Si Nô Nhi

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6

Một đội “Hỉ” tự đỏ thẫm dán trên đại môn, trong sân giăng đèn kết hoa, chiêng trống ồn ào náo động. Cùng với tiếng mời rượu là tiếng hoan hô không ngừng truyền đến. Ngoài đại môn cũng không quạnh quẽ, một đoàn khất cái quần áo tả tơi ở hia bên đại môn hướng tôi tớ trong phủ xòe hai bàn tay bẩn hề hề.

“Đừng chen lấn! Mỗi người đều có, mỗi người đều có a. . . . . .” – nam phó trẻ tuổi lớn tiếng chỉ huy, mặt khác, một gã lão bộc lấy tiền lì xì tử trong rổ ra, nói:

“Đến đến, hôm nay là ngày đại hỉ của Hạ công tử nhà ta, ai nói được một câu hay có thể lấy được một phần tiền lì xì!”

Đám khất cái lập tức tranh nhau hô:

“Chúc công tử cùng thiếu phu nhân bạch đầu giai lão!”

“Chúc phu nhân sinh ra sớm quý tử!”

“Vĩnh kết đồng tâm! Vĩnh kết đồng tâm!”

Đám khất cái có bao nhiêu từ hay đều nói ra, người hầu vừa lòng mà rải tiền lì xì, bọn họ lập tức như hổ đói nhảy lên tranh đoạt.

Một rổ tiền lì xì đầy ắp trong nháy mắt đã bị cướp sạch, bọn khất cái ở bên ngài vừa dập đầu vừa luôn miệng nói cảm tạ, người hầu tâm tình sung sướng mà cầm chiếc rổ trống rỗng trở vào nhà.

Sau khi đại môn đóng lại, phủ đệ rốt cuộc được tách biệt khỏi tiếng ồn bên ngoài, bất quá trong phòng như trước vẫn tràn đầy là tiếng người.

“Đã trễ thế này rồi. Những khách nhân vẫn còn uống rượu a?” – nam phó nhỏ tuổi tò mò hỏi lão bộc.

“Đúng vậy, khách nhân An minh chủ chiêu đãi đại bộ phận là đại hiệp hào sảng (phóng kháong), tửu lượng cũng kinh người, hơn nữa lần này là tiệc cưới của Hạ công tử, chỉ sợ tiệc rượu sẽ không tàn trước nửa đêm.” – Lão bộc dựa vào kinh nghiệm nói.

“Nhiều vũ lâm nhân sĩ như vậy tới tham gia tiệc cưới của Hạ công tử, thật đúng là hảo phong cảnh a. . . . . . Quả nhiên, thân là đệ tử của võ lâm minh chủ thì không tầm thường. . . . . . Nói như vậy, phủ đệ này tương lai là do Hạ công tử kế thừa?”

“Đúng vậy, Dương lão gia khi còn sống đã truyền lại toàn bộ gia nghiệp cho Hạ công tử.”

“Ai. . . . . . Ta thực hâm mộ Hạ công tử, có thể có được Đại tiểu thư xinh đẹp lại phú quý. . . . . .”

“Hạ công tử nhân tài xuất chúng, tiền đồ không thể ước lượng, bộ dạng cũng là nhất đẳng tuấn tú, Đại tiểu thư gả cho y cũng là phúc của nàng a.”

“Đúng vậy. . . . . .” – Hai người đang nói thì thấy một tuấn đĩnh nam tử vận y bào đỏ thẫm đi tới, xung quanh y là vài nha hoàn cầm đèn ***g đỏ.

Hai gã tôi tớ vội ngậm miệng, khom người thỉnh an.

“Hạ công tử. . . . . .”

“Ân.” – Hạ Cảnh Tề lãnh đạm gật đầu, nói: “Khách nhân còn đang uống rượu, các ngươi đi vào hầu hạ.”

“Là”

Hạ Cảnh Tề lướt qua bọn họ, đi đến tân phòng dán đầy “Hỉ” tự. Đi vào tân phòng bố trí xa hoa, Hạ Cảnh Tề vẫn biểu hiện lãnh đạm mà liếc mắt về phía tân nương tử đang ngồi ở mép giường. Sau khi cho tì nữ lui xuống, Hạ Cảnh Tề lập tức hướng tiểu thê tử. Y cầm xứng thước trên bàn, nhẹ nhàng xốc lên khăn che mặt của nàng.

