta trước đó có nói rõ, sau khi nhận tiền, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không thể đổi ý.”

Hạ bà mụ không ngừng cúi đầu khom lưng, phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, nàng cũng không dám mở miệng tăng giá, miệng đầy đáp ứng nói: “Đây là nhất định, Tam Lang ngày sau chính là người của Quách lão gia, Quách lão gia thích đối đãi nó như thế nào cũng không thành vấn đề.”

Quách Vĩ vừa lòng mà gật đầu, trong mắt lóe ra quang mang *** tà tàn khốc.

Hạ Tam Lang bị đưa một gian phòng bày trí hoa mỹ, người hầu mạnh tay đẩy nó vào trong, lập tức đóng cửa. Hạ Tam Lang lảo đảo vài bước mới đứng vững, nó xoa hai má bị Hạ bà mụ đả thương, phẫn hận nguyền rủa: “Lão yêu tinh chết tiệt. . . . . . Một ngày nào ta sẽ ném ngươi tới hố phân!”

Hắn từ nhỏ bị người trong thôn khi dễ, tuy rằng mọi người không rõ lắm hắn có mang huyết thống của người Hồ hay không, bất quá mẫu thân hắn là sau lúc trượng phu chết đi hơn một năm mới sinh ra hắn, cho nên rất nhiều người đều nói hắn là “dã loại” , hơn nữa cả nhà Hạ bà mụ đều khinh thường mẫu tử bọn họ, mẫu thân cũng bởi vì không chịu nổi tra tấn mới bị bệnh, Hạ Tam Lang tuổi còn nhỏ nhưng lưng đã gánh rất nhiều cừu hận. Việc này khiến hắn hình thành cá tính lãnh khốc, hung bạo không chút thích hợp với tuổi tác.

Hạ Tam Lang ở trong phòng hết một vòng, phát hiện cửa sổ đều bị khóa chặt, không thể đào thoát.

Bị bán đến địa phương xa lạ, nó cũng không sợ hãi, kỳ thật, nó đã sớm ước gì có thể rời đi gia đình kia . Bất quá, nó biết chắc rằng Hạ bà mụ không phải đem nó bán đến đây để hưởng phúc, ngày tháng mình ở trong này chỉ sợ không thể khá hơn lúc trước. Hạ Tam Lang ngồi ở trên giường, suy nghĩ nên chạy trốn bằng cách nào.

Đang lúc hoàng hôn, một gã người hầu đưa đồ ăn tới cho nó.

“Nhanh ăn đi.” Nam phó kia mặt vô biểu tình mà nói. Hạ Tam Lang đã sớm đói bụng lắm, nâng lên bát cơm liền lang thôn hổ yết mà ăn vào.

Nam phó vẫn đứng ở một bên nhìn nó ăn cơm, Hạ Tam Lang vừa ăn vừa khó hiểu nhìn hắn. Đối phương phát hiện ánh mắt của nó, liền lạnh như băng nói:

“Ngươi nhìn cái gì?”

Hạ Tam Lang nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, chùi chùi miệng, hỏi lại: “Vậy ngươi nhìn cái gì?”

Nam phó thu thập cái bát không, nói: “Không có gì, ta muốn khuyên ngươi đừng ăn gấp như vậy mà thôi.”

“Vì cái gì?”

Nam phó đang cầm khay, không nhanh không chậm mà nói: “Đợi lão gia đến đây, chỉ sợ ngươi sẽ đem tất cả những thứ đã nếm qua nhổ ra.”

Hắn nói xong câu đó liền rời đi, sau khi ra khỏi cửa không quên một lần nữa khóa lại.

Hạ Tam Lang suy nghĩ ý tứ trong lời hắn nói, tuy rằng nó chưa hiểu Quách lão gia sẽ làm gì mình, bất quá từ lời nam phó nói, khẳng định sẽ không là sự tình tốt, hơn nữa nó ban ngày mạo phạm Quách lão gia, đối phương nhất định sẽ không dễ dàng buông tha nó, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn nó, nó tuyệt đối không thể ngồi chờ chết!

