“Ngươi sẽ toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này.”
“Cô……” Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! Không là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng.
“Yên tâm ta sẽ đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng.” Hắc Dao cười lạnh.
Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông không nổi.
“Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm không thèm đếm xỉa tới ngươi.” Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ đi vào mang mọi đồ đạc đi.
Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang đi. Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. Không! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng……
Nàng hò hét nhưng không hết ra được.
“Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta sẽ thích. Ha ha……” Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng đi ra. Mở ra di động đã thu lại giọng nói của Hắc Tĩnh.
“ 9 7 2 4 1 4 6”
Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi.
Ầm !
Cả 1 đám thuộc hạ được thuê đã ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ.
Đây chính là “sói” của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! Thật quá mạnh
“Cô ấy đâu?” Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí.
Hôm qua hắn cùng Thập Nhị và 4 thuộc hạ khác bay ngay tới Hongkong đuổi theo Hắc Tĩnh nhưng vẫn tìm không thấy, cửa của Hắc Nguyệt Đường lại khóa, lúc vào nhà trống không, mọi trụ sở của Hắc Nguyệt Đường đóng cửa không kinh doanh, mọi bang phái có vẻ như toàn bộ tan rã, liền ngay cả bản than Hắc Phúc Trạch cũng mất hút, tình huống này q ủa là quái dị, làm hắn rất lo lắng.
Sau tin tức Đông Phương Lang thu được Hắc Dao đnag chuẩn bị xuất ngoại, đi 1 mình, mang theo rất nhiều cổ vật… vì thế mà tìm đến chặn cô ta lại.
“Tôi…… không biết……” Hắc Dao giọng run rẩy. Trong trí nhớ nàng thấy Đông Phương nhị thiếu rất anh tuấn, khách khí, đối nhân xử thế rất chu toàn vậy mà giờ phút này nhìn giống như 1 con sói hung dữ.
“Không nói ư?” Đông Phương Thiên Kiêu nhẹ nhíu mày qua về phíaThập Nhị đứng cạnh nói:
“Lấy 1 bên tai xinh đẹp của tiểu thư đây!”
Thập Nhị tuân lệnh, lấy ra 1 con dao đứng ở trước mắt làm nàng hoảng loạn.
“Không!” Hắc Dao lui về sau, tay che tai lớn tiếng thét.
“Cho ngươi 3 giây Hắc Tĩnh ở đâu?” Hắn không còn nhẫn nại được nữa.
“Vì sao anh lại để ý cô ta như vậy? Cô ta chỉ là 1 kẻ quái dị, không ra nam, chẳng ra nữ, biến thái đáng ghét! Có gì là tốt? Vì sao trong mắt anh lại có cô ta? Vì sao?” Hắc Dao kích động hét.
“Bởi vì ta yêu cô ấy.” Hắn ngắn gọn trả lời.
Hắc Dao ngây dại.
Mĩ nam này nàng rất thích! Nàng muốn có anh ta vậy mà kẻ Hắc Tĩnh kia lại chen ngang, cướp đi người của nàng…… ( L: ai là của bà, xí mĩ nam này là của chúng ta! Chị em đâu ném dép bắt đầu Sau 1 hồi: Hắc Dao tơi tả)
Nghĩ đến vậy làm cho nàn rất chán ghét, ghét Hắc Tĩnh như thổi bùng thêm cái tức giận nhiều năm tích tụ.
“Ngươi còn lại một giây.” Hắn cảnh cáo.
“Ha ha ha…… Anh yêu cô ta? Vậy anh sẽ không còn được gặp lại cô ta nữa…… Vĩnh viễn không gặp lại, cô ta phải chết! Ha ha…… Hơn nữa là cùng Miêu Võ chết ở cùng một chỗ, cùng nhau nổ thành những mảnh nhỏ ngay cả thi thể cũng không có……” Lòng đố kị cùng sợ hãi thiêu hủy lý trí của Hắc Dao, cô ta điên cuồng cười lớn.
Mặt hắn biến sắc , tay tóm chặt nữ nhân điên rồ này, quát:
“Ngươi nói gì?”
“Á u ……” Khó hô hấp, 2 mắt trừng lớn, khuôn mặt đỏ tái.
“Nhị thiếu gia! Hắc Nguyệt Đường bị cháy!” Thập Nhị quay đầu nhìn ngọn lửa lớn từ phía Hắc Nguyệt, lớn tiếng kinh hô.
Đông Phương Thiên Kiêu trong lòng kinh run sợ trừng mắt nhìn Hắc Dao:
“Cô ấy ở bên trong đúng không? Ngươi đem nàng nhốt lại Hắc Nguyệt Đường đúng không? Nói ở chỗ nào !”
