Si Quỷ

Chương 11: Chương 11




Đối với những người khi yêu, thứ thừa thãi nhất hay thứ ít ỏi nhất đều chính là thời gian. Nhưng Từ Ly Yến và Dụ Chiêu lúc này lại không cảm thấy như vậy, vì cả hai có thời gian rảnh rỗi đi dạo cả ngày bên ngoài, lòng vòng hóng mát mua đồ linh tinh, buổi tối thì mua chút rau dưa mang về nhà bật điều hòa ngồi ăn lẩu. Rồi mới ăn được nửa bữa cơm đã quay sang vờn nhau, từ bàn ăn nhanh chóng lăn vào phòng ngủ, quấn lấy nhau hưởng trọn một đêm phong tình.

Sang ngày hôm sau Từ Ly Yến mới dậy dọn bãi chiến trường hôm qua trong phòng ăn, mong sẽ dọn xong trước khi Từ Ly Thần và Từ Ly Hạo về đến nhà, đương nhiên cách tốt nhất chính là ném hết đồ về chỗ trọ mà cục đã chuẩn bị cho hai người ở trọ trước đó.

Từ Ly Yến đang rửa bát hơi khựng lại, nghĩ tới nhà trọ lại nhớ tới quan hệ của cậu với Dụ Chiêu bây giờ, rồi nhớ đến thân phận của hắn, làm tâm tình đang vui vẻ của cậu thoáng cái chẳng còn. Giây phút quyết định dấn thân vào mối quan hệ này, Từ Ly Yến cũng đã chuẩn bị tâm lý cần phải đối mặt với nhiều thứ, thứ cậu quan tâm nhất là nghĩ cách vẹn toàn, sao cho không để Dụ Chiêu phải vào tù.

Hay là lí do bởi vì Dụ Chiêu mất trí nhớ, nên mọi sai lầm trước đó coi như xí xóa… Từ Ly Yến lắc đầu, cậu tình nguyện cùng hắn đối mặt gánh chịu tội nghiệt trước đó hơn là cách này. Dù cho tương lai sau này có thế nào, dù phải xuống địa ngục để đền bù tội lỗi, cứ để hai người cùng nhau rơi xuống, cùng nhau gánh chịu.

“Đang nghĩ gì thế?”

Thắt lưng bị siết chặt, Dụ Chiêu từ đằng sau vòng tay ôm cậu cắt đứt suy nghĩ miên man, Từ Ly Yến bực mình nói, “Đồ con heo, đương nhiên là định vào gọi anh dậy ăn sáng.”

“Ừ.” Dụ Chiêu dụi mặt vào sau gáy cậu hàm hồ đáp một tiếng.

Tạp dề thít chặt ôm trọn đường cong nơi thắt lưng, làm dáng người Từ Ly Yến càng thêm mị hoặc, yêu quái tính tình tàn nhẫn khát máu, nhưng không quá đam mê sắc dục. Nhưng mà hiện tại Dụ Chiêu nghĩ, tình dục so với hồn phách con người thì ngon miệng hơn nhiều, một lần sa vào rồi thì cả đời cũng đừng mong quên được, hoặc là hắn cũng không muốn quên.

“Người ta nói hay thay đổi nhất chính là lòng người.” Vuốt tóc Từ Ly Yến, Dụ Chiêu hỏi, “A Yến, cậu sẽ vẫn thích ta chứ? Dù ta tốt hay xấu, là người hay là quỷ?”

Từ Ly Yến không nói, nhưng gật đầu.

Dụ Chiêu nở nụ cười, ôm chặt cậu, “Sẽ không để cậu chết đâu, nhất định phải bên cạnh ta mãi mãi.”

“Hử?”

Dụ Chiêu ôm càng chặt, hôn lên gáy cậu cười nói, “Ta nói, so với bữa sáng ta muốn ăn cậu hơn cơ.”

“Tôi không muốn phải bỏ mạng vì miệt mài quá độ đâu!” Từ Ly Yến thúc cùi chỏ ra đằng sau, đẩy Dụ Chiêu ra, “Mau đi nấu cơm, nhanh lên!”

“Cậu vẫn thích dùng giọng ra lệnh ngay cả với người yêu mình hả?”

