Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________________
Kiếp trước bởi vì có nhiều thời gian dư giả, Bộ Mạch Nhiên thường xuyên lên mạng tìm hiểu một số tư liệu, cho nên nàng đối với trung y cảm thấy rất hứng thú, nhưng do mẫu thân không đồng ý nên đã từ bỏ, bất quá qua vài năm cũng đã có trụ cột nhất định. Cho nên qua năm năm học tập này, nàng cảm thấy mình ở trên phương diện y học đã coi như nhập môn, nếu ở hiện đại cũng coi như năm năm học ở học viện y học, nhưng so với những người học y bình thường may mắn hơn nhiều lắm, bởi vì sư phụ nàng chỉ có một mình nàng, tự nhiên coi trọng có thêm, cho nên qua năm năm, Bộ Mạch Nhiên đã học được vô số này nọ.
Cá nhân nàng có vẻ vừa lòng, nhưng có người lại trầm mặc không nói.
”Sư phụ, chẳng lẽ con nói không đúng sao?”
Bộ Mạch Nhiên ngồi nghiêm chỉnh nhìn người áo trắng, đã qua năm năm, nàng vẫn không biết tên, tuổi của hắn, bất quá nàng cũng không có quá nhiều lòng hiếu kì, hắn không nói cũng được, có lẽ người ta có nỗi khổ gì đó. Hiện tại nàng biết người áo trắng đối với mình tốt là được rồi.
Người áo trắng khép sách lại, hỏi: “Tốt lắm, bây giờ ta lại hỏi một câu. Nếu người bệnh đêm qua nóng lên, nhiệt độ cơ thể quá cao, buổi sáng chẩn lại vẫn còn nóng, đau đầu, cổ căng cứng, tứ chi tê dại đau buốt, chảy nước mắt, ngực khó chịu buồn nôn, mạch đập nhanh, rêu lưỡi trắng mỏng. Vậy con nói phải trị liệu thế nào?”
Bộ Mạch Nhiên không chút do dự trả lời: “Đây là Thái Dương kinh chứng. Người bệnh phát sốt sợ lạnh, lúc này phải lấy tân ôn để phát hãn, lấy phương thuốc là Ma Hoàng thang. Gồm: Ma Hoàng sáu tiền*, Quế Chi mười tiền, Hạnh Nhân mười tiền, Cam Thảo sáu tiền, gừng ba lát, sắc lên để uống.”
*một loại đơn vị đo ở Kỳ Liên quốc.
Bộ Mạch Nhiên tuy không phải là thiên tài đã gặp qua là không quên được, nhưng trải qua học tập cùng ôn luyện cũng có thể nhớ rất rõ ràng.
Người áo trắng từng thật không vừa lòng tiến độ của nàng. Vừa mới bắt đầu, nàng biết chữ và đọc sách cũng rất nhanh, chỉ cần người áo trắng dạy một lần đã có thể nhớ kỹ. Sau khi học y, thông minh của nàng dường như biến mất, bình thường luôn cần phải học đi học lại rất nhiều lần mới có thể nhớ dược tính của thảo dược, hình dạng, công năng chữa trị. Vì thế, người áo trắng thường xuyên hồ nghi nhìn chằm chằm nàng---tuy rằng nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng là từ ánh mắt của hắn có thể cảm thụ được.
Bộ Mạch Nhiên có khổ không thể nói, biết chữ đọc sách đương nhiên dễ dàng, nhưng học y lại không như vậy, đó không phải là sở trường của nàng mà. Cho nên nàng vẫn luôn an tĩnh, thật giống như không nhìn ra được sự hồ nghi của người áo trắng. Bất tri bất giác, người áo trắng liền nghĩ tính tình Bộ Mạch Nhiên đã trời sinh như thế.
Vì thế hắn thường thường cảm thán: “Uổng công ta tự phụ thông minh tuyệt đỉnh, không nghĩ tới lần này vẫn là trông nhầm.”
Bộ Mạch Nhiên nghe vậy cũng chỉ có thể bĩu môi, nàng tất nhiên biết rõ năng lực của người áo trắng. Hắn xác thực rất thông minh, nhớ mọi thứ rất nhanh, hơn nữa từ một suy ra ba, Bộ Mạch Nhiên cần năm năm để học, hắn chỉ cần bốn năm để mà thôi.