Nếu đối phương đánh, nó phải phản kháng. Hạ Tam Lang từ nhỏ đã cùng đường huynh trong nhà đánh nhau, cũng bị bọn nhỏ đồng thôn khi dễ, nó biết biện pháp phòng ngừa kẻ khác thương tổn chính mình là tiên hạ thủ vi cường!

Hạ Tam Lang kéo ra tất cả ngăn kéo trong phòng, tìm trong chốc lát, rốt cục tìm được một cây kéo. Đây là vật duy nhất có thể dùng để tự vệ, nó đem kéo giấu ở trong tay áo, im lặng ngồi vào trên giường.

Vào đêm, bốn phía dần dần an tĩnh lại, Hạ Tam Lang ngồi ở trên giường ngáp ngắn ngáp dài. Không biết ngủ bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm mở khóa, nó chợt tỉnh lại, ngồi thẳng thắt lưng.

Cửa phòng mở ra, Quách Vĩ mùi rượu đầy người lắc lắc mà đi vào. Hạ Tam Lang thấy đối phương mở cửa rồi cũng không có khóa lại, đáy mắt nó nhất thời hiện lên âm lãnh quang mang.

Quách Vĩ nhìn nam đồng mĩ mạo ngồi trên giường, cái miệng dính thịt mỡ gợi lên nụ cười *** đãng.

“Tiểu mỹ nhân. . . . . . Chờ lâu không?” – Hắn mồm miệng không rõ nói xong, bắt đầu động thủ cởi bỏ lưng quần chính mình, vừa thoát vừa hướng Hạ Tam Lang đi đến.

Hạ Tam Lang trong nháy mắt nắm lên kéo, ngoan lực đâm vào ngực hắn! Phốc! Máu tươi văng khắp nơi!

Quách Vĩ trừng lớn hai mắt, kêu lên thảm thiết: “Ô oa ——”

Hạ Tam Lang nhanh chân né ra, Quách Vĩ lăn lộn trên mặt đất, khóc gào: “Ô oa. . . . . . Ngươi này súc sinh. . . . . . ! Ta không tha cho ngươi!”

Hạ Tam Lang cầm lên ghế gỗ ở gần đó, dùng sức đập vào đầu hắn —— phanh! Quách Vĩ trở mình, cả người đều co rúm. Hạ Tam Lang tuổi còn nhỏ khí lực không đủ, gõ một cái không thể đánh xỉu đối phương, vì thế nó dùng hết sức gõ vài cái, huyết trên đầy Quách Vĩ chảy ra, rốt cục chết ngất.

“Hô. . . . . . Hô. . . . . . Hô. . . . . .” Hạ Tam Lang ném ghế dựa, nhanh chóng lao ra ngoài cửa.

Nó dựa vào trí nhớ hướng cửa hông phương đi đến, mấy người hầu trong sân thấy nó lao tới , thét to :

“Uy! Đứng lại!”

Hạ Tam Lang ngoảnh mặt làm ngơ, ra sức chạy trốn, bọn người hầu mắt thấy không thích hợp, lập tức đuổi theo.

“Đứng lại! Đừng chạy!”

Không xong! Sẽ bị đuổi kịp mất! Hạ Tam Lang hoảng hốt quay đầu nhìn lại. Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm:

“Bên này!”

Hạ Tam Lang theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam hài núp sau một thân cây hướng nó ngoắc —— là đứa nhỏ ban ngày nó nhìn thấy! Nó không kịp nghĩ lại, hướng đối phương chạy tới.

Nam hài dẫn nó chạy đến chân một bức tường, góc tường có cái lỗ nhỏ, vừa vặn cho hài đồng thông qua. Hạ Tam Lang không biết đối phương vì sao giúp nó, bất quá giờ phút này không có thời gian suy nghĩ sâu xa. Nó vội nói tiếng cảm ơn, tiến vào lỗ nhỏ kia. Bên ngoài là một mảnh rừng rậm, Hạ Tam Lang tiếp tục chạy trốn, trong tòa nhà truyền đến tiếng mọi người kêu sợ hãi:

“Người tới a! Lão gia bị đả thương !”

