Si Quỷ

Chương 1: Chương 1




Chạng vạng, vùng ngoại ô, trong một nhà kho cũ kĩ không quá lớn.

Lão đại Long bang Kim Báo ngồi ở trên ghế, phía sau là hơn mười thủ hạ. Đối với chuyện giao dịch nhỏ một người tới như này, đáng lẽ không cần đích thân lão đại như hắn ra mặt. Nhưng lần này, đối phương là người do Thanh Hổ bang giới thiệu, lại có hàng tốt nên Kim Báo mới tự mình chủ trì.

Bên ngoài truyền tới tiếng xe đỗ lại, rất nhanh cửa bị đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mắt mọi người.

Tây trang phẳng phiu màu xám tro nhàn nhạt, mái tóc được chải qua loa tùy ý thoạt nhìn có thể thấy là người tài giỏi thoải mái, mắt xếch nằm dưới mày kiếm đặt trên gương mặt nam tử hài hòa một cách lạ lùng, làm gương mặt anh khí thêm phần lịch sự tao nhã.Thân hình cao lớn đứng ở cửa, đôi mắt khẽ đảo nhìn vào trong nhà kho sau đó mới cất bước đi vào, tới trước mặt Kim Báo, đem vali màu đen trong tay đặt ở trên bàn.

“Hàng các người muốn. Kiểm tra lại xem.”

Ngữ khí từ tính nhưng lẩn khuất chút lười nhác mà cứng rắn, giống như giọng điệu vừa mới ngủ dậy, hoàn toàn không có vẻ gì là đang căng thẳng hay cúi mình trước thế lực người trước mặt.

Nhãn tình Kim Báo sáng lên, không ngờ Thanh Hổ bang lại tìm được một nhân vật như này, khóe miệng lập tức lộ ra tươi cười, âm thầm hủy bỏ quyết định ban đầu.

Nhìn ngón tay nam tử thon dài mở khóa vali, mở ra nhìn thấy bên trong đầy bạch phiến, sau đó tay lập tức chuyển ném vali xoay lại trước mặt hắn, động tác mạnh mẽ gọn gàng còn mang theo mấy phần ưu nhã.

Kim Báo rướn người, cầm một bao bên trong mở ra, dùng ngón út gẩy chút bột bên trong bỏ vào miệng, trong nháy mắt lộ ra tươi cười hài lòng.

Mùi vị tinh khiết, tại lúc an ninh siết chặt không một kẽ hở như hiện giờ mà có thể xả hàng tốt như vậy, xem ra người trước mặt có bí quyết.

Vung tay lên, thủ hạ bên dưới đầu tiên đóng vali lại thu về, kẻ khác cũng lập tức phòng tiền mặt tới trước mặt nam tử, cậu ta mở nhìn lướt qua, mày kiếm tinh tế lập tức nhăn lại, ngẩng đầu nhìn thẳng Kim Báo.

“Thiếu tiền.”

Kim Báo dùng ngón tay mới thử thuốc ngoáy lỗ múi, dửng dưng như không đáp lại, “Trước giờ lão tử chỉ bán giá này.”

“Muốn lật lọng?”

Nam tử lộ vẻ giận dữ, đập bàn đứng dậy, nhưng lập tức bị đám lâu la tiến tới vây quanh, đồng loạt giương họng súng vào.

“Lật lòng thì sao? Tiểu tử cậu mới vào nghề ư? Chưa từng nghe lão tử dựa vào gì mà làm nên à?” Kim Báo đứng lên, dương dương tự đắc thong thả bước tới trước mặt nam tử, vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Cậu chê cái giá này thì thôi khỏi lấy nữa. Dù sao thì, chết rồi cũng chẳng cần dùng tiền mặt làm gì.”

Nhãn thần đảo qua, thủ hạ đằng sau lập tực thu lại vali tiền, nam tử trước mặt muốn phản kháng nhưng nòng súng hướng tới làm bản thân bị hạn chế, không hành động được.

“Nhưng mà, nhìn tướng mạo cậu, chỉ làm giao dịch thế này đúng là phí nhân tài, quan hệ xã giao đối tác mới thích hợp, theo lão tử thì thế nào? Yên tâm, báo gia sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Xích gần, Kim Báo ngửi thấy trên người nam tử một mùi thơm dễ chịu, tâm tư bứt rứt xao động. Một mũi tên trúng hai đích, sau này hắn có thể vừa không lo lắng thiếu nguồn hàng, lại có thể vừa ngồi một chỗ thưởng thức người đẹp, so với giết đương nhiên có lợi hơn nhiều.

Biết nam tử hiện tại không dám kháng cự, Kim Báo một tay nắm vai nam tử, một tay càn rỡ đi xuống dưới sờ mó. Nam tử chán ghét nhăn mi, thản nhiên nói, “Bỏ móng vuốt của mày ra.”

Giọng nam trung trong trẻo mà ưu nhã vang lên, dù là giọng điệu tức giận vẫn như trước động lòng người, Kim Báo đương nhiên không để sự tức giận của cậu ta vào mắt, bàn tay đi lên xoa hông nam tử, cười hì hì, “Cậu tên gì, tiểu công quan?”

Tròng mắt nam tử đảo qua mặt hắn, đột nhiên mỉm cười nhắc lại, “Bỏ móng vuốt của mày ra.”

“Trước tiên nói cho lão tử nghe tên cậu, lão tử sẽ suy xét…”

Lời còn chưa hết chợt thấy một trận gió áp tới mặt, cổ tay thoáng cái đã bị nam tử trước mặt chế trụ, từ cổ tay áo bên trái nam tử lộ ra một khẩu súng lục ngắn, không đợi Kim Báo kịp phản ứng mà chỉ nghe một tiếng nổ vang, hắn cảm thấy hạ thân đau nhức cùng cực, kêu thảm một tiếng hai tay ôm háng ngã lăn trên mặt đất.

Không cho kẻ khác có cơ hội phản ứng, nam tử lại giơ tay trái lên, trăm phát trăm trúng. Bên trong nhà kho có tiếng súng đạn nổ hàng loạt, tiếng gào thét thảm thiết. Cửa lớn nhà kho ngay sau đó bị đạp văng ra, cảnh sát mai phục từ bên ngoài tràn vào, vây bắt đám lưu manh.

