Si Tướng Công

Chương 7: Chương 7: Có quân như thế




“Nhị tỷ, tỷ tỷ gả đi đã lâu như vậy, sao không gửi về nhà một phong thơ nào? Có phải tân hôn quá vui vẻ, quá hạnh phúc, nên đã quên mất chúng ta?” La Đoạn bĩu môi một cái, giũ miếng gấm thêu màu xanh nhạt trong tay thành một lượn sóng xanh biếc. “Tên ngốc mặt lạnh sao xứng với tỷ tỷ, cũng không biết cha cùng mẹ nghĩ như thế nào nữa, được một con rể như vậy còn cả ngày mừng rỡ, cười toe toét, hừ!”

“Nhị tỷ, đó là tỷ phu a, tỷ không thể nói như vậy nữa… Oaaa, Nhị tỷ!” Má phấn của La Khởi biến đổi, âm thanh cũng trộn lẫn kinh hoảng.

“Sao vậy?” La Đoạn nhìn theo ánh mắt của muội muội, nhìn thấy bóng người chắp tay sau lưng bước vào, trong lòng cũng thầm kêu không ổn. Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn cứng nhắc, từ sau quầy bước ra nghênh đón, khẽ nghiêng người thi lễ, “Dân nữ ra mắt Tấn Vương gia.”

Đôi mắt tuấn tú của Ngọc Thiên Diệp lướt một vòng quanh cửa hiệu, thấy người nghênh đón thì hơi ngẩn ra, “Ngươi… Bổn vương nhớ, người được gả hôm đó, chính là ngươi, đúng không?”

La Đoạn nhẹ lắc đầu, “Hôm đó gả, là tỷ tỷ của dân nữ.” Hôm đó, nếu không phải tỷ tỷ trước đó đã sớm có đề phòng, để cho mình thay mặt lên kiệu hoa, vị Vương gia này đã tìm đến La phủ đưa quà tặng, đương nhiên sẽ náo loạn chuyện này đến mức nào rồi?

Vẻ mặt Ngọc Thiên Diệp lạnh lẽo, “Ngươi đang nói gì?”

La Đoạn liền giật mình, “Thế nào, Ngọc Thiều công chúa không có nói cho Vương gia biết tin vui của tỷ tỷ lập gia đình sao? Giao tình của công Chúa Điện Hạ cùng tỷ tỷ dân nữ từ trước đến giờ rất tốt, còn tặng một đôi ngọc san hô làm quà tặng đấy.”

Đoạn nhi, ngươi thông minh có thừa, nhưng trầm ổn chưa đủ. Ứng phó với loại người quyền quý, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, kiêu ngạo, nóng nảy. Tư cách hoàng thương của La gia, giao tình cùng các cấp quyền quý hơn nữa tình nghĩa cùng Ngọc Thiều công chúa, khiến cho hắn không dám làm càn, nhưng nếu công khai trêu chọc, bị hắn nắm tẩy thì… Ngọc Thiên Diệp lạnh giọng:

“Vậy ngày hôm đó, khi Bổn vương đến tặng quà, thấy người ngồi trên kiệu hoa rõ ràng là ngươi, mà Bổn vương hỏi tỷ tỷ của ngươi, phụ thân ngươi nói cho Bổn vương, nàng đã đi trước để chuẩn bị hỉ sự, chuyện này chẳng lẽ cùng lầm lẫn sao?”

La Đoạn lắc đầu, “Không lầm. Dân nữ thay mặt tỷ tỷ lên kiệu hoa, là thay tỷ ấy hoàn thành nghi thức hôn lễ bên này. Nhà của tỷ phu ở rất xa, tận Hàng Hạ quốc, nên tỷ tỷ đã đi đến đó trước, là theo yêu cầu của nhà bên chồng, muốn tỷ ấy trước khi bước vào nhà tiếp nhận sự dạy dỗ, làm quen với các lễ tiết bên nhà ấy ạ.”

Ngọc Thiên Diệp bình tĩnh chăm chú nhìn nàng hồi lâu, La Đoạn thản nhiên chống đỡ. Đôi mắt tuấn tú lạnh lẽo của Ngọc Thiên Diệp lạnh lùng nhìn về hướng La gia Tam tiểu thư đang ở một bên, “Tam tiểu thư, chuyện lệnh tỷ xuất giá, là thật hay giả?”

Ách? Người này cho là các nàng cho rằng các nàng dám giả mạo chuyện tỷ tỷ lập gia đình che mắt hắn, để tránh hắn theo đuổi sao? La Tam tiểu thư mặc dù còn nhỏ, nhưng sinh trưởng ở La gia, thuở nhỏ theo tỷ tỷ buôn bán, loại người đa dạng như thế nào nàng cũng gặp qua không ít.

Mới gặp gỡ hắn, bởi vì hắn là Tấn Vương quyền cao chức trọng, hoặc hơi có kinh hoảng. Nhưng nhìn Nhị tỷ ứng đối một phen cùng Tấn Vương mặt không hề đổi sắc, nàng cũng khôi phục vẻ nhanh nhẹn hoạt bát thường ngày, lấy giọng điệu mềm mại nũng nịu vốn có của mình nói:

“Hôn sự của tỷ tỷ, dân nữ có nghe cha cùng mẹ nói, là chỉ phúc vi hôn (hứa hôn từ bé). Chẳng qua thời gian trước bởi trời xui đất khiến nên đã mất liên lạc từ lâu, cũng may nhân duyên vốn đo trời định, ngày trước cũng bởi Quốc quân tựmình đứng ra mai mối, nên đã nối kết lại tình thông gia giữa hai nhà lần nữa.”

Chỉ phúc vi hôn? Quốc quân làm mối? Bất thình lình xuất hiện biến đổi lớn, làm Ngọc Thiên Diệp có mấy phần mơ hồ. Hắn quay đầu xoay bước, bước lên xe kiệu đang đừng trước cửa hàng của La gia, “Chạy nhanh lên, tìm một nơi yên tĩnh cho Bổn vương!”

Bên trong cửa hàng La gia, hai tỷ muội đối mặt nhìn nhau.

“Nhị tỷ, nên làm sao bây giờ?”

“Muội đi nói cho cha mẹ, nói rằng Tấn Vương gia đã biết rồi, cha nhất định sẽ có sắp xếp.”

“Vâng, vậy còn Nhị tỷ?”

“Xú nha đầu, ta dĩ nhiên là viết thơ nói cho tỷ tỷ biết, để cho tỷ ấy sớm đề phòng.”

“Tấn Vương thích tỷ tỷ như vậy, có khi nào chạy đến hàng Hạ quốc không?”

“Nha đầu chết tiệt kia, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lo trước khỏi họa phải hay hơn không?”

“Đúng há.” La Tam tiểu thư sờ sờ cái ót mình bị Nhị tỷ vỗ hai cái, được bước đến cửa, quay lại cười, tiếng nói mềm mại nũng nịu, “Nhị tỷ, muội cần nói cho tỷ biết một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Phong độ của tỷ không thể so được với đại tỷ…” Đại tỷ là La Chẩn, Nhị tỷ là La Đoạn, đây là tâm ý tương thông từ nhỏ của ba tỷ muội.