Dụ Chiêu nghiêng người đơn giản né được đòn đánh của Từ Ly Yến, túm hai tay cậu để trên đầu ép cả người Từ Ly Yến ngã trên bàn ăn, nồng nhiệt hôn xuống. Sau hai ngày được Từ Ly Yến dạy dỗ, kĩ thuật hôn của Dụ Chiêu điêu luyện không ít, không còn tham lam cắn mút không rõ nữa. Sau trận hôn nồng nhiệt, Từ Ly Yến hơi lui ra cùng Dụ Chiêu hai mắt nhìn nhau, đối diện cậu là cặp mắt sáng rực, trong trẻo như có thể từ đây nhìn thấu suốt toàn bộ nội tâm trân quý bên trong của người đối diện.

Cảm xúc dâng trào, Từ Ly Yến một lần nữa túm cổ Dụ Chiêu lôi xuống cùng hắn hôn môi. Cậu không phải người thích thân mật, nhưng chỉ cần ở cùng Dụ Chiêu là Từ Ly Yến như rơi vào cảm giác bị hãm sâu trong cảm xúc không thể thoát ra, một mực lưu luyến dịu dàng của hắn, chỉ muốn có thể cùng Dụ Chiêu mãi mãi sa ngã trầm luân.

“Có khi phải đổi bữa sáng sang bữa trưa rồi.” Môi vẫn hôn không dứt, Từ Ly Yến cười đùa.

Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng, bàn tay hư hỏng mò vào trong quần cậu chuẩn bị giai đoạn thân mật hơn nữa, đáng tiếc chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, Từ Ly Yến nghe một hồi gương mặt đồng thời trở nên nghiêm nghị, nói: “Được, tôi tới ngay.”

“Có chuyện gì?” Chờ Từ Ly Yến ngắt máy Dụ Chiêu mới hỏi.

“A Phi bảo cấp trên có nhiệm vụ muốn giao, gọi tôi tới ngay.”

Công việc là hàng đầu, nên việc muốn làm chỉ có thể tạm thời đẩy sang một bên, Dụ Chiêu đề nghị, “Ta đưa cậu đi?”

“Không cần, anh dọn nốt đống này đi, bao giờ về sẽ gọi báo cho anh.”

Từ Ly Yến cởi tạp dề, thay đồng phục, lấy súng rồi cầm chìa khóa xe vội vàng ra khỏi cửa. Dụ Chiêu nhìn thấy buồn cười hỏi, “Cậu để ta ở đây một mình, không sợ ta trốn mất ư?”

Từ Ly Yến ngây người quay đầu nhìn, lập tức mỉm cười sóng mắt lưu động, “Nếu anh dám chạy, dù chạy tới chân trời góc bể tôi cũng đuổi theo.”

Bị đuổi theo dù tới tận chân trời góc bể, cũng xem như là một loại hạnh phúc phải không?

Đương nhiên là Dụ Chiêu không trốn mất, Từ Ly Yến vừa đi khỏi hắn cũng thành thật ở nhà dọn nhà, đang suy nghĩ buổi trưa ăn cái gì thì nghe thấy có người bấm chuông cửa.

“Chẳng lẽ lại quên chìa khóa?”

Dụ Chiêu mở cửa, nhưng vừa nhìn thấy người ở ngoài là ai thì nụ cười đông cứng. Đối với tình địch của mình, dù chỉ là trước đây đi chăng nữa hắn cũng không cần phải tỏ ra vui vẻ, dù sao không hút hồn phách hắn ta đã là kiềm chế lắm rồi.

“A Yến không có nhà.”

Hắn nói xong định đóng cửa, Trịnh Trọng Thành nhanh ngăn lại, “Tôi tới tìm anh, cũng có liên quan tới chuyện của anh và A Yến, tôi nghĩ anh nhất định sẽ quan tâm.”

Dụ Chiêu nhíu mày nhưng vẫn để Trịnh Trọng Thành vào nhà. Tên này không có ý tốt Dụ Chiêu cảm nhận được, nhưng lại không biết cụ thể mục đích là gì. Việc suy đoán nội tâm con người vốn không phải thế mạnh của Dụ Chiêu.