“Mau hạ vũ khí xuống đầu hàng!” Viên cảnh sát dẫn đầu rất có khí thế hô.

Kim Báo kẻ cầm đầu vẫn còn ôm bộ vị nằm lăn trên đất kêu gào, rắn mất đầu làm bọn thủ hạ nhanh chóng mất ý chí chiến đấu. Vậy mà một tên trong đám thủ hạ cứng đầu không cam lòng chịu chết, đột nhiên giương súng nhằm vào nam tử hại mình, cảnh viên cầm đầu nhìn thấy vội kêu to, “SếpTừ, cẩn thận!”

Đạn bắn trúng ngực nam tử nhưng dường như không gây ra bất kì thương tích gì, chỉ thấy nam tử lung lay một chút, vẫn ung dung mỉm cười họng súng trên tay chuyển hướng về phía cổ tay kẻ vừa bắn mình bị thương, sau đó tiêu sái bước tới chỗ hắn, không để ý tiếng kêu thảm thiết trước mắt mà hung hăng không ngừng đạp lên ngực hắn.

“Bộ tây trang này là anh cả mới mua cho ông đây, mày dám làm hỏng!!”

“Cứu mạng a!” Kẻ lưu manh bị đạp liên tục, không ngừng kêu thảm, “Bồi thường… tao nhất định sẽ bồi thường…”

Nam tử lúc này mới thỏa mãn dừng lại, thu súng, đá tên lưu manh về phía cảnh viên, mắt phượng khẽ xếch, nhìn cảnh viên cầm đầu nói, “A Phi, cậu tới muộn!”

Nhìn nụ cười ác quỷ này, A Phi nhất thời cả người mồ hôi đầm đìa, cười cười làm lành, “Sếp Trịnh dặn là không được hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ, nhất định phải đợi chúng giao dịch thanh toán xong xuôi mới được động thủ.”

“Thế sao không chờ anh đây chết rồi hãy hành động!”

“Sao được a! Ai cũng biết kĩ thuật bắn súng của sếp là nhất, Long bang nho nhỏ này có là gì với sếp? Lần này thành công chèn ép thế lực địa bàn của Đao Tế Xã, có khi sếp sắp được thăng chức rồi cũng nên.”

A Phi ôm mũ cười nịnh nọt, đổi lại nam tử chỉ cười nhạt, không quan tâm nói, “Thăng hay không tôi không biết, tôi chỉ biết lần sau còn dám bắt tôi làm nhiệm vụ vào ngày nghỉ, tôi sẽ không cho cậu chết yên ổn đâu.”

A Phi thoáng cái ỉu xìu, cậu nào dám ép tổ tông trước mặt đi làm nhiệm vụ đột xuất, nếu không phải các hình cảnh nhận nhiệm vụ khác đều đang bị thương, lại là trường hợp khẩn cấp thì có kề dao vào cổ cậu cậu cũng không làm. Ánh măt liếc tới người vẫn nằm trên mặt đất không thể động đậy phải để cảnh sát tới bắt dựng dậy, A Phi tặc lưỡi, “Sếp Từ, anh cũng ít có ác, bộ phận gây giống của người ta cũng không tha.”

“Người của cậu mà còn lề mề đến mạng của hắn cũng không còn đâu.” Nam tử căn bản là không thèm để mắt đến chuyện này, đã cảnh báo những hai lần ai bảo Kim Báo hắn không nghe.

“Thằng nhãi, ông đây thề không bỏ qua cho mày…” Kim Báo bị cảnh viên bắt lôi đi, vốn đang đau đến muốn ngất đi nghe lời của nam tử, lập tức gom hơi tàn ra sức mắng.

Bước chân hơi dừng lại, nam tử quay đầu nhìn con người mấy phút trước còn là lão đại giờ chỉ là một tên tù nhân, khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt, “Tao là đốc sát cấp cao Từ Ly Yến, nếu mày may mắn có thể sống sót ra tù, cứ tới tìm mà trả thù.”

Ra khỏi nhà kho, Từ Ly Yến nhìn tây trang bị thủng do mấy vết đạn, thôi thế là đồ mới cứ thế tiêu tùng, xem ra là mình không có duyên với buổi xem mắt tối nay. Cậu nở nụ cười, cởi áo ngoài ném ngay vào thùng rác bên đường.

Chỉ còn áo chống đạn ôm sát cơ thể hoàn mĩ, dưới tác dụng của màn đêm dường như một món đồ được tỉ mỉ cắt may vừa người.

Nửa đêm, sau khi uống rượu ở quán bar vài giờ Từ Ly Yến mới về nhà. Không nằm ngoài dự đoán, anh cả Từ Ly Thịnh đã ở nhà, nhìn thấy cậu, ánh mắt dưới lớp kính ánh lên tia lạnh lùng, hỏi: “Sao đêm nay không đi xem mắt?”

“Ở cục có nhiệm vụ khẩn cấp, em cũng không biết thuật phân thân.” Từ Ly Yến lười biếng nói. Nói thật dù không có nhiệm vụ cậu cũng chẳng muốn đi, nói chuyện với một phụ nữ mình không quen, cậu không hứng thú.

Sắc mặt tuấn tú của Từ Ly Thịnh đen lại, trên đầu như xuất hiện mấy tầng mây đen, “Mày thì chỉ biết cho người ta leo cây, còn anh mày mới là người phải hết lời tạ tội xin lỗi.”

“Đối tượng hẹn xem mắt thay đổi có khi nhà gái còn mừng không kịp ấy, bác sĩ mổ chính khoa ngoại so với thằng em cảnh sát tép riu thì hấp dẫn hơn nhiều mà.”

Đừng có nhìn bề ngoài Từ Ly Thịnh còn trẻ, kì thực tay nghề rất có tiếng trong bệnh viện quốc gia, lớn lên lại lịch sự đẹp trai, người như thế làm gì có nhà gái nào mà không thích. Từ Ly Yến tin chắc rằng nhà gái hôm nay đúng là nằm mơ cũng không ngờ người đi xem mắt lại là anh cậu.

