“Nhị Hoàng tử, ngươi còn chưa đi sao?” Trong hoa hiên La gia, La Khởi lạnh nhạt hỏi.
Ngọc Vô Thụ ngẩn ra, “Khởi nhi?” hắn vừa ngồi xuống chưa được một khắc đồng hồ mà tiểu nữ tử này đã ra lệnh đuổi khách rồi.
“Nhị Hoàng tử công việc nặng nề, công sự vội vàng, chuyện nhà vội vàng, còn
phải vội vàng tâm sự nữa, không nên tốn thời gian ở bên La Khởi.”
“Chuyện công chuyện nhà gì cũng giống nhau mà, tâm sự chuyện gì ư, chuyện Bổn hoàng tử trong lòng có Khởi nhi đúng không?”
Nhưng câu hỏi vặn mà Nhị Hoàng tử tự cho là hài hước vẫn không làm tan đi vẻ
uể oải trên khuôn mặt nhỏ nhắn của giai nhân, “Tâm sự đương nhiên chỉ là việc trong lòng của Nhị Hoàng tử, Tấn Vương phủ ca múa rất động lòng
người phải không?”
“Nàng…” Ngọc Vô Thụ chau mày, “Khởi nhi, đừng nói lời mỉa mai, không giống nàng chút nào!”
“Ngươi làm sao biết là không giống ta? Chẳng lẽ là La Khởi bịa đặt? Chẳng lẽ
trong vòng nửa thánh này ngươi không hề đến Tấn Vương phủ hơn năm sáu
lần?”
“Ta đến Tấn Vương phủ là vì…” Ngọc Vô Thụ muốn đem công vụ ra làm lý do đủ sức thuyết phục, nhưng khi nói đến trong miệng thì lại
chần chừ, hơn nữa dưới ánh nhìn chăm chú từ cặp mắt trong suốt của La
Khởi, bất giác cảm thấy có chút bối rối lúng túng, “Khởi nhi, nàng nghe
thấy mấy lời đồn nhảm gì đó có phải không?”
“Phải!” hai mắt La Khởi đến nháy cũng không nháy cái nào, “Thật sự là ta nghe được một ít lời đồn đại.”
“Nàng là người thông minh như thế, sao lại bị chi phối bởi mấy lời đồn đại này được?”
“…”
“… Nàng quen biết nàng ấy?”
“Nàng ấy là bằng hữu của tỷ tỷ ta.”
“Khởi nhi, Phạm Dĩnh này…” Ngọc Vô Thụ cố gắng tìm cách biểu đạt thích hợp
nhất, “… Với ta mà nói, Phạm Dĩnh tựa như một đóa hoa, ta chỉ có ý
thưởng thức đối với nàng mà thôi.”
“Danh hoa quốc sắc thời hoan
lạc, Quân vương nhìn miệng mắt cười tươi.”(*) La Khởi cười châm chọc,
“Nếu đóa danh hoa này không phải thiếp thất của Vương thúc của Nhị Hoàng tử, lẽ nào Nhị Hoàng tử sẽ chỉ có thưởng thức mà thôi sao?”
(* Nguyên văn Hán việt:
“Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan,
Trường đắc Quân vương đới tiếu khan”
Đây là hai câu thơ trích từ khổ thơ cuối trong bài thơ “Thanh bình diệu tam thủ” của Lý Bạch, một nhà thơ nổi tiếng đời Đường, rất hay được trích
dân trong các lời đối đáp mang ý nghĩa mỉa mai kiểu “có trăng quên đèn”, hay nói theo kiểu hiện đại là “thấy gái thì mắt híp cả lại” – Khánh
Linh.)
“Khởi nhi!” đường đường là một Hoàng tử mà hết lần này
đến lần khác bị một tiểu nữ nhân lạnh nhạt châm biếm mỉa mai ngầm, da
mặt cao quý kiêu căng làm sao mà chịu được? “Nàng nhất định muốn cố tình gây sự có phải không?”