Trịnh Trọng Thành vào tới phòng khách ngồi xuống ghế salon, bắt chéo chân nhìn quanh gian phòng một lượt, quét dọn sạch sẽ, thậm chí còn cảm nhận được không khí ấm áp mặn nồng như gián tiếp chứng minh cho bản báo cáo hắn đọc được hai ngày nay là thật, bàn tay vô hình trung siết chặt hắn kìm lại tức giận thản nhiên nói, “Hai người xem ra ở chung rất vui vẻ, trước kia A Yến chưa từng cho phép người ngoài về nhà mình.”

“Chúng ta không phải người ngoài.”

Người đối diện lạnh lùng đáp trả, thái độ tự tin làm Trịnh Trọng Thành càng chán ghét, nhưng hắn cũng không thể hiện ra ngoài mặt mà tiếp tục cười nói, “Tôi không có nhiều thời gian nên sẽ nói ngắn gọn thôi, anh biết mục đích cảnh sát để Từ Ly Yến chăm sóc anh là gì không?”

“Mong ta có thể nhớ lại.”

“Nhưng tới bây giờ anh vẫn chưa hề nhớ lại, hoặc là… anh đã nhớ lại nhưng không chịu nói gì.” Nhìn Dụ Chiêu, Trịnh Trọng Thành lại nói, “Dù là trường hợp nào thì cũng không còn quan trọng, cảnh sát đã quyết định hủy bỏ kế hoạch, bắt anh trở lại nhà giam.”

“Vì sao?”

Trịnh Trọng Thành xùy cười một tiếng, “Anh hỏi lời này không thấy buồn cười ư, giết người, buôn lậu, ma túy, chỉ một trong những tội này thôi cũng đủ để anh chết già một xó trong tù. Vốn cảnh sát muốn anh đứng ra làm chứng tiêu diệt băng đảng, bắt tội Đao Cửu, chỉ tiếc anh lại mất trí nhớ phá toàn bộ kế hoạch. Đã như thế, anh nói xem một quân cờ đã vô dụng còn giữ lại làm gì?”

Dụ Chiêu không biết Trịnh Trọng Thành đang chế nhạo mình, hắn cũng không sợ ngồi tù, cùng lắm thì ra khỏi cỗ thân thể này thôi. Nhưng như vậy thì điều đầu tiên là Từ Ly Yến phải làm sao bây giờ? Chính chủ thân thể này vẫn ở trong trạng thái thực vật, nếu hắn rời đi người này căn bản không chống đỡ được bao lâu. Hai người chỉ vừa mới đôi bên mở lòng ân ái mặn nồng, hắn không muốn lại để Từ Ly Yến chịu khổ vì mất đi người yêu, lại sợ không giải thích được toàn bộ việc cho Từ Ly Yến biết. Đối với cái con người sợ quỷ tới tái mét thế kia thì sự tồn tại của hắn là một điều không thể chấp nhận nổi. Dụ Chiêu càng không hi vọng xa vời là cậu sẽ chấp nhận yêu một con quỷ.

Nhưng nếu phải ngồi tù chẳng khác nào gián tiếp phải rời xa Từ Ly Yến, chịu sinh ly tử biệt không phải điều hắn mong muốn. Ở nhờ thân thể con người thế này, phép thuật của hắn ít nhiều bị hạn chế không thể biến đổi suy nghĩ tư duy con người được, làm cho bọn họ quên Dụ Chiêu này đi chỉ cùng lắm như thủ thuật che mắt, chỉ có thể giấu được một lúc chứ không thể kéo dài vĩnh viễn. Mà Dụ Chiêu thì hi vọng sẽ có biện pháp vẹn toàn đến vĩnh viễn.

“Xem ra anh yêu Từ Ly Yến thật, mới đắn đo như thế.” Trịnh Trọng Thành bên cạnh mỉm cười nói, “Một người là cảnh sát, một kẻ là tội phạm, hai người yêu nhau đã là một sai lầm.”

Ta không cần nghe một kẻ thua cuộc dạy dỗ.” Dụ Chiêu cười nhạt đáp lại, “Vào thẳng mục đích đi, nếu ta thật sự chỉ là một quân cờ vô giá trị cậu sẽ chẳng cố ý tách Từ Ly Yến đi rồi tới tìm gặp ta.”

