Si Triền

Chương 42: Chương 42: Thảo Luận Họa Pháp




Editor: Khuynh Khuynh.

_______________________________________________________________

”Thế nào rồi? Đã nghĩ ra biện pháp trị liệu chưa?” Phượng Trản chờ mong nhìn nàng, ánh mắt cũng ôn nhu, tựa như thu thuỷ, ẩn chứa tin tưởng.

Bộ Mạch Nhiên né tránh một chút, cúi đầu trầm tư, từ tốn nói: “Ta thử xem, dựa theo tình huống này có lẽ phu nhân còn một phần tâm bệnh. Loại bệnh này không trị dứt được, bởi vì bà không phải bệnh mang trên người, mà trong tâm có bệnh.” Nàng ăn ngay nói thật mà thôi.

Phượng Trản tìm cho nàng một bệnh nhân, nghe nói bà ta thường cảm thấy đau ngực, choáng váng, buồn nôn, khẩu vị không tốt, thậm chí không thở nổi, sau khi mời tới vô số đại phu đều bất lực.

Những đại phu kia dều nói, trên người bà ta không có căn bệnh gì nặng, thật sự rất tốt, nhưng kỳ lạ là thân thể lại cứ cảm thấy không thoải mái, cho nên hiện tại vô cùng phiền não.

”Rất nhiều đại phu đều nói như vậy, cho nên ta chỉ có thể nhờ nàng giúp một tay, đến lúc đó nàng sẽ biết tình huống cụ thể hơn, phiền nàng đúng bệnh bốc thuốc.”

Bộ Mạch Nhiên gật đầu, có chút bất đắc dĩ.

Lấy địa vị cùng quyền thế của Phượng Trản, nếu ngay cả hắn cũng cẩn thận đối đãi như vậy, chứng tỏ thân phận giờ kia còn tôn quý hơn gấp nhiều lần. Nàng chỉ hy vọng, đối phương không phải kẻ thích dây dưa, trị không hết cũng đừng muốn lấy mạng nhỏ của nàng.

”Ta sẽ dùng phương pháp khác thử xem.” Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn: “Còn có, sư phụ của ta cũng sắp đến, đến lúc đó sẽ chữa khỏi bệnh cho mẫu thân của ngươi, yên tâm đi.”

Sau lần này hy vọng không bao giờ nàng phải chữa bệnh cho người có quyền thế nữa.

Thật sự rất phiền toái.

Nàng thật ra không quan tâm lắm, chỉ e ngại những người bên cạnh sẽ vì sự tuỳ hứng của bản thân mình mà liên luỵ thôi.

Ngày đó, tuy rằng Phượng Kính Đức không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng không tin tưởng, thường hay lơ đãng mà thúc giục nàng, giục sư phụ đến nhanh hơn một chút.

Điều này làm cho Bộ Mạch Nhiên có chút không kiên nhẫn cùng bất đắc dĩ. Âu Dương Sắc Vi càng ngày càng suy yếu là do cổ trùng trong bụng hoành hành. Cho nên nếu hắn có thời gian ở đây bất mãn với nàng, hẳn là trực tiế xách người hạ cổ tới đây, như vậy mới là đúng bệnh hốt thuốc đơn giản nhất.

Kỳ quái là, bằng vào năng lực của Phượng Trản, vậy mà quái nhân hạ cổ kia vẫn chưa thể tìm ra được.

Bộ Mạch Nhiên có thể đoán được chút chân tướng, nhưng nàng lựa chọn trầm mặc.

Dù sao, chuyện của mấy đại gia tộc không hề có quan hệ gì với nàng, nàng chỉ chịu trách nhiệm chữa bệnh là được rồi.

Haiz, chữ “tình” qảu nhiên khó giải!

Đối với nàng mà nói, tình, vẫn vô cùng phức tạp. Hy vọng nàng đừng như bọn họ bị dính vào.