Quang mang từ cặp nến long phương chiếu rọi đội gò má trắng hồng của tân nương tử, nàng ngượng ngùng rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, bày ra một tư thái vô cùng kiều mỵ, đối mặt với một cô gái xinh đẹp có thể làm tất cả nam nhân yêu thương, thế nhưgn trong lòng Hạ Cảnh Tề lại không có chút cảm khái.

Bàn tay y nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặt mềm mại của Dương Duyệt Tâm, nàng ngơ ngác mà nhìn đấng trượng phu tuấn tú, trong lòng như nai con chạy loạn.

“Hạ đại ca. . . . . .” – Dương Duyệt Tâm e lệ nói khẽ.

Hạ Cảnh Tề ảm đạm cười.”Còn gọi Hạ đại ca? Hẳn là nên sửa miệng đi?”

Dương Duyệt Tâm mặt ửng đỏ, khẽ gọi: “Tướng công. . . . . .”

Hạ Cảnh Tề ngắm nhìn mái tóc dài của nàng, hừ nhẹ một tiếng: “Ân?”

“Ta. . . . . . Ta giống như đang nằm mơ. . . . . .” – Dương Duyệt Tâm ngượng ngùng nói, nàng từ nhỏ đã quý người ca ca hơn mình bảy tuổi này, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến có một nàgy chính mình có thể có trở thành tân nương tử của y, hạnh phúc đến tậht quá dễ dàng, không thể không làm cho nàng có điểm lâng lâng.

Hạ Cảnh Tề cười nhẹ, có thâm ý khác nói: “Ta cũng vậy. . . . . .”

Y cúi đầu sát xuống Dương Duyệt Tâm, đối phương nhắm mắt lại, khẩn trương chờ đợi. . . . . .

Đôi mắt thâm thúy của Hạ Cảnh Tề được che dấu khéo léo dưới hàng lông mi rậm rạp, y nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng tiên diễm của đói phương, nhưng không có chút dục vọng. Rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp, rõ ràng là thê tử danh chính ngôn thuận của mình, vì sao trong lòng y lại không có kích động?

Ngưng trệ sau một lúc lâu, cuối cùng đôi môi của Hạ Cảnh Tề cũng chỉ dừng lại trên trán nàng.

“Vội cả ngày, ngươi cũng mệt mỏi , nghỉ ngơi đi.” – Y nói, trong thanh âm không thấy chút nhu tình.

Dương Duyệt Tâm hoang mang mở mắt ra, Hạ Cảnh Tề đứng lên, đi ra ngoài cửa.

“Hạ. . . . . . Tướng công, ngươi muốn đi đâu?” – Dương Duyệt Tâm có điểm kinh ngạc hỏi han.

“Ta muốn ra ngoài hít thở chút không khí, ngươi ngủ trước đi.” – Hạ Cảnh Tề nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, thuận tay khép lại cửa phòng, để lại tân nương tử xinh đẹp trong đêm động phòng hoa chúc một mình cô quạnh.

Hạ Cảnh Tề đứng ở ngoài cửa, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn màn trời đầy sao. Ánh sáng ngay trên đỉnh đầu, muốn bắt lấy dường như trở bàn tay, y hai chân điểm nhẹ, phi thân nhảy lên.

Hạ Cảnh Tề nhanh nhẹn đáp lên những nhánh cây dưới thấp, cuối cùng đi lên ngọn cây cao nhất. Y nhìn xuống dưới, thành trấn ở yên tĩnh say gủ trong đêm đen, ánh lửa mỏng manh phân bố thưa thớt.

Gió đêm thổi qua hai má nóng lên vì uống rượu, làm cho Hạ Cảnh Tề tỉnh táo lại.

Đạo trạch hoa mỹ, mọi người đích kính ngưỡng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, hết thảy đều nằm dưới chân y. Y không phải đang nằm mơ, y thật sự được đến hết thảy!

Bất quá còn chưa đủ! Chỉ bấy nhiêu không thể thỏa mãn y!

Đi theo An Trường Quân, trở thành đệ tử của hắn, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch; cưới nghĩa nữ của hắn, kế thừa gia tài khổng lồ, đây là bước thứ hai; kế tiếp, y còn muốn đi đến vị trí cao hơn, y muốn được nhiều hơn, nhiều hơn nữa. . . . . .

Vì đạt tới mục đích, vô luận là khốn khổ gì y đều có thể chịu được, vô luận là ai y đều có thể hy sinh!

