Giờ lành đến, tân lang tân nương bước vào hỉ đường.
Nhất bái
thiên địa, nhị bái cao đường, người chủ trì vừa định hô một tiếng “Kết
thúc buổi lễ” thì đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng ồn ào náo loạn từ bên ngoài truyền đến.
“Lão gia, lão gia, có quan binh xông vào… A!”
Gia đinh vừa kích động từ ngoài cửa chạy vào thì liền bị người xông tới đẩy phắt ra, “Không cần ngươi bẩm báo, để bổn vương trực tiếp nói chuyện
với lão gia La gia các ngươi!”
“Đại Hoàng tử?” Dù gì cũng là
hoàng thương nên La Tử Kiêm chẳng xa lạ gì vị trưởng tử của Hoàng gia
này, tiến lên thi lễ, “Không biết Đại Hoàng tử quang lâm tệ phủ lúc này
là có gì muốn chỉ giáo?”
Đại Hoàng tử mặt lạnh như sương, mắt lạnh như băng, “Khỏi nhiều lời, nhanh chóng cho nữ nhi của ngươi đi theo bổn vương!”
La Tử Kiêm sửng sốt: “Cái gì? Đại Hoàng tử ngài…”
“Chính nàng ấy!” Đại Hoàng tử đưa ngón tay chỉ vào tân nương đầu đang đội hỉ khăn, “Mời nàng đi cùng bổn vương!”
“Ý của Đại Hoàng tử đây là gì?”
“Ý tứ của bổn vương đã hết sức rõ ràng, các ngươi, nhanh chóng mời La Tam
tiểu thư về!” Đại Hoàng tử vẫy tay ra hiệu cho hai gã kiệu phu đi theo.
Hai gã kiệu phu hung dữ mạnh mẽ tiến lên, tân lang bước ra phía trước,
“Đại Hoàng tử, trước mặt tân khách cả sảnh đường, ngài làm vậy là cưỡng
bức cướp dân nữ sao?”
“Tội danh lớn hơn nữa bổn vương cũng có
thể gánh chịu!” Đại Hoàng tử vẫy tay, dùng lực của người luyện võ đẩy
văng thư sinh tuấn tú này qua một bên.
La Chẩn che ở phía trước
tiểu muội, “Tiểu muội phạm vào điều nào trong vương pháp mà Đại Hoàng tử phải huy động nhiều người như thế?”
“La Đại tiểu thư, bổn vương trước nay có phần kính trọng ngươi, nhưng mời tránh ra!”
“Đại Hoàng tử…”
“Tỷ tỷ.” La Khởi chặn trưởng tỷ lại, vén hỉ khăn lên, đi lên phía trước,
thản nhiên nhìn thẳng vào vẻ mặt lạnh như băng của Đại Hoàng tử, “Đại
Hoàng tử, vì sao ngài muốn mang La Khởi đi?”
“Đệ đệ của ta vì ngươi mà lúc này mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, ngươi cho là ngươi còn có thể bái đường thành thân sao?”
“Hắn… Hắn lại đùa giỡn gì nữa vậy? Đại Hoàng tử, chẳng lẽ tôn nghiêm hoàng
quyền là dùng để giúp huynh đệ của ngài chơi trò nhàm chán này sao?”
“Chơi?” Mắt Đại Hoàng tử hiện rõ vẻ sát ý lạnh thấu xương, không giận mà lại
cười, “Nếu lúc này mà Vô Thụ thật sự chết đi, cho dù vi phạm lời hứa với Vô Thụ, bổn vương cũng muốn dùng tôn nghiêm hoàng quyền nhổ tận gốc La
gia các ngươi!”
“Chết?” Từ thái độ và thần sắc cử chỉ lời nói
khác thường của Đại Hoàng tử, La Chẩn cuối cùng cũng phát giác ra sự bất thường, chợt nhớ lại cuộc gặp mặt ngắn ngủi ngày ấy với Ngọc Vô Thụ,
nhớ lại sắc mặt thất vọng cùng ánh mắt tuyệt vọng, cùng với những lời
trao đổi với tướng công… “Nhị Hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?”
“Để muội tử của ngươi ngoan ngoãn đi theo ta!”
Đại Hoàng tử xoay ngươi đi ra, cũng không thèm để ý xem phía sau có người đi theo hay không.
***
Mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Đại Hoàng tử không hề phóng đại thương thế của đệ đệ chút nào. Ngọc Vô Thụ
lúc ở trạng thái thanh tỉnh mà còn không khống chế được con ngựa quý
“Lửa hồng”, chứ đừng nói là đang say rượu ngã nghiêng ngã ngửa mà còn
nhảy lên cưỡi nó thì quả thật cũng không khó để tưởng tượng ra kết quả.