Bộ Mạch Nhiên vì thế đành phải an ủi mình, ăn một miếng không thể mập, thiên tài đều phải cần rèn luyện mà có, chỉ cần mình thành thành thật thật, đủ kiên định học tập, chung quy sẽ có một ngày học giỏi, nói không chừng một ngày nào đó còn có thể trò giỏi hơn thầy!
Tâm tính vững vàng, Bộ Mạch Nhiên liền khôi phục thái độ trước kia, trầm ổn tự nhiên, kiên định học tập. Đối với chuyện này, người áo trắng coi như vừa lòng, ngoài miệng không nói, nhưng thái độ đối với Bộ Mạch Nhiên lại càng ngày càng tốt.
”Nếu người nhà bệnh nhân lo ngại Ma Hoàng tính nóng thương thân, tự tiện đem Ma Hoàng giảm bớt, sắc thành một chén. Uống xong thuốc này, nóng sốt càng tăng, kế tiếp bát thứ hai, đầu đau như búa bổ, thân thể cũng đau đớn, lại càng sợ lạnh. Con lại nói phải như thế nào?”
Người áo trắng tiếp tục hỏi, thanh âm không vội không hoãn, giống như một cơn gió mát trong đêm hè, để Bộ Mạch Nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Bộ Mạch Nhiên tự hỏi mình hồi lâu mới châm chước trả lời: “Người nhà bệnh nhân tự lo ngại ôn, đây là chỗ hại. Dùng dược không phải do thầy thuốc tự tiện phối, mà là đã thử nghiệm chính xác, chứng nào dùng thuốc gì, dùng thuốc thích đáng mới có thể trừ bệnh. Dùng không đúng, bệnh lại chuyển chứng. Nếu bệnh nhân tự giảm bớt Ma Hoàng, tức là bệnh của hắn đã phát sinh biến hoá, phương thuốc trước kia đã không thể sử dụng nữa, cho nên cần phải bắt mạch lại mới có thể xác định được phải dùng thuốc gì. Bất quá, nếu vẫn không có gì thay đổi, vẫn phải khuyên bệnh nhân uống Ma Hoàng mới được.”
Người áo trắng gật gật đầu, nói: “Tục ngữ nói: Phương là tử phương, pháp là sinh pháp, muốn phán đoán bệnh tình của bệnh nhân, cần chú ý đến các nhân tố ảnh hưởng, cho nên cần phải cẩn thận nghiên cứu mới được.”
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, hiểu được nhập gia tuỳ tục, đây là đạo lý thường tình. Sau khi nghĩ thông suốt, nàng liền đứng dậy tự rót một ly trà đưa cho người áo trắng, khôi phục tự nhiên ngồi xuống, thấy người áo trắng còn mang dáng vẻ tự hỏi, liền kỳ quái hỏi hắn: “Sư phụ, còn có chuyện gì sao?”
Mỗi này hắn sẽ đến kiểm tra mình đã học được những gì, theo như thường ngày, hắn hỏi xong đã sớm ra ngoài, nhưng bây giờ hắn vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích.
Người áo trắng đem tầm mắt nhắm ngay Bộ Mạch Nhiên, cẩn thận đánh giá nàng, hỏi: “Thân thể của con hiện tại thế nào?”
Bộ Mạch Nhiên buông chén trà trong tay, cảm kích nói: “Cùng thân thể người thường không sai biệt lắm, sư phụ, cảm ơn người.”
Năm năm trước, nàng được người áo trắng tìm về từ Tề Châu thành, thân thể đã đứng bên bờ vực phá huỷ, chỉ cần không chú ý một chút, nàng có khả năng liền đi đời nhà ma. Nếu không phải người áo trắng y thuật cao minh, nàng đã sớm không còn ở noi này, có lẽ đã tiếp tục trở về kiếp sống của một quỷ hồn rồi.
Đương nhiên, lúc nàng nhặt được mạng nhỏ trở về, thân thể đã cực độ suy yếu. Vì để khôi phục thân thể khoẻ mạnh, nàng lại lần nữa trở thành một cái ấm sắc thuốc. Chính yếu là, nàng đi theo người áo trắng học một bộ nội công tâm pháp như tiểu thuyết võ hiệp trong truyền thuyết, giúp để cường thân kiện thể, từ nay về sau cần phải tĩnh tâm tĩnh khí, cảm xúc không dao động quá lớn thì thân thể sẽ không có vấn đề gì.