“Từ Ly Yến!” Bị trêu chọc, Từ Ly Thịnh rất không hài lòng, ánh mắt sắc như đao quét tới người thằng em, “Mày sau này tốt nhất đừng có bắt anh ra chịu trận thay nữa, nếu không anh cũng không ngại cho mày thưởng thức một chút tay nghề của mình.”

“Anh cáu cái gì? Đến anh còn chưa có người yêu, có quyền gì mắng em?” Từ Ly Yến đảo mắt cười giả lả.

“Mày khác anh.”

“Khác chỗ nào?”

Chống lại ánh mắt tươi cười của Từ Ly Yến, Từ Ly Thịnh do dự nửa ngày không nói gì. Người khác thì không biết chứ anh hiểu rõ lòng thằng em mình nghĩ gì. Ba năm trước sau khi bị người yêu đá nó vẫn luôn mang bộ dạng cà lơ cà phất mà sống. Ngày người yêu bước vào lễ đường thì thằng em anh lao vào mưa bom bão đạn làm nhiệm vụ, viên đạn găm vào bả vai trái nó ngày hôm đó là do chính tay anh lấy ra. Vết thương thân thể thì nhanh hồi phục, nhưng anh biết vết thương lòng nó không có dễ khép lại như vậy.

“A Yến về rồi à, sao toàn là mùi rượu? Đã nói bao nhiêu lần rồi uống nhiều rượu không tốt đâu, chú vừa nấu đồ ăn khuya, mau vào ăn. A Thịnh cũng vào nếm thử đi.”

Giọng nói vừa vang, hai anh em nhìn nhau đều thông minh ngậm miệng lại, cun cút ngoan ngoãn vào nhà ăn thưởng thức đồ ăn.

“A Hạo vẫn chưa về, không hiểu sao một giáo viên phụ đạo tâm lý học mà còn bận hơn cả tổng thống nữa. Hai đứa cứ từ từ ăn, chú tới trường xem một chút.” Hai bát cháo đậu đỏ nóng hổi đặt trước mắt hai người, còn người làm ra chúng thì vẫn thao thao bất tuyệt lo lắng nói.

Đừng hiểu lầm, con người dong dài này không phải thân sinh phụ mẫu gì của hai người hết, mà chỉ là chú họ, thậm chí còn kém tuổi hai người, đang là sinh viên đại học chuẩn bị tham gia thi nghiên cứu sinh, tên Từ Ly Thần.

Nhà Từ Ly Yến tổng cộng có ba anh em, trừ hai người ra còn một thằng út đang là giáo viên phụ đạo tâm lý học ở trường đại học tên Từ Ly Hạo. Cha mẹ ba người đều theo ngành khảo cổ, quanh năm vằng nhà. Từ bé đến lớn chỉ có ba anh em tự chăm sóc lẫn nhau, tình trạng này kéo dài đến khi Từ Ly Thịnh vào đại học, chú họ trẻ tuổi chuyển đến ở cùng mới thôi.

Ông họ (cha Từ Ly Thần) cùng với ông của ba người tuổi chênh lệch rất lớn, thế nên Từ Ly Thần so ra còn kém tuổi ba người, thế nhưng dù nhỏ nhất nhưng lại chăm sóc bọn họ nhiều nhất. Mười năm nay, trừ việc học hành ra thì một tay Từ Ly Thần chăm lo cho cái nhà này, nghiễm nhiên có quyền làm chủ. Đến anh cả ra ngoài lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo về nhà cũng phải khúm núm ba phần.

“Thằng ba cũng là người lớn rồi, chú còn lo nó đi lạc chắc? Về muộn chắc là bận yêu đương thôi.” Nhìn Từ Ly Thần lo lắng thái quá, Từ Ly Yến không khỏi vừa ăn vừa khuyên.

“Chú học cùng trường với nó, nó yêu ai chú lại không biết. Mà hiện tại trường đại học cũng rất loạn, không được, vẫn nên đi nhìn một lúc thì hơn.”

Từ Ly Thần càng nghĩ càng lo lắng, cởi tạp dề rồi khoác áo ra ngoài, trước khi đi còn không quên căn dặn, “Ăn xong hai đứa nhớ đi ngủ sớm, không được thức đêm đâu đấy!”

“Con người này mới có 24 tuổi thôi hả?” Từ Ly Thịnh thở dài.

“Lúc nào rảnh anh thử đưa chú đi kiểm tra tổng thể xem, chú có khi là Thiên Sơn Đồng Mỗ*, thật ra phải 42 tuổi rồi.”

(*: Nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, 96 tuổi but mang vẻ ngoài của em gái 12 tuổi)

Từ Ly Yến uống vài hớp cháo, xong xuôi đứng dậy xoay người về phòng, Từ Ly Thịnh lại gọi giật lại, “Chuyện xem mắt…”

“Anh đừng có nhai lại chuyện ý nữa, anh thích thì cứ cưới đại người ta đi, em cũng không ngại gọi một tiếng chị dâu.”

Không để Từ Ly Thịnh có cơ hội dong dài, Từ Ly Yến vội chạy lên tầng trở về phòng mình.

Bật đèn sáng, cởi áo ngoài dính đầy mùi rượu ra, bên trong gương lộ ra thân thể thật, qua nhiều năm rèn luyện mà trở nên dẻo dai mềm mại, đáng tiếng vết sẹo trên vai là điểm phá vỡ sự hoàn mĩ tổng thể, tuy hình dạng không lớn nhưng vẫn là khuyết điểm, phá tan sự hoàn mĩ.

“Thực sự, thực sự là không sao…”

Từ Ly Yến lầm bầm nói, tắm qua loa rồi thay quần áo ngủ nhào vào giường. Mệt mỏi suốt một ngày, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt. Còn những chuyện không vui, không sớm thì muộn cũng sẽ như lúc ban đầu mà thôi.