Bộ Mạch Nhiên chắp tay cầu nguyện trong lòng, khẽ thở dài.

Ban đêm, không gian thoáng đãng lại yên tĩnh, vạn vật ngủ say, chỉ có ánh sao lung linh khẽ nhấp nháy.

Trong phòng ngủ của Bộ Mạch Nhiên, một nửa không gian trong phòng đã được biến thành thư phòng, lúc này, dưới ánh sáng nhu hoà của dạ minh châu, nàng một bên mài mực, một bên trầm tư.

Trên thư án bày một tờ giấy Tuyên Thành dài gần năm thước, loại giấy này là trân phẩm trong các loại giấy Tuyên Thành, người ta nói: “Mềm mại như trứng, tinh khiết như ngọc, sáng ngời tựa bạc.”

Đây là Phượng Trản đưa qua, lúc ấy hắn còn cười: “Mạch Nhiên, biết nàng thích vẽ, nên ta đem một ít giấy Tuyên Thành qua đây, nàng xem xem có thích hợp hay không?”

Mỹ nam tay cầm giấy Tuyên Thành, miệng cười ấm áp, quả nhiên khiến người ta khó mà cự tuyệt.

”Mạch Nhiên, ta đã thử loại giấy này đùng để vẽ tranh không có gì tốt hơn, một bút hạ xuống, sâu cạn đậm nhạt, hoa văn thấy rất rõ ràng, hiệu quả vô cùng tốt. Nàng thử một chút xem!”

Một tuý ý nhìn thoán qua, liền biết cuộn giấy nằm trong tay hắn giá trị ra sao, chính là đủ để một gia đình bình thường sống qua một tháng.

Nàng không nhận, chỉ là thản nhiên nói: “Ta dùng giấy bình thường là được rồi, vật này quá quý giá.”Phượng Trản vẫn cố chá nhìn nàng, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhuận, nhìn qua vô cùng vô hại.

Bộ Mạch Nhiên nghĩ nghĩ, đưa tay nhận lấy: “Vậy đa tạ ngươi.”

Nàng bắt đầu mài mực, Phượng Trản khoanh tay đứng bên cạnh, ngẫu nhiên lật qua lật lại y ký của nàng, động tác rất nhẹ nhàng.

Bộ Mạch Nhiên vốn không để ý lắm, nhưng mà, người bên cạnh lại chuyển sang nhìn chằm chằm nàng.

Vì thế, nàng nhàn nhạt nói: “Thỉnh thiếu thành chủ ra ngoài, ta có thói quen ở một mình, ngươi đứng ỏ đây khiến ta không tĩnh tâm vẽ tranh được.”

Phượng Trản ngẩn người: “Trước đây ta nhìn thấy Nhiếp Kinh Vận cùng Minh chủ ở đây bàn chuyện, khi đó nàng đang ngồi chỗ này viết sách.”

Bộ Mạch Nhiên thầm thở dài trong lòng, không nói gì cả. Đang lúc hai người trầm mặc, Nhiếp Kinh Vận đã trở lại, vừa vào cửa liền kêu lên: “Nhiên Nhiên, ta đã về, hôm nay thật sự mệt chết rồi.”

Hắn nhìn thấy Phượng Trản trong phòng, rất không khách khí mà trừng mắt: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Phượng Trản mỉm cười ôn nhu: “Sao ta lại không thể ở đây?”

Nhiếp Kinh Vận vô cùng đương nhiên mà nói: “Bởi vì bây giờ đã trễ rồi.”

”A, đã trễ rồi sao? Vậy tại sao ta còn gặp ngươi ở đây? Hả?” Phượng Trản châm rãi đem một ít tóc rơi trước trán hất ra sau, động tác vô cùng tao nhã lại mị nhân.

Nhiếp Kinh Vận nghẹn lời, nắm chặt quyền, hung hăng trừng hắn.