Gió lớn cuộn cuộn cuốn đi lá rụng trên nền sân, Hạ Cảnh Tề đón được một mảnh lá cây. Liệt liệt vài tiếng, phiến lá trong lòng bàn tay bị nội lực hóa thành mảnh nhỏ, bay về phía chân trời xa xôi.

Vài tên tên khất cái tụ tập dưới mái hiên, chia xẻ thu hoạch trong mấy ngày vừa qua.

“Uy uy, ngươi nghe nói không có? Mấy ngày nay có một hộ giàu mổ hỉ tiệc, mỗi ngày đều phân phát thức ăn cùng tiền ở trước cửa.” – Một gã tiểu khất dùng âm thanh khao khát nói, vài tên tên khất cái khác lập tức phụ họa:

“Ta biết, chính là người nhà họ An kia? Nghe nói chủ nhân là đương kim võ lâm minh chủ, hắn tâm địa phi thường tốt, mỗi lần vào ngày hội đều cho người phân phát đồ vật này nọ.”

“Ân, lão ca ta hôm trước cũng đi, cầm không ít tiền lì xì trở về đâu, còn có một ít bánh bao thịt.”

“Hảo a. . . . . . Hôm nay chúng ta cũng đi xem đi, biết đâu có thể kiếm chút tiện nghi.”

Bọn họ đang nói, một thanh âm thình lình vọng vào:

“Muốn đi đâu? Cho huynh đệ ta đi với được không?”

Mấy tên khất cái quay đầu, chỉ thấy một hán tử gầy còm cùng một tiểu khất cái đứng phía sau bọn họ. Tiểu khất cái kia mặc quần áo rách nát, lộ ra tay chân gầy đến chỉ còn xương bọc da, tóc của hắn cựa kì dài, che đậy hết hơn phân nửa gương mặt.

“Ai? Ngươi không phải Đại Ngưu sao? Ngươi không phải nói muốn đi Mai Long trấn sao? Vì sao trở lại sớm như thế?” – một tên khất cái trong đó nhận ra hán tử kia.

“Đúng vậy, vẫn là nơi này tốt a. . . . . .” – Đại Ngưu ha hả cười nói, hắn chỉ vào tên khất đầu bù tóc rối phía sau nói: “Ta giới thiệu với các ngươi, đây là huynh đệ mới của ta, gọi là A Lê, phiền mọi người chiếu cố hắn một chút .”

“Mọi người hảo. . . . . .” – A Lê phát ra thanh âm làm cho người ta khó có thể nhận định, tuy rằng không nhìn thấy biểu tình, bất quá người bên ngoài đều có thể nghe ra giọng hắn không được tự nhiên.

Đại Ngưu cổ vũ nói: “Đừng sợ, bọn họ đều là huynh đệ của ta, sẽ không làm khó dễ ngươi.”

“Ân. . . . . .” – A Lê gật đầu.

Một tên khất cái lớn tiếng: “Đừng nói nữa, thừa dịp trời còn sớm, chúng ta đến An phủ bên kia một chúyên đi, xem có thể kiếm chút tiện nghi hay không.”

Một đám người phụ họa, đồng hành đến An phủ. Trên đường, mấy tên khất cái không dấu nổi tò mò hỏi A Lê cùng Đại Ngưu:

“Các ngươi biết nhau như thế nào?”

Đại Ngưu nói: “Lúc ta ở Mai Long trấn ngã bệnh, cũng may gặp gỡ A Lê, hắn dùng chút tiền mình kiếm được mua thuốc cho ta, đã cứu ta một mạng, cho nên chúng ta liền kết nghĩa huynh đệ.”

“Ngươi tâm địa cũng thật tốt. . . . . .” – Một gã tên khất cái cảm thán mà nhìn A Lê, A Lê cúi đầu nói:

“Cám ơn. . . . . .”

Đại Ngưu đối đồng bạn nói: “A Lê là vì tìm kiếm thân nhân mới đến chỗ lưu lạc, thân nhân nọ họ Hạ, mọi người nếu biết có hộ người họ Hạ liền hỗ trợ lưu ý một chút đi.”

“Họ Hạ? Thật trùng hợp, chủ nhân hỉ tiệc trong An phủ nghe nói chính là một công tử họ Hạ.” – một tên khất cái xen mồm nói.

A Lê vừa nghe, lập tức khẩn trương hỏi: “Vị công tử kia là người thế nào?”