Sáng sớm, Từ Ly Yến tới phòng truy bắt hình sự cũng là nơi làm việc của mình. Vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc súng, bèn hỏi một tiểu cảnh viên cạnh đấy, “Xảy ra chuyện gì?”

“Dạ là sếp Trịnh nổi giận vì nhiệm vụ tối hôm qua.”

“Không phải nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp à?”

Từ Ly Yến vừa nói xong thì nghe thấy tiếng quát mắng từ phòng cảnh ti, sau đó là tiếng đồ bị ném, A Phi vội vàng từ đó chạy ra, nhìn cậu ta cúi đầu ủ dột, xem ra bị mắng không nhẹ.

Nhìn thấy Từ Ly Yến, A Phi như gặp người thân, nước mắt lưng tròng níu lấy cậu nói, “Sếp Từ, sao giờ anh mới đến? Sếp Trịnh đang nổi trận lôi đình kìa, anh mau vào xem đi.”

Trong nhận thức của A Phi, cũng chỉ có sếp Từ mới trấn áp được cơn giận của sếp Trịnh mà thôi, mà chuyện này nguyên nhân sâu xa cũng là tại sếp Từ, cậu cũng chỉ là con tốt thí bị đưa ra sào chịu trận.

Từ Ly Yến gõ cửa phòng, không đợi người bên trong lên tiếng đã đẩy cửa đi vào.

“Out!” Cảnh ti Trịnh Trọng Thành rống to.

Từ Ly Yến không có ý định đi, đóng cửa lại thong dong ngồi trên ghế salon, lo lắng nói, “Từ lúc thăng chức lên làm cảnh ti, tính tình sếp ngày càng nóng nảy.”

Thấy cậu, dù mặt vẫn còn giận dữ nhưng Trịnh Trọng Thành đã hạ giọng, “Nghe nói hôm qua bị gọi làm nhiệm vụ đột xuất, anh nghĩ hôm nay em sẽ nghỉ.”

…Oạch…

Mấy cảnh viên dán mặt trên cửa sổ hóng kịch vui nhất loạt ngã quỵ, A Phi mới mở mắt đến đã bị mắng xối xả, đổi lại thành sếp Từ thì thái độ sếp Trịnh đã thay đổi 180 độ, đãi ngộ cũng quá mức khác biệt đi.

“Trở về làm việc!” Một tiếng rống to truyền đến, cảnh viên bên ngoài lập tức tan tác chim muông.

Thấy Trịnh Trọng Thành nổi nóng, Từ Ly Yến chỉ cười, “Nói đi, hôm nay sao lại nổi nóng?”

“Còn không phải tại em?” Trịnh Trọng Thành trừng mắt nhìn cậu, nhưng tức giận cũng đã trút hết lên người A Phi, nên cái trừng mắt này cũng không có hiệu quả quá lớn, “Bên luật pháp tới khiếu nại, nói em nổ súng bừa bãi dẫn đến Kim Báo có khả năng bị vô sinh, đây là lạm dụng tư pháp xâm phạm nhân quyền.”

“Sự việc mới ngày hôm qua mà hôm nay bên luật pháp đã đến kiện cáo, đúng là nhanh nhạy thật.”

“Em đừng có như thế nữa, đã bị trách cứ quá ba lần rồi, bên họ đang để mắt tới em.”

“Thì cứ để bọn họ khiếu nại, thêm một lần nữa cũng có sao.” Từ Ly Yến cười không để tâm, “Chỉ là có lúc thấy thắc mắc, hằng năm dân mất bao nhiêu tiền nộp thuế nuôi bọn họ như vậy, để bọn họ đi bảo vệ quyền lợi lũ lưu manh thôi à?”

“Bọn họ có dự định của bọn họ, giờ internet phát triển, nếu tin tức em đả thương của quý Kim Báo bị rò rỉ thì hình tượng cảnh sát chúng ta biết làm thế nào?” Ánh mắt Trịnh Trọng Thành càng lo lắng nhìn Từ Ly Yến, “Đừng… tự ý làm bậy nữa, em cũng biết mỗi lần em trực ban lại nổ súng bậy như thế anh rất khó ăn nói với cấp trên. Nếu em còn muốn thăng cấp, thì đừng quậy nữa, mấy việc này làm gì có lợi chút nào.”

“Tới phiên trực ban? Nếu không phải tại cảnh viên nhận nhiệm vụ thương thảo hôm đó gặp chuyện không may, không tìm được người thay thế thì tôi cũng không rảnh mà bỏ phí ngày nghỉ của mình đi làm nhiệm vụ. Trước khi nổ súng tôi cũng đã cảnh cáo Kim Báo hai lần, ngoài ra không để hắn tuyệt tử tuyệt tôn hoàn toàn là đã nhân từ lắm rồi!” Nói đến việc này, sắc mặt Từ Ly Yến trầm xuống, cười nhạt, “Còn nữa, tôi lặp lại lần cuối, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới việc mong muốn được thăng cấp. Nếu cấp trên có vấn đề gì cứ trực tiếp gặp tôi để giải quyết.”

“Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Anh cũng chỉ có thể nói đỡ cho em vài lần, nếu như…”

“Không cần thiết phải thế! Sếp Trình tiền đồ rộng mở, không cần thiết vì một cấp dưới như tôi mà đắc tội cấp trên. Nếu sếp thấy tôi phiền phức, có thể chuyển tôi sang bộ phận khác. Với tôi, chức vụ gì cũng như nhau thôi.”

“Anh chưa từng nghĩ thế.” Thấy Từ Ly Yến không vui, Trịnh Trọng Thành vội hạ giọng, nhẹ nhàng nói, “Anh chỉ lấy tư cách là bạn bè chân thành khuyên em.”

Từ Ly Yến nâng mày, khóe miệng cong lên lộ ra cười nhạt, “Sếp Trịnh, chúng ta không phải bạn bè. Từ trước tới nay đều không phải.”

Thân mình Trịnh Trọng Thành trong nháy mắt cứng đờ, yên lặng làm không gian bao trùm như bị đè nén, Từ Ly Yến mặt nhăn mày nhíu đang định tìm cớ ra ngoài thì lại nghe người kia nói, “Có nhiệm vụ này anh nghĩ em sẽ làm tốt.”