Người áo trắng thở dài, nói: “Đây chỉ là mặt ngoài thôi, mà thôi, không nói chuyện này nữa, ba này sau chúng ta ra bên ngoài dạo, một bên học tập một bên hành y cứu người. Đúng rồi, ta chuẩn bị ở bên ngoài hai năm, cho nên con mau chuẩn bị đi.”
Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.
Người áo trắng đành phải giải thích: “Nội công của con đình trệ không tiến, thân thể cũng không có khởi sắc gì, cho nên ta muốn mang con ra ngoài lịch luyện một chút, nói không chừng sẽ đột phá. Thêm nữa vừa hành y, vừa học tập, như vậy đối với con cũng là có lợi.”
Bộ Mạch Nhiên im lặng, khó có khi được khoái trá gật đầu.
Đến tận đây, trong thời gian ba năm, Bộ Mạch Nhiên theo người ao trắng đi qua rất nhiều địa phương, cứu nhiều người bệnh, cũng gặp được rất nhiều căn bệnh, đại đa số thời điểm bn họ sẽ ở lại những vùng hẻo lánh một hai tháng, nhưng là---dường như cũng quá hẻo lánh rồi.
”Sư phụ, tại sao chúng ta phải đến nơi này, rất lạnh a!” Bộ Mạch Nhiên một bên thở hồng hộc leo núi, một bên nhìn một mảnh trắng xoá trước mắt, toàn thân mặt áo bông thật dày vẫn không ngăn được khí lạnh xâm nhập.
Người áo trắng vẫn là một thân áo trắng đơn bạc, vạt áo phiêu phiêu, lúc leo núi cũng như giẫm trên đất bằng. Thân ảnh của hắn dường như hoà lẫn vào trong tuyết trắng, cả người toát ra một phen hương vị tiên phong đạo cốt.
”Nhiên Nhi, tuổi con còn nhỏ, hiện tại tâm tính còn chưa ổn định, cho nên đến tuyết sơn hay sa mạc mênh mông đều là một loại rèn luyện tâm tính tốt nhất. Tại địa phương thanh tịnh như thế này, không có phàm tục quấy rầy, có thể thân thiết với tự nhiên hơn, lúc này con cùng với tự nhiên không phải đối địch, mà là thống nhất. Cả người dung nhập vào trong tự niên, thu thập linh khí thiên địa, cũng sẽ có được một loại kiên định tinh thuần, tâm tính trống trải sâu xa. Như vậy, đối với con là vô cùng có lợi.”
Bộ Mạch Nhiên chớp mắt, thở dài: “Vẫn là có chút không rõ.”
Cái gì mà dung nhập vào tự nhiên. Cái gì tu thập linh khí thiên địa? Nàng cũng không phải thực vật.
Người áo trắng tựa hồ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn rốt cuộc tìm được một chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi, nói: “Rèn luyện ngay tại chỗ này, khi nào con rèn luyện được thân thể mình không sự rét ạnh, lúc đó chúng ta sẽ xuống núi.”
Nói xong liền bỏ một quyển sách xuống, buông hành lý ra.
Bộ Mạch Nhiên vì thế đành phải nhận. Từ đó, đại đa số thời điểm nàng đều luyện tập nội công, khi mệt mới xem sách thuốc, giúp người áo trắng thu thập dược liệu.
Ba tháng sau, Bộ Mạch Nhiên đã không cần mặc áo bông, người áo trắng cũng đã tìm được một đống sâm núi linh inh, ai người rốt cuộc xuống núi. Chính là, biểu tình Bộ Mạch Nhiên đã đông lạnh hơn rất nhiều.
Đi bộ suốt mấy tháng, bọn họ tới một sa mạc rộng lớn, nơi này bão cát cuồn cuộn, thời tiết nóng bức khô ráo.
Lần này Bộ Mạch Nhiên trực tiếp cầm sách luyện tập, người áo trắng thì xâm nhập sa mạc đi tìm ốc đảo.
Hai tháng sau, Bộ Mạch Nhiên đã không còn sợ nóng, bọn họ lại đi ra biển.
Ở biển cũng hai tháng, còn học cả vẽ tranh, trong lúc đó bởi vì có quá nhiều người bệnh, nên bọn họ lại dừng thêm một tháng.
Thời điểm Bộ Mạch Nhiên được mười ba tuổi, nàng mới trở về Dược Vương cốc, từ đó chuyên tâm nghiên cứu y thuật, không lâu đã có chút thành tựu.