“Ta chưa từng gặp, không biết a. . . . . .”

“Vị kia có thể hay không chính là ngươi người muốn tìm?” – Đại Ngưu cũng quan tâm hỏi, tên khất cái kia xua tay nói:

“Không có khả năng, vị Hạ công tử kai chính là đồ đệ của đương kim võ lâm minh chủ.”

Bọn họ mãi nói chuyện, khống biết từ lúc nào đại môn An phủ đã ở trước mặt.

Một tiểu khất cái nói: “Chúng ta đến cửa sau đi thôi, nếu ở cửa chính cản đường sẽ bị mắng đó. . . . . .”

A Lê nôn nao mà theo sát bọn họ, lúc này, một tuấn mã màu đen từ phía sau hắn chạy tới. Trong nháy mắt, A Lê lơ đãng nhìn về phía nam tử cưỡi ngựa —— mái tóc tung bay, khuôn mặt cương nghị tuấn tú, ánh mắt thâm thúy. Dù chỉ thoáng qua, A Lê liền nhận ra người kia chính là nam nhân làm cho mình ăn kh6ong ngon, ngủ không yên.

Đối phương không có chú ý tới đám khất cái bên đường, y giục ngựa phóng như bay, bỏ A Lê lại phía sau. A Lê nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương ngày càng xa, toàn thân không thể kiềm chế mà run rẩy.

“A Lê? Ngươi bị sao vậy?” – Đại Ngưu phát hiện hắn như đầu gỗ, nghi hoặc mà quay đầu hỏi.

Nam tử cưỡi ngựa bước xuống trước cổng An phủ, hộ vệ cung kính nghênh đón y đi vào, A Lê thấy đối phương sắp biến mất, bất ngờ chạy như điên. Đại Ngưu kinh hô tên hắn, hắn lại hoàn toàn không nghe thấy, cả thế giới giống như cũng chỉ còn lại hắn cùng với nam nhân kia, trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu.

“Tam Lang ——”

Trong lúc hắn gọi, đại môn năng nề đã đóng lại, A Lê khóc hô, xông lên bậc thang. Hai gã hộ vệ cửa lập ngăn trở hắn, quát: “Tên khiếu hóa tử nhà ngươi muốn làm gì? !”

A Lê phát cuồng quát: “Ta muốn tìm Tam Lang! Van cầu các ngươi cho ta đi vào tìm y!”

Hộ vệ hai mặt nhìn nhau, một người rống giận: “Ngươi phát điên sao? Nơi này không có người nào tên Tam Lang cả!”

“Không phải! Y là Tam Lang! Y vừa mới đi vào! Ta muốn tìm y! Van cầu các ngươi!” – A Lê gấp đến độ nói năng lộn xộn.

Hắn vừa thốt ra lời kia, hộ vệ lại nhận định hắn đang cố tình gây sự , mắng: “Tên khất cái này! Vừa rồi chính là Hạ công tử! Không phải cái gì Tam Lang!”

“Không phải! Y là Tam Lang! Y là Tam Lang!” – A Lê sống chết muốn tránh thoát kiềm kẹp của hộ vệ, hai hộ vệ bị hắn chọc giận, hung hăng ném hắn ra ngoài.

“Mau cút! Nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí !”

A Lê ngã nhào từ bậc thang xuống, xương cốt cơ hồ vỡ vụn, nhưng hắn không nản lòng mà đứng lên, tiếp tục khóc hô: “Van cầu các ngươi. . . . . . cho ta đi vào gặp Tam Lang! Y nhất định sẽ nhận ra ta! Van cầu các ngươi!”

“Tên khất cái này! Còn dám nói lung tung!” – Một hộ vệ cầm gậy lên, chuẩn bị đánh hắn, đám người Đại Ngưu chạy vội đến, kêu to: “Đừng đánh đừng đánh!”

Mọi người hợp lực nâng A Lê dậy, Đại Ngưu không ngừng giải thích với hộ vệ: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, quấy rầy đến các đại hán, chúng ta lập tức dẫn hắn đi. . . . . .”

A Lê vẫn còn khóc nháo, Đại Ngưu thấy hai gã hộ vệ sắc mặt càng ngày càng kém, cuống quít cùng đồng bạn lôi A Lê tránh ra.

Tiếng khóc kêu dần dần phiêu xa, một gã hộ vệ nhìn theo thân ảnh bọn họ, hỏi: “Tên khất cái kia xem ra có chút vấn đề. . . . . . Có nên đem việc này nói với Hạ công tử hay không?”