Trịnh Trọng Thành trở về tác phong làm việc thường ngày, giọng điệu lạnh lùng ngắn gọn, ném một tập tài liệu cho Từ Ly Yến. Từ Ly Yến nhận lấy đầu tiên là nhìn ảnh chụp dán ở phía trên, trong hình là ảnh một người đàn ông tuấn tú nhưng lạnh lẽo, ánh mắt tỏa ra sát khí, môi mỏng đang chêch chếch như cười khẩy, mang theo khí chất kiêu ngạo mà con gái vẫn thích mê, còn Từ Ly Yến chỉ thấy đây là nụ cười đầy mưu mô.

Nhìn xuống bên dưới, người này tên Phó Dụ Triêu, là thành viên đứng đầu trong hắc đạo của Đao Tế Xã ở khu vực Đông Nam Á. Nửa tháng trước Đao Tế Xã xảy ra nội chiến, trong một lần giao dịch hàng bẩn lão đại bang là Đao Cửu đã bị bắt, Phó Dụ Triêu ở đó cũng bị bắt theo. Sau đó hắn thỏa hiệp cùng cảnh sát, đồng ý làm nhân chứng kết tội bang hội, điều kiện là nửa đời sau hắn phải được tự do. Bởi vậy, hiện tại trước khi ra tòa làm chứng, an toàn của hắn phải đặt lên trên hết.

Ánh mắt đảo qua tư liệu về Phó Dụ Triêu, mọi người đều nói người sao tính vậy dường như không đúng với hắn chút nào. Gương mặt thì anh tuấn không ngờ lớn lên lại làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, kinh doanh sòng bạc ngầm, cho vay nặng lãi, giết người, buôn lậu thuốc phiện, án tử hắn có dính dáng không dưới mười vụ, đúng là một tên tội phạm tàn nhẫn hung ác.

“Sếp muốn tôi bảo vệ thành viên xã hội đen?” Nhìn tư liệu xong, Từ Ly Yến nhàn nhạt hỏi.

“Nhận nhiệm vụ còn hai đồng nghiệp nữa, nhưng nếu có thêm em thì anh càng an tâm hơn. Hơn nữa, phong cảnh khu vực đó cũng đẹp, thích hợp giải sầu, thời hạn là một tuần, em có thể coi như vừa làm nhiệm vụ vừa ngắm phong cảnh.”

Chứ không phải sợ cậu mà ở lại chỉ gây phiền phức cho tổ à? Từ Ly Yến tức giận nghĩ, nhưng thật ra trong đầu cũng hài lòng, vì nhiệm vụ này cũng hợp ý mình.

Thế lực Đao Tế Xã tại Đông Nam Á bành trướng phô trương, Long bang bị bắt ngày hôm qua chỉ là một nhánh không đáng kể của nó. Cậu cũng từng cùng đồng nghiệp điều tra mấy vụ án liên quan tới Đao Tế Xã, nhưng không có vụ nào đủ lực bật gốc rễ của chúng. Xem ra lần này để tiêu diệt Đao Cửu cảnh sát đã dốc toàn lực, ngay cả đối với loại tội phạm tày trời cũng có thể nhắm mắt cho đặc xá.

Nhưng mà, Phó Dụ Triêu là ai cũng chẳng ảnh hưởng tới cậu, nhiệm vụ của cậu chỉ là bảo vệ người này an toàn.

“Nếu em không có ý kiến, anh sẽ lập tức sắp xếp.” Giọng điệu lạnh lùng phân phó của Trịnh Trọng Thành vẫn như cũ.

“Không có.” Từ Ly Yến cũng kiên định trả lời.

Trước khi ra ngoài, Trịnh Trọng Thành lại gọi cậu, “Nhớ cẩn thận.”

Từ Ly Yến không nói gì, chỉ giơ cao nắm đấm, đây là động tác cậu thường làm trước khi chuẩn bị làm nhiệm vụ. Tâm tình Trịnh Trọng Thành nháy mắt thoáng kích động, tựa hồ như rơi vào kí ức từ nhiều năm về trước, hai người cùng trong đội đặc công cùng kề vai sát cánh chiến đấu.

Nhiều năm trôi qua rồi mà người trước mắt chẳng có gì thay đổi, ưu nhã thong thả, cử chỉ không nhanh không chậm mang theo tự tin ăn sâu vào máu thịt, còn có tính cách ngoan lệ ra tay không hề lưu tình. Ấn tượng về Từ Ly Yến vẫn luôn rõ ràng sâu đậm như thế.

Có lẽ, từ đầu tới cuối, chỉ có mình Trịnh Trọng Thành thay đổi.

Nhìn thấy mình cùng vợ trong khung ảnh trên bàn, tâm tình Trịnh Trọng Thành đột nhiên có điểm bực bội, ba một tiếng khung ảnh đã bị úp xuống mặt bàn.

Ngày áp giải không phải một ngày đẹp mà mưa xối xả liên miên, bầu trời đục ngầu như bị giăng màn đen che khuất, người phụ trách lái xe là cảnh viên Hoắc Khoan thuộc tổ hình sự khác cậu, ngoài ra còn có một cảnh viên biệt hiệu Mập Tử. Trong lúc áp giải Phó Dụ Triêu lên xa, Từ Ly Yến bỗng có cảm giác eo bị người ta bóp mạnh một cái, mắt phượng khẽ híp lại lạnh lùng nhìn thẳng kẻ đang cười tà trước mặt.

Phó Dụ Triêu nhìn qua tầm ba mươi tuổi trở ra, ngoài đời còn ưa nhìn hơn trong ảnh nhiều, nhưng lại có vẻ tà nịnh kiêu căng mà Từ Ly Yến không thích chút nào. Hắn ta nhìn cậu chằm chằm, đáy mắt không hề che giấu để lộ ra dục vọng, dường như không ý thức được mình đang là tù nhân.

“Thì ra trong cục cũng có một nhân vật xuất sắc thế này. Cậu đúng là loại hình tôi thích, tên gì?”