“Xú nha đầu, ta làm thịt ngươi!”

“Phùng huynh, nghe nói huynh sắp thành hôn, là khuê nữ của Vương viên ngoại Thành Tây?”

“Đúng vậy, thế thì sao?”

“Nghe đồn rằng Vương gia tiểu thư vừa lùn vừa mập, còn rất hung hãn…”

“Vậy so với cọp mẹ bên nhà huynh thì có mạnh hơn không?”

“Này, Phùng huynh, không thể nói như vậy được, dầu gì thê tử nhà ta ngày thường cũng có được mấy phần thùy mị nha?”

“Thùy mị? Ngay cả so với tiểu thiếp của bổn công tử cũng không đạt được năm đến sáu phần nữa là…” Hắn cay cú nói, nhưng thấy đã lâu người bên cạnh cũng không hề lên tiếng, hắn đưa mắt liếc nhìn, “Vương huynh? Vương huynh, huynh đang nhìn cái gì vậy?”

Công tử họ Vương chỉ về hướng bên ngoài quán trà, “Huynh xem, đó là ai vậy?”

Phùng Mạnh Thường quay đầu nhìn, hừ nhẹ nói: “Không phải là tên họ Lương ngu ngốc sao? Bổn công tử hôm nay không có tâm tình để ý tới thằng ngốc như nó…”

“Là người bên cạnh thằng ngốc đó, đừng nói cho bổn công tử, đó là thê tử đã vào nhà của thằng ngốc đó ba tháng trước nhé?”

A—? Phùng Mạnh Thường quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện, người đang sánh vai cùng thằng ngốc họ Lương đó là một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo tơ vàng, váy trắng. Thiếu phụ kia, mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần, da thịt như sứ, sang trọng như đóa hoa Lan, thanh nhã như Cúc, giơ tay nhấc chân, toát lên sự thanh nhã làm cho đống thê thiếp đầy nhà của mình trở thành cỏ rác. Nàng là thê tử của thằng ngốc họ Lương? Nàng, nàng, nàng… Sao nhìn nàng lại quen mắt như vậy?

“Trân nhi, ở phía trước đó, chiếc trâm này là Chi Tâm mua ở đây này… Chi Tâm nói, dùng mũi ngửi rồi lại ngửi, Trân nhi thơm quá, nương tử thơm quá, Chi Tâm thật vui vẻ, Chi Tâm thật hạnh phúc nha…”

La Chẩn nếu biết ý định của ngốc tử này, tất nhiên đã dùng bàn tay trắng nõn giấu ở trong tay áo, nhéo mấy cái vào hông hắn. Nhưng lúc này, đôi mắt đẹp của nàng đang liếc nhìn các gian hàng xung quanh, băn khoăn. Mặc dù tiếp nhận quản lý Lương gia, nhưng bởi vì quản sự tất cả các cửa hiệu ai có chức nấy, nàng chỉ cần bắt được mấy chỗ mấu chốt, nắm giữ toàn cục là được. Những việc khác, nàng cũng không muốn làm rối loạn hình thức vận hành vô cùng thỏa đáng này của Lương gia. Nếu không cần nàng phải tốn hao sức lực bao nhiêu, La Chẩn mượn cớ cùng tướng công nhà mình ra đường du ngoạn, để tìm thêm cơ hội, phát triển thêm ý định phát tài.

“Hoàn Tố, em nói xem, mấy ngày nay những thứ mà em rảnh rỗi thêu đó, nếu dùng tiền lời để mở một cửa hiệu…”

“Sao ạ?” Hai mắt Hoàn Tố tỏa sáng, “Tiểu thư muốn mở cửa hàng sao?”

“Một cửa hàng, giao cho ngươi đi xử lý, được không nào?”

“Vâng…. Nhưng Hoàn Tố muốn hầu hạ tiểu thư…”

“Lương gia có rất nhiều nha hoàn, tìm người hầu hạ cũng không khó, huống chi tiểu thư nhà ngươi cũng không cần người hầu hạ. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể thay ta xử lý cửa hàng.”

“Việc thêu thùa của nô tỳ vẫn chưa đạt đến bảy phần của Tam tiểu thư…”

“Khởi nhi sành về thêu, Đoạn nhi sành về dệt…”

“Tiểu thư thì sành về thêu trên lụa.” Tiểu nha đầu lanh lợi tiếp lời.

La Chẩn cười liếc nhìn nàng, “Nhưng tiểu nha đầu nhà ta mọi thứ đều đã học được bảy phần, phải không?”

Hoàn Tố bĩu môi, “Tiểu thư là đang nói nô tỳ tinh thông mọi thứ, một thứ không tinh phải không?”

“Tinh thông mọi thứ đã không dễ, tú công của ta chưa chắc bì kịp được em. Tìm một cửa hàng, nhân lúc còn sớm khai trương. Đầu tiên chỉ bán một món do em thêu thử xem, sở thích của người dân ở Vạn Uyển thành này ra sao. Kinh doanh có khá không rồi mới chuẩn bị bước tiếp theo.”

Mắt Hoàn Tố sáng rực, “Nếu bán được tốt, tiểu thư sẽ dạy nô tỳ dệt lụa hoa phải không ạ?”

“Vậy cũng phải xem thủ công của em đã tiến bộ chưa mới được.”

“Nô tỳ nhất định sẽ cố gắng!”

Tiểu nha đầu này, trời sanh thật giống như người của La gia, đối với phương thức nhận biết cách thêu thùa tinh xảo, dệt của La gia cũng minh mẩn và nhạy bén thậm chí vượt qua nàng, lại mang võ công đầy mình… “Hoàn Hoàn ngươi muốn cố gắng cái gì?”

“Cô gia, nô tỳ đã nói qua cùng ngài một vạn lần rồi, xin ngài gọi nô tỳ Hoàn Tố, chính là trang trí tơ lụa, tên rất đẹp mà…”

Đôi mắt to của Chi Tâm lóe sáng, “Nhưng Hoàn Hoàn ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, ngươi muốn cố gắng cái gì vậy?”

“Tiểu thư…” Hoàn Tố khóc không ra nước mắt, ôm một cánh tay của tiểu thư nhà mình đung đưa, “Ngài xem Cô gia kìa…”

La Chẩn hé miệng nín cười. Có người khinh thường hừ lạnh, “Đã lớn như vậy, còn giả bộ làm nũng như tiểu hải tử, ghê tởm!”

Lông mày nhỏ nhắn của Hoàn Tố nhướng lên, “Dã nhân xấu xa vừa đen vừa thô, ngươi đang nói ai vậy?”

“Người nào đáp là nói người đó!”

“Thối dã nhân, hắc dã nhân, tên lỗ mãng!”