Trịnh Trọng Thành tán thưởng gật đầu nhìn hắn, “Tôi thực sự không tin anh mất trí nhớ, bởi dù là trước đây hay bây giờ anh vẫn rất khôn ngoan. Theo như anh nói, tôi cũng sẽ nói thẳng vào vấn đề, nếu muốn cảnh sát miễn truy cứu tội trạng của anh chỉ có một cách là tiếp tục hợp tác với chúng tôi đưa Đao Cửu ra trước vành móng ngựa. Có hai con đường cho anh chọn, một là nhớ lại rồi cung cấp tư liệu phạm tội của Đao Cửu cho chúng tôi, hai là quay trở lại Đao Tế Xã đánh cắp tư liệu nội bộ giao cho cảnh sát. Việc này bắt buộc phải giữ bí mật, không được nói với bất kì ai kể cả Từ Ly Yến.”

Kí ức trước đây của Phó Dụ Triêu hắn không biết, nhưng việc quay lại kia trộm tư liệu thì rất đơn giản đối với yêu quái như hắn, Dụ Chiêu nói: “Sau khi ta lấy được tư liệu, các người sẽ không truy cứu hành vi phạm tội trước kia nữa?”

“Cấp cho anh một giấy phép mật vụ nằm vùng không khó, nhưng chuyện này có tính nguy hiểm cao, liên quan đến tương lai sau này của hai người, anh nên suy nghĩ cho kĩ.”

Không cần lo lắng, hắn lúc này chỉ mong mau mau giải quyết hết một mẻ chuyện này.

“Ta đồng ý, nhưng mà…” Lạnh lùng nhìn thẳng Trịnh Trọng Thành, Dụ Chiêu gằn từng tiếng một, “Nếu cậu dám gạt ta, ta sẽ giết cậu!”

Từ Ly Yến đợi vài tiếng đồng hồ trong phòng họp mà vẫn chẳng thấy ai đến giao nhiệm vụ nào, gọi điện thoại về thì không thấy ai nhấc máy. cậu biết chắc có chuyện không ổn, bèn gọi A Phi đến hỏi, “Cậu nói có nhiệm vụ khẩn cấp, sao còn chưa thấy người nào đến?”

“Cái này… haha… em cũng không biết.”

A Phi giả vờ ngớ ngẩn định đánh bài chuồn thì bị Từ Ly Yến túm lại, mỉm cười hỏi: “Thành thật trả lời cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Em không…ực!” Cổ họng bị người ta bóp nhất thời khí không thông, A Phi lập tức mếu máo, “Thực sự em không biết, là sếp Trịnh bảo em gọi sếp tới.”

Quả nhiên là Trịnh Trọng Thành giở trò! Từ Ly Yến không nói nữa, buông A Phi ra rồi sải bước sang phòng làm việc của Trịnh Trọng Thành, không khách khí mở cửa đi vào.

“Trước khi vào phải gõ cửa, đây là phép lịch sự tối thiểu.” Trịnh Trọng Thành còn xem tài liệu, không hề ngẩng đầu nhàn nhạt nói.

“Dụ Chiêu không có ở nhà, có phải là do sếp cố tình dụ tôi đi rồi áp giải Dụ Chiêu đi rồi?” Từ Ly Yến lạnh lùng hỏi.

“Người không thấy, sao em không nghĩ là do hắn ta chạy trốn?”

“Anh ấy sẽ không trốn!”

Bị cặp mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc, Trịnh Trọng Thành rốt cuộc ngẩng đầu, “Em càng ngày càng nóng nảy.”

“Sếp cũng càng ngày càng hèn hạ!”

Trịnh Trọng Thành nhún vai, “Hèn hạ không phải từ nên dùng, anh chỉ làm việc theo lệnh cấp trên. Người đúng là anh mang đi, vì hắn đã khôi phục trí nhớ, còn ở cạnh em thì em sẽ gặp nguy hiểm.”

“Khôi phục trí nhớ?”

“Sao? Em không biết ư?” Trịnh Trọng Thành cười với cậu, “Xem ra em lại bị hắn lừa, trí nhớ hắn đã sớm hồi phục, chẳng qua còn thích chơi trốn tìm với em thôi. Em thực sự tin một người hai tay dính đầy máu người còn có thể làm một người lương thiện ư?”