Hộ vệ kia lắc đầu, nói: “Không nên, không nên, Hạ công tử mới vừa có việc vui, đem chuyện tên khất cái đến hỏi y, chẳng phải là rủi ro? Hơn nữa chuyện nhỏ như vậy nếu giải quyết không xong, chẳng phải chúng ta rất vô năng ? Ta xem tên khất cái kia chính là đang lên cơn mà thôi, đem hắn đuổi đi thì tốt rồi.”

“Vậy được rồi. . . . . .” – A Lê bị mang về khu nhà lụp xụp của đám khất cái, hắn khóc đến không thở nổi, thiếu chút nữa là ngất đi. Đại Ngưu cho hắn uống nước, lại càng không ngừng trấn an hắn, A Lê thật vất vả mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Tốt lắm, ngươi hiện tại bình tĩnh một chút, chậm rãi nói cho ta biết. . . . . .” – Đại Ngưu dỗ dành hắn: “Người vừa rồi chính là thân nhân ngươi muốn tìm sao?”

A Lê khóc thút thít gật đầu, Đại Ngưu bán tín bán nghi hỏi: “Ngươi xác định là y? Có thể nào là ngươi nhìn lầm người không?”

“Sẽ không đâu. . . . . .” – A Lê lắc đầu trối chết, chắc chắc nói: “Ta sẽ không nhận sai, y chính là Tam Lang!”

“Chính là. . . . . .” – Đại Ngưu hảo ngôn khuyên nhủ: “Xem bộ dáng hộ vệ, bọn họ sẽ không cho ngươi vào gặp y.”

A Lê lau nước mắt, hạ quyết tâm nói: “Ta đây. . . . . . Ta đây phải ở ngoài cửa hậu, chờ Tam Lang đi ra.”

“Đừng a, chẳng lẽ ngươi muốn bị đánh sao?”

“Ta không sợ. . . . . .” – A Lê kiên cường nói: “Những năm gần đây ta đều bị đánh không ít. . . . . . Ta không sợ bọn họ đánh ta.”

“Ngươi vì sao lại ngốc như vậy! Vạn nhất bọn họ đem ngươi đánh chết , ngươi làm sao gặp được Tam Lang?” – Đại vênh váo nói.

“Đại Ngưu ca. . . . . . Ta biết là ngươi tốt với ta. . . . . . Chính là, nếu không làm như vậy ta sẽ không có biện pháp gặp Tam Lang. . . . . .” – A Lê tràn ngập hy vọng nói: “Chỉ cần đợi đến khi y đi ra nhìn thấy ta, chúng ta liền có thể đoàn tụ . . . . . .”

Trong lòng Đại Ngưu ngược lại không có suy nghĩ khả quan như hắn, Tam Lang kia nay đã là đệ tử của võ lâm minh chủ, sống nơi đại trạch, y đời nào lại nhìn nhận quen biết một tên khất cái dơ bẩn chứ?

Hắn từ những lời kể của A Lê, biết được không ít chuyện giữa đối phương cùng Tam Lang, theo hắn thấy tên Tam Lang kia căn bản là có ý định vứt bỏ A Lê, chỉ có A Lê còn khờ dại cho rằng đối phương bất đắc dĩ mà rời đi chính mình.

A Lê kiên quyết như thế, xem ra vô luận mình khuyên như thế nào cũng vô dụng, Đại Ngưu than nhẹ:

“Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn đi, ta cũng không ngăn trở, bất quá ngươi nhất định phải hành sự cẩn thận, phát hiện bất lợi liền nhanh chân chạy trốn, ngươi cũng biết bản thân sức khỏe không tốt, ngươi sẽ không chịu nổi mấy gậy của bọn họ đâu. . . . . .”

“Ta đã biết, cám ơn ngươi, Đại Ngưu ca.”

Hôm sau, A Lê sáng sớm đã đến trước đại môn An phủ. Hắn không dám đứng ở nơi quá lộ liễu, chỉ có thể lén lút tránh dưới tán cây.

Chờ nửa ngày, nhìn thấy mọi người hết đến lại đi, lại không thấy được người mà hắn mong mỏi xuất hiện. Gần đến chạng vạng, A Lê thật sự đói chịu không nổi, lúc này mới rời đi.