Thần trí đã hết tám chín hỗn loạn, lại dùng tốc độ nhanh như chớp nhảy
lên con ngựa, nên cả người bị con ngựa mạnh mẽ như bão táp ném văng ra
ngoài, không có bất kỳ cái gì ngăn cản nên đập thẳng xuống đất, xương cổ gãy ngay tại chỗ thành vết thương trí mạng, về phần thương thế ở các
nơi khác trên thân thể thì chẳng cần phải nói rồi, lúc được thị vệ nâng
lên thì hơi thở đã mong manh…
Chính bởi như thế, nên một Đại
Hoàng tử trước giờ nổi tiếng là vô cùng ôn hòa cũng phải nổi điên mà
thẳng hướng La gia bắt người.
“Đại… Hoàng tử.” Ngự y sau khi đã hội chẩn liền run rẩy tiến đến bẩm báo, “Nhị Hoàng tử… Nhị Hoàng tử…”
“Nói!”
“Chúng thần vô năng, Nhị Hoàng tử…” Các ngự y trao đổi ánh mắt, rốt cuộc cố
hết sức đưa ra quyết định, phạch một cái đồng loạt quỳ gối, “Nhị Hoàng
tử không còn nhiều thời gian, kính xin mau chóng bẩm báo Quốc Quân Quốc
Hậu…”
“Các ngươi…” Môi Đại Hoàng tử gợn lên ý cười lạnh lẽo,
“Bổn vương chỉ biết, nếu Nhị Hoàng tử có gì bất trắc, cả đám phế vật các ngươi đều sẽ chôn cùng.”
“Kìa, kìa, kìa, Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử…”
Ngoài mái hiên là một mảnh thê lương, trong phòng lại im lặng không tiếng
động. La Khởi ngồi ở bên giường, mắt không hề chớp nhìn người nằm trên
giường, hỉ phục cũng chưa thay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy.
Nàng không ngờ sẽ thế này. Vốn nghĩ rằng bọn họ cả đời này mất nhau, vốn
nghĩ rằng bọn họ tình sẽ phai duyên sẽ rời, nhưng nàng chưa bao giờ có
một chút ý tứ rằng hắn sẽ trở thành thế này. Nàng thầm nghĩ rằng bọn họ
sẽ thật tốt, ở nơi trời nam đất bắc đều tự bảo trọng, nàng muốn hắn thật tốt, thật tốt…
“Ngươi hài lòng rồi chứ?” Đại Hoàng tử thong thả tiến vào, “Ngươi mặc hỉ phục vì một nam nhân khác, ngồi ở bên giường đệ đệ của ta, nhìn hơi thở sinh mệnh của hắn dần dần rời đi, ngươi hài
lòng rồi chứ?”
“Đại Hoàng tử không cần nói thế.” La Khởi vẫn
nhìn thẳng tắp vào vẻ mặt tĩnh mịch xám trắng, thanh âm lạnh lùng nói,
“Nếu hắn đi, ta sẽ đi cùng hắn.”
“Đáng tiếc, ta không thể để cho ngươi làm thế. Bởi vì, ngay trước khi hôn mê, hắn còn lôi kéo tay ta,
muốn ta đồng ý sẽ không tổn thương ngươi, không tổn thương La gia! Tên
ngu ngốc này, đến lúc sắp chết mà còn vướng bận ngươi, mà khi đó, ngươi
đang chuẩn bị làm tân nương của người khác!”
Lập tức, La Khởi đau nát cả ruột gan, “Ngươi…”
“Ngự y thứ ba sẽ đến lập tức, nếu người này vẫn đưa ra kết quả hội chẩn
giống như hai gã đến trước, bổn vương sẽ đem toàn bộ ngự y ra chém rồi
chôn cùng Vô Thụ. Còn ngươi, người phải còn sống thật tốt cho ta, ngươi
muốn cùng chết với Vô Thụ ư, còn chưa đủ tư cách!”
Còn chưa đủ
tư cách cùng chết với Vô Thụ… Lời này khiến cho áp lực trên vành mắt của La Khởi nặng thêm, nước mắt ào ạt rơi xuống như mưa. Vì sao bọn họ lại
đi tới nông nỗi này? Rốt cuộc là làm sai cái gì?
Có gã sai vặt bước vào thông báo, “Đại Hoàng tử, Thành Thủ Phương Tốn cùng La phủ Đại tiểu thư ở bên ngoài…”
“Đầu óc ngu xuẩn của ngươi để ở nhà rồi có phải không? Ngươi cho rằng giờ khắc này mà bổn vương sẽ gặp bọn họ sao?”
Gã sai vặt rụt cổ lại, “Dạ, nô tài cũng nói như vậy rồi, nhưng La phủ Đại tiểu thư nói…”
“Nàng nói cái gì?”
“Nói nếu ngài muốn cứu Nhị Hoàng tử, tốt nhất nên để cho bọn họ tiến vào…”
Đột nhiên, La Khởi như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, “Đúng rồi, Nhị tỷ phu
của ta, Nhị tỷ phu là một thần y, hắn nhất định có thể cứu Vô Thụ, mau,
mau để cho bọn họ tiến vào!”
Nàng đang làm cái gì vậy chứ? Vô
Thụ chưa đến hơi thở cuối cùng, sao nàng đã nghĩ việc buông tay? Sao
nàng lại hồ đồ như thế? Sao nàng lại biến thành một đứa ngốc như vậy?
“Nhanh chóng mời vào!”