Từ Ly Yến híp mắt, trong đầu xẹt qua hình ảnh mỉm cười tạm biệt buổi sáng của Dụ Chiêu lúc mình rời đi. Nếu chỉ là lời nói dối, vậy trên đời còn thứ gì đáng tin cậy?

“Anh ấy ở đâu, tôi muốn tới gặp.”

“A Yến, em cần gì phải thế? Đối với một kẻ phạm tội…”

“Đưa tôi đi gặp, vụ này là tôi phụ trách, đây là quyền lợi của tôi!”

Trịnh Trọng Thành không nói gì nữa, đứng lên, “Đi theo anh.”

Dụ Chiêu bị giam ở một phòng thẩm vấn không lớn, vài kẻ đang tra hỏi nhìn thấy Trịnh Trọng Thành đi tới lập tức đứng dậy thông báo, “Sếp Trịnh, mọi việc đều theo như dặn dò, tiếp theo phải làm gì?”

Trịnh Trọng Thành chưa kịp lên tiếng, Từ Ly Yến đã bước vào tới trước mặt Dụ Chiêu hỏi, “Anh sớm đã nhớ lại rồi?”

Dụ Chiêu ngẩng đầu nhìn cậu, do dự một chút rồi gật đầu, giây tiếp theo nắm đấm đã ở trước mặt nổ đom đóm mắt, Từ Ly Yến túm cổ áo hắn xốc lên lại hung hăng thêm một đấm, cảnh sát hai bên muốn ngăn lại, cậu lập tức hét lớn, “Chuyện này không liên quan đến các người, mau ra ngoài hết đi!”

Gương mặt thống hận phẫn nộ, cho dù là năm đó biết tin Trịnh Trọng Thành kết hôn cũng không thấy vẻ mặt tức giận của cậu chứ đừng nói là như bây giờ. Trịnh Trọng Thành không tiện ngăn cản, hất đầu ý bảo thuộc hạ đi ra ngoài, mình cũng đi ra. Lúc tới cửa không quên quay đầu vào trong dặn dò, “Hắn là tội phạm quan trọng, đừng ra tay quá nặng.”

Cửa vừa đóng, Từ Ly Yến lại thêm một đấm, lần này lực đạo rất nhẹ chỉ đẩy Dụ Chiêu về góc tường. Khi đồng ý đề nghị của Trịnh Trọng Thành, Dụ Chiêu cũng đã lường trước phản ứng Từ Ly Yến nên hoàn toàn không phản kháng mà chỉ im lặng chịu đòn. Dù gì Dụ Chiêu cũng không thấy đau, cứ để Từ Ly Yến đánh chán thì tự nhiên sẽ dừng tay.

Nắm đấm lại vung lên như muốn đánh xuống mặt hắn, cuối cùng lại nhẹ nhàng rơi xuống xẹt qua gò má, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Dụ Chiêu, Từ Ly Yến hừ cười ghé lỗ tai hắn nói, “Đây là góc chết của camera giám sát, đám người đó sẽ không nhìn thấy chính xác tôi đang đánh chỗ nào. Anh chưa khôi phục trí nhớ đúng không?”

“A Yến…”

“Đừng có kiếm cớ trả lời lấy lệ, nếu anh dám lừa tôi thì đừng nghĩ tới chuyện yêu đương.” Từ Ly Yến giơ tay làm bộ tiếp tục đánh.

Sợ Từ Ly Yến nói là làm sẽ giận vụ này mà chia tay, Dụ Chiêu vội vàng nói, “Xin lỗi, ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề.”

Lời này làm Từ Ly Yến an tâm hơn nhiều, vì vậy lại hỏi, “Trịnh Trọng Thành muốn anh làm gì?”

Dụ Chiêu không đáp, chỉ nói: “Không cần lo lắng, ta sẽ không sao đâu.”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh Từ Ly Yến cũng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác ngoài chửi bới, “Ngu ngốc, sao không chịu bàn bạc trước với tôi một tiếng!”