Hắn chờ đợi vài ngày liên tiếp, trong lúc đó nhìn thấy không ít xe ngựa từ trong phủ đi ra, nhưng không thể xác nhận Hạ Tam Lang ở trong xe, hắn sợ quấy rầy đến người khác, không dám tùy tiện đi lên đón xe. A Lê chờ đợi Hạ Tam Lang, giống ngày đó, kỵ mã xuất môn, như vậy chính mình có thể nhìn thấy y. . . . . .

Lâu dần, hộ vệ An phủ cũng nhận thấy thân ảnh lén lút phía sau đại thụ, mỗi lần bọn họ trừng mắt, vừa định mở miệng lăng nhục, A Lê liền sợ tới mức nhanh chân chạy đi. Sau đó cách một đoạn thời gian lại lặng lẽ chạy về, chờ hộ vệ phát hiện hắn liền nhanh chân chạy thoát, lần nào cũng vậy.

Hộ vệ rốt cuộc nhịn không được, cùng Hạ Cảnh Tề nói về việc này.

“Một tên khất cái?” – Hạ Cảnh Tề buông quyển sách đang xem.

“Đúng vậy, hắn mỗi ngày đều chạy đến ngoài cửa nhìn lén, không biết là có dụng ý gì. Tiểu nhân nghĩ, sẽ không phải là người do cừu địch của An Lão gia phái tới đích đi?” – Một hộ vệ ba hoa.

“Tên khất cái kia trông như thế nào?”

“Bộ dạng vừa gầy lạivừa nhỏ, tóc phi thường dài, căn bản nhìn không thấy mặt. . . . . .”

“Nga? Hắn có nói gì không?”

“Có a, hắn nói hắn muốn tìm một người tên là Tam Lang.”

Hạ Cảnh Tề vừa nghe cái tên “Tam Lang”, ánh mắt lập tức phát sinh biến hóa, bất quá chỉ trong khoảnh khắc nên bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra. Y từ chối cho ý kiến mà “Nga” một tiếng, hộ vệ nói:

“Trong phủ chúng ta căn bản là không có người nào tên Tam Lang, nhưng ta biết có hạ nhân kêu Thiết Lãng, bất quá người ta căn bản không biết tên khất cái kia.”

“Đúng vậy, hơn nữa buồn cười chính là, tên khất cái kia lại nói công tử ngài chính là người hắn muốn tìm, thật sự là rất buồn cười , ha ha ha. . . . . .” – Một hộ vệ khác cười nói, bỗng dưng phát hiện Hạ Tam Lang thần tình âm u, hắn lập tức ngậm miệng.

Hạ Tam Lang liếc nhìn bọn họ, nhếch miệng cười lạnh, y nói nhỏ:

“Tên khất cái kia chính là đến nháo sự, bất quá chúng ta cũng đừng quá tuyệt tình, trước cho hắn một chút giáo huấn thôi, bất quá, nếu hắn vẫn không từ bỏ ý định, liền đánh hăn đến sống dở chết dở cũng được.”

“Là, Hạ công tử, chúng ta đã biết làm như thế nào .” – Hai hộ vệ lui xuống.

Hạ Cảnh Tề lạnh lùng nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Tam Lang. . . . . . Tên này đã bao lâu không nhắc tới ? Mà nay nghe tới cảm giác xa lạ, thật không giống nguyên danh của y.

Đúng vậy, y không phải Hạ Tam Lang, y không hề là tiểu tử Hạ Tam Lang hai bàn tay trắng! Từ ngày An Trường Cùng cho y cái tên Hạ Cảnh Tề, y cũng đã vứt bỏ quá khứ, không bao giờ … nguyện ý quay đầu lại.

Thân phận tên khất cái kia, trong lòng y cũng đoán được tám chín phần. . . . . . Theo hộ vệ miêu tả, rất có có thể chính là”người nọ” . Tuy rằng y không tin đối phương sau chín năm vẫn đang tìm mình, bất quá trên đời này, trừ bỏ “người nọ”, không còn ai nhớ thương “Tam Lang” này.

Bất quá, vô luận đối phương là ai, y cũng không tính một lần nữa nhặt lên thân phận “Tam Lang” này. Vì thân phận chắc chẳn sẽ gây trở ngại cho tiền đồ của y.

Không ai có thể gây trở ngại cho y! Không ai có thể kéo y xuống khỏi vị trí hiện tại! Hạ Cảnh Tề trong mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa.

