“Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ đuổi theo giai nhân, nhớ tới lúc trước thỏa
tình ôm nàng ở trên đường khiến giai nhân oán hận nên không dám đường
đột thêm nữa, chỉ giang rộng cánh tay chặt chẽ chặn đường đi, “Sao thấy
ta thì lập tức rời đi?”
Hắn muốn hẹn giai nhân thăm lại chốn xưa mà lại sợ nàng không chịu đồng ý, nên mượn Lương Chi Tâm nhờ vả thỉnh
La Chẩn hỗ trợ. La Đại tiểu thư lấy một đôi mắt sáng trong veo không một gợn sóng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, cuối cùng nhíu mày gật
đầu, thay hắn hẹn người ấy đến. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, La Khởi
vừa thấy người trong đình là hắn thì liền xoay người rời đi. Chẳng lẽ
hắn giống như ôn dịch hay sao?
“Ngươi thế mà cũng làm cho tỷ tỷ
giúp ngươi được?” Trong đôi mắt hạnh của La Khởi là một đốm lửa nhỏ,
“Gạt ta thì ngươi đắc ý lắm ư?”
“Ta không xin đại tỷ giúp ta,
nàng sẽ đồng ý gặp ta sao? Từ sau tiệc tối ngày đó, nàng coi ta như rắn
rết, ta bước vào cửa trước thì nàng liền trốn ra bằng cửa sau, nếu không có chiêu này, làm sao mới có thể gặp được nàng?” Ngọc Vô Thụ bĩu bĩu
môi rất ủy khuất.
“Gặp ta làm cái gì? Những gì nên nói, nên làm, chẳng phải đã làm hết từ vài năm trước rồi sao? Ngươi lại đây làm cái
gì?” Tiếng nói mềm mại của La Khởi mang theo một cỗ oán khí, biến lời
nói thành mưa băng ném vào trên mặt hắn.
“Khởi nhi, mấy năm nay, ta… ta nhớ nàng, rất nhớ, “Ngọc Vô Thụ nắm bàn tay mềm mại của giai
nhân, sau khi bị gạt ra lại kiên cường bất khuất chạm vào lần nữa, lại
lần nữa bị gạt ra, đành phải mạnh mẽ ép buộc tay mình không vươn ra nữa
mà chỉ đem ánh mắt si ngốc cuốn lấy gương mặt xinh đẹp kia, “Khởi nhi,
nàng có từng nhớ đến ta không?”
La Khởi cười, “Nhớ.”
“Khởi nhi? “Đôi mắt Ngọc Vô Thụ chợt sáng ngời lên.
“Nhớ đến sự thất vọng, nhớ đến sự tuyệt vọng, nhớ đến sự khác biệt giữa hai
người!” La Khởi quay đầu, không muốn để cho hắn thấy hai mắt nàng đột
nhiên trở nên ẩm ướt, “Vào thời điểm ta đã không còn nhớ đến ngươi nữa,
ngươi lại trở về. Ngọc Vô Thụ, vì sao ngươi cứ phải xuất hiện ở trước
mắt ta, vì sao không thể để cho ta yên ổn sống qua ngày? Vì sao ngươi
mới trở lại đã làm nhiễu loạn cuộc sống trước kia của ta? Ngươi… đáng
giận, ngươi thật đáng giận!”
“Khởi nhi…”
“Không cho phép chạm vào ta!” Lại một lần nữa, La Khởi hất bàn tay đang muốn cầm tay nàng, lớn tiếng quát.
“Được, không chạm vào, không chạm vào.” Ngọc Vô Thụ giấu bàn tay mà hắn rất
khó quản chế ra sau lưng, “Khởi nhi, lần này ta trở về, cho tới bây giờ
không hề muốn làm nhiễu loạn sinh hoạt của nàng. Ta nghĩ rằng nàng đã
là… danh hoa có chủ, lòng ta đã chuẩn bị xong để chịu lăng trì, nhưng
ngay thời khắc biết được nàng vẫn là tiểu cô nương độc thân…” Trong một
thoáng mừng như điên đã khiến cho hắn không rảnh mà suy tư về bất kỳ vấn đề khác, chỉ thầm nghĩ làm cách nào nhanh nhất để có thể ôm vào lòng
thiên hạ vẫn luôn luôn chiếm cứ một chỗ vững chắc trong lòng trong mộng
của mình. “Đó là tâm tình của ta, ngoại trừ việc cảm tạ trời xanh nhân
từ, không thể nói nên lời nào khác được nữa.”