Hắn tức giận lại ảo não tối hôm qua hắn phái người đi vào dò la mà không phát hiện được chỗ nào khả nghi. Không hiểu Hắc Tĩnh bị nhốt ở đâu?
“u u……” Hắc Dao mặt tái mét, hít thở không nổi.
“Nhị thiếu gia giết chết cô ta sẽ không hỏi được nơi kia!” Thập Nhị khuyên nhủ.
Hắn giận dữ bỏ ra đoạt lấy dao nhỏ trên tay Thập Nhị, quét trên gương mặt đối phương, quát
“Có nói hay không?”
Hắc Dao kinh hãi che mặt, dọa nàng mất hồn mất vía.
“Tầng hầm” Hắn lập tức xoay người muốn vọt vào cứu người. Thập Nhị vội vàng kéo lại hô to:
“Không được thiếu gia! Rất nguy hiểm!”
“Buông ra!” Hắn ra thoát khỏi tay của Thập Nhị, liều lĩnh xông thẳng vào đám lửa.
Thập Nhị quay đầu hướng khác nói với những sói khác
“Các ngươi gọi cứu hoả, ta sẽ bảo hộ thiếu gia đi vào.”
Sau đó hắn nhấc Hắc Dao nói
“Ngươi đi vào theo ta!”
“Không!” Hắc Dao hoảng sợ thét chói tai, liều mạng giãy dụa cấp kêu:
“Không! Thuốc nổ sẽ phát huy tác dụng……. Đi vào khẳng định sẽ chết! Ta không đi…… Ta đưa cái mở khoá cho các ngươi, các ngươi chính mình đi đi……”
Nói xong nàng thoát khỏi tay đối phương, muốn chạy đi.
Thập Nhị sắc mặt tái nhợt cầm lên di động không kịp chờ đối phương nhấc mấy chạy thẳng vào nhà họ Hắc.
Đông Phương Thiên Kiêu rốt cục cũng tìm thấy cái hầm ngầm. Hắn nhảy xuống sau đó nhìn khoá cửa mà muốn diên lên được. Lửa cháy mỗi lúc 1 lớn.
Chết tiệt! Loại khoá cửa này căn bản mở sao nổi? Hắn tức giận đập cửa, lớn tiếng hô
“Hắc Tĩnh! Hắc Tĩnh! Cô ở bên trong không? Hắc Tĩnh!”
Trong phòng nhốt của tủ bảo hiểm Hắc Tĩnh lông mi giật giật, giật mình mở to mắt. Có người gọi nàng? Hay là mình đang nằm mơ?
Thùng thùng thùng! Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập.
Thật sự có người! Là ai? Nàng mở thật ta hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Hắc Tĩnh! Hắc Tĩnh! Chết thiệt cái cửa này mở thế nào?”
Giọng nói này…… là Đông Phương Thiên Kiêu ư? Lòng của nàng kinh hoàng, mắt đầy lệ. Mình lại mơ nữa rồi! Làm sao hắn có thể ở nơi này! Sao có thể?
Nhất định là nàng nhớ hắn nên mới có thể sinh ra ảo giác…… (L: ảo mà như thật)
“Hắc Tĩnh! Cô rốt cuộc ở bên trong không? Khụ…… Khụ khụ……”
Nghe tiếng to như vậy, mặt biến đổi, kinh ngạc. Đúng là hắn! Là Đông Phương Thiên Kiêu! Hắn…… tới cứu nàng ư? Tại sao? (L: cứu là cứ hỏi nhiều vậy)
“Hắc Tĩnh…… Khụ khụ khụ……” Lửa lan vào đây rồi! Làm sao cứu đây!
Lửa? Nhớ ra làm nàng giật mình, nàng nhớ Hắc Dao đặt ở bên cạnh người nàng 1 khối thuốc nổ, xoay mình lo lắng hoảng sợ.
Không đừng tiến vào! Đi đi! Mau đi đi! Nàng mở lớn miệng muốn cảnh cáo hắn nhưng nói không ra tiếng. Đúng lúc này khói bắt đầu tràn vào tầng hầm , tuy cửa bảo hiêm chặn được nó 1 chút nhưng làn khói đặc như vậy lên cao rồi sẽ cháy tới.
“Nhị thiếu gia đi mau! Bên trong Hắc Dao đặt thuốc nổ lập tức sẽ nổ!” Thập Nhị lớn tiếng nói to.
“Không! Ta muốn cứu cô ấy, ta không đi.” Đông Phương Thiên Kiêu che lại miệng và mũi, cố chấp không đi.
“Có lẽ đây là quỷ kế của Hắc Dao có lẽ Hắc Tĩnh căn bản không ở bên trong nếu không vì sao không đáp lại?”
