Ngày nào đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia rời xa, bị tự tôn
ngăn cản mà không hề đưa ra một hành động gì, cũng đang âm thầm cảnh báo chính mình: đối với một nữ tử có thể rời đi mà không quay đầu lại ngay
trước mắt mình thì không nên lưu luyến níu kéo làm gì. Một khi đã muốn
đi, thì giữ không được nữa rồi.
Nghĩ đến là phóng khoáng, nhưng tim lại không thong dong như vậy nổi.
Mỗi một ngày, phải nhìn hai chân mình mà khinh bỉ hơn một ngàn lần, phỉ nhổ trên vạn lần, mới có thể trông nom không để chúng nó hướng tới nơi có
tiểu nữ tử kia mà bước đi.
Nhưng trông coi được hai cái chân chúng nó, lại không quản được một trái tim không chịu an phận nằm im.
Trí óc của hắn khuyên hắn không thể thỏa hiệp, nhưng nó vẫn đang nhảy nhót
kêu gào ầm ỹ trong ngực, nếu hắn mà không lo rằng một người không có tim thì không thể sống được thì chắc là hắn đã lập tức lôi nó ra bóp bẹp,
xem nó còn có thể ép buộc một chủ tử anh tuấn vĩ đại như hắn bao lâu?
Không thể moi tim ra mà trút giận, cũng không có cách nào lệnh cho nó yên
tĩnh an ổn, thì đành phải làm nhiều chuyện để dời đi sự chú ý của trái
tim mình.
Lý luận của Tấn Vương thúc là có thể tìm niềm vui khác để bổ khuyết cho việc trái tim lại đột nhiên trống rỗng thế này, nhưng
khi nâng chén rượu, đưa mắt nhìn những oanh oanh yến yến mập ốm khác
nhau trên người sặc mùi phấn son miệng lưỡi dẻo quẹo kia thì trước mặt
lại bất chợt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm, lông mày uốn
cong đang cười như gió xuân thanh mát bên bờ hồ, nhớ lại cảm giác ôm
nàng trong ngực mà trái tim trở nên mềm nhuyễn, nhớ lại nụ hôn cướp đoạt bất ngờ nhưng ngây thơ kia.
Vì thế, hắn liền quăng chén rượu ra xa, trái tim lại trở nên loạn nhịp, nhưng hắn không thể làm trái với
lời trong tim mình được. Nếu làm như thế thì có khác gì với lũ súc sinh
đâu?
Chuyện hộ tống muội muội gả đi xa cũng không đến nỗi là
phải chính hắn ra tay thì mới được, nhưng một Nhị Hoàng tử từ trước đến
nay chây lười đến chảy thây lần này lại chủ động xin đi lĩnh chỉ.
Hắn muốn có được một chuyến đi xa để làm rõ nỗi lòng, nên cứ vậy mà buông
tay, hay là kiên trì thỉnh cầu đến cùng, nhất định từ lúc đi đến khi trở về là đã tìm được đáp án. Trên hành trình đưa dâu, trách nhiệm quá
nhiều, nên Ngọc Vô Thụ thật sự không rảnh thời gian mà đắm chìm trong
nỗi phức tạp trong lòng.
Đợi đến khi đến Hàng Hạ quốc rồi, thực
hiện xong các nghi thức đại hôn của Thiều Nhi, đi lại khắp nơi, hỗ trợ
việc hai nước tìm hiểu lẫn nhau… Rất nhiều thời gian trôi qua, cuối cùng cũng có thời gian để thưởng thức phong thổ nhân tình của nước khác, thì hắn rõ ràng phát hiện ra rằng, rối rắm trong lòng kia của hắn đã trống
rỗng sạch sẽ tự khi nào, cảm nhận được một điều duy nhất trong lòng lúc
này là: nhớ nhung, nhớ nhung mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức dù hắn biết rõ là không có khả năng, vẫn nhắm mắt, im lặng hướng lên trời thề: nếu giờ này khắc này mà tiểu nhân nhi xuất hiện ở trước mắt, vì nàng,
hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc kiếp này nàng là thê
tử duy nhất của hắn, không phải nàng thì không cưới…
Có lẽ Nhị
Hoàng tử cầu nguyện rất thành kính nên đã làm cảm động một Ông Trời xưa
nay vốn ít khi xúc động, khi hắn mở hai mắt ra thì tiểu nhân nhi trong
lòng hắn kia đang thật sự chỉ đứng cách hắn trong gang tấc. Chính vì
thế, hắn tự nhủ, quyết sẽ không buông tay.