“Nếu cậu không phải cảnh sát, lại còn là một cảnh sát sợ gặp quỷ thì mọi chuyện có lẽ đã đơn giản hơn rất nhiều.” Không bị camera giám sát, Dụ Chiêu thoải mái ghé tai Từ Ly Yến trêu chọc.

Bụng bị đánh ngay một đấm, Từ Ly Yến nhét vào tay hắn thứ gì đó, “Cẩn thận.”

Dụ Chiêu giả bộ bị ăn đánh ngã nhào lên mặt bàn, cửa bị đẩy ra, đám cảnh sát trông coi nhìn Từ Ly Yến dường như còn muốn đánh tiếp, vội ngăn lại lôi cậu ra ngoài.

“Sếp Trịnh đã về phòng trước, bảo sếp xong việc thì tới tìm sếp ấy.”

Từ Ly Yến về phòng làm việc của Trịnh Trọng Thành, đã nghe được câu trả lời của Dụ Chiêu làm tâm tình cậu bình tĩnh đi nhiều, ung dung vào phòng ngồi xuống ghế salon, hỏi: “Sếp định tiếp theo sẽ làm gì?”

“Vụ này chính thức giao lại cho A Phi xử lý, em tạm thời nghỉ ngơi đi, mọi việc chờ em nghỉ phép hết rồi nói.”

“Vì sao?”

“Đây là lệnh từ cấp trên, anh cũng không nói gì được.” Trịnh Trọng Thành nhìn cậu nhún vai, biểu thị xin lỗi vì không làm gì được.

Từ Ly Yến cười lạnh, “Sếp Trịnh, đừng có lúc nào cũng lấy lý do cấp trên lòe tôi, nếu không có lý do hợp lý thì đừng mong tôi bỏ vụ này!”

Thấy Từ Ly Yến phản đối, Trịnh Trọng Thành cũng có chút bực bội, “Từ Ly Yến, em phải nhớ cho rõ ở cục anh là cấp trên của em, việc anh làm không cần phải thông qua em! Dám hẹn hò cùng tội phạm, em vốn dĩ không có tư cách tiếp quản nhiệm vụ này nữa!”

Từ Ly Yến ngẩn ra, “Sếp cho người theo dõi tôi?”

“Theo dõi Phó Dụ Triêu! Hắn đã nhớ lại mọi chuyện, chỉ có một mình em anh sợ em không đối phó được.”

Đương nhiên, trong vụ này không tránh khỏi có chút tâm tư riêng. Đêm đó trong quán bar thấy thái độ hai người nếu hắn vẫn tin chỉ là quan hệ cảnh sát cùng tội phạm bình thường thì hắn còn ngốc hơn thằng ngốc. Bởi vậy, Trịnh Trọng Thành lập tức cho người đi điều tra, lập tức nhận được báo cáo Từ Ly Yến và Phó Dụ Triêu cả ngày dạo chơi, vui vẻ cùng nhau mua sắm, nhìn ảnh chụp chẳng khác gì một đôi tình nhân đang yêu nhau mặn nồng. Hắn sao có thể không tức giận?

“Đừng có nói dối trước mặt tôi, Dụ Chiêu căn bản chưa nhớ ra cái gì. Sếp đột nhiên giam anh ấy lại chắc chắn là muốn anh ấy làm gì đó.”

“Không ngờ em lại tin tưởng Phó Dụ Triêu đến thế.”

“Trước khi tôi phát hiện mình bị lừa, tôi vẫn sẽ tin tưởng tới cùng. Trước kia là thế, sau này cũng sẽ không đổi.”

Trịnh Trọng Thành có tật giật mình, nhớ tới trước kia là mình gạt Từ Ly Yến nên không dám nặng lời nữa, chuyển sang khuyên nhủ, “A Yến, anh không để em tham gia hoạt động lần này cũng là vì muốn tốt cho em, đừng… xử trí theo cảm tính. Chỉ là một tên tội phạm lãnh án tử, không đáng để em làm vậy.”

Hắng giọng, Trịnh Trọng Thành lại trở về giọng điệu cấp trên giao phó, “Cấp trên đã quyết định áp giải Phó Dụ Triêu tới phòng tạm giam trọng phạm chờ xét xử rồi phán quyết. Nếu em còn chưa chấp nhận đáp án này thì cứ tới phòng trưởng cảnh vụ để hỏi.”