Thập Nhị quáng quàng.
Đúng rồi! Đi đi, ngươi hãy đem hắn đi đi. Mau đưa hắn đi!
Hắc Tĩnh trong lòng hô to.
“Đem cửa mở ra thì sẽ biết có mật mã mở thì tốt rồi!” Đông Phương Thiên Kiêu nói.
“Hắc Dao có đưa cho 1 vật nói là khoá nhưng là 1 cái di động……” Thập Nhị xuất ra cái di động kia.
Đông Phương Thiên Kiêu cầm trên tay nghiêm nghị nói:
“Là mật mã bằng giọng nói! Bên trong khả năng có……” Hắn lời chưa dứt, đột nhiên một trận ầm vang lên, trấn động, cột tường lưng lay. Tình thế rất nguy hiểm. Lúc đó điều hoà của phòng nhốt kia bị vỡ, lửa theo đó lan vào sắp tới chỗ của Hắc Tĩnh, nhiệt nóng làm cho nàng càng thêm kinh hoảng, đau đớn. Nàng hận không thể nói ra để Đông Phương Thiên Kiêu đi mau, nàng không sợ chết nàng sợ hắn chết!
Sợ hắn…… chết vì nàng…..
Đông Phương Thiên Kiêu nhì di động, hắn định mở tới phần ghi âm nhưng Thập Nhị thấy lửa tới gần, muốn đưa chủ nhân ra ngoài.
“Nhị thiếu gia! Làm ơn đi mau! Nếu không đi sẽ không ra được!” Hắn liều mạng khuyên chủ tử.
“Đừng ầm ỹ!” Đông Phương Thiên Kiêu một quyền đánh hắn, vẫn không ngừng tra cứu cuối cùng mở ra đến giọng của Hắc Tĩnh, cửa bỗng nhiên mở ra.
Dòng khí từ bên trong trào ra, lửa cháy đày căn phòng mắt thấy Hắc Tĩnh nằm trên mặt đất, mắt trừng lớn vẻ mặt trắng bệch nhìn phía hắn. (L: ta nói lão Hắc nghe này… ông cất nhiều tiền vậ mà ko lắp được cái hệ thống chống cháy tự động à! Giàu mà ki thế……….)
“Hắc Tĩnh!” Hắn vừa mừn, vừa sợ cất bước muốn vọt vào bên trong nhưng lại bị Thập Nhị cường ngạnh ôm lấy bởi vì Thập Nhị tinh tường thấy bên cạnh Hắc Tĩnh có thuốc nổ.
“Nhị thiếu gia không thể……” Lúc này Hắc Tĩnh rõ ràng cảm thấy bên người thuốc nổ như sắp bùng lên, cố gắng nói.
“Mau…… đi đi……” Đi mau! Chạy mau! Đừng tới đây! Van ngươi đó !mau đi……
Đông Phương Thiên Kiêu lăng một giây trên mặt hơi mỉm cười lạnh, vặn bung tay Thập Nhị ra vọt vào ôm lấy nàng lập tức ra bên ngoài chạy như điên ngay tại khi hắn đi được 1 đoạn thì trong phòng khách nháy mắt nổ tung.
“Oanh!”
Hắc Tĩnh chỉ cảm thấy mình được Đông Phương Thiên Kiêu ôm chặt , bốn phía là ngọn lửa lớn, nóng bỏng như cảm giác mình thiêu đốt trong lò nung năm đó, nóng tận xương, thiêu chính mình…
Hắc Nguyệt Đường sụp đổ trong chớp nhoáng, Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Tĩnh được Đông Phương Lang vọt vào cứu ra, nhưng Thập Nhị lấy thân thể cản cho chủ đã hi sinh. Còn Đông Phương Thiên Kiêu thương thế nghiêm trọng, lưng bị bỏng, đầu chịu kích động mạnh lâm vào hôn mê, tình huống nguy hiểm.
Về phần Hắc Tĩnh bởi vì được Đông Phương Thiên Kiêu bảo hộ chỉ bị một vết thương nhẹ cũng không lo ngại. Chính là nàng tỉnh lại biết được tình huống của Đông Phương Thiên Kiêu cả người như mất hồn, cứ đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn chằm chằm người trong kia. 1 ly không rời
Toàn bộ người nhà Đông Phương tới Hongkong hổn hển mỗi người đều nhìn thấy Hắc Tĩnh cực vì bất mãn, Đông Phương Tuyệt Thế thậm chí muốn giết nhưng mọi người trong lòng lại đều hiểu nàng là dùng tính mạng của Đông Phương Thiên Kiêu lấy về, hắn không tiếc sinh mạng của mình để bảo vệ người này, bọn họ sao dám giết?