“Khởi nhi, Khởi nhi, đợi Vô Thụ ca ca một chút!” Giai nhân ở phía trước đi nhanh, Ngọc Vô Thụ mau chóng đuổi theo ở phía sau.
Nghe hắn không hề e dè mà gọi lớn tiếng, La Khởi ngầm nhìn xung quanh xem
xét: trong vòng vài ngày qua, hạ nhân hay nha hoàn của Lương Phủ dường
như đã quen với cảnh này, không còn cười trộm rình coi gì nữa. Nhưng…
vẫn rất xấu hổ đó nha.
“Ngươi… Ngươi không phải muốn đến gặp tỷ tỷ của ta học thêu à, chạy tới đây làm chi?”
“Khởi nhi là người thông minh lanh lợi mà cũng giả vờ ngớ ngẩn ư?” Ngọc Vô
Thụ đưa đôi mắt đẹp ái muội nhìn người trong lòng, giờ này khắc này, hắn không còn là một thư sinh nghèo túng, nhưng cũng không phải là một Nhị
Hoàng tử đầy cao ngạo nữa rồi. Từ lúc vừa dai nhách vừa cứng rắn đeo bám giai nhân đến tận Lương phủ, hắn chỉ là Ngọc Vô Thụ mà thôi. “Ta chạy
tới đây đương nhiên là vì Khởi nhi rồi, phụ đi phu tùy có gì không đúng
đâu?”
Gương mặt tươi cười của La Khởi đột ngột nhiễm rặng mây đỏ, “Ngươi đừng cứ mở miệng là nói những lời này!”
“Khởi nhi thẹn thùng à?” Ngọc Vô Thụ lặng yên lấn đến gần từng bước, “Khởi
nhi da mặt mỏng, về sau Vô Thụ ca ca sẽ giấu những lời này trong lòng
không nói ra vậy. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Khởi nhi phải hiểu
được tâm ý của Vô Thụ ca ca.”
“Tâm ý gì?” La Khởi mím môi hồng,
đôi mắt long lanh liếc hắn, “Tâm ý muốn dụ dỗ khuyên răn La Khởi nên
cùng vị hôn thê của ngươi hầu hạ một chồng?”
Ngọc Vô Thụ thu lại toàn bộ ý cười trên mặt, giấu kỹ vẻ trêu tức, nói:
“Khởi nhi, ta không thể phủ nhận ta từng có ý nghĩ này, nhưng không phải là
vì muốn hưởng đông người nhiều của gì gì đâu, mà ta chỉ cho rằng danh
phận và tình yêu không thể phân chia ngang bằng được.
Kỳ thật,
đối với vị Xương Lương vương Quận chúa kia, ta không có bất kỳ khái niệm gì. Hai bên đến dự Quốc yến chạm mặt quay về, sợ là đến ngay cả mặt mũi thế nào cũng không rõ ràng nữa là.
Vả lại, ta đã quá tuổi đại
hôn khá lâu, sở dĩ kéo dài đến tận bây giờ là bởi vì tự trong đáy lòng
ta không cam tâm, không cam tâm khi thấy một nữ tử sẽ đi cùng mình cả
đời thế mà chỉ có thể dùng hai chữ ‘xa lạ’ để miêu tả.
Ta cũng
đã từng đề nghị thẳng với phụ hoàng và mẫu hậu rằng để tránh làm hại
tuổi thanh xuân của nữ tử gia đình người ta, nên thỉnh Xương Lương vương Quận chúa chọn rể hiền khác. Nếu chính nhà gái tìm một lý do nào đó để
khéo léo từ chối hôn sự này thì ảnh hưởng danh tiết nữ nhi nhà gái sẽ
giảm thiểu đến mức thấp nhất, không phải sao?”
“Sao có thể được, ngươi là người Hoàng gia, có ai dám khéo léo từ chối hôn ước với Hoàng gia bao giờ?”
“Chỉ cần muốn thì có gì là không thể? Năm đó, hoàng huynh của ta cầu thân
thiên kim của Hữu Thừa tướng đại nhân, liền bị vị thiên kim kia lấy một
bài thơ khéo léo từ chối ngoài cửa.
Chẳng lẽ người Hoàng gia
ngoại trừ quyền cao thế mạnh thì không có chút phong độ nào sao? Ngay
như Khởi nhi đó, ta có từng làm khó La gia chỉ vì nàng từ chối khéo ta
không?”
“… Thì sao chứ?” Tuy rằng khi đó hắn thốt ra những lời hung ác, nhưng sau đó đúng là chưa từng làm khó gì nhà nàng, nhưng mà…
“Một nam nhân bình thường, bất kể có hay không có thê thiếp trong nhà, nếu
bên ngoài gặp được một nữ tử mà mình mến mộ trong lòng thì cũng khó mà
chặt đứt xúc động muốn chiếm đoạt cho riêng mình. Huống chi là người
trong Hoàng gia?
Ngươi rõ ràng đã có hôn ước, thế mà bây giờ vẫn đến trêu chọc ta như trước, mà ngươi cũng biết được rằng sau khi ta
biết ngươi có hôn ước thì không thèm để ý ngươi chút nào nữa, đó chẳng
phải là đại biểu cho việc trong lòng ngươi đã có một nhận định mà ngươi
cho rằng đương nhiên sao?
Ở trong lòng ngươi, việc nữ nhân yêu cầu một nam nhân phải một lòng một dạ là một chuyện buồn cười nhất phải không?”
“Cũng không phải buồn cười.” vẻ mặt Ngọc Vô Thụ nghiêm túc, “Nếu Khởi nhi yêu cầu như thế với nam nhân của nàng, đó có nghĩa là nàng cũng đã quyết
định là sẽ cả đời chuyên tình không phải sao?”
“Nhưng mà ở trong lòng các ngươi, nữ nhân chuyên tình cả đời đối với nam nhân không phải
chuyện đương nhiên hai năm rõ mười hay sao?”
“Khởi nhi.” Ngọc Vô Thụ đưa bàn tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng, “Nếu tương lai phu quân của nàng phản bội nàng, nàng sẽ làm thế nào?”
“Ta sẽ…” La Khởi nhíu mày, “Ta trước tiên sẽ cho hắn đội nón xanh, sau đó hưu phu không nhận làm chồng nữa.”
“…..”
Biết ngay mà, tiểu nữ tử này chính là hạng người ngoài mềm trong cứng, hơn
nữa, tuy rằng mặt mỏng ngại ngùng, nhưng cũng không xem trọng lễ giáo
cho lắm… Aiz, tiểu nữ nhân này nha…
“Cho nên, không có gì là
‘chuyện đương nhiên’ cả đúng không? Tình cảm của hai bên đều phải được
duy trì cân bằng lẫn nhau. Ta đối với nàng không tốt, đương nhiên nàng
cũng có thể đối với ta không tốt.”
Hắn lấy ngón cái thô ráp xoa
xoa trên đôi má non mềm của giai nhân, “Nếu ta dự đoán được rằng nàng sẽ một lòng yêu thương, đương nhiên cũng muốn dành toàn tâm toàn ý cho một mình nàng, có phải không?”
“Ngươi muốn giải trừ hôn ước?”
“Ta sẽ kính cẩn thăm hỏi Xương Lương vương, đưa cho hắn một cơ hội trước.”
La Khởi hơi nhíu lông mày, nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên giật mình phất
hiện ra rằng cả người mình đang bị giam ở trong khuỷu tay của hắn, hai
má lại bị lửa hồng thiêu lần nữa, mở ra tay hắn ra, dời thân đi, “Ngươi… đáng ghét!”
Ngọc Vô Thụ cũng không ngăn trở giai nhân lui bước, tuy rằng cảm giác vòng tay của mình trống rỗng không thoải mái chút nào.
“Khởi nhi, ta thật tình mời, còn nàng, nàng có thể thật tình đáp ứng ta không?”
“Ta…” Thật tình mời, thật tình đáp ứng ư?
Nhìn tay hắn duỗi ra trước mắt mình, vẻ mặt La Khởi thoáng qua nét nghi
hoặc, trong lòng thì mơ hồ: Có thể không? Có thể cầm cái tay này ư?