Đôi mắt đen của Phạm Trình đầu tiên là hung ác trợn trừng, tiếp theo lại ẩn chứa châm biếm: “Ngươi đang ghen tỵ ta ngày thường đẹp hơn ngươi, võ công cao siêu hơn ngươi phải không? Hừ, vô dụng, đây là thiên phú bẩm sinh a, ngươi ghen tỵ cũngkhông được đâu…”

“Thối dã nhân…”

“Được rồi.” La Chẩn kéo nha hoàn thân yêu của mình đang tức giận đến nhảy dựng như khỉ bên cạnh. “Ở trên đường cái nha, có chuyện gì, về nhà đóng cửa, mặc cho các ngươi đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng không ai biết.”

“Tiểu thư…”

“Phạm Phạm, không cho phép ngươi khi dễ Hoàn Hoàn a, Hoàn Hoàn thật đáng yêu nha…”

Sắc mặc đen sạm của Phạm Trình căng thẳng.

“Ha ha ha…” Hoàn Tố dậm chân cười to, “Cơm cơm, nghe lời đi, nghe lời nói của ân nhân đi, không nghe sẽ không được cưng yêu như A Bạch A Hoàng đó nha.”

“Ta bóp chết ngươi, Tiểu Hoàn chết tiệt!”

“Chén cơm thiu như ngươi, ra vẻ làm cái gì…”

La Chẩn tú má lúm đồng tiền nghiêm nghị: “Ngừng!” Vẻ thanh nhã của chủ tử chỉ là mặt ngoài, “Hung ác nhỏ nhẹ” chính là thủ đoạn thật sự, hai tiểu quỷ lúc này ngậm chặt miệng. “Trong nửa canh giờ kế tiếp, nếu để cho ta nghe thấy hai vị… Cơm Cơm cùng Nước Nước còn mãi xào xáo, ta sẽ mang các ngươi đến Đức Lai cư, để cho các đầu bếp để các ngươi vào chung một nồi, cho các ngươi ‘xào xáo’ thỏa thích, được không?”

Phạm Trình thối lui đến sau lưng ân nhân, Hoàn Tố đứng ở bên cạnh tiểu thư, coi như là yên tĩnh lại.

Rất tốt, lỗ tai được yên tĩnh rồi. “Tướng công, chúng ta đến Đức Lai cư ăn cháo thịt có được không?”

“Được, được! Trân nhi…”

“Thế nào?”

“Trân nhi gọi Chi Tâm tướng công nữa có được không?”

“Hửm?” La Chẩn đón nhận ánh mắt mong đợi của hắn, khóe mắt liếc thấy vài ba vị tò mò tọc mạch đang quan sát lộ liễu, thản nhiên cười, “Tướng công, tướng công, tướng công.”

“Hi hi, nương tử, nương tử, nương tử!”

Trân nhi là nương tử của Chi Tâm, ai cũng không được đoạt, nếu có người muốn cùng Chi Tâm đoạt nương tử, Chi Tâm nhìn thấy sẽ gọi Phong ca ca tới, đem bọn họ thổi đến một nơi, xa thật là xa, đúng, chính là như vậy!

“Ta nhớ ra rồi!” Phùng Mạnh Thường vỗ tay kêu to, “Nàng là tên La gia giả danh đến từ Ngọc Hạ quốc!”

Vương công tử nhìn bóng hình xinh đẹp ở phía đối diện thầm oán ông trời bất công, nghe hắn nói thế, tò mò hỏi, “Giả danh gì? Phùng huynh, huynh biết cô nương đáng thương đã gả cho tên ngốc đó sao?”

“Bổn công tử dĩ nhiên biết!” Nàng… Nàng lại là La gia đại tiểu thư? Nàng thế nhưng gả cho một tên ngốc? Đã sớm nghe cha than thở qua không chỉ một lần, Đại tiểu thư La gia Ngọc Hạ quốc dung mạo tuyệt trần, tài trí càng thêm tuyệt vời trên cả tuyệt vời.

Đáng tiếc, năm xưa bị tên bất lương trêu chọc, khiến cho đến năm hai mươi tuổi vẫn còn phòng không chiếc bóng. Nếu là nữ nhi bình thường, thì có thể đón về cho con trai ông làm tiểu thiếp, đáng tiếc xuất thân như vậy, ngược lại cao không được, thấp không phải.

Lời kia nghe được nhiều, tự nhiên lưu tâm. Khi có một lần cha nhắc tới Đại tiểu thư La gia đích thân đến Hàng Hạ quốc thì thích thú tới cửa bái phỏng, trong lòng nghĩ chính là, nếu vị La gia Đại tiểu thư thùy mị này không ai thèm lấy, có được nhan sắc nổi bật, thì bổn công tử đây sẽ mở lòng từ bi thu lưu nàng ta.

Ai ngờ gặp mặt, chỉ riêng chuyện nàng mặc nam trang, đã khiến cho hắn ngẩn ngơ, lập tức thầm suy nghĩ trong lòng không hề từ bất cứ thủ đoạn nào nhất định sẽ đoạt nàng về. Không ngờ bị một thằng ngốc làm hư chuyện tốt. Càng không ngờ hơn rằng, hôm nay nữ nhân này, lại thành thê tử của thằng ngốc đó!

“Vương huynh, có muốn vui vẻ hay không?”

“Vương gia, hôm nay gọi Giang mỗ đến, không phải là vì ngắm hoa uống rượu chứ?” Giang Bắc Hồng được hạ nhân dẫn vào, đối với một đám oanh oanh yến yến đầy phòng, nhăn mày lại.

Ngọc Thiên Diệp đã có ba phần men say, thấy hắn tới, lảo đảo cất bước, cạn chén cười nói: “Bắc Hồng huynh, huynh nhìn thử xem, đầy một phòng toàn mỹ nhân, chỉ cần tùy tiện chọn một, ai cũng quyến rũ hơn so với La Chẩn kia, đúng không?”

Sắc mặt Giang Bắc Hồng chợt đen lại: “Ngài say!”

“Say?” Ngọc Thiên Diệp vỗvào vai bạn tốt, vẻ say khướt hoàn toàn biến mất. “Thế nào, đem các nàng ấy so với La Chẩn, huynh khinh thường các nàng ấy đúng không? Vậy huynh cũng nói cho Bổn vương, nàng so với những nữ nhân này có gì khác nhau? Có gì khác nhau chứ?”

Giang Bắc Hồng đỡ hắn đến nằm trên ghế dài mềm mại, nhẹ nhàng nói: “Nếu giống nhau, sao ngài lại không chọn một trong các nàng ấy làm Trắc phi, ngược lại dùng hết thủ đoạn để theo đuổi La Chẩn đã cự tuyệt ngài rất nhiều lần chứ?”