“Sao ngươi không trực tiếp trả lời vấn
đề của ta đi cái đã, nếu Phạm Dĩnh không phải là thị thiếp của Tấn
Vương, nếu nàng là nữ nhi khuê các, ngươi sẽ như thế nào?”
La
Khởi chất vấn bằng khí thế bức người đã khơi dậy cơn tức như núi của Nhị Hoàng tử, “Ta tự thấy không thẹn với lương tâm, nếu nàng nhất định muốn cố tình gây sự như thế, xin cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!”
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Chờ thân hình của hắn một mạch đi xa khỏi tầm mắt, La Khởi lệ châu thành chuỗi.
Trận tranh chấp này làm cho Ngọc Vô Thụ có khoảng hai tháng chưa từng thấy
mặt tiểu nữ nhân, cuối cùng, vẫn là Ngọc Vô Thụ khó nhịn lòng tương tư
mà chủ động cầu hòa với giai nhân, mới lấy được nụ cười giai nhân.
Nhưng mà, có một số việc một khi đã phát sinh thì không có khả năng giống như nước chảy qua không để lại vết tích gì, huống chi lại phát sinh ngay
trong một đoạn tình cảm vốn đã không đủ trôi chảy ngay từ đầu.
Trong “vương quốc” Tình yêu, nam nhân và nữ nhân đứng ở hai đầu cán cân, mỗi
khi một bên tiến hay lùi thì bên kia tất nhiên không thể đứng bất động
tại chỗ được. Nếu không, cán cân sẽ nghiêng, mà tình yêu, sẽ tổn hại.
Trong nhà, La Khởi là tiểu muội nhỏ nhất, diện mạo xinh đẹp, thanh tú, ngày
thường tâm trí thông minh, tinh xảo đặc sắc, lại được mọi người yêu
thương từ bé, ngoại trừ tình thương từ song thân, còn có từ hai vị tỷ tỷ nữa. Mặc dù vì gia giáo tốt nên không nuôi dưỡng nàng thành người có
tính kiêu căng, nhưng Tam tiểu thư được nâng niu như trân châu trong bảo khố, nên so với Đại tỷ La Chẩn cứng cỏi bởi thân là trưởng nữ La gia,
Nhị tỷ La Đoạn bẩm sinh mạnh mẽ, nên nàng không khỏi có vài phần yếu ớt
hơn.
Đoạn tình duyên này giữa nàng và Ngọc Vô Thụ chịu sự ngăn
cản quấy nhiễu dù không xem là sóng gió to lớn gì, nhưng cũng không
thiếu sóng xô chớp giật. Mỗi khi những làn sóng lan tỏa này hơi có xu
thế trở nên lớn hơn thì Tam tiểu thư đều thầm nghĩ trong lòng rằng mình
nên lui bước, mặc dù tự nhủ bản thân rằng phải nỗ lực kiên trì, nhưng
nỗi khiếp sợ cũng đã sinh sôi nảy nở trong ý thức từ trước.
Ngọc Vô Thụ tâm tư kín đáo nên quan sát và thể nghiệm rất kỹ đối với những
thay đổi trong suy nghĩ của giai nhân, tâm sự nữ nhi trong mối tình đầu
như vậy, không thể nghi ngờ gì là động lực kích động hắn phải chinh
phục.