Tiếng nói nhẹ nhàng từ tính, ngay cả giọng nói không ngờ cũng hoàn mĩ, đáng tiếc là Từ Ly Yến không thèm để vào mắt, dùng nắm đấm thay cho câu trả lời thụi một cú vào xương sườn hắn ta rồi đẩy vào trong xe, sau đó bản thân cũng chui vào, thản nhiên nói, “Trước khi muốn biết tên tôi thì nhớ kĩ thân phận mình đã.”

Phó Dụ Triêu bị đánh gập người, nhưng không hề tức giận ngược lại còn cười, “Thật mãnh liệt, càng hợp khẩu vị, không bằng chúng ta giao lưu một chút, đằng nào cũng còn phải ở chung dài dài.”

Đúng là biến thái! Không thèm liếc nhìn đối phương một mực ve vãn, Từ Ly Yến bảo Hoắc Khoan mau lái xe xuất phát.

Trong làn mưa xối xả xe bắt đầu chuyển bánh, rất nhanh thì ra ngoại thành đi vào đường núi. Đường có chút lầy lội, trên cửa kính xe cần gạt nước không ngừng lặp lại động tác gạt nước mưa đơn điệu, trong xe thì yên ắng khó chịu. Hoắc Khoan, Mập Tử đều là những cảnh viên nhiều năm kinh nghiệm, hai người đều biết nguy hiểm nhất chính là lúc trên đường áp giải phạm nhân thế này. Muốn diệt tận gốc Đao Tế Xã, nhân chứng sống như Phó Dụ Triêu là cực kì quan trọng, khả năng bị giết diệt khẩu là rất lớn, Đao Tế Xã chắc chắn cũng tính tới trường hợp được ăn cả ngã về không.

Cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ tin tức về Phó Dụ Triêu, nhưng không một ai dám lơ là cảnh giác, áp suất đè nén trong xe chứng tỏ không một ai là thả lòng tâm tình cả, chỉ có kẻ đang nguy hiểm nhất Phó Dụ Triêu lại là người thoải mái nhất.

“Còn bao lâu nữa mới đến nơi? Điều kiện có tốt hơn trong nhà giam không?” Hắn quay đầu nhìn Từ Ly Yến bên trái mình.

Từ Ly Yến coi như không nghe thấy, đút tay vào túi quần siết chặt súng trong tay, từ khi xuất phát cậu đã cảm thấy sẽ có chuyện không hay phát sinh, nên tâm tình cũng không thể thoải mái được.

“Đối với mày mà nói, điều kiện trong nhà giam đã là tốt lắm rồi.” Mập Tử ngồi bên phải Phó Dụ Triêu lạnh lùng nói.

“Không sao, tôi cũng không để tâm mình sẽ ở chỗ thế nào.” Khóe miệng Phó Dụ Triêu câu lên một nụ cười tà, dí sát tai Từ Ly Yến, thấp giọng nói, “Chỉ cần giường lớn một chút là ok!”

Lần này Từ Ly Yến ra tay không lưu tình, thúc khuỷu tay thẳng vào mạn sườn Phó Dụ Triêu. Hắn bị đau, thần tình ngả ngớn cũng lạnh tanh, “Cậu nên cẩn thân, làm bị thương nhân chứng quan trọng như tôi, tôi không chịu hợp tác thì cậu không xong đâu.”

“Không quan tâm!” Từ Ly Yến nhàn nhạt thuyết.

Làm cảnh viên bao nhiêu năm, loại uy hiếp này chẳng khác gì trò trẻ con, làm nhân chứng lại dám lật lọng, tới lúc đó không biết là hắn hay cậu chết khó coi hơn.

Bên ngoài mưa gió ngày càng nặng, mây đen kéo tới ùn ùn đến nỗi Hoắc Khoan phải bật đèn chiếu đường. Loại thời tiết này chắc chẳng ai đi đường núi, cả ngọn núi này ngoài bọn họ ra chắc chỉ có thể ngắm cây ngắm cối bên đường.

“Kì lạ, đi lâu rồi sao mãi vẫn chưa đến nơi?” Vừa quẹo một vòng, phóng tầm nhìn ra vẫn thấy đường núi quanh co, Hoắc Khoan nhìn GPS trên xe không khỏi lẩm bẩm.

Ánh mắt Phó Dụ Triêu ánh lên tinh quang, ha ha cười, “Có khi nào gặp quỷ đả tường rồi không?”

“Câm miệng!” Từ Ly Yến phản xạ có điều kiện quát.

Phó Dụ Triêu không thèm để ý, vẫn hì hì cười, “Sao thế? Cậu sợ quỷ à?”

Từ Ly Yến không trả lời, bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt, một nửa là do Phó Dụ Triêu nói thần nói quỷ, một nửa là do trực giác nhiều năm làm cảnh viên. Nơi này tối đen, lại núi non trùng điệp, không có chỗ nào tốt để ẩn náu…

“Bộp…” Xe cộ đột nhiên phát sinh tiếng vang quái dị giữa khúc vòng quanh co, Hoắc Khoan vội nắm chặt vô lăng hi vọng khống chế tình hình, Mập Tử kêu to, “Có chuyện gì thế?”

“Lốp xe bị nổ.” Từ Ly Yến thấp giọng trả lời.

Trực giác không lừa người, tình huống ngoài ý muốn rốt cuộc xảy ra, nghe tiếng động thì chắc chắn là do vật bén nhọn được thả trên đường từ trước mới làm lốp xe bị thủng. Sợ rằng tiếp theo cần phải đánh một trận ác liệt, nét mặt Từ Ly Yến không đổi, vội rút súng chuẩn bị.

Tiếng vang lại kịch liệt vang lên, cửa sổ xe bị đánh tan nát bấy, Hoắc Khoan chỉ có thể thắng gấp, trong làn mưa xối xả dưới ánh đèn xe, có một chiếc xe màu đen có rèm che đang lao thẳng tới hướng bọn họ. Ngay sau đó là tiếng súng nổi quanh bốn phía. Từ Ly Yến đẩy cửa xe cạnh mình, lôi Phó Dụ Triêu cùng lăn ra bên ngoài. Nhưng bên ngoài đương nhiên đã có chuẩn bị, mai phục đông đảo, súng trang bị dày đặc hoàn toàn không để cậu có cơ hội chạy thoát.