“Ha ha ha…” Ngọc Thiên Diệp cất tiếng cười to, vỗ hình vỗ dạng, cười đến gần như phát cuồng, “Bắc Hồng huynh Ha ha…. Huynh đối với La Chẩn, cũng không phải không có tình cảm chút nào giống như lời huynh nói nhỉ? Mà ngay cả nhạo báng nho nhỏ của Bổn vương, huynh cũng thay nàng đáp trả, ha ha ha…”

Mặt Giang Bắc Hồng không biến sắc, cũng không phản bác, ngồi thẳng lưng nhìn vào bàn đầy rượu thịt ê hề, trừng mắt ra hiệu đuổi hai nữ nhân mềm mại đang dán sát vào mình, cầm bầu rượu, tự rót uống một mình.

“Bắc Hồng huynh, lúc huynh đến nhờ ta lập nàng ấy làm Trắc phi, chắc trong lòng huynh cũng đã đoán được, nàng sẽ không đồng ý? Nàng không đồng ý, đó chẳng phải giống như ý định mà huynh đã dự tính trước sao, huynh không muốn trái tim huynh có chỗ trống, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn trở thành danh hoa vô chủ, vĩnh viễn không thuộc về bất luận kẻ nào, có đúng không?”

Giang Bắc Hồng nhướng mày: “Tại hạ muốn biết, là chuyện gì kích thích Vương gia đến đây? Ngài lại một lần cầu xin gả bị cự tuyệt?”

“Nàng đã thành thân.”

“….”

Mày Giang Bắc Hồng dựng ngược, khóe miệng co quắp.

Ngọc Thiên Diệp tựa vào bàn đứng đậy, nhìn chằm chằm vào mắt của bạn tốt. “Bổn vương nói, nàng đã thành thân, nhớ hôn lễ phô trương oanh động khắp toàn thành lần trước không? Chính là lão gia La gia cử hành lễ cưới cho trưởng nữ La Chẩn của ông ta đó.”

Giang Bắc Hồng che mắt, nghiêng chén uống một hơi cạn sạch. Không muốn nhìn thấy thứ mà hắn không muốn thấy phản chiếu từ trong đôi mắt của hắn, Ngọc Thiên Diệp cũng không nổi giận, hắn hoàn toàn không tin Bắc Hồng có thể yên ổn bình tĩnh với tin tức này.

“Vì thế, Bổn vương đặc biệt hướng hoàng huynh chứng thực qua, đích xác là hoàng huynh đã đồng ý với thỉnh cầu của Quốc quân Hàng Hạ quốc, đính kết hôn ước lần này. Đối phương cũng là hoàng thương Hàng Hạ quốc, có thể nói môn đăng hộ đối nhân duyên tốt a. Coi như, nàng thành thân cũng hơn ba tháng rồi, trước khi đi, còn bày trò trêu chọc Bổn vương. La gia La đại tiểu thư, ha ha ha… đúng như huynh nói, thật sự là khác biệt.”

Nói xong lại cầm bầu rượu ôm một vị mỹ nhân vào lòng, điên cuồng uống: “Khác một chút như thế thì sao? Một khi đã gả cho người khác thì cũng đã trở nên thô tục tầm thường? Mỹ nhân, nếu muốn nam nhân vĩnh viễn yêu nàng, thì nên vĩnh viễn không lập gia đình, hiểu chưa?”

“Vương gia nói đúng.” Mỹ nhân giống như chú chim nhỏ nép vào người, nũng nịu như oanh, “Thiếp kính Vương gia…” Đôi môi đỏ mọng kề chén, nhấp vào chén quỳnh tương.

“Ha ha, đúng là một mỹ nhân biết thức thời, rất hợp với ý của Bổn vương, hôm nay phải uống ba trăm chén, hôm nay không say không về!”

Trêu chọc chơi đùa, cợt nhả, phóng túng buông thả, Giang Bắc Hồng tai không nghe, mắt không thấy, cứ mãi ôm bầu nữ nhi hồng, từng chén, từng chén cạn sạch.

“Vong Sầu, Vong Sầu, Mạc Vong Sầu, tên của huynh rất kỳ quái. Kể cả họ, chính là muốn huynh quên ưu sầu. Thật là cái tên mâu thuẫn, cũng mâu thuẫn giống như con người của huynh đúng không? Vong sầu, huynh chính là một người mâu thuẫn như thế sao?”— Đôi mắt xinh đẹp luôn luôn cất chứa ý cười kia, bây giờ lại tràn ngập quan tâm, ôn nhu hỏi hắn như thế.

Mạc Vong sầu. Mạc Vong Thù, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào nhau, không bao lâu sau… Từng chuyện, từng chuyện đã từng đi qua, bắt đầu hiển hiện lên, gương mặt quen thuộc của nàng, và cả đôi mắt nhìn thẳng vào hắn một cách lãnh đạm, không chút gợn sóng, không hận… cũng khôngyêu.

Ngay trong lúc đó, hắn bất chợt dâng lên một nỗi khát khao, muốn bỏ đi tất cả, đổi đi tất cả để trở về khoảng thời gian êm ái ngọt ngào đó nhưng chuyện cũ trôi qua không thể đuổi theo, chuyện mơ mộng tươi đẹp của ngày trước vĩnh viễn cũng không cách nào sửa đổi lại. Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ được cùng nàng, nâng dải lụa đỏ thắm cùng bước vào hỉ đường một lần nữa, làm hết nghi lễ, để nàng danh chánh ngôn thuận trở thành vợ của hắn… Khi hắn tổn thương nàng, vứt bỏ nàng thì nàng thậm chí ngay cả một tiếng mắng cũng không cho hắn… Chẩn nhi, Chẩn nhi!

Đức Lai cư, là quán cháo nổi tiếng nhất Vạn Uyển thành, chỉ chuyên bán về cháo và các món ăn kèm với cháo, nhưng khách vào ra nườm nượp. Ông chủ quán cháo trước kia là người làm ở Lương gia, được Lương Đức giúp đỡ mới có hôm nay. Ở Đức Lai cư, theo bốn mùa thay đổi, vĩnh viễn có một bàn đặc biệt dành riêng cho Lương gia, sắp tới giữa hè, dĩ nhiên là đặt bàn gần cửa sổ nơi thông gió, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

“Cháo thịt ướp lạnh này ăn thật ngon, khó trách Tài thúc buôn bán tốt như vậy.” La Chẩn ăn xong một bát cháo, cầm khăn lau môi, vui vẻ kết thân nói với vị chưởng quỹ đích thân tới đây hầu hạ.

Chưởng quỹ cười hiền lành, “Thiếu phu nhân quá khen, những mùa hè trước đây, chúng tôi chưa từng nghĩ ra sáng kiến vẫn đều là nhờ ý kiến của Thiếu phu nhân. Tiểu điếm ướp lạnh cháo, quả là rất được hoan nghênh.”

“Đó cũng do đại thúc chịu bỏ tiền đầu tư, mua băng loại tốt nhất?”

“Cũng không phải dễ dàng gì, nhưng cũng nhờ tiểu nhân nghe theo chủ ý của Thiếu phu nhân, mỗi chén cháo ướp lạnh tăng thêm một quan tiền, mỗi ngày bán được gần một trăm chén, đã dư hẳn số vốn bỏ ra.”