“Là tiểu hài tử kia làm!”

“Mau tróc hắn đưa trở về!”

Người hầu cầm đuốc từ trong nhà lao ra, nơi nơi lục soát bóng dáng Hạ Tam Lang.

Hạ Tam Lang càng hoảng sợ, trong lòng chỉ có một ý niệm: không thể bị bắt! Tuyệt đối không thể bị bắt! Nó không rõ phương hướng ly khai, chỉ lo chạy bán mạng về phía trước .

Phía trước là một mảnh rừng tối như mực, căn bản nhìn không thấy đường, nhưng hắn phải tiếp tục chạy trốn, không thể dừng lại! Hạ Tam Lang vọt vào lùm cỏ, chân nó bỗng nhiên đạp vào khoảng không, ngã nhào xuống.

“A ——” -tiếng kêu thê thảm xẹt qua bầu trời đêm.

Bọn người hầu nghe tiếng tụ tập lại đây, ánh đuốc chiếu sáng bụi cỏ tối đen.

“Hắn rơi vào sơn cốc rồi sao?” Một gã người hầu nhìn thấy mấy cành cây bị gẫy bên dưới nói.

“Đại khái là vậy. . . . . .” Nam phó cầm đầu nói: “Nếu ngã xuống không chết cũng sẽ tàn phế . . . . . . Quên đi, đừng động hắn , mọi người đi về trước đi!”

Bọn người hầu Quách gia đồng loạt tản ra, núi rừng rốt cục khôi phục yên tĩnh.

Hình ảnh loạn thất bát tao lượng vòng trong óc, toàn thân nặng nề, không cảm giác. Rõ ràng chính mình đã muốn mở mắt ra, nhưng tầm nhìn lại mơ hồ không rõ, như thể bị một màn sương bao phủ.

Nó tựa hồ ở trong một gian trong phòng, trong phòng có người, nhưng nó không có biện pháp thấy rõ đối phương là ai. Trạng thái nửa tỉnh nữa mê giằng co hồi lâu, ánh mắt Hạ Tam Lang cuối cùng khép lại.

Lần thứ hai mở mắt, thân thể bắt đầu cảm nhận rõ đau đớn, đầu cũng choáng váng.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, xem ra hiện tại là buổi tối. Trên đỉnh đầu là mái ngói đơn sơ, Hạ Tam Lang nhẹ nhàng vặn vẹo cổ, phát hiện chính mình đang nằm trên giường, trên người đắp một tấm chăn bông. Này phòng ở cũng thực nhỏ hẹp, bày trí phi thường ít, trừ bỏ giường ngủ, cũng chỉ có một cái bàn thấp, một cái ghế gỗ, cộng thêm một cái ngăn tủ lụp xụp, trong ngăn tủ bày mấy cái sọt trúc. Nguồn sáng duy nhất trong phòng là tiểu ngọn đèn trên bàn.

Hạ Tam Lang tay chân đều không thể nhúc nhích, ánh mắt chỉ có thể suy yếu mà nửa mở , trong cổ họng lại phát không ra một chút thanh âm. Nó vô lực mà nhắm mắt lại, một lát sau, nghe được cửa gỗ bì bõm một tiếng mở ra, có người đi đến.

Hạ Tam Lang mở mắt ra, chỉ thấy một “người” mặc quần áo màu xám, tóc tai bù xù đi đến, nó nhất thời sợ tới mức không dám hô hấp.

“Người” nọ dáng dấp nhỏ gầy, xem thân hình hẳn là mười hai, mười ba tuổi, hơn phân nửa khuôn mặt hắn bị tóc che khuất, chỉ có thể qua sợi tóc mơ hồ nhìn thấy tướng mạo của hắn. Hắn lộ ra nửa mặt trái gầy yếu lại trắng bệch, hai má hõm xuống, dưới con mắt còn lấm tấm mấy khối màu xám, làm cho khuôn mặt hắn vốn không dễ nhìn càng trở nên xấu xí. Ánh lửa từ ngọn đèn toát ra , ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gió ô ô, phảng phất có người đang rên rĩ.