Tới hỏi trưởng cảnh vụ? Từ Ly Yến trong lòng tự giễu, với cấp bậc của cậu, gặp được trưởng ban là tốt lắm rồi.

“Không đơn giản như thế đúng không? Thấy Dụ Chiêu không nhớ lại được, sếp muốn lợi dụng anh ấy đánh cắp tài liệu, đây mới là mục đích thật sự?” Từ Ly Yến mỉm cười nhìn Trịnh Trọng Thành, hồi lâu mới vạch mặt.

Không phải do cậu nghĩ nhiều mà bởi người trước mặt cậu lòng rất sâu, giữa việc ném một tên tội phạm vào ngục giam và dùng hắn tiêu diệt Đao Tế Xã, bên nào lợi hơn cậu tin Trịnh Trọng Thành là kẻ rõ nhất. Dụ Chiêu với hắn ta mà nói đơn giản chỉ là con cờ dẹp đường cho hắn thăng quan tiến chức. Về phần sống chết của Dụ Chiêu, hắn không rảnh quan tâm.

Trịnh Trọng Thành không trả lời, nhưng đối với cậu mà nói, im lặng chính là câu trả lời thuyết phục nhất.

“Đừng có mang mạng Dụ Chiêu ra trục lợi, tôi không đồng ý!”

Nói xong liền đứng dậy, Trịnh Trọng Thành quát lớn, “Đứng lại!”

Từ Ly Yến không để ý mà đi thẳng ra mở cửa, A Phi cùng mấy cảnh sát bên ngoài đã chặn sẵn, dùng tốc độ cực nhanh cướp súng trên người cậu.

“Mấy cậu muốn làm gì? Từ Ly Yến vừa giật mình vừa giận dữ quát.

“Xin lỗi sếp Từ, đành ủy khuất anh ở phòng cảnh thự này vài ngày. Xin anh đừng làm gì để anh em khó xử.” A Phi vừa nói vừa tịch thu điện thoại của cậu.

Trong nháy mắt Từ Ly Yến cảm giác mất bình tĩnh muốn làm liều, bắt bừa một tên làm con tin rồi cứu Dụ Chiêu ra ngoài. Nhưng cậu biết chắc chắn Trịnh Trọng Thành sẽ không mắc câu, mà bản thân cậu cũng không xuống tay với đồng nghiệp được. Nếu làm như vậy thật, ngoài việc bắt Dụ Chiêu gánh thêm tội nữa ra thì chẳng được tích sự gì.

Trong lúc do dự, A Phi đã đưa cậu vào phòng tạm giam khóa trái lại, A Phi ở bên ngoài nhìn cậu khuyên, “Sếp Từ, sếp Trịnh làm thế cũng là vì muốn tốt cho anh, anh cứ ở đây bình tĩnh lại, đừng để một phút nông nổi nhất thời làm hỏng tương lai.”

“Tôi biết rồi.” Từ Ly Yến nhìn cậu ta cười, “Nhưng mà bây giờ cậu mua giúp tôi một hộp cơm được không? Sáng giờ ra khỏi nhà còn chưa ăn gì.”

“Cái này đơn giản, em đi ngay.”

A Phi rất hiểu Từ Ly Yến, sợ ở đây thêm chỉ tổ bị trút giận, nên chỉ cần không phải yêu cầu cậu mở cửa thì sai gì cậu cũng làm.

Đuổi người đi rồi, Từ Ly Yến bên trong thở dài ngồi xuống, hiện tại đây vẫn là nơi cậu làm việc, không ngờ lại có một ngày mình bị nhốt vào đây. Cậu biết dự định của cấp trên, cũng biết bọn họ muốn Dụ Chiêu làm gì, việc này cực kì nguy hiểm nhưng cậu lại không cách nào giúp được.

Thiết bị định vị trên cổ tay đã không còn tín hiệu, Từ Ly Yến đoán chắc do Trịnh Trọng Thành đã tháo cái nhẫn đeo ở tay Dụ Chiêu. Cậu lúc này chỉ còn cách hi vọng, cảnh sát sẽ vì một mẻ cả lớn mà đừng bỏ mặc Dụ Chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.