La Chẩn thản nhiên cười. Dời mắt liếc thấy tướng công nhà mình đang ăn thêm chén cháo mà chưởng quỹ mới mang lên thêm, ăn đến cạn sạch, thích thú giơ khăn lau giúp hắn, “Ăn chậm một chút, có người giành với chàng hay sao?”

“Chi Tâm thích ăn, nương tử cũng ăn đi. Nương tử vẫn chưa ăn thêm?”

“Chàng nghĩ ai cũng cũng như chàng, là thùng cháo sao? Ta ăn một chén là đủ rồi.”

“Hi hi, Chi Tâm là thùng cháo.” Người nào đó xem lời nói của nương tử nhà mình là khen ngợi, càng thêm ra sức húp. Khăn nương tử hắn, càng lau nhiều hơn.

Chưởng quỹ kinh ngạc: Vị Thiếu phu nhân này, đối với thiếu gia thật là tốt.

“Ai ui, ai thế này? Lương huynh, đã lâu không gặp?” một tiếng nói tự cho mình là ưu việt hơn người đang đến gần bọn họ.

Chi Tâm buông chén cháo, mới định đứng dậy, bị nương tử của hắn vươn tay đè lại. Mày La Chẩn không nhướng, mắt cũng không chớp, bình thản lau mặt tướng công thật sạch sẽ. “Phạm Trình, lấy năm lượng bạc cho chưởng quỹ.”

“Vâng.” Phạm Trình hung hăng trợn mắt nhìn những tên cặn bã một cái, cầm bạc bỏ vào lòng bàn tay của chưởng quỹ.

“Cái này, Thiếu phu nhân, không cần, tiểu nhân rất vui được thấy ngài cùng thiếu gia đến đây ủng hộ, tiểu nhân không thể nhận…”

“Nhận lấy đi, ông đã biết tác phong của Lương gia rồi.”

“Nhưng cũng không cần nhiều như vậy…”

“Lần sau khi Chi Tâm đến đây một mình, chàng tất nhiên không nhớ trả tiền, ông cứ trừ dần vào đó là được rồi.”

“Cũng đúng, cũng đúng, cám ơn Thiếu phu nhân.” Chưởng quỹ quay lại liếc nhìn mấy tên công tử bột. “Các vị thiếu gia, bên kia có chỗ rất thoải mái, hôm nay có thêm món cháo ướp lạnh, các ngài dùng một chén chứ?”

Phùng Mạnh Thường vung tay gạt chưởng quỹ sang một bên, phe phẩy quạt bước thong thả đến gần La Chẩn, “Vị này, sao lại nhìn quen mắt thế nhỉ? Giống như là đã từng gặp qua ở nơi nào thì phải?”

“Đây là nương tử của Chi Tâm!” Chi Tâm bỗng dưng vươn người, đứng chặn trước mặt nương tử nhà mình. “Không cho nhìn nương tử ta như thế!” Nhìn nương tử Chi Tâm như vậy, đáng ghét!

La Chẩn nắm lấy tay hắn, lôi kéo hắn ngồi ở chỗ trống bên cạnh mình, “Tướng công, uống trà.” Rồi hướng mặt về phía chưởng quỹ đang lo lắng nói: “Tài thúc, thúc đi làm việc của thúc đi, không cần tiếp đón chúng ta.”

Những thứ phế vật này, xuất thân cũng không phải tầm thường, nếu để chưởng quỹ dính vào những chuyện này, Đức Lai cư sẽ không được yên ổn. Nàng ở chỗ này, chỉ cần vận dụng đúng phương pháp, nhất định có thể khiến cho những thứ phế vật này hiểu cái gì gọi là tôn trọng người khác.

“Ha ha!” Phùng Mạnh Thường đột nhiên lấy phiến vỗ tay, hoan nghênh: “Tại hạ nghĩ tới, đây không phải là trưởng nữ La đại tiểu thư hoàng thương của Ngọc Hạ quốc sao? Thì ra là, La đại tiểu thư lại gả cho đại công tử Lương gia làm vợ, chúc mừng, chúc mừng a.”

Phùng Mạnh Thường hướng mọi người sau lưng nói: “Mọi người có biết, vị La đại tiểu thư này rất xuất sắc nha, thuở nhỏ theo cha buôn bán, bậc cân quắc không thua đấng mày râu. Á à? Tại hạ từng nghe gia phụ nói qua, La đại tiểu thư đến năm hai mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình, chỉ vì năm đó ngay tại hỉ đường bị tân lang hủy hôn, kể từ đó, không ai dám đến nhà để hỏi cưới, có đúng không thế?”

“Phùng huynh, ngài hỏi như vậy, bảo người ta nên đáp thế nào đây?” Vương công tử cau mày, “Chẳng lẽ bảo La đại tiểu thư nhận tại đây, rằng bởi vì không ai thèm lấy, mới gả cho Lương Chi Tâm này…”

“Các ngươi là những tên hồ đồ!” Hoàn Tố nắm quyền muốn nhảy ra, bị La Chẩn kéo lại.

“Ngồi xuống.”

“Tiểu thư, bọn họ…”

“Mới ăn xong rồi, nghe chó sủa một chút, tiêu hóa một chút cũng tốt.”

Lúc này có người lên tiếng, “Nghe thấy không, Phùng huynh, người ta nói huynh đài là chó sủa đấy.”

Phùng Mạnh Thường nhướng mày, lấy tư thái múa quạt tự cho là phong lưu tiêu sái nhất, “Nghe nói, hôn lễ năm xưa, mọi chuyện đều tưởng như đã xong, chỉ còn một lạy nữ là La đại tiểu thư đây đã trở thành vợ của người khác. Nói như thế, thua thiệt thì ngược lại Lương huynh đây. Lương huynh, không biết khi động phòng…”

Chi Tâm rất tức giận, Chi Tâm rất tức giận, vô cùng tức giận… Chi Tâm ghét bọn họ, Chi Tâm ghét bọn họ nhìn nương tử như vậy, còn dùng lời như vậy… Lời như vậy nói chuyện với nương tử, Chi Tâm tức giận!

“Chi Tâm tiểu đệ, ngươi đang tức giận?”

Phải.

“Tại sao?”

Bọn họ đang khi dễ nương tử.

“Vậy ngươi muốn làm sao?”

Chi Tâm muốn đánh bọn họ

“Chi Tâm tiểu đệ, ngươi thật sự muốn đánh bọn họ?”

Đúng vậy! Chi Tâm muốn đánh bọn họ, muốn đánh bọn họ thật mạnh!

“Được!”

“Người” nhận mệnh đó, vô cùng hưng phấn. Kể từ khi nhận vị Chi Tâm tiểu đệ này làm chủ nhân, vị chủ nhân này vô cùng thiện lương làm mình rất không thoải mái. Năm đó chẳng qua thổi đệ đệ xấu xa của hắn rơi xuống hố sâu, hắn liền vừa khóc vừa la, có chừng nửa năm còn không để ý đến hắn, để cho hắn bị gia gia và cha chế nhạo thật lâu. Lúc đó buồn đến phát điên được! Hôm nay, cuối cùng chủ nhân đã thông suốt, biết lợi dụng dị năng trời cao ban cho hắn.