Hạ Tam Lang trong lòng sợ hãi, người nầy là quỷ sao. . . . . . Nó sợ hãi nghĩ, quả muốn nhảy xuống giường đào tẩu, nhưng thân thể lại đau đến không thể khống chế.

Quái vật tóc tai bù xù quan sát ánh mắt nó toát ra khiếp sợ, thấp giọng nói: “Ngươi đừng sợ. . . . . . Ta sẽ không hại ngươi. . . . . .”

Hạ Tam Lang thấy thanh âm hắn còn dễ nghe, lúc này mới dần yên lòng. Đối phương xốc lên chăn, giúp nó thay dược đắp trên tay chân. Động tác của hắn phi thường mềm nhẹ, khả Hạ Tam Lang như trước cảm thấy đau đớn, không ngừng phát ra đau ngâm, đối phương ôn nhu trấn an: “Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt hơn. . . . . .”

Người nọ tóc xõa xuống, nửa mặt phải nguyên bản bị che cũng lộ ra ngoài. Hạ Tam Lang kinh ngạc phát hiện, má phải của hắn so với mặt trái càng khó xem, trên mặt che kín những vằn màu xám to nhỏ. Nó nghĩ thầm, khó trách người này muốn đem gương mặt bên này che kín.

Mặt người này gọi người sợ hãi, Hạ Tam Lang không dám tiếp tục nhìn, vội vàng nhắm mắt lại, không bao lâu sau, nó liền bởi vì mệt mỏi mà lại ngủ.

Ngày hôm sau, nó tỉnh lại, quái nhân kia không bao lâu sau liền tiến vào đổi dược cho nó, cũng uy nó chút cháo. Hạ Tam Lang tiếp tục ngủ trên giường, mỗi lần nó tỉnh lại không lâu, người nọ sẽ tiến vào chăm sóc nó. Nó ở đây được vài ngày thì phát hiện, nguyên lai quái nhân kia buổi tối đều ngủ trên mặt đất lạnh như băng bên cạnh giưởng, hơn nữa hắn đem chăn bông ấm áp cũng cho Hạ Tam Lang, chính mình lấy ra cái chăn mỏng rách nát.

Người nầy tuy rằng xấu xí, bất quá tâm địa phi thường tốt, Hạ Tam Lang dần dần không còn sợ hắn.

Hơn mười ngày sau, thương thế của Hạ Tam lang rốt cục hơn phân nửa, có thể xuống giường đi lại .

Hạ Tam Lang tực vào tường, gian nan mà đi đến cạnh cửa. Bên ngoài trời mây yên ả, gió nhẹ du dương, ấm áp dương quang vẩy lên người, thật là thư sướng.

Hạ Tam Lang tựa vào cửa gỗ, nhìn thấy tên kia đang tưới nước cho vườn rau trước cửa. Đối phương rất nhanh cảm giác được ánh mắt của nó, chậm rãi quay đầu. Dù đã quen với diện mạo của hắn, khả Hạ Tam Lang nhìn đến mặt hắn trong nháy mắt vẫn là không khỏi đánh cái rùng mình.

“Ngươi tỉnh?” – A Lê ôn nhu hỏi.

“Ân. . . . . .” – Hạ Tam Lang cúi đầu hừ , một con gà mái dẫn một đám gà con chi chi kêu đi qua trước mặt nó.

“Ngươi đã đói bụng sao không?”

“Ân. . . . . .”

“Vậy ngươi vào nhà chờ một chút, ta lập tức đi làm cơm.” – A Lê buông thùng nước, đi vào một phòng nhỏ bên cạnh, có lẽ là phòng bếp.

Hạ Tam Lang động tác thong thả mà quay về phòng trong, ngồi trên ghế nhỏ. Phòng bếp bên kia truyền đến thanh âm thức ăn bị cho vào nồi, từng trận mùi bay tới. Hạ Tam Lang lui cái mũi nghe, chỉ cảm thấy trong bụng ùng ục rung động, càng phát ra đói khát.