“Hai người đi trước đi.” Hoắc Khoan lên phía trước yểm hộ, nhìn Từ Ly Yến và Mập Tử hô to. Vốn có xe che chắn, Từ Ly Yến có thể thoát thân khá dễ dàng, vội lôi Phó Dụ Triêu và Mập Tử chạy vào rừng bên cạnh. Cây cối rậm rạp trong rừng bây giờ là phòng tuyến tốt nhất.

Đạn từ phía sau không ngừng bắn tới, chạy được một lúc Từ Ly Yến nghe thấy tiếng ngã nặng nề, quay đầu nhìn thấy Mập Tử đã ngã ở trên mặt đất. Từ Ly Yến vội vọt tới bênh cạnh, khi dìu cậu ta trong nháy mắt phát hiện không có khả năng cứu được. Ba năm đặc công giúp cậu biết, tình trạng chảy máu này là do động mạch chủ bị vỡ, trong hoàn cảnh này sống sót là vô cùng khó khăn.

Phó Dụ Triêu nhân cơ hội chạy trốn, Từ Ly Yến giật mình vội đuổi theo, chạy sâu vào trong rừng, hét lớn, “Đứng lại!”

Phó Dụ Triêu đương nhiên không ngừng, giây tiếp theo vành tai đau đớn truyền tới đại não níu lại bước chân hắn, hắn nghe thấy giọng nói lạnh lẽo uy nghiêm từ phía sau, “Phát đạn thứ hai sẽ không gặp may như này nữa đâu!”

Phó Dụ Triêu dừng lại, xoay người, dựa vào ánh chớp thỉnh thoảng xẹt qua mà quan sát nét mặt Từ Ly Yến, khác xa vẻ ưu nhã lạnh nhạt lúc ban đầu mới gặp, giờ họng súng giương cao chỉ điểm thẳng vào trán hắn, ám chỉ có thể bắn bất cứ lúc nào.

“Tài bắn súng rất chuẩn. Không bằng sau này theo tôi.” Trải quen sóng to gió lớn, có bị súng chỉ vào người Phó Dụ Triêu cũng không sợ, chỉ ung dung nói.

“Cấm nhúc nhích! Đừng nói nữa, nếu không tao cũng không dám đảm bảo có nổ súng hay không.”

Từ Ly Yến giương súng tiến về phía trước, chớp điện xẹt qua chiếu sáng rồi biến mất, nháy mắt có bóng dáng trong sương mù hắc ám lặng lẽ di động, xẹt qua một gốc cây thân thô to, dường như không vui vì có khách không mời mà đến, nhánh cây cũng tối đen trong màn đêm, chầm chầm lung lay. Đáng tiếc không có ai trong hai người chú ý đến.

“Là mày truyền tin tức đúng không? Mày từ đầu đã không định hợp tác với phía cảnh sát!” Bước tới gần, Từ Ly Yến quát hỏi.

Phó Dụ Triêu kinh ngạc nhìn cậu, rất nhanh hóa thành tán thưởng, “Thông minh thế này chỉ làm một cảnh viên đúng là đáng tiếc.”

Hắn thừa nhận! Bàn tay nắm súng của Từ Ly Yến càng thêm siết chặt, lại một tia chớp xẹt ngang, nhìn thấy trong ánh mắt người đối diện một tia đắc ý làm Từ Ly Yến không khỏi bất an, theo bản năng xoay người đồng thời quay súng về phía sau, hai gã xạ thủ phía sau rất nhanh gục trên mặt đất, bả vai Từ Ly Yến cũng bị thương trúng một phát đạn mà lảo đảo về phía sau, ngã nhào vào một cây cổ thụ chọc trời, vết thương mau chóng chảy dọc trên thân cây, rất nhanh như bị hấp thụ hết vào trong, sau đó thân cây như rung động cùng cực, gió mạnh táp tới các cành cổ thụ phát sinh tiếng động như những tiếng thét quái dị chói tai.

Trong lúc đó vẫn không một ai để ý biến hóa quái dị này, Từ Ly Yến nhịn đau giơ súng bắn một tên đang yểm hộ cho Phó Dụ Triêu chạy đi, ngay sau đó đã bị một tên khác lao tới đá vào cổ tay, súng cũng bay mất.

“Rắc rắc…”

Chớp ngang xẹt qua, một tiếng sấm nổ tai kèm theo sét từ trên trời đánh xuống, đánh vào người mấy gã côn đồ, Phó Dụ Triêu đi cùng cũng không tránh khỏi bị vạ lây, ánh lửa quỷ dị lập tức bùng lên, đem quần áo cùng thân thể đốt cháy, hắn đau đớn lăn lộn trên đất gào thét.

Từ Ly Yến vật lộn đá văng tên sát thủ chỗ mình, vọt tới bên cạnh Phó Dụ Triêu, cởi áo khoác thay hắn dập lửa. Nhưng ngọn lửa giống như mọc ở trên người hắn, rõ ràng là mưa xối xả nhưng hoàn toàn không bị tắt. Phó Dụ Triêu bị bỏng gào khóc thảm thiết, đúng là sức lực để chạy đã không còn.

“Sống lại! Không có sự cho phép của tao, mày đừng hòng chết!”

Đao Tế Xã vẫn còn sờ sờ trước mặt, cậu tuyệt đối không cho phép Phó Dụ Triêu chết. Tên khốn này hại chết hai đồng nghiệp của cậu, không có tư cách chết thoải mái thế này.

“Tôi rất đau đớn, van cậu, mau buông tha cho tôi…” Cả người bị đốt cháy, Phó Dụ Triêu lần đầu tiên yếu hèn rên rỉ cầu xin.

Từ Ly Yến không quan tâm, vẫn dùng áo dập lửa trên người hắn, hét lớn, “Không được! Trước khi tao chết thì mày đừng hòng chết được.”