“Chi Tâm ghét nhìn thấy bọn họ, Chi Tâm muốn bọn họ đi thật xa, thật xa!”

“Tới chỗ nào?”— “Người” hỏi, vô cùng hưng phấn, nhưng rất nhanh liền hối hận vì đã hỏi.

“Đến… Ngoài thành!” Ngoài thành? Đó là xa xa xa thật xa?

“Chi Tâm tiểu đệ, ngươi xác định là ngoài thành?”

“Đúng, đến ngoài thành, Chi Tâm không muốn thấy bọn họ, không muốn nhìn, để cho bọn họ đến ngoài thành đi!”

Trời ạ, thực sự là…. Sao lại chỉ thổi đến ngoài thành chứ? Đành vậy….

……

Ra khỏi Đức Lai cư, mướn kiệu nhỏ, trở về Lương phủ, trở lại nội viện thuộc về hai người, La Chẩn quay đầu, “Hai người các ngươi, không cần hầu hạ cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Tiểu thư có chuyện rồi? Hoàn Tố thầm nghĩ như thế.

Ân nhân không có việc gì chứ? Phạm Trình nghĩ như thế.

Hai oan gia vốn giương cung bạt kiếm không ai chịu nhường ai, lại không hẹn mà cùng trao đổi một ánh mắt lo lắng, mới chịu thối lui.

“Tướng công, chàng vào phòng đi, ta có vài chuyện muốn hỏi chàng.”

“Được!” Chi Tâm hồn nhiên không phát hiện có gì khác thường, cười vui vẻ sung sướng, chạy vào phòng.

La Chẩn ngồi xuống, tinh tế ngắm nghía cách bày trí bên trong phòng.

Trên cửa treo màn thêu bằng gấm, là màu vàng nhạt chen lẫn với màu xanh ngọc bích; Xung quanh bốn bức tường trang trí đàn cổ, kiếm dùng thạch anh trong suốt điêu khắc mà thành; Trên nền đá, toàn bộ là đá Ngọc Thạch mài giũa ra, soi rõ bóng người; Trên chiếc bàn lớn làm từ đá cẩm thạch, trên bàn trang trí vài bình hoa to lớn, trang trí hoa văn sắc sảo. Tất cả tất cả tuy là quý khí bức người, mặc dù chỉ là những trang sức phàm trần trung tầm. Và cả tướng công của nàng, tướng công, của nàng… Cũng không tầm thường?

“Trân nhi, sao nàng vẫn chưa vào?”

La Chẩn hít một hơi dài, chậm rãi bước vào, vén rèm, nhìn tướng công tuấn tú như ngọc, “Tướng công, chân Trân nhi mềm nhũn, ôm Trân nhi qua đó, có được không?”

“Được!” Người nào đó cười toe toét, vọt tới đem nương tử ôm vào trong ngực, nhưng mục đích lại là… trên giường phủ sa màn đỏ thẳm.

“….Ta chỉ là muốn chàng ôm ta đến ghế mà, chứ không phải… Ôi, chàng nha, tùy chàng thôi…” Ngốc tử này, tại sao học lại mau thế? Kỹ xảo lại tốt như vậy…. Trời ạ…

“Trân nhi, nàng không vui sao?” Người nào đó đang vui vẻ nhấm nháp thê tử, đôi tay vẫn mạnh mẽ đặt lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại trơn bóng của nàng, mặc dù vô cùng mê mẩn hài lòng, nhưng lại không quên quan tâm đến người trong lòng đang không vui.

“Tướng công, chàng biết bọn người Phùng Mạnh Thường đến nơi nào không?”

“Ngoài thành!”

Ngoài thành? Được, ngoài thành. “Bọn họ đi như thế nào?”

“Phong ca ca mang bọn họ đi.”

“Phong ca ca của chàng mang bọn họ đi khi nào?”

“Là do bọn họ nhìn nương tử như vậy, nói chuyện với nương tử như vậy, Chi Tâm rất tức giận, rất tức giận, rất tức giận, Chi Tâm không để cho bất luận kẻ nào nhìn nương tử như vậy!”

Ôi, tướng công ngốc của nàng… Cánh tay ngọc quấn lên gáy của tướng công, trái tim đột nhiên bình tĩnh xuống, tướng công như vậy, bất kể hắn như thế nào, cùng không tầm thường như thế nào, nàng không cần phải lo lắng quá? “Nói cho ta biết đi, tướng công, chàng nói Phong ca ca, rốt cuộc là ai vậy? Vì sao ta không hề gặp hắn?”

“Nhưng hắn nhìn thấy nương tử nha, hắn cũng nhìn thấy cha cùng mẹ. Nhưng các người cũng không thấy được hắn, còn có Phong bá bá, còn có Phong gia gia…”

Gió Tây Nam nổi lên, huynh ấy biết ngươi trở về Ngọc Hạ quốc…

…Phong gia gia mang Chi Tâm tới, Phong gia gia làm cho người trên thuyền không thể mở mắt ra, sau đó Chi Tâm đi vào trong ngồi xuống…

“Tướng công, chàng có thể nhìn thấy Gió? Bọn họ nghe lời chàng sao?”

“Bọn họ mới không nghe lời Chi Tâm đâu, tranh nhau điểm tâm mà Chi Tâm mang đến cho bọn họ, đánh nhau loạn xạ, sau đó, gió sẽ nổi lên thật to, thật to Chi Tâm tức giận, bọn họ liền bỏ chạy trống trơn…”

“Đại tẩu sẽ biết, Chi Tâm là một bảo bối…”

Lương Chi Hành?! Hắn tất nhiên đã sớm biết rồi, có đúng không? Tướng công của mình, tướng công của mình… “Tướng công, ngoài chuyện chàng nhìn thấy ‘Gió’ ra, còn thấy được cái gì?”

“Nương tử, thấy được nương tử, nương tử thật là đẹp, thật là đẹp đó…”

La Chẩn không biết nên khóc hay cười, “Ta là nói, chàng có thể nhìn thấy thứ gì mà người khác không nhìn thấy?”

“Dáng vóc của nương tử lúc này, Chi Tâm không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy!”

Ngốc tử này! Nhéo mạnh vào tai hắn, “Sao không đáp ngay câu hỏi của ta chứ…, đem chàng đạp xuống giường bây giờ.”

Ai ngờ người nào đó lại vô cùng cao hứng cười khanh khách, “Nương tử, nàng nhéo lỗ tai Chi Tâm nữa đi…”

Trời, trời ạ, La Chẩn quyết định, không thèm nói nhảm cùng ngốc tử này nữa, ngày mai tìm tên ngốc mặt lạnh Lương Chi Hành kia hỏi cho rõ ràng vậy. Xoay người, ngủ…

“Nương tử, Chi Tâm còn muốn ôm nương tử…”

Oành! Người nào đó bị đạp xuống giường.