Đợi một lúc lâu, A Lê rốt cục bưng hai chén đồ ăn tiến vào, một là rau xào, một là thịt heo nửa nạc nửa mỡ. Hạ Tam Lang thấy nước miếng chảy ròng, A Lê ôn nhu nói: “Ngươi trước chờ một chút, ta đem cháo lấy lại đây.”

“Ân. . . . . .” – Hạ Tam Lang cầm chiếc đũa, ánh mắt nhắm khối thịt lớn nhất.

Cơm đến, nó không đợi A Lê ngồi xuống liền thần tốc mà gắp lên một khối thịt, mồm to ăn đứng lên. Khối thịt kia bị gắp đi rồi, trong bát cũng chỉ còn hai phiến thịt mỏng, A Lê chính là dùng bữa, một ngụm thịt cũng không ăn. Hạ Tam Lang thấy hắn không ăn, thẳng đem thịt heo toàn bộ bỏ vào bát của mình.

“Ân. . . . . . Đúng rồi. . . . . .” – A Lê bỗng dưng mở miệng, Hạ Tam Lang đang nhấm nuốt hương nộn thịt phiến kinh ngạc mà nhìn hắn, nghĩ rằng hắn muốn trách cứ mình.

A Lê ôn nhu cười, hỏi: “Mấy ngày nay chúng ta cũng chưa nói chuyện nhiều, ta còn không biết ngươi tên là gì đâu. . . . . .”

“Ta gọi là Tam Lang.” – Hạ Tam Lang biết hắn không phải mắng chửi người, yên tâm mà đem thịt nuốt vào.

“Nga. . . . . . Ngươi không phải người trong bản thôn đi?”

“Không phải, ta ở tại Hạ gia trang.”

“Hạ gia trang? Cách nơi này xa không?”

“Rất xa, cách ba tòa núi, phải đi một ngày đường mới có thể đến.” – Hạ Tam Lang đem một chén cháo giải quyết, A Lê tiếp nhận cái bát không, lại múc thêm cho nó.

“Vậy ngươi vì cái gì lại tới Bích Thiền thôn?”

Hạ Tam Lang nghĩ nghĩ, mới nói: “Bà ngoại ta đem ta bán tới chỗ này làm người hầu .”

“Di?” – A Lê sửng sốt, hỏi: “Kia. . . . . . Muốn hay không thông tri chủ nhân của ngươi tới đón ngươi?”

“Không cần!” – Hạ Tam Lang cuống quít lắc đầu.”Không cần thông tri bọn họ! Ta không nghĩ tái trở về nơi đó !”

“Như vậy a. . . . . .” – A Lê thấy nó biểu tình trầm trọng, cũng không hỏi lại nguyên nhân. Hạ Tam Lang ngắm hắn, ngược lại hỏi:

“Vậy còn ngươi?”

“Ân? Ta?”

“Ngươi tên gì? Vì cái gì ngươi ở nơi này?”

“Nga, ta gọi là A Lê, ta nguyên bản cùng nãi nãi ở tại nơi này, bất quá nãi nãi ta hai năm trước đã chết, cũng chỉ còn lại một mình ta.”

“Kia. . . . . .” – Hạ Tam Lang chỉ vào mặt hắn, hỏi ra mấy nghi vấn mấy ngày nay: “Vì cái gì trên mặt ngươi có mấy thứ này?”

A Lê cũng không cảm thấy nó thất lễ, cười khổ một chút, nói: “Ta vừa sinh ra, trên mặt đã có bụi ban này, nghe nói là bớt. Cha nương ta bởi vì cảm thấy ta đáng sợ, liền đem ta ném xuống, là nãi nãi đem ta về nuôi lớn.”

“Địa phương khác trên người ngươi cũng có sao?” – Hạ Tam Lang tò mò hỏi.

“Không có, chỉ có ở trên mặt .”

“Có thể tẩy đi không?”

“Không có biện pháp, nãi nãi thử dùng thảo dược chà cho ta, nhưng là trừ không xong.”

“Nga. . . . . .” – trong lúc nói chuyện, Hạ Tam Lang lại ăn luôn bát cháo thứ hai, ngoài ra toàn bộ thức ăn đều ăn sạch.

“Còn ăn sao không?” – A Lê hỏi.