Mà một khi tình cảm hai bên không ở trong xu thế ổn định
thì sẽ không tránh khỏi việc trở nên uể oải vì nghĩ đối phương cũng
không tranh thủ níu kéo, rồi dẫn đến nảy sinh thất vọng, trong đáy lòng
cũng không tự giác mà tích lũy trách móc gì đó, rồi từ từ mà trở thành
căn bệnh tiềm ẩn chen vào trong tình yêu của hai người trẻ tuổi. Một khi có sóng to gió lớn hơn nữa vọt tới thì tai họa ngầm liền trổ hết tài
năng, tụ họp lại với nhau bên trong mà hình thành ‘sóng cả bạc đầu’,
đánh sâu vào bờ đê tình cảm không được củng cố vững chắc này…
Xương Lương vương Quận chúa cuối cùng chấp nhận buông tay. Dù sao, có làm lớn chuyện hơn nữa cũng không làm gì được Hoàng gia, kế hoạch mạnh mẽ bất
quá cũng chỉ cướp được một người “không thương”. Dưới sự mai mối của
Quốc hậu nên đã hứa gả cho một vị tân khoa tiến sĩ, mở ra một đoạn giai
thoại cuộc sống khác thuộc về riêng mình.
Chuyện này, nhân việc
nên nói thêm chút về mỗi nhân vật, giờ mọi sự lại chuyển dời rồi, xem
như là bóng mờ đằng sau thôi. Mà thời gian gần đây nhất, câu chuyện đang được mọi người thịnh hành truyền miệng đấu võ mồm trên phố và trong các quán trà là tin đồn ly kỳ là sủng thiếp của Tấn Vương đột nhiên từ
trần. Người tình cảm và trang nhã thì thương hương tiếc ngọc, lắc đầu
than rằng “trời ghét hồng nhan” đưa ra một lời thương tiếc.
Người vô học thô bỉ thì lại vui sướng khi người gặp họa, nhân tiện nói thêm
vào chắc là Tấn Vương ham mê sắc đẹp nên hàng đêm đòi hỏi vô độ, làm
tiêu cả một tánh mạng mỹ nhân.
Người vui vẻ thì xem sách nhỏ
trên phố mà thả sức tưởng tượng phong phú, đoán là chính thê ghen tỵ nên mua thuốc bí mật gì đó trong giang hồ, lén cho uống từng ngày từng
tháng, muốn cướp đi một luồng linh hồn của vị tiểu thiếp xinh đẹp.
Cũng có những văn nhân thi sĩ vui mừng dựa vào đó ghi lại “tình thơ oán từ”
than thở một tiếng từ xưa đa tình không hận, hát một khúc một thế hệ
hồng nhan thế mà đột nhiên rời đi, Tấn Vương phong lưu vì tình mà héo
gầy thất chí…
Những lời này đồn đại truyền miệng hoài không dứt, lộ vẻ phấn khích vô cùng, mà La gia tỷ muội đã từng gặp qua “nguyên
bản” Phạm Dĩnh ở Hàng Hạ quốc thì đương nhiên là nghe xong che miệng
cười lớn, còn thấy cảm phục trưởng tỷ nhà mình nghĩ xa lo dài, đem một
vị mỹ nhận tuyệt sắc có tuyệt kỹ trong người đến đây mới dễ dàng hóa
giải được sự uy hiếp của Tấn Vương vốn dĩ có thể trở thành họa lớn của
La gia.
Các nàng suốt đường cười đùa ầm ỹ quay về phủ đệ, vào
phòng khách đã thấy sắc mặt Nhị Hoàng tử rõ ràng xanh mét đang ngồi bên
trong.
“Vô Thụ, ngươi đã đến rồi!” Bởi vì những ngày gần đây hắn vội vàng tiếp đãi sứ giả nước khác nên hai người có một đoạn thời gian
dài không gặp nhau, La Khởi vui sướng chào đón trước, thế nhưng bước
chân lại bị ánh mắt sắc bén của người trong lòng phóng tới hù cho ngập
ngừng, “… Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng lại không biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngọc Vô Thụ lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt
nhỏ nhắn đang bày ra lúm đồng tiền xinh đẹp chứng tỏ sự vui vẻ, “Nàng
vừa từ bên ngoài trở về, ai cũng đều đàm luận chuyện này, thế mà nàng
lại không biết chuyện gì xảy ra sao?”
La Khởi ban đầu giật mình, nhưng rồi đôi mắt phát lạnh, “Nhị tỷ.”