Tướng công đáng ghét, ngốc tử xấu xa, lời hay thì chẳng nghe hắn nói, nhưng ở chuyện nào đó thì thông minh tinh ranh hơn bất cứ ai, xuống đất nằm đi, hừ!

“Đại tẩu nhìn thấy gì?” Mắt Lương Chi Hành nổi lên hứng thú.

Nhìn thấy gì? Nàng nhìn thấy:

Mấy công tử bột đó, đang nói năng cao hứng, chợt có một luồng gió lạnh thổi mạnh vào cuốn tung bức màn che của Đức Lai cư, bất ngờ thổi mạnh vào mặt những người này, cơ hồ giống như có người vung tay tát vào mặt bọn họ, âm thanh vang đội, đem một đám quần áo sang trọng ngã lăn trên mặt đất. Không đợi mọi người phản ứng kịp, một trận cuồng phong lại nổi lên, thổi mù mịt làm mọi người không thể mở mắt nổi. Đợi gió tan đi, thì những tên đó đã không còn bóng dáng.

Chuyện này nói ra thật quỷ dị, nhưng tướng công vốn thích náo nhiệt ồn ào của mình. Lúc này đây, từ đầu đến cuối chỉ im lặng cúi đầu, mím môi, hồn nhiên không động. Không thấy những tên công tử kia đâu, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, duy chỉ có hắn, dáng vẻ thật bình thản như đã biết chuyện gì. Nếu đến đây, nàng vẫn không phát hiện ra khác thường, vậy nàng đã không còn là La đại tiểu thư khôn khéo sắc bén nữa rồi. Đêm qua, cố tình tra hỏi, nhưng ngốc tử kia, trả lời không đâu vào đâu, nên chỉ đành phải tới hỏi Nhị đệ.

“Ta đã phát hiện lâu rồi, ngay lúc ta ngã vào cái hố đó một cách kì lạ. Đại ca liền hướng về ngọn gió lạnh đang thổi phần phật kia mà gọi ra được một người thì ta sợ ngây người. Sau đó đại ca cõng ta xuống núi, người nọ vốn đang ở phía sau chúng ta, ta quay đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy ‘hắn’ – đây là sự kinh hoàng thứ hai.

Đại ca cõng ta đến dưới chân núi thì đột nhiên dừng lại, hướng về phía một bụi cỏ dại đung đưa ở trong gió nói chuyện. Sau đó đặt ta xuống, lấy hai nhánh lá xanh biếc đó xoa vào vết thương của ta, ta tận mắt nhìn thấy cái chân máu chảy không ngừng, xương gãy nát, trong nháy mắt hoàn hảo như lúc ban đầu. Đại tẩu cho là tận mắt chứng kiến như thế ta còn có thể cho rằng đại ca ta chỉ là một thằng ngốc không hề biết gì sao?”

“Đệ đối với Chi Tâm rất tốt…”

“Không liên quan đến chuyện này.” Lương Chi Hành lạnh nhạt tiếp lời.

La Chẩn mỉm cười, “Ta tin tưởng. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Lương Chi Hành cau mày, “Tẩu sợ sao?”

“Thật sự ta rất sợ.”

“Tẩu…” Lương Chi Hành biến sắc, liền muốn sinh giận.

“Ta từng xem qua sách khi còn ở Trung Nguyên, phàm là người mang dị năng trên người, như dự đoán tương lai, chính mắt thấy Quỷ Hồn, tinh thông thú ngữ, mọi việc như thế, trời cao tất nhiên sẽ đòi lại tuổi thọ, ta sợ Chi Tâm của ta….”

Mặt Lương Chi Hành lập tức nhẹ nhõm hẳn, trầm giọng nói: “Nhưng trời xanh cũng thu đi trí lực của đại ca, không phải sao?”

Ồ… Là thế này phải không? Trái tim thấp thỏm không yên của La Chẩn thoáng an bình, “Kế tiếp, ta và đệ, hai người chúng ta nhất định phải bảo vệ Chi Tâm cẩn thận.”

“Ý của Đại tẩu là dị năng đại ca không thể để người khác biết?”

“Không tệ.” La Chẩn khẽ gật đầu, dung nhan thanh tú nghiêm túc. “Chi Tâm bởi vì trời sanh tính thuần chân thiện lương, sẽ không lợi dụng dị năng hại người, mà những chuyện hắn làm thường ngày cũng được mọi người xem hắn như nói si nói ngốc, cho nên đến nay mới không làm cho người ta phát giác.

Nhưng nếu có người cố tâm dò xét tỉ mỉ, khó tránh khỏi có một ngày sẽ bị người thứ ba biết, đến lúc đó người nọ có thể giúp Chi Tâm giữ nghiêm bí mật hay không? Dị năng của Chi Tâm nếu để người ngoài biết, tung tin ra ngoài, tất nhiên sẽ xuất hiện tai họa mà chúng ta không tưởng tượng nổi. Người trên đời này vốn còn ngu dốt, sẽ không cho đó là dị năng trời xanh ban cho, nói không chừng cho rằng Chi Tâm là yêu quái đó.”

Lương Chi Hành gật đầu, “Đại tẩu yên tâm, Chi Hành sẽ đem hết toàn lực bảo vệ đại ca.”

“Vậy đệ giúp ta tra lai lịch của Phùng Mạnh Thường một chút trước, xem người này như thế nào?”

Hậu viện La gia, trong hồ nhỏ vòng quanh lương đình.

“Tỷ tỷ gởi thư muốn chúng ta báo cáo từng chi tiết liên quan đến những giao dịch gần đây với Phùng gia, tại sao?” La Khởi giơ cao bức thư của Đại tỷ lên, giống như thường ngày thẩm tra vải vóc, nhìn đi nhìn lại, dường như muốn từ trong đó tìm ra bí ẩn giấu trong đó, phát hiện ý định mới của tỷ tỷ.

Bàn tay trắng nõn của La Đoạn chống cằm, gật đầu nói: “Theo sự hiểu biết của tỷ với đại tỷ, tỷ ấy làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân.”

“Đúng thế, muội cũng có cảm giác này…”

“Cho nên…”

Cho nên? La Khởi phòng bị nhìn Nhị tỷ xảo quyệt khó đối phó của mình. “Cho nên như thế nào?”

“Làm một điều tra nghiên cứu lại, lấy cớ đến thăm đại tỷ lấy chồng ở nước xa lạ, bổn cô nương quyết định tự mình đi một chuyến đến Hàng Hạ quốc.”

“A, này này!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khởi biến sắc, “Nhị tỷ, tỷ thật gian trá, sao tỷ không nói đại là mình vì lười biếng đi?”

“A, này này, có những chuyện không nên nói huych toẹt ra như thế, đâu còn gì vui nữa chứ?” La Đoạn vuốt vuốt tóc mai.