Mặ trời dần dần lùi về phía tây. A Lê mệt mỏi không chịu nổi mà tựa vào dưới tàng cây ngủ, một gã hộ vệ nhân cơ hội đi qua, đánh một cái lên đùi hắn. A Lê đau đến tỉnh lại, hộ vệ kia ác ý mắng hắn:

“Tên khất cái thối nhà nggười, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu đại gia nhìn thấy ngươi lần nữa sẽ đáng gãy cái chân chó của ngươi!”

A Lê chảy lệ, khập khiễng tránh ra. Sau khi trở về, Đại Ngưu vì hắn bị thương mà quan tâm không thôi. Bởi vì không có tiền, bọn họ không mua nổi dược, Đại Ngưu chỉ có thể đến ngoại tàhnh hái thảo dược cho hắn chữa thương.

Đại Ngưu lần nữa khuyên hắn: “Đừng đi đến đó nữa , Tam Lang kia sẽ không gặp ngươi. . . . . .”

A Lê cái gì cũng chưa nói, chính là yên lặng thượng dược, Đại Ngưu biết hắn thân mình mặc dù gầy yếu, cá tính lại rất ương ngạnh. Hắn cảm thán, bỏ mặc A Lê.

Lại qua ba ngày, vết thương trên chân A Lê rốt cục phục hồi rất nhiều. Lúc này, Đại Ngưu mang về một tin tức:

“Nghe nói chủ nhân An phủ vài ngày nữa sẽ tổ chức thọ yến, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều khách nhân, ngươi có thể lại đi thử một chút, xem có thể hay không nghe được tin tức của Tam Lang, nếu vận khí tốt có lẽ còn có thể trà trộn vào.”

“Thật vậy chăng?” – A Lê nghe xong tin này, lập tức tinh thần tỉnh táo.

“Ân, bất quá, nếu lần này vẫn không được, ngươi cũng đừng tái miễn cưỡng .” – Đại Ngưu không quên dặn dò.

A Lê cúi đầu, không nói một tiếng, Đại Ngưu biết hắn không nghe mình nói: “Các huynh đệ đề nghị cùng nhau đến thị trấn bên cạnh, nghe nói nơi đó tuyển một đám người chèo thuyền, đại khái tháng sau liền khởi hành , ngươi muốn theo chúng ta cùng đi thử thời vận không?”

A Lê bàng hoàng nhìn hắn, trong lòng bất ổn.

“Ta. . . . . . Ta không nghĩ tách xa Tam Lang. . . . . .” – Hắn ngập ngừng nói.

“A Lê, ngươi đừng ngoan cố như vậy.” – Đại Ngưu rốt cục không chịu nổi, nói ra suy nghĩ của bản thân.”Nếu tên Tam Lang kia thật có lòng nhìn nhận lại ngươi, lấy địa vị hiện tại của y, có thể phái người đi tìm ngươi, chính là, y không có, phải không? Các ngươi tách ra lâu như vậy, y đã sớm quên ngươi, ngươi vì cái gì vẫn không nghĩ ra?”

“Không phải. . . . . .” A Lê mãnh liệt lắc đầu, như thể an ủi chính mình, nói: “Có thể là y bận quá . . . . . . Hoặc là. . . . . . Y đã phái người tìm ta . . . . . . Chính là ta không biết mà thôi. . . . . .”

Đại Ngưu thật sự chịu không nổi, hắn vô lực mà thở dài: “Được rồi được rồi, tùy ý ngươi, bất quá đến lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.”

A Lê không tin Hạ Tam Lang đã quên hắn, hắn không tin Hạ Tam Lang nhẫn tâm đối với hắn! Hắn nhất định phải nhìn thấy đối phương!

Như Đại Ngưu nói, từ sau khi An Trường Quân tuyên bố cử hành thọ yến, trước cửa An phủ không có một ngày yên ắng, xe ngựa vận chuyển cùng khách nhân đến An phủ chật như nêm, tôi tớ cùng hộ vệ vội vàng tiếp đón khách nhân, trước đại môn hỗn loạn không thôi.

A Lê lui ở sau đại thụ, chờ đợi thời cơ tiếp cận.

“Mọi người thỉnh chờ, thỉnh chờ!” – Một nam phó cao giọng chỉ huy: “Khách nhân muốn vào phủ thỉnh đến bên trái, trước xếp hàng trình thiệp mời, khách nhân muốn đưa lễ vật thỉnh đến bên phải đăng ký —— thỉnh mọi người phối hợp ——”

Khách nhân trước đại môn càng ngày càng nhiều, tôi tớ đều có điểm đáp ứng không xuể , A Lê lén lút trốn phía dưới một sư tử đá thật lớn cạnh cửa.