“Không cần, ta no rồi.” – Hạ Tam Lang sờ sờ cái bụng tròn tròn, mấy ngày nay dưỡng thương chỉ có thể dùng cháo, hôm nay rốt cục có thể ăn thịt , thật sự là thỏa mãn.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” – A Lê đang cầm bát không đi ra ngoài.

“Hô. . . . . .” – Hạ Tam Lang đi đến trên giường nằm xuống.

Cho tới bây giờ chưa thử qua như vậy thoải mái, ăn no là có thể nghỉ ngơi, cái gì cũng không làm. Nó nằm một hồi lâu, nghe được thanh âm bên ngoài truyền đến, không khỏi đứng dậy, theo cửa sổ nhìn ra.

A Lê đang xách hai thùng nước trở về, nhìn hắn cố hết sức, cảm giác hắn dường như có thể tùy thời mà ngã sấp xuống. A Lê đem nước vào trù phòng, lại đi ra uy kê, tiếp theo là quét rác, tiếp theo liền ngồi ở dưới mái hiên đan một ít trúc khuông.

Loại việc này, Hạ Tam Lang lúc còn ở nhà cũng làm qua không ít. Nó nghĩ thầm chính mình thật sự là gặp may mắn, đến đây chẳng những có thịt ăn, còn cái gì cũng không cần làm.

Chỉ cần nó vẫn bị thương, như vậy A Lê sẽ vẫn chiếu cố nó, Hạ Tam Lang tư tâm nghĩ. Thật vất vả ly khai nhà cũ, cũng từ Quách phủ trốn thoát, nói cái gì nó cũng không nguyện ý tiếp tục những ngày tháng trước kia. Nó nằm xuống, kéo lên chăn, cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.

Lại qua vài ngày, thương thế của Hạ Tam Lang cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng nó như trước chiếm cứ giường, như trước cái gì cũng không làm, mỗi ngày đều do A Lê hầu hạ nó chiếu cố nó. Tuy rằng không có nói rõ, nhưng Hạ Tam Lang đã muốn quyết định lại ở chỗ này không đi, nơi này mỗi bữa đều có thể ăn thịt —— tuy rằng không nhiều lắm, nhưng lại không cần chịu khi dễ, không cần lao động, thật tốt a.

A Lê tựa hồ tuyệt không để ý trong nhà dưỡng một cái người rảnh rỗi, chính là yên lặng mà làm việc của mình. Tay hắn thực xảo, dùng trúc làm không ít đồ vật này nọ, có cái sọt, hòm, đấu, thậm chí có con ngựa cùng búp bê cho hài đồng, nói là phải đợi mùa hè đưa vào thành bán.

Hơn nữa hắn nấu gì đó cũng tốt lắm, tuy rằng chính là thức ăn bình thường, khả qua tay hắn chế biến hội biến thành mỹ vị món ngon. Trừ bỏ bộ dạng xấu bên ngoài, A Lê thật sự không thể bắt bẻ.

Hôm nay, A Lê dùng bột mì làm bánh bao thơm ngào ngạt, hắn đem thịt phiến cùng rau xanh nhồi bên trong, phi thường ngon miệng. Hạ Tam Lang một hơi ăn luôn ba cái, hắn nhìn nhìn A Lê còn cầm một cái bánh bao ăn, khó hiểu hỏi:

“Ngươi như thế nào ăn chậm như vậy?”

A Lê chưa nói cái gì, chính là cười cười. Hạ Tam Lang ngắm bánh bao trên tay hắn lộ ra một ít nhân, thèm thuồng mà nuốt vào nước miếng. A Lê thấy nó nhìn không chuyển mắt, biết nó muốn ăn, liền dùng chiếc đũa đem nhân gắp ra.

“Cho ngươi.”

“Nga. . . . . .” – Hạ Tam Lang không khách khí mà một ngụm ăn luôn, liếm lưỡi chậc chậc hỏi: “Ngươi không thích ăn thịt sao?”

“Ân. . . . . .”

“Thực đáng tiếc a, thịt ăn tốt lắm.”