“Về phần bên này, sẽ toàn quyền giao cho Tam tiểu thư, còn có ‘khúc gỗ’ bởi vì ngưỡng mộ La Tam tiểu thư, giả dạng thư sinh nghèo đến La gia xin làm công, nhưng trên thực tế chính là con cháu hoàng gia – Ngọc Vô Thụ, xử lý.” Nếu không phải hôm đó nàng tận mắt nhìn thấy gia nhân nhà mình tranh chấp cùng Tấn Vương, ai có thể nghĩ tới, gia nhân mới đến nhà chưa đầy một tháng là con cháu của Hoàng gia chứ? Vì muội muội nhà mình, không tiếc tự hạ giá trị con người mình làm nô. Ai u, Cô bé tươi mát như đóa hoa đang khoe sắc thu hút biết bao ong bướm lượn lờ, không lợi dụng thật tốt sao được?

La Khởi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, “Nhị tỷ, đã nói với tỷ rồi mà, người ta không thích hắn nha…”

“A, đúng nha, lúc người ta là thư sinh nghèo còn giúp hắn khâu vá xiêm áo, sao khi người ta trở thành con cháu Hoàng tộc lại không thích? Tam tiểu thư chê giàu tìm nghèo rất không có phúc hậu đó nha, không được, không được đâu.”

“Nhị tiểu thư nói rất đúng, tiểu sinh cũng cho là Tam tiểu thư không khỏi xử sự quá bất công, không thể đối xử như nhau, làm tiểu sinh rất tổn thương.” — Cũng không biết tự nơi nào chui ra một vị thư sinh trí thức, mặc áo nho sĩ, dáng dấp nghèo nàn hủ lậu bạch diện thư sinh, hướng về phía hai vị tiểu thư khom người thi lễ, “Tiểu sinh cám ơn Nhị tiểu thư bênh vực lẽ phải.”

“Đây là hậu viện, sao ngươi vào đây được? Không biết lễ…” Tam tiểu thư quát, nhưng bởi vì giọng nói mềm mại nũng nịu từ nhỏ đã thế, nên không có chút uy hiếp nào, ngược lại cực kỳ giống làm nũng, nghe được làm tâm của vị “Thư sinh” kia xao xuyến không thôi, hận không thể đưa tay lên gò má hồng như quả táo chín mọng đó, véo thử một chút. Nhưng muốn lấy được trái tim của giai nhân trước mắt, không thể làm càn, hắn chỉ có thể kềm chế, “Tam tiểu thư, ngài quên sao? Ta đã lạy La bá phụ làm nghĩa phụ, trên danh nghĩa, tiểu sinh đã là nghĩa huynh của Tam tiểu thư, trong nhà hay bên ngoài, đương nhiên có thể tùy ý đi lại…”

Người này còn dám nói? Có ai lại gấp gáp lạy nhận cha đến như vậy không? Cho dù từ chối khéo cách nào, cũng ra vẻ không hiểu, da mặt dày giống như bức tường thành phía Nam nha. “Là ngươi buộc phụ thân nhận ba lạy của ngươi, ngươi xấu xa…”

“Tam tiểu thư, từng lời của tiểu sinh hết sức chân thành, Tam tiểu thư nỡ lòng ghét bỏ như thế sao? Tấm lòng tôn kính của tiểu sinh, Tam tiểu thư lại coi như cám bã? Tiểu sinh thật không muốn sống nữa….”

“A nha, ngươi, ngươi…” Đấu không lại hắn, La Khởi chỉ đành phải ôm lấy Nhị tỷ gian xảo làm nũng, “Nhị tỷ, mắng hắn đi, hắn rất đáng ghét…”

La Đoạn liên tiếp gật đầu, an ủi vỗ vỗ bả vai tiểu muội, ngón tay nhỏ nhắn vung lên, “Khúc gỗ à, nếu ngươi muốn theo đuổi muội muội ta làm nương tử, có biết dùng chút lòng thành không?”

“Tiểu sinh nguyện ý nghe Nhị tiểu thư chỉ giáo.”

“Ngươi cũng biết, Vương thúc ngươi đối với tỷ tỷ nhà ta không hề buông tha, một lòng muốn thu nạp tỷ tỷ ta làm tiểu thiếp. Hiện tại tỷ tỷ ta đã thành thân, nhưng ngài ấy tất nhiên sẽ không bỏ qua La gia chúng ta. Nếu ngươi cũng là con cháu của Hoàng gia, vậy cũng nên vui vẻ bảo bọc che chở cho La gia một chút, có thể hay không?”

“Tiểu sinh đương nhiên sẽ không để cho toàn gia thê tử cùng nhạc phụ tương lai của mình bị bất cứ thương tổn gì.”

Ha ha ha, tiểu tử này khá tốt nha, xứng với con nhóc Tam nhà ta. “Nếu như thế, bổn tiểu thư đến Hàng Hạ quốc, bé Tam nhà ta cùng La gia phải nhờ ngươi chăm soc rồi. Đương nhiên việc kinh doanh không cần ngươi phải nhọc tâm, thủ đoạn của Khởi nhi nhà ta không hề kém hơn so với tỷ tỷ, ngươi chỉ cần làm chuyện mà ngươi nên làm, đã hiểu chưa?”

“Tiểu sinh đa tạ Nhị tỷ chỉ giáo.”

Nhị… tỷ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khởi đỏ ửng, dùng chân dẫm mạnh một cái, “Không cho ngươi gọi Nhị tỷ của ta là Nhị tỷ! Ngươi có biết thẹn hay không? Nếu ngươi đã lạy nhận cha ta làm nghĩa phụ, tuổi của ngươi so với chúng ta cũng lớn, sao ngươi có thể gọi Nhị tỷ của ta thế được?”

“Nếu không, Tam tiểu thư gọi tiểu sinh một tiếng ‘Ca ca’nghe thử đi?” Trên diện mạo thanh tú nho nhã của thư sinh nở một nụ cười khiêm nhường, “Tiểu sinh vạn phần mong đợi.”

“Ngươi… Ngươi… Đáng ghét!” La Khởi xấu hổ, cúi đầu lao ra khỏi đình nghỉ mát.

Nhìn theo bóng dáng xinh xắn đang xa đần, khí thế “Thư sinh” quanh thân bỗng chốc biến mất không còn chút gì, đôi mắt trở nên sắc bén, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lẽo quỷ mị, đây mới là bộ mặt thật của con cháu Hoàng gia – Ngọc Vô Thụ.

La Đoạn ở một bên tắc lưỡi khen thầm: Khúc gỗ này vì Khởi nhi, không ngừng cách chức giá trị con người, còn kiềm chế tính cách, thực sự là sự hy sinh to lớn nha. Nhưng bản tính thiện lương làm La Đoạn không nhịn được nhắc nhở hắn:

“Hoàng tử điện hạ, đừng nói dân nữ không nhắc nhở ngài, lúc trước ngài giả mạo thư sinh nghèo đã khiến cho Khởi nhi đối với ngài đã có sự dè dặt bên trong, nếu ngài muốn chân chính ôm được mỹ nhân về, tính cách hai mặt này của ngài nên giảm bớt mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.