“Cái gì 1 mạng bảo vệ hai mạng? Cái gì ba thì sống? Cô gái kia tất cả đều là nói bừa! Thập Nhị đã chết, nhị ca cũng biến thành như vậy làm sao có thể ba người sống? Kết quả chỉ 1 Hắc Tĩnh sống mà thôi!” Đông Phương Tuyệt Thế tức giận chửi ầm lên.
“Tuyệt Thế bình tĩnh một chút.” Đông Phương Phong Hoa trấn an em trai.
“Nữ nhân kia là nói láo! Đừng cho ta nhìn thấy cô ta!” Hắn đem lửa giận chuyển về chỗ Đông Phương Khuynh Quốc.
“Cô ấy nói nhất định có đạo lý của cô ấy……” Đông Phương Khuynh Quốc lẩm bẩm.
“Đúng vậy ít nhất Thiên Kiêu không chết.” Đông Phương Phong Hoa ảm đạm nói nhìn về phía phòng bệnh bên ngoài Hắc Tĩnh đã cnah ở đó 7 ngày rồi.
Đã qua bảy ngày, ngày qua ngày Đông Phương Thiên Kiêu vẫn chưa tỉnh, vẫn hôn mê, không có gì lạc quan. Ngoài phòng bệnh Hắc Tĩnh vẻ mặt tiều tụy cứ như vậy lẳng lặng canh giữ ở bên Đông Phương Thiên Kiêu bên không ăn, không chợp mắt, trụ tới hôm nay, nước mắt rơi hoài.
“Ô…… Mi là tên ngốc à! Ai bảo mi cứu ta? Mi không phải hận ta sao? Không phải bảo ta đi rất xa sao? Vì sao còn đến Hongkong? Vì sao còn tìm ta……” Cầm chặt tay hắn, nàng khóc thê lương bi ai rất kích động.
Đã 7 ngày trong đầu nàng vẫn là hình ảnh hắn gọi nàng hôm đó, hắn chạy vào mỉm cười với mình. Lúc đó mà hắn còn cười được!
Cười mà khiến nàng như đứt từng khúc ruột, cười mà trong lòng nàng run sợ. Hắn căn bản mặc kệ sinh tử, hắn không nghĩ buông tha nàng, vĩnh viễn cũng không buông nàng ra!
Người đàn ông nà, yêu đến điên rồi sao? Bị hắn yêu như vậy mình còn có chỗ thoát sao? (L: thoát ko nổi thưa chị)
Không đường lui nhưng thế nàng không hề chạy thoát kiếp này, nàng chỉ vì hắn mà làm 1 người đàn bà bình thường, vì hắn mà sống nếu lời nguyền của mỹ nhân từ không thể giải, nàng sẽ cùng hắn cùng chết……
Nhưng hắn còn sống không qua ba mươi tuổi! Làm sao hắn cứ thế mà đi! Làm sao bỏ lại nàng mà đi…….
“Nếu không muốn ta đi phải tỉnh lại đi! Cứu ta rồi cứ thế mà đi như vậy sao? Mi thật quá đáng…… Làm ơn đi đừng có chết…… Không được chết… phải sống tử…………Mi muốn ta làm cái gì ta đều nghe, muốn ta làm nữ nhân ta là nữ nhân…… Muốn ta ở lại bên cạnh ngươi ta liền lưu lại, Vì vậy, van cầu ngươi đừng đi…… Em yêu anh! Anh có nghe thấy không? Em yêu anh……” Nàng khóc nức nở, nghẹn ngào khẩn cầu. (L: rốt cục cũng nói đc câu yêu mà tận chương 10 mới nói, hơi câu giờ rồi đó)
Tiếng khóc ai oán thê lương, khiến ai đi qua nghe cũng mủi lòng, đau lòng thay cho người bên trong.
Lúc này Đông Phương Thiên Kiêu tay đột nhiên có động.
Nàng còn khóc nên không có phát giác thẳng đến khi đầu ngón tay chậm rãi chạm vào tay nàng, siết chặt tay nàng, nàng mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn chậm rãi mở mắt yên lặng nhìn nàng, khóe miệng hơi giơ lên giống như đang gọi nàng vậy.
Nàng nín thở tức kích động nói không ra lời,nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Nói lại lần nữa.” Hắn suy yếu yêu cầu.
Trong bóng tối mờ mịt hắn đau lòng khi thấy nàng khó vì hắn! Lại còn nói ra 1 câu kia.
Nàng ngây ra một lúc rồi nở nụ cười, nhanh túm chặt tay hắn lau khô nước mắt nói
“Em yêu anh……”