“Phải không. . . . . .” – A Lê cười, hắn không có đem phần bánh bao còn lại ăn luôn, mà là thu thập bát ly khai. Hạ Tam Lang xoa bụng, hôm nay không có ăn cháo, miệng có điểm khô. Nó cầm lấy ấm trà, phát hiện không có nước, lập tức cầm ấm hướng phòng bếp đi đến.

Đi đến ngoài cửa, gặp A Lê đang đưa lưng về phía nó.

Hắn đang làm cái gì? Hạ Tam Lang thăm dò nhìn thấy, chỉ thấy A Lê cầm bánh bao ăn thừa trong tay, chà lau dầu mỡ bên trên —— đó là thời điểm hắn dồn thịt dính lên, sau khi dầu mỡ đều biến mất, A Lê đem bánh bao một chút ăn luôn.

Ý thức được hắn đang làm cái gì, Hạ Tam Lang chấn động không thôi. Nó không có đi vào châm nước trà, rón ra rón rén mà trở lại phòng.

Nó ngồi trên ghế suy nghĩ thật lâu, càng cảm thấy được chính mình thực có lỗi với A Lê. Rõ ràng thân thể đã muốn phục hồi, nhưng vẫn mặt dày mày dạn mà ăn không ngồi rồi, còn đem thịt đều ăn sạch —— ngẫm lại cũng biết, A Lê không phải không thích ăn thịt, chỉ là vì cho chính mình ăn no mà cố ý không ăn thôi.

Đối phương chẳng những đem nó cứu trở về, còn dốc lòng chiếu cố nó, cho dù nó đã muốn bình phục, cũng không đem nó đuổi đi. Tình nguyện đem giường tặng cho nó ngủ, tình nguyện chính mình ăn không đủ no, cũng muốn cho nó ăn đắc hảo. . . . . . Hạ Tam Lang đôi mắt một trận nóng lên, nó lấy mu bàn tay dùng sức mà xoa xoa mí mắt. Hiện tại biết đối phương vì nó trả giá nhiều như vậy, nó cũng không thể như vậy tiếp tục . . . . . .

Hàn băng trong lòng từng tấc từng tấc tan chảy, trên mặt Hạ Tam Lang dần nổi lên thần thái ứng với hài đồng. Nó nghĩ thông suốt xong, đi ra ngoài cửa. A Lê vừa vặn khơi mào đòn gánh cùng thùng nước, ra vẻ muốn đi lấy nước.

“Cho ta đi đi.” – Hạ Tam Lang đối hắn vươn tay.

“Di?” – A Lê nhất thời không có phản ứng.

“Ta đi lấy nước đi.” – Hạ Tam Lang từ trong tay hắn giật lấy đòn gánh.

“A. . . . . . Không cần, thương thế của ngươi còn không có hảo. . . . . .” – A Lê cuống quýt cự tuyệt.

“Đã sớm tốt lắm.” – Hạ Tam Lang vén tay áo, hiện ra cánh tay rắn chắc, đừng nhìn nó chỉ có chín tuổi, thân so với A Lê mười ba tuổi còn cao hơn một chút, hơn nữa mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, cũng bồi bổ không ít khí lực.

“Vẫn là không cần. . . . . . Ta đã quen nấu nước, như vậy tốt lắm. . . . . . Ngươi đi giúp ta uy kê được không?” – A Lê không đành lòng cho nó làm việc nặng.

“Này tính cái gì? Lúc ta ở nhà trải qua càng nhiều việc, chờ ta lấy nước trở về sẽ uy kê cũng được.” – Hạ Tam Lang không nói hai lời, đoạt lấy thủy dũng (thùng nước).

“Kia. . . . . . Được rồi. . . . . .” – A Lê không lay chuyển được nó.

“Đi nơi nào lấy nước?”

“Bên kia, có một giếng nước.” – A Lê chỉ một cái phương hướng, dặn nói: “Cẩn thận một chút nga.”

“Được rồi.” – Hạ Tam Lang đem đòn gánh hướng trên vai, nhanh chóng ly khai.

A Lê nhìn bóng dáng nó đi xa, đôi môi trắng bệch nổi lên nụ cười vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.