”Các ngươi đều ra ngoài đi, chỗ ta không muốn có người quấy rầy, còn có, trong vòng ba ngày tới cũng như vậy, ta sẽ để Bạch Mạn La cùng Dạ Tử Đằng canh cửa.”

Bộ Mạch Nhiên không để ý tới sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, lập tức nói.

Hai người thấy vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, chỉ có thể nhẫn nhịn từ bỏ.

Nhiếp Kinh Vận bĩu môi oán trách, trước khi đi còn ai oán liếc nàng một cái.

Phượng Trản nhìn nàng, nói: “Vậy nàng phải chú ý thân thể, ta ra ngoài. Còn có, nàng cần thêm gì thì cứ bảo Dạ Tử Đằng chuyển lời cho ta là được.” Nói xong liền nhanh nhẹn rời đi.

Bộ Mạch Nhiên nhìn cánh cửa đã được đóng chặt, cúi đầu thở dài một hơi, bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.

Trong ba ngày tiếp theo nàng không hề ra ngoài, mọi sinh hoạt đều diễn ra trong phòng.

Ba ngày sau, sau khi nàng tỉnh lại liền nhìn thấy hai người kia: “Nhiếp Kinh Vận cùng Phượng Trản.” Hai người bọn họ đứng bên thư án, vây quanh bức tranh của nàng, trên giấy Tuyên Thành trân phẩm hiện lên ngọn núi xa xa với rừng phong rực rỡ, thôn xóm yên bình, thuyền đánh cá nhè nhẹ lướt trên mặt hồ còn vương sương sớm. Bức tranh hư hư thực thực, trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, khiến người xem không khỏi trầm trồ thán phục.

Nhìn Bộ Mạch Nhiên thức dậy, Phượng Trản vô cùng vui vẻ: “Mạch Nhiên thật lợi hại, bức tranh này phía trên vân vụ động, bên dưới là sơn minh thủy tú, tràn ngập tình thơ ý họa cùng linh khí, ta dường như có thể chìm đắm vào cảnh sắc trong tranh vậy.”

Hắn tán thưởng nhìn Bộ Mạch Nhiên, lại đem nàng kéo đến thư án, chỉ vào một bức họa khác: “Đây là hàng nhái ta vẽ lại, chỉ là, ta lại dùng cả thời gian một ngày để vẽ.” Ngụ ý là, cùng một bức tranh, nàng đã bế môn suốt ba ngày, ta chỉ một ngày.

”Nhiên Nhiên vẽ đẹp hơn rất nhiều.” Nhiếp Kinh Vận bĩu môi.

Bộ Mạch Nhiên nghiêm túc nhìn: “Thật đẹp, chỉ là phong cách vẽ của hai ta bất đồng, cho nên tốc độ của ngươi nhanh hơn ta rất nhiều.”

Cùng một bức tranh, cùng một cảnh vật, từ tay Bộ Mạch Nhiên vẽ ra, làm cho người ta có cảm giác vô cùng yên tĩnh thoải mái, tựa như có thể đặt chân và khung cảnh non xanh nước biếc kia.

Nhưng Phượng Trản vẽ ra, trong nét bút lại ẩn chứa khí phách, khiến cảnh vật càng thêm sinh động.

Hai người bắt đầu cùng nhau bắt đầu thảo luận hội họa, họa pháp của Bộ Mạch Nhiên là do Bạch Lạc Thiên dạy, ở hiện đại nàng cũng có học một chút, cho nên pha trộn vào nhau coi như mới mẻ. Còn Phượng Trản từ nhỏ đã học, thứ hắn học là tình túy của thời không này, lại thêm nét riêng biệt của bản thân, cho nên vô cùng đặc sắc.

Bên kia, Nhiếp Kinh Vận bị ngó lơ yên lặng nhìn hai ngươi càng nói càng thu hẹp khoảng cách, môi bắt đầu mím chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.