Cổ thụ chọc trời, đột nhiên phát sinh lung lay dữ dội, gió lạnh từ đất bằng nổi lên thổi bay Từ Ly Yến sang một bên, gần như đồng thời một viên đạn bắn tới chỗ đó. Là tên sát thủ duy nhất còn đánh nhau với Từ Ly Yến lúc nãy bắn. Từ Ly Yến từ dưới đất bật người dậy, đá hòn đá dưới chân trúng cổ tay đối phương, súng trên tay gã bay qua một bên. Nhưng khi Từ Ly Yến xông lên lại bị tên sát thủ đá trúng đầu vai bị thương, sau đó là ngực bị đấm liên tiếp, cậu ngã xuống đất, không may gáy đập trúng vào tảng đá bên dưới, nhất thời đất trời chao đảo mơ hồ không rõ.

Sát thủ đi tới dò xét Phó Dụ Triêu, lửa trên người đã tắt nhưng khuôn mặt đã cháy sạch, hấp hối sắp chết. Phương án cứu viện cũng bị hủy trong chốc lát, sát thủ không khỏi giận dữ cúi người nhặt khẩu súng chĩa về phía Từ Ly Yến.

Lại một trận gió lạnh nổi lên mạnh tới nỗi làm lệch phương hướng viên đạn, tiếng gió âm trần xen lẫn như thể có tiếng dã thú rít gào đinh tai nhức óc. Sát thủ dù đối mặt với không ít trận sinh tử trong lòng vẫn sản sinh ra chút sợ hãi khẩn trương nhìn bốn phía, ngay lập tức phát hiện một bóng đen dày đặc bám trên thân cổ thụ, dưới ánh sáng mờ mờ bóng đen không ngừng co duỗi, dần dà tạo thành một hình dạng người rõ ràng. Cao lớn hơn một trượng (4.7m), khắp người đỏ đậm, trên mặt loang lổ hoa văn quái dị, đầu tai nhọn nhô ra, trên đầu có sừng thú hơi cong màu vàng kim, giữa lúc gió lạnh lắc lư đầu sau đó nhìn thẳng mình.

“Quỷ… quỷ…”

Sát thủ sợ hãi quá độ chỉ nghĩ tới duy nhất một đáp án, bản năng giơ súng bắn liên tiếp về phía đối diện, đáng tiếc quanh thân quỷ quái xuất hiện một tầng sương nhàn nhạt, đạn bắn tới đó lập tức biến mất. Sát thủ sợ hãi xoay người, nhưng vẫn chậm, quỷ quái nhãn thần đảo qua ánh vàng nổi lên trong đáy mắt, thân thể sát thủ lập tức bị dời đến vách núi. Hắn kinh hoảng không ngừng đạp trên khoảng không, giây tiếp theo mang theo tiếng kêu thảm ngã xuống dưới.

“Đánh thức giấc ngủ của ta, đáng chết!”

Quỷ quái lầu bầu một tiếng, rồi quay đầu nhìn Từ Ly Yến vừa đúng lúc Từ Ly Yến cũng nhìn. Thân thể cao to cùng gương mặt kinh dị, đến gần mình một khắc Từ Ly Yến lại cảm nhận hơi thở tử thần cũng đến ngày càng gần. Toàn thân rét lạnh, không biết là do mất máu nhiều hay tại quỷ quái này làm bản thân sợ hãi. Cậu không có súng, tuyệt vọng bao trùm toàn bộ tinh thần, cậu lập tức giơ tay, xé cổ áo móc ra vòng ngũ sắc cầu bình an mà chú đưa cho.

Vòng cầu bình an, đại cát đại lợi hóa nguy thành an, không cho phép yêu ma quỷ quái tới gần, hiện tại cậu chỉ mong Từ Ly Thần không lừa mình.

Nhưng cái vòng dường như chả có tác dụng gì, quái vật vẫn đến ngày một gần, Từ Ly Yến cảm thấy máu sau đầu chảy ra ngày càng nhiều, trái tim không không chế được loạn đập như nước rút, khẩn trương tới cực hạn, rốt cuộc đứt dây đàn quá giới hạn, cậu ngả đầu rơi vào hôn mê. Ba ngọn lửa màu lam từ đỉnh đầu bay ra, nhanh lẩn vào trong rừng sâu làm quái vật nhăn mặt dừng bước.

“Hồn phách mất, sẽ chết.”

Quỷ quái muốn chạy đuổi theo mang hồn phách về, ai ngờ thân thể Từ Ly Yến đột nhiên trượt xuống, nó theo bản năng đưa tay ra đỡ.

Máu người này chảy vào cây cổ thụ khi nó đang ngủ, nên vô tình nếm được. Ôm thân thể đơn bạc có chút mỏng manh làm nó có cảm giác khó hiểu lạ lùng, không giống cảm giác khi nếm máu cho lắm. Trong máu có phẫn nỗ, nhiệt tình, còn có phần anh khí mạnh mẽ không ai cản nổi, mang mùi vị tinh khiết không gì sánh được. Nên nó thấy khó hiểu, sao thân thể đơn bạc này có thể ẩn giấu dáng vẻ bệ vệ đến vậy, còn có người này vì sao lại phẫn nộ như thế. Nó cũng rất muốn giết người này, nên mới gọi sấm sét đến, thế nhưng tại phút chót không hiểu sao lại ra tay cứu. Loại tâm tình phức tạp này làm một yêu quái như nó thấy khó hiểu.

Ôm Từ Ly Yến, yêu quái mơ màng mờ mịt, cảm giác mình vừa tỉnh lại không ngờ đã gặp phải một vấn đề nan giải. Ngẩng đầu nhìn khoảng không, đã chẳng thấy tung tích ba phần hồn phách kia đâu, xem ra muốn mang về cần chút thời gian. Mà hiện tại chắc người này cũng không gặp nguy hiểm nữa.

“Ngươi không chết được, phải để ta hiểu rõ vấn đề đã.” Nói xong quay đầu nhìn Phó Dụ Triêu, “Còn hắn nữa, yên tâm, hắn cũng sẽ không chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.