Lúc này, một tuấn nhã thanh niên vận hạnh mầu trừơng bào cùng một nam tử đội mũ ô sa dắt ngựa đi tới, hộ vệ nhìn thấy bọn họ liền tỏ vẻ kinh hỉ, dẫn hai người vào phủ, xem ra hai người này là người quen của An Trường Quân.

“Mọi người xin cho ta một lối đí. . . . . .” – Hộ vệ hô, những khách nhân nắm xe ngựa tản ra hai bên, khung cảnh vốn mất trật tự càng trở nên hỗn loạn, toàn bộ sự chú ý của hộ vệ đều đặt vào việc trấn an khách quý.

Chính là hiện tại! A Lê nghĩ thầm, hắn nép mình đi theo sau lưng hai người ki, tự cho là có thể thần không biết quỷ không hay mà trà trộn vào.

Một gã hộ vệ nhanh tay lẹ mắt, bắt được hắn, mắng:

“Hảo a!Tên khất cái nhà ngươi ! Còn dám tới? Không muốn sống nữa có phải hay không?”

A Lê kêu to “Cho ta đi vào! Van cầu ngươi cho ta đi vào!”

Hộ vệ ném hắn xuống đất, thét: “Cút cho ta!” Dơ chân sắp sửa đá vào đầu hắn, hạnh bào thanh niên đang muốn ngăn cản, một thanh kiếm bỗng dưng đặt trên bàn chân hộ vệ.

Hộ vệ kia nhất thời đứng kh6ong vững, suýt nữa té ngã, A Lê che đầu nhìn lại, cứu hắn chính là nam tử mang mũ ô sa.

Hạnh bào thanh niên thấy hộ thần tình nóng giận, vội hoà giải: “Chính là một cái tiểu khất cái, cho hắn rời đi cũng được, không cần đánh.”

“Thân Đồ công tử nói phải . . . . .” – hộ vệ kia xám mặt nói. A Lê thừa dịp bọn họ đang nói chuyện, nhanh chóng đứng lên, vừa muốn xông vào trong.

Mấy hộ vệ luống cuống tay chân giữ chặt hắn, A Lê ngoan cố la hét “Cho ta đi vào! Cho ta đi vào!”, nếu không thừa dịp hiện tại đi vào gặp Tam Lang, hắn sẽ không có cơ hội khác! Hắn tuyệt đối không thể buông tha dễ dàng như vậy!

Hộ vệ thấy hắn càng dãy càng mạnh, hai người hợp lức mới có thể nâng hắn, kéo ra ngoài cửa.

A Lê khóc hô, vô luận như thế nào cũng không thể giãy khỏi kiềm kẹp, hộ vệ đem hắn vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, hung hăng đem hắn ném xuống đất. A Lê lui đứng dậy, sợ hãi mà run rẩy không thôi.

Một gã hộ vệ cầm gậy, tàn khốc nói: “Vốn tưởng rằng lần trước cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi đã biết thức thời một chút, không thể tưởng được ngươi vẫn ngoan cố, vậy đừng trách đại gia ta ra tay tàn nhẫn!”

Hắn nói xong, ngoan độc giáng một gậy xuống lưng A Lê, A Lê khóc kêu một tiếng nằm úp sấp trên mặt đất, hai gã hộ vệ cửa đối hắn lại đánh lại đá như một con chó, A Lê ở trên mặt đất khóc hô thê thảm.

“Đại gia hôm nay liền đánh chết ngươi, nhìn ngươi còn dám tới nháo sự nữa hay không!” – Hộ vệ tức giận mắng , côn bổng liên tục hạ xuống như mưa, tay và mặt bị thương vô số, A Lê đau đến hôn mê.

Mơ mơ màng màng, hắn cảm giác chính mình lại bị nâng lên, hai gã hộ vệ cửa đem hắn ném tới một góc dơ bẩn nào đó, trước khi đi còn nói:

“Là Hạ công tử phân phó chúng ta làm như vậy, ngươi muốn hận liền hận bản thân có mắt không tròng nhận sai người đi!”

Tầm mắt bị lệ lẫn huyết làm cho mơ hồ , A Lê chỉ cảm thấy đến mình rơi vào một mảnh bóng đêm không lối thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.