“Tâm tình của ngươi không nên đòi công bằng từ ta, Nhị Hoàng tử.”
“Khởi nhi…” Ngọc Vô Thụ nhếch môi đầy ý khổ sở, “Chúng ta uổng phí thời gian
mấy năm nay còn chưa đủ sao? Mỗi đêm nghĩ tới nàng, ta lại thêm một lần
bị sự hối hận cắn nát tâm can. Ta không hiểu sao khi đó ta lại ngu xuẩn
đến thế, để cho nàng rời đi ngay trước mắt ta? Chỉ xoay người một cái
thì lập tức là cả một đời vô duyên, ta vì một phần ngạo khí không sao
hiểu được mà phải trả cái giá thê thảm nặng nề đến cả đời cũng không
chấp nhận được… Bị những tâm tình kia nhiều lần xâm nhập hỗn lộn tra
tấn, ta hầu như đã nghĩ rằng nhất định mình sẽ chết vì đau lòng.”
Chết vì đau lòng? La Khởi bất giác không kìm được bưng lấy ngực. Đã từng có
lần, khi nàng khóc ướt áo gối giữa đêm khuya, nàng cũng cho là mình sẽ
chết giống vậy, chỉ vì nỗi đau không thể chịu đựng nổi kia. Nhưng mà vào lúc nàng đã pha loãng được ý nghĩ đau thương, buông xuống cảm xúc trong lòng mình, hắn lại như từ trên trời rơi xuống…
Tên vở kịch
“gương vỡ lại lành” thì ai cũng thích xem, nhưng có ai nói cho người
đứng trước gương nên làm thế nào để không để ý đến việc kính kia đã chia mặt mũi mình thành trăm ngàn mảnh vỡ không lành?
“Ngọc Vô Thụ, chúng ta đã đi không đường quay về rồi, ngươi bảo…”
“Vì sao không đường quay về?” Ngọc Vô Thụ không muốn nghe chữ “bảo trọng”
mà nàng còn chưa nói ra miệng. Người hắn muốn là nàng! “Bởi vì trong
lòng nàng có người khác đến rồi sao?”
Hắn nhớ tới thanh niên
Trạng Nguyên kia, hắn hiểu được, đó là một đối thủ cần toàn lực ứng phó. Những năm tháng mà mình vắng mặt trong cuộc đời Khởi nhi, hắn toàn bộ
chiếm giữ.
“Không liên quan gì đến người bên ngoài. Cả ta và ngươi đều đã hai mươi tuổi.
Gần một năm, sau khi đau thương như khoan vào tim thấu tận xương kia phai
nhạt rồi, ta nghĩ về chuyện giữa chúng ta vô số lần. Khi đó ta tuổi còn
nhỏ, không hiểu không thông cảm mà cứ nhất quyết đòi có tất cả, nên lòng của ngươi nảy sinh ý dao động không phải là ta không có trách nhiệm.
Nếu thời gian lăp lại một lần nữa, có lẽ tuy còn nhỏ nhưng ta sẽ chín
chắn hơn, có lẽ sẽ không để cho ngươi có cơ hội động tâm đối với Phạm
Dĩnh, có lẽ chúng ta…”
“Không có động tâm, Khởi nhi, từ đầu đến
cuối, người làm cho ta động tâm sinh lòng yêu thương, chỉ có nàng!” Ngọc Vô Thụ vẫn không kiềm chế được đôi tay mình, đặt lên vai giai nhân, để
hai người bốn mắt nhìn nhau, xin nàng thấy rõ tình yêu si mê say đắm
trong đáy mắt hắn, “Đó là thưởng thức, chỉ có thưởng thức mà thôi, như
đối với một khối mỹ ngọc, như khi xem một bức danh họa.
Khởi
nhi, ta biết, nàng luôn luôn trách ta chuyện ta từng mở miệng trách cứ
nàng khi Phạm Dĩnh chết đi. Nhưng mà nàng thử nghĩ xem, nếu một người
bằng hữu của nàng mất đi, ta cũng đứng trước mặt nàng mà vui vẻ ra mặt,
nàng sẽ như thế nào? Khi đó, ta cũng đâu biết nàng ta còn tại nhân thế.
Triều Ninh nhắc với ta, nàng từng kể hắn nghe rằng ta thở dài kể lể thần thái Phạm Dĩnh dị thường khác hẳn người khác thế nào, chẳng lẽ lúc ta kể với nàng về những chuyện của Thiều Nhi vẻ mặt ta không giống thế hay sao?
Chỉ bởi vì Phạm Dĩnh và ta không có quan hệ huyết thống, nàng liền định
cho ta tội danh động tâm với nàng ta.
Nhưng nàng đã từng thấy
dáng vẻ của ta khi ta nói chuyện với người khác về nàng chưa? Hoàng
huynh ta từng trêu ghẹo ta rằng, vừa nhắc đến nàng thì trong ánh mắt ta
liền như ẩn dấu một viên trân châu lộng lẫy nhất thiên hạ này, trên mặt
như là đã ăn được mật đường trăm ngàn năm. Nếu nàng vẫn không thể hiểu
ra, Khởi nhi, nàng có thể đi gặp tỷ tỷ của nàng, xem mặt tỷ ấy khi nói
đến thưởng thức lụa phẩm và nói đến tỷ phu thì khác nhau đến thế nào.”
Lần này nói nhiều như vậy đều không phải là những lời ấp ủ lâu ngày. Ngọc
Vô Thụ vốn dĩ muốn đem quá khứ vứt bỏ ra sau đầu, cùng Khởi nhi dắt tay
trong tương lai là tốt rồi. Nhưng Khởi nhi kháng cự khiến cho hắn hiểu
được, nếu muốn tìm kiếm sự bắt đầu một lần nữa, phải thật sự đối mặt với quá khứ một lần. Vì thế, những lời này liền tuôn ra ào ạt như thế.
“Khởi nhi, chúng ta…”
“Những điều ngươi nói thì từ trước khi ngươi trở về ta đã hiểu được rồi.”
Trong lòng La Khởi nổi lên vị chát, “Ta vừa mới nói rồi đó thôi, ta đã
đem chuyện giữa chúng ta lật tới lật lui vô số lần. Đã nghĩ thấu đáo ta
sai chỗ nào, lỗi của ngươi ở đâu, cũng đã nghĩ thấu đáo chúng ta đã bỏ
qua cái gì. Chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa, chẳng liên quan
gì đến Phạm Dĩnh hay Phương Tốn, mà cái chính là…”
Cúi đầu
xuống, cụp mắt dùng hàng mi dài che lấp, sau một lúc im lặng thật lâu,
đôi mắt như nước hồ thu như mềm hẳn lại, giọng nói dù hết sức cố gắng
giữ sự lạnh nhạt vẫn khó che dấu nỗi thê lương, “Chúng ta bỏ lỡ rất
nhiều thời gian quan trọng, bỏ lỡ thời khắc yêu nhau nhất, đã không trở
về được nữa.”
***
“Trở lại rồi đấy à?” Phương Tốn chờ
trước cửa khuê lâu của Tam tiểu thư, khi thấy một bóng hình xinh đẹp
tiến đến liền lại gần nghênh đón.
La Khởi vô lực thở dài, “Phương Tốn, lúc này ngươi có thể đừng nói gì với ta được không? Đừng làm một chuyện gì được không?”
“Được.” Người sau mặt không đổi sắc, ung dung gật đầu.
La Khởi lướt qua hắn đi vào trong phòng, nghe thấy tiếng cửa nha hoàn bên
người đóng lại, nàng rảo bước tiến vào phòng trong, vùi đầu vào trong
chăn bông. Mấy ngày vừa qua, nàng chịu đủ loại vừa bao vây vừa quấy rối
lôi kéo, đã vài đêm không ngủ ngon, lúc này lên cơn buồn ngủ, muốn ngủ
ngay. Không bao lâu sau, hơi thở dần dần trầm xuống, ngủ thật.
Khi tỉnh lại, hoàng hôn đã buông ngoài cửa sổ. Nàng kêu vài tiếng tên của
nha hoàn mà không thấy đáp lại, mang giày khoác thêm áo bước ra ngoài,
uống xong một chén trà nóng, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy có một thân
ảnh to lớn đứng thẳng được ngọn đèn chiếu hắt vào trên màn che cửa.
“Ai ở bên ngoài đó?”
“Ta.”
“Phương Tốn?” La Khởi nhướn mày kinh ngạc, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi vẫn đứng đó từ nãy đến giờ nha?”
“Hôm nay là ngày nghỉ của ta.” Thời gian dư dả. “Cũng không phải là ra vẻ cố đứng làm gì, có ghế dựa có thể ngồi mà.”
Trời, tên nhóc hư đốn này là muốn